Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 201: Khai Sơn Phủ xuất thế

Tiến độ luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp thong thả ngoài dự đoán của Trương Hằng. Trước đó Trương Hằng từng dựa vào công pháp tầng một luyện hóa Linh khí Nguyệt Thương quả thật không tốn nhiều sức. hơn nữa sau khi luyện hóa xong cách Pháp bảo bản mạng cùng không xa.

Trương Hằng vốn tưởng rằng sau khi tiến vào công pháp tầng hai uy lực của ngân diễm tăng nhiều, luyện hóa một kiện Pháp bảo đỉnh cấp có lẽ sẽ không quá nhẹ nhàng nhưng hẳn là không quá gian nan.

Nhưng khi Trương Hằng chân chính bắt đầu luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp loại công kích này mới phát hiện mình đã hoàn toàn xem nhẹ chất liệu của Pháp bảo đỉnh cấp. Tốn Thời gian chừng nửa năm, Pháp bảo đỉnh cấp này mới bị Trương Hằng luyện hóa hoàn toàn.

Trong quá trình này, tâm thần của Trương Hằng thậm chí thiếu chút nữa không kiên trì nổi, bất đắc dĩ hắn đành phải Mỗi khi luyện hóa một đoạn Thời gian nhất định phải lấy nội đan Hạo Thiên Xà Long Vương ra để khôi phục tổn thất về tâm thần.

Vì thế dưới tiến độ luyện hóa như rùa bỏ này. Trương Hằng ở trong động phủ nửa năm liền. Chậm rãi mở mắt, Trương Hằng nhìn cây búa màu xanh ngân huy lượn lờ đang lơ lửng giữa không trung trước người mình.

Cây búa màu xanh được linh khí của Trương Hằng phụ trợ tản ra một cỗ khí tức đáng sợ. làm cho người ta có một loại lỗi giác bất kỳ thứ gì đều không thể ngăn cản nó công kích chính điện.

Sau khi luyện hóa Pháp bảo đỉnh cấp này. Trương Hằng đã có thể sử dụng thần thức điều khiển nó. thậm chí có thể sử dụng nó để phát động một sỗ thần thông tương đối đơn giản.

-Lớn!

Trong mắt Trương Hằng lóe lên ánh sángkinh sợ lòng người, miệng khẽ quát một tiếng.

Ống—

Chỉ thấy cây búa vốn cổ xưa tang thương đột nhiên biến lớn vài lần. biến hóa thành một cây cự phủ tản mát ra khí tức hủy diệt cuồn cuộn mãnh liệt.

Khoảnh khắc cự phủ thành hình, linh khí trong phạm vi mấy dặm đều run lên. Thậm chí còn có một loại dao động đặc biệt truyền vào thiên địa. Điều này làm cho Trương Hằng hoảng sợ.

Vội vàng cho cự phủ khôi phục nguyên dạng, Trương Hằng cầm cán búa, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, hiện ra vẻ kính ngạc. Vuốt ve mặt búa phong cách cổ xưa nặng nề, Trương Hằng than nhẹ:

- Uy lực của Pháp bảo đỉnh cấp còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình.

Một khi sử dụng Pháp bảo đỉnh cấp sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Làm cho người ta sợ hãi nhất vẫn là lượng linh khí đáng sợ bị Pháp bảo đỉnh cấp hút đi.

Với tu vi hiện tại của Trương Hằng, nhiều nhất có thể sử dụng Pháp bảo đỉnh cấp chiến đấu Thời gian mười mấy hô hấp. Một khi vượt qua Thời gian này. lượng linh khí dự trữ của Trương Hằng sẽ bị hút sạch.

- Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng đừng mơ khống chể Pháp bảo đỉnh cấp này. thậm chí còn khó có thể luyện hóa Bảo vật cấp bậc này.

Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.

ở Tu Tiên giới, tu vi cấp bậc nào tương đương với sử dụng Pháp bảo loại gì.

Nếu nói tu sĩ Trúc cơ kỳ thích hợp sử dụng Linh khí. như vậy tu sĩ Kết Đan Kỳ sử dụng Pháp bảo bình thường là thích hợp nhất, có lẽ cũng có thể sử dụng Pháp bảo cao cấp.

Mà tu sĩ Nguyên anh kỳhẳn là thích hợp sử dụng Pháp bảo cao cấp hoặc là đỉnh cấp. hẳn có thể phát uy ra tất cả uy lực của Pháp bảo đỉnh cấp.

Nghĩ đến đây, Trương Hằng đã hiểu được. Nếu dựa theo tu vi để phân chia, hắn đã sử dụng Pháp bảo vượt ba cấp.


Tuy rằng Pháp bảo bình thường, cao cấp Hay là đỉnh cấp đều coi là Pháp bảo nhưng chênh lệch giữa chúng lại ra ngoài dự đoán của Trương Hằng.

Nếu hiện tại Trương Hằng luyện hóa một kiện Pháp bảo bình thường, như vậy hẳn là có thể sử dụng khá thoải mái.

- Có thể thành công luyện hóa một kiện Pháp bảo đỉnh cấp đã không dễ dàng rồi!

Ánh mắt Trương Hằng đừng trên cây búa này. thầm nghĩ: Nên đặt tên gì cho nó đây?

Trương Hằng có thể dự đoán được cái Pháp bảo đỉnh cấp này hẳn là đủ cho mình sử dụng một đoạn Thời gian rất dài.

Trước mắt xem ra, cái Pháp bảo đỉnh cấp này chỉ có thể làm vũ khí bí mật của Trương Hằng, không ra thì thôi một khi ra tay nhất định phải một đòn trí mạng.

- Cứ gọi nó là Khai Sơn Phủ đi!

Trương Hằng cũng không nghĩ ra cái tên gì Hay. dứt khoát đặt cho nó một cái tên khá tục.

Hắn tin tưởng, cái tên "Khai Sơn" tuyệt đối không tính là khoa trương. Dù sao cùng là một kiện Pháp bảo đỉnh cấp. cho dù là tu sĩ Nguyên anh kỳcũng không nhất định có thể có được một kiện. Một khi có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó. cũng có thể bổ vỡ được núi.

Trương Hằng tính toán, tuy rằng hiện giờ còn không thể phát huy ra uy lực chân chính của Khai Sơn Phủ nhưng tu sĩ Kết Đan KỲ bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản một đòn chính diện của nó.

Như vậy Khai Sơn Phủ trở thành một con bài chưa lật trong tay Trương Hằng. Nó cũng sẽ làm bạn với Trương Hằng một đoạn Thời gian, thậm chí về sau tung hoành Tam Tinh Vực đều không thể tách rời.

Trên tay đánh ra vài pháp Quyết. Khai Sơn Phủ biến hóa thành bằng bàn tay. sau đó hóa thành một luồng sáng xanh tiến vào trong túi trữ vật của Trương Hằng.

Bởi vì trước mắt chẳng qua là mới luyện hóa, còn có chênh lệch rất lớn với Pháp bảo bản mạng. Lại thêm tính đặc thù của Pháp bảo đỉnh cấp. hiện tại Trương Hằng còn không thể thu nó vào cơ thể.

Sau khi làm xong mọi chuyện, thần thức Trương Hằng đảo qua bốn phía phát hiện trận bàn vẫn đang vận hành. Xem ra Ninh Tuyết Dung từng đi ra vài lần.

Thần thức rót vào trong túi trữ vật màu xanh, lập tức kinh động đến Ninh Tuyết Dung đang tu luyện.

Bạch quang lóe lên, dáng người tuyệt mỹ của Ninh Tuyết Dung mang theo một làn hương thơm nhạt xuất hiện ở bên cạnh Trương Hằng. Khuôn mặt ngọc như hoa sen mới nỡ lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.

- Đại ca. rốt cục huynh xuất quan rồi?

Ninh Tuyết Dung nhìn Trương Hằng đầy thâm tình, vẻ dịu dàng trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo như mặt nước.

- Coi như luyện hóa xong kiện Pháp bảo đỉnh cấp này.

Trương Hằng thở nhẹ một hơi. thoáng cảm nhận được mệt mỏi.

Loại mệt mỏi này không phải đến từ thân thể cùng tinh thần mà là một loại mệt mỏi về tâm lý.


- Đại ca. huynh cũng nên ra ngoài hít thở không khí. Ta xem huynh dường như mệt muốn chết vậy.

Ninh Tuyết Dung chủ động kéo Trương Hằng từ mặt đất đứng dậy, dùng tay phủi tro bụi trên người hắn.

Công việc luyện hóa Pháp bảo không thể so với nâng cao tu vi. chẳng những mệt chết người mà còn vô cùng buồn tẻ. ở trong mắt Trương Hằng. nửa năm này quả thật còn dài lâu hơn SO với tu luyện mười năm.

- Đúng vậy. Đang chuẩn bị ra tìm một loại tài liệu, thuận tiện hít thở không khí.

Trương Hằng vuốt mái tóc dài mềm mại rối loạn của Ninh Tuyết Dung, trong mắt lộ ra vài tia trìu mến.

- Một người cô độc tu luyện trên thế giới này. may mà còn có một cô gái thích mình ở bên cạnh.

T rương Hằng kìm lòng không đậu ôm Ninh Tuyết Dung vào lòng.

Theo đuổi con đường lên tới đỉnh là cô độc. Trương Hằng vì ngọc giản thần bí có thể không cần phải phiên não vì bình cảnh. Đây cũng là một loại may mắn.

Mà sự tồn tại của Ninh Tuyết Dung giống như một ốc đảo trong sa mạc khôn cùng, có thể xua tan những mệt nhọc và buồn tẻ tịch mịch trong lòng Trương Hằng.

Trương Hằng đột nhiên ôm khiến Ninh Tuyết Dung có chút không kịp trở tay, cũng rất ngoan ngoăn ṿng tay ra ngang hông Trương Hằng.

Trên khuôn mặt da trắng như tuyết hiện lên một vệt ứng đỏ mê người, Thanh âm của Ninh Tuyết Dung êm tai hơn chuông gió khẽ vang lên bên tai Trương Hằng:

- Đại ca. huynh, rất mệt sao?

- Ha ha, có muội ở bên cạnh, ta sẽ không mệt.

Trương Hằng hơi buông lỏng một chút, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp như chim sa cá lặn của Ninh Tuyết Dung, không kìm nổi muốn Khinh bạc một chút.

- Đại ca, huynh lại dỗ ngọt Tuyết Dung rồi...

Ninh Tuyết Dung cười xinh đẹp. như tuyết liên huyễn lệ nỡ rộ trong Băng thiên tuyết địa. Xinh đẹp mà động lòng người, lại mang đến cho ngươi một cảm giác sai lầm khó thế tiếp cận.

Trương Hằng không khỏi ngẩn ngơ. trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác xa cách, dường như Ninh Tuyết Dung trước mắt hoàn toàn không thuộc về mình.

Trong lòng hắn thậm chí có một loại cảm giác như nằm mộng, rất sợ sau khi tỉnh mộng hết thảy đều trở thành bọt biển.

- Đại ca. huynh làm sao vậy...

Ninh Tuyết Dung nhìn Trương Hằng ngây ra nhìn mình, một cỗ khí tức chỉ nam nhân mới có ập đến. khuôn mặt lập tức nóng lên. gáy ngọc xinh đẹp mê người cũng ứng đỏ.

Đôi mắt Trương Hằng bỗng dưng sáng ngời, thầm nghĩ: Cho dù là mộng thì sao chứ? Miệng Trương Hằng bắt đầu hôn lên gương mặt hoàn mỹ như ngọc của Ninh Tuyết Dung.

Lông mi Ninh Tuyết Dung run lên, lập tức nhắm hai mắt lại. thân thể mềm mại hơi run lên. giống như một chú cừu nhỏ xinh đẹp.

Đôi môi Trương Hằng hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên khuôn mặt trắng ửng hồng của Ninh Tuyết Dung. Phát hiện Ninh Tuyết Dung đang ôm chặt lấy mình, trên làn da tuyết trắng bóng loáng lộ ra một ráng đỏ, dường như còn có nhiều chờ mong. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Trong lòng vui vẻ. miệng Trương Hằng ngấu nghiến hôn lên đôi môi mềm mại như hương mặt của Ninh Tuyết Dung.

Ninh Tuyết Dung khẽ "ưm" một tiếng rồi im lặng.

Trương Hằng vụng về vươn đầu lưỡi ý đồ tách hàm răng của Ninh Tuyết Dung nhưng trong lúc nhất Thời lại không thành công.

- Làm sao không biết phối hợp chứ?

Trương Hằng quyết định tiến công từ từ, đồng Thời đôi tay cũng không kìm nổi bắt đầu chạy loạn thân thể mềm mại băng Thanh ngọc khiết của Ninh Tuyết Dung.