Song tu đạo lữ của Băng Vi là một Thanh niên tu sĩ mặc cẩm bào màu lam. tướng mạo coi như Anh tuấn, tương đối dịu dàng, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên.
Nam Minh khẽ liếc Thanh niên này một cái. không ngờ tu vi đối phương đạt tới Trác Cơ trung kỳ. hơn nữa Dường như công pháp tu Luyện cũng không đơn giản.
Tuy rằng thân là Tạo thân của Trương Hằng nhưng Nam Minh vẫn giữ nguyên trí tuệ cùng sức phán đoán vốn có.
Ánh mắt u lãnh của hắn liếc Thanh niên này một cái. một cổ áp lực thản nhiên ép tới đối phương.
Nam Minh rất thông minh, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Trương Hằng hơi dao động, dường như có ác ý đối với Thanh niên trước mắt này.
- Tại hạ Y Lâm là vinh dự trưởng lão của Hắc Thủy Trấn này. Không biết các hạ tới có chuyện gì?
Ánh mắt Thanh niên tu sĩ này lóe ra nhìn Nam Minh chằm chằm.
Thiếu niên trước mặt mang tới áp lực khá lớn cho hắn. Tuy rằng đều là tu sĩ Trúc cơ kỳ Nhưng chênh lệch giữa hai người tương đối rõ ràng.
Đúng lúc này, trong nhà lại có một Thanh niên phàm nhân và một nữ tu sắc mặt tiều tụy đi ra.
Ánh mắt Nam Minh đảo qua hai người này. thản nhiên nói:
- Lăng Thiên. Yến Vũ Tình.
Hai người vừa đi ra đều sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu niên ác nghiệt ở đối diện.
- Làm sao ngươi biết tên của chúng ta? Xin hỏi quý tính các hạ?
Lăng Thiên cảm thấy khí tức đáng sợ trên người đối phương, lộ vẻ gấp gáp hỏi.
Nam Minh đưa tay vỗ túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một ít linh đan cùng ngọc giản.
Thanh niên kêu Y Lâm vừa thấy động tác của Nam Minh, không khỏi cười nhạo nói:
- Các hạ có ý gì? Chẳng lẽ muốn bố thí cho những tán tu chúng ta?
Thần thức hắn đảo qua số ngọc giản cùng linh đan này. cũng không phát hiện có ǵ đặc biệt.
Đương nhiên bình ngọc chứa linh đan cũng không phải tài liệu bình thường, thần thức của Trúc cơ kỳ rất khó rót vào trong.
Đối với sự khiêu khích của Y Lâm. sắc mặt Nam Minh âm trầm, một luồng sát khí rõ ràng ép tới hắn.
Mấy người ở đây đều thần sắc đại biến, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ thiếu niên này dám động thủ ở Tan Tu Minh sao?"
Trên thực tế, trải qua giao phong với Kim Kiếm Môn ba năm trước đây. thực lực hiện tại của Tán Tu Minh lại lớn mạnh vài phần. Phạm vi thế lực đã khuếch trương đến hơn ngàn dặm.
Giờ phút này Kim Kiếm Môn đã trở thành thế lực cấp hai của Tán Tu Minh, hết thảy đều phải phục tùng Tán Tu Minh.
Mà nghe lời đồn, Minh chủ của Tán Tu Minh đã đạt tới Nguyên anh kỳkhông người có thể sánh bằng.
Như vậy, uy danh của Vũ Vô Cực đã bắt đầu truyền bá cả Triệu Quốc.
Một tu SĨ Nguyên anh kỳsinh ra thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự phần chia thế lực cục bộ.
Dưới loại tình huống này, tán tu nghe danh mà đến càng ngày càng nhiều, trong lúc nhất thời Tán Tu Minh Hắc Thủy Trấn đều trở nên náo nhiệt.
Thậm chí có người đề nghị tuyển dãy núi khác cho Tán Tu Minh, khai sáng một môn phái hoàn toàn mới.
Cho nên vừa nhìn thấy cử động của Nam Minh, mọi người ở đây có chút buồn bực.
Nam Minh cũng không biết quy củ của Tán Tu Minh, hắn chỉ biết dựa theo phần phó của chủ nhân mà làm. bất Kỳ người nào dám ngăn cản. hắn đều xử lý dựa theo nguyên tắc của chính mình.
Khí tức lạnh, băng âm trầm từ trên người Nam Minh tản ra, gắt gao tập trung lên người của Y Lâm.
Trong lòng Y Lâm này mặc dù có chút sợ hãi nhưng bề ngoài không chịu yếu thế. đặc biệt còn Bởi vì người âu yếm của hắn còn ở bên cạnh đây.
- Nếu các hạ có gan. vậy động thủ đi. Nơi này là trung tâm của Tán Tu Minh.
Y Lâm cười với Băng Vi ở bên cạnh, sau đó thản nhiên nhìn Nam Minh ở đối điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nam Minh vừa chuẩn bị động thủ. trong đầu lại truyền đến Thanh âm của Trương Hằng:
- Quên đi. trước giao linh đan và ngọc giản cho Lăng Thiên.
Thông qua cảm quan của Nam Minh. Trương Hằng ở ngoài trăm dặm đã phát hiện Dường như Băng Vi cùng Yến Vũ Tình đều đã tu Luyện công pháp không tệ. chắc là chịu ân huệ của Y Lâm kia.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết thân phận của Y Lâm này tuyệt đối không đơn giản.
Cuối cùng, Trương Hằng vẫn quyết định giao số linh đan và ngọc giản này cho Lăng Thiên.
Tuy rằng Lăng Thiên chi là một phàm nhân nhưng bản thân lại có được tâm trí tu sĩ bình thường không thể sánh bằng, người như vậy cho dù không có linh căn thật tốt về sau đồng dạng cũng có được vô hạn khả năng.
Nam Minh thu hồi khí thế trên người, đi tới trước mặt Lăng Thiên giao linh đan và ngọc giản trong tay cho hắn. đồng thời cũng thần thức truyền âm cho hắn dặn bảo cách sử dụng của linh đan và ngọc giản.
Trong số linh đan Trương Hằng tặng có một viên Tạo Hóa Đan quý báu. thứ này thật thích hợp cho Lăng Thiên sử dụng.
- Cảm ơn!
Lăng Thiên kích động không thôi.
Hắn vốn chỉ là một võ hiệp thế tục. đi theo Trâu đạo sĩ tới Tán Tu Minh nhưng lại bị đối xử không công bằng.
Trâu đạo sĩ dốc lòng chiếu cố đồ đệ Băng Vi của lão ta, đối với Yến Vũ Tình cũng có chút chiếu cố có linh đan đều cho họ sử dụng.
Mà Lăng Thiên tới đây đã hơn ba năm, ngay cả một viên linh đan cũng không được. Trâu đạo sĩ sau khi ném cho hắn một bản công pháp viết tay không trọn vẹn. cùng không quan tâm đến nữa.
Bản thân Lăng Thiên vốn không có thiên phú tu tiên, hơn nữa đã hơn ba mươi tuổi, lúc này tu tiên đã quá muộn rồi.
Y Lâm cũng là tu sĩ mới tới Tán Tu Minh hai năm gần đây. hắn liếc mắt một cái liền coi trọng Băng Vi xinh đẹp như tiên, băng tuyết thông minh. Vì thế hắn thường xuyên tới chiếu cố ba người Trâu đạo sĩ. lại duy nhất không thèm quan tâm Lăng Thiên.
Trải qua một đoạn thời gian qua lại. cuối cùng Y Lâm được Trâu đạo sĩ đáp ứng gả Băng Vi cho hắn làm song tu đạo lữ.
Mới đầu Băng Vi cũng không vui, nhưng trải qua thời gian dài ở chung cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận tu sĩ trẻ tuổi đây hứa hẹn này, chôn dấu một đoạn chờ mong khác ở trong đáy lòng.
Có thể nói, đến Tán Tu Minh hơn ba năm. cảnh ngộ của Lăng Thiên cực kỳ thảm đạm nhưng hắn chưa từng từ bỏ giấc mộng tu tiên.
Giờ phút này chiếm được nhiều linh đan cùng ngọc giản như vậy, quả thật có một loại cảm giác như nằm mơ.
Hắn không biết số linh đan và ngọc giản này vốn chủ yếu là chuẩn bị cho ba người Trâu đạo sĩ. cho dù có phần của hắn đến lúc đó cũng không nhất định có thể lấy được cái gì.
Nhưng Y Lâm chen vào lại mang đến cho hắn một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Y Lâm cười lạnh nói:
- Chỉ có loại phàm nhân như hắn mới có thể nhận sự bố thí của ngươi.
Nói rồi hắn lạnh lùng liếc Lăng Thiên một cái. giống như đang nhìn một con kiến.
Lăng Thiên cũng có thể cảm nhận được vẻ trào phúng cùng khinh miệt trong mắt Y Lâm nhưng giờ phút này chỉ có thể nhịn nhục.
Trong lòng Nam Minh cũng tức giận, nhưng tiếc rằng có sự dặn bảo của Trương Hằng. hắn kiên quyết không dám động thủ.
- Đi thôi.
Trong đầu hắn truyền đến tiếng than nhẹ của Trương Hằng.
Băng Vi trở thành song tu đạo lữ của người khác, trong lòng Trương Hằng hơi có chút mất mát nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Đối phương cũng chỉ là một thiếu nữ mới trưởng thành, có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.
Lại nói, lúc trước Trương Hằng cũng chỉ vẻn vẹn có ấn tượng tốt với Băng Vi, cũng không có chân chính yêu thích, chỉ ôm tâm tư đùa giỡn.
Sau khi nhận lệnh của Trương Hằng. Nam Minh đi ra phía ngoài không hề quay đầu lại.
Y Lâm thấy vậy cho rằng đối phương sợ. cười ha ha nói:
- Ta còn tưởng là đại nhân vật gì. nguyên lai chính là vì tới bố thí cho một phàm nhân. Tán Tu Minh này cùng không phải là một địa phương chó mèo cũng có thể kiêu ngạo.
Băng Vi đứng trước người hắn khẽ nhíu mày, cảm giác giờ phút này Y Lâm có chút quá lỗ mãng.
- Giáo huấn cho hắn một trận cho ta!
Trong đầu Nam Minh đột nhiên truyền đến Thanh âm lạnh băng của Trương Hằng, Y Lâm không thuận theo không buông tha khiến Trương Hằng nổi giận.
Vừa nhận được mệnh lệnh này, trong lòng Nam Minh mừng rỡ. đột nhiên chuyền thân lại. một cổ hàn khí ập vào mặt bức thẳng tới mấy người ở đây.
Một cỗ băng sương màu bích lam lan tràn ra bốn phía.
Y Lâm vừa thấy tình cảnh này, sắc mặt đại biến:
- Ngươi có quan hệ gì với Bích Tuyết Tương Vân Tông?