Từ khi đi vào Tu chân giới Tam Tinh Vực, Trương Hằng vốn không có thói quen lo chuyện bao đồng hoặc làm người tốt nhưng dưới sự lôi kéo của Ninh Tuyết Dung, hắn cũng có thể trợ giúp người khác mà không làm hỏng chuyện của chính mình.
Việc trợ giúp Thu Nhi khôi phục lại tự do đối với Trương Hằng mà nói cũng chỉ là nhấc tay làm chút chuyện mà thôi!
Trương Hằng không cần nghĩ cũng biết Thiết thúc sau lưng Thu Nhi cũng chỉ là một gã tu sĩ bậc thấp mà thôi, dựa vào việc huấn Luyện một vài đứa nhỏ làm người dẫn đường cho các tu sĩ xa lạ mà tăng lên tư bản của mình.
Đối với những người như vậy, Trương Hằng tự Nhiên là nổi lên thái độ khinh thường.
Dưới sự dẫn dắt của Thu Nhi, Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung nhanh chóng rời khỏi khu giao dịch vô cùng náo Nhiệt đi về phía một khu phòng ốc chỉnh tề.
Điều này không khỏi khiến Trương Hằng nhớ tới ông cháu nhà họ Quách ở Độc Thiên Bảo.
Trên thực tế, Trương Hằng lần này đi ra là để giải quyết hai chuyện. Một chuyện khác cũng liên quan tới ông cháu nhà họ Quách.
Tuy rằng hữa hẹn Bốn năm năm trước, hơn nữa Trương Hằng cũng không sợ khi tâm ma chi thệ nhưng hắn vẫn muốn đi thực hiện lời hứa của mình.
Liên tục đi xuyên qua mấy con đường nhỏ. Thu Nhi dẫn hai người Trương Hằng đi tới một đình viện có bố cục coi như tinh xảo.
Sau khi tiến vào đình viện này. Trương Hằng phát hiện trên tầng lầu bằng gỗ đối diện có một tầng cấm chế.
Thu Nhi nói với hai người:
- Ta đi gọi Thiết thúc...
- Không cần!
Trương Hằng nhẹ nhàng vung tay lên, ngân quang nhoáng lên đã phá nát cấm chế ở trên lầu gỗ.
Cấm chế vừa bị phá, trên lầu liền truyền ra âm Thanh rên rỉ liên tục của một đôi nam nữ, trong đó nữ nhân kia thi thoảng lại hét lên những âm Thanh chói tai, như đang tiến vào cao trào.
Một cỗ xuân ý tràn ra.
sắc mặt của Ninh Tuyết Dung và Thu Nhi đều ửng hồng, không dám đi tới xem.
Trương Hằng cười gượng hai tiếng, không nghĩ rằng cử chỉ vô tình của mình lại hình thành cục diện xấu hổ như vậy!
Cấm chế bên ngoài căn lầu bị phá, theo lý thuyết thì người bố trí hẳn phải phát hiện ra.
Nhưng hai người bên trong lại đang ở trong trạng thái tình cảm mãnh liệt, lên tới đỉnh phong, hồn Nhiên không nhận ra bên ngoài đã có mấy vị khách không mời mà tới!
Trương Hằng ho khan một tiếng, hỏi Thu Nhi:
- Thiết thúc của ngươi ở bên trong sao?
Thu Nhi không dám ngẩng đầu nhìn Trương Hằng, khẽ "uhm" một tiếng nho nhỏ.
- Xem ra phải phá hỏng chuyện tốt của người khác rồi...
Trong lòng Trương Hằng khẽ thở dài.
Là một trai tơ ở thế kỷ 22. Trương Hằng biết rằng sự tình này chỉ có thể nhìn lén mà không thể phá hỏng.
Ngay khi Trương Hằng do dự không biết ra tay như thế nào thì Ninh Tuyết Dung bên cạnh hắn đột Nhiên ra tay.
Một mảnh băng vụ từ trong lòng bàn tay Ninh Tuyết Dung bắn ra. chỉ một lúc đã bao phủ hoàn toàn căn lầu.
Tầng tầng băng sương bắt đầu ngưng kết. hàn khí bức nhân khiến độ ấm trong phạm vi hơn mười thước đột Nhiên giảm mạnh.
Đại động tĩnh như vậy tự Nhiên khiến cho người bên trong phát hiện ra.
- Người nào?
Từ trên lầu truyền ra một Thanh âm nam giới.
Trương Hằng cảm giác được một cỗ thần thức Trúc Cơ hậu Kỳ từ trên trong tràn ra.
-Hừ!
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, nam nhân kia lập tức như nghe thấy tiếng sấm, cả người lâm vào một loại áp lực tinh thần khó hiểu.
Trải qua cuộc chiến với Vũ Vô Cực. ý thức chiến đấu của Trương Hằng đã tăng lên về chất. Một cái hừ nhẹ tùy tiện cũng khiến cho nam nhân kia mất đi ý niệm phản kháng trong đầu!
Trương Hằng khoanh tay đứng bên ngoài, nhìn như chưa hề động tay nhấc chân gì nhưng khí chất biến hóa khiến cho hai cô gái bên cạnh chú ý.
Đôi mắt sáng ngời của Thu Nhi chớp động. Nàng chưa từng được thấy phương thức chiến đấu ở trình tự này, nhất thời ánh mắt nhìn Trương Hằng tràn đầy sợ hãi, sùng bái.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung lại hiện lên vài tia sáng Kỳ dị. Nàng đã ở cùng Trương Hằng năm năm, có thể cảm giác được hắn đã có sự lột xác về thực lực vào tính cách.
So với trước đây, Trương Hằng đã ít đi vài phần đáng khinh và yếu đuối, lại thêm vài phần anh dũng và quyết đoán.
Hết thảy những điều này đều phải quy cho Luyện Thiên Hóa Địa Công. Thứ này không chỉ khiến thân thể và thực lực Trương Hằng thay đổi.
Tầng băng sương bên ngoài căn lầu không ngừng lan tràn. Đôi nam nữ bên trong tự Nhiên không thể trốn tránh được, vội vàng mặt quần áo đi ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hiện ra trước mặt Trương Hằng chính là một gã nam nhân trung niên và một cô gái mười bảy mười tám tuổi.
Trung Nhiên này khỏi cần phải nói cũng biết chính là Thiết thúc trong miệng Thu Nhi. Trên mặt hắn có mấy cái râu cá trê, đang mang theo vẻ sợ hãi, không dám trực diện nhìn hai người Trương Hằng.
Bộ dáng cô gái bên cạnh coi như xinh đẹp. Bộ váy trên người cũng không hoàn toàn che kín thân thể, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, hai má hơi hồng, ướt át!
- Sương Nhi tỷ... Ngươi...
Thu Nhi không thể tin nhìn cô gái trước mặt.
Nàng không ngờ tới Sương Nhi tỷ, người luôn cùng mình chiếu cố lẫn nhau lại cùng Thiết thúc làm ra chuyện như vậy!
Sương Nhi yên lặng, cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của nàng ta!
Trương Hằng không cần hỏi cũng đoán được sự tình từ đầu tới cuối.
Nếu hắn không đoán sai thì tên Thiết thúc này chính là thông qua việc bồi dưỡng một ít xử nữ để tranh thủ chút tư bản cho hắn. Mà sau khi những cô gái này trưởng thành, hắn có thể bán cho tu sĩ khác hoặc dành cho bản thân mình hưởng dụng.
Có lẽ qua thêm vài năm, Thu nhi cũng sẽ trở thành đồ chơi của Thiết thúc.
Ninh Tuyết Dung không rành thế sự, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự vô sỉ và đê tiện của tên Thiết thúc này.
Tuổi của Thu Nhi tuy rằng không lớn nhưng lại thông minh lanh lợi, lại hiểu biết đạo lý đối nhân xử thế, rất nhanh phỏng đoán ra tình cảnh của Sương Nhi tỷ, đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình may mắn vì gặp được hai người Trương Hằng.
- Chúng ta sẽ mang Thu Nhi đi
Trương Hằng lạnh nhạt nói. cũng không thèm liếc nhìn tên Thiết thúc này một cái.
- Vâng vâng vâng!
Thiết thúc cảm giác được một cỗ áp lực thật lớn khiến cho mình phải đáp ứng yêu cầu của đối phương! Hắn có một loại ảo giác một khi mình không đáp ứng thì hậu quá sẽ rất thảm thiết!
- Nhưng Sương Nhi tỷ...
Thu Nhi nước mắt lưng tròng nhìn Trương Hằng. muốn hắn nhân tiện cứu Sương Nhi đi. Trương Hằng liếc nhìn Sương Nhi một cái, phát hiện đối phương đã có tu vi Luyện khí kỳ.
-Đi!
sắc mặt Trương Hằng lạnh lùng, quay người đi ra khỏi đình viện.
- Chúng ta đi thôi!
Ninh Tuyết Dung lôi kéo Thu Nhi đi theo.
Thu Nhi lúc này mới bất đắc dĩ rời khỏi nơi mà nàng chưa từng có tự do này.
Thiết thúc chăm chú nhìn mấy người rời đi, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái kêu Sương Nhi hơi hiện vẻ châm chọc:
- Cùng là tu sĩ Trúc cơ kỳ, sao lại có chênh lệch như vậy?!
Thiết thức sửng sốt một chút, lúc sau mới phản ứng lại. Đối phương cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung Kỳ mà thôi, mình sao lại bị hắn chấn nhiếp được chứ?!
Đối mặt với vẻ châm chọc của Sương Nhi, Thiết thúc cũng không tức giận, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười. Một tay vòng qua ôm eo Sương Nhi, bắt đầu sờ soạng thân thể nàng ta:
- Đi, Sương Nhi, chúng ta tiếp tục.
Nói xong, hắn ôm lấy thân thể đã hoàn toàn phát dục của Sương Nhi, kéo vào trong lầu.
Sương Nhi cũng không phản kháng, tùy ý để hắn xâm phạm thân thể mình, thậm chí bắt đầu đón ý hùa theo.
- Ha ha ha... Lão tử chính là thích vui vẻ...
Thiết thúc càng tươi cười, chuẩn bị thiết hạ cấm chế để tiếp tục đại chiến...
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh hiện ra sau lưng hắn.
Sương Nhi vừa lúc thấy được, bị dọa cho há hốc mồm miệng.
Một cỗ khí tức tử vong ập tới.
Thiết thúc vừa mới nhận ra. đầu của hắn đã lìa khỏi cổ. rơi xuống đất, máu tuôn xối xả.
- Ahhhh!
Sương Nhi phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi.
Phốc!
Thân ảnh kia nhoáng lên, cũng đã chặt đứt đầu nàng ta!
Theo sau, thân ảnh này cũng biến mất khỏi căn lầu.
Toàn bộ căn lầu lúc này chỉ còn lại một đôi nam nữ mất đầu...