Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 126: Trảm Thủ- Tổ Tử Vong

Tiêu công tử rất vô sỉ bỏ lại đám bằng hữu của hắn, mang theo Trương Hằng và Liễu Hân Nhi cùng nhau phi hành với tốc độ chậm trên không trung.

Trương Hằng cũng không dùng Linh khí của mình, chỉ vẻn vẹn phi hành cùng bọn họ bằng một cái Ngự Phong Thuật.

- Ngươi không thể nhanh thêm một chút sao?

Liễu Hân Nhi có chút không hài lòng với thái độ của Tiêu công tử. Chiếc miệng Anh đào nhỏ nhắn màu hồng nhạt nhếch lên, đôi mi Thanh tú hình lưỡi liềm đáng yêu cũng nhẹ cau lại.

Tiêu công tử cười đón với vẻ tươi cười:

- Hân nhi tiểu thư à! Ta cũng suy nghĩ cho Trương đạo hữu, hắn không như chúng ta. đều có một kiện thượng cổ Linh khí.

- Trương đạo hữu không phải tán tu sao? Thực lực chắc rất mạnh nha, không bằng để ta dẫn đường.

Nói tới đây, Linh khí dưới chân Liễu Hân Nhi đột nhiên tăng tốc, bỏ lại Trương Hằng và Tiêu công tử một khoảng.

- Hắc hắc! Trương đạo hữu! Xin lỗi! Ta đi trước một bước.

Tiêu công tử này không phải thứ vô sỉ bình thường, vì đại nghiệp tán gái của mình, lại tính bỏ lại Trương Hằng luôn.

- Một chút tốc độ đó. Trương mỗ còn theo kịp.

Trương Hằng cười ha ha. tốc độ liền nhanh thêm, chỉ chốc lát liền đuổi theo Liễu Hân Nhi phía xa.

- Trương đạo hữu Không hổ là tán tu, ngự phong phi hành cũng có tốc độ nhanh như vậy.

Thấy Trương Hằng đuổi theo đến đây. Tiêu công tử kia xấu hổ cười.

Vẻ mặt Trương Hằng như trước, trông thấy phản ứng của hai người. Tán tu trên tinh cầu tu chân này có lẽ là phần tử đặc biệt có thực lực cường hãn.

- Trương đạo hữu thật lợi hại. không ngờ có thể đuổi theo.

Đôi con ngươi giảo hoạt của Liễu Hân Nhi không khỏi sáng ngời mang theo sắc thái khác thường.

- Miễn cưỡng có thể đuổi kịp.

Trương Hằng nói như khiêm tốn.

- Ta thấy dáng vẻ của ngươi dường như vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Liễu Hân Nhi cười hì hì.

- Cho ta xem tốc độ cực hạn của ngươi nhanh tới cỡ nào?

Linh khí dưới chân Liệu Hàn Nhi lập tức phát ra ánh sáng xanh chói mắt. cả người nàng cũng bị bao quanh bởi một tầng hào quang màu xanh nhàn nhạt.

-Vèo!

Tốc độ của nàng lại tăng lên một nửa, lập tức bỏ lại hai người Trương Hằng một khoảng.

- Hân nhi tiểu thư! Cô tiêu hao pháp lực phi hành như vậy... ôi!

Tiêu công tử thở dài một hơi. Linh khí dưới chân lập tức run lên. hào quang lóe lên đuổi theo hướng Liễu Hân Nhi.

- Muốn thử tốc độ cực hạn của ta?

Trương Hằng cảm giác rất buồn cười.

Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Luyện khí kỳ khống chế Linh khí phi hành khẳng định nhanh hơn nhiêu so với ngự phong phi hành, hơn nữa cũng tiết kiệm sức hơn.

Nhưng đương nhiên không thể đánh giá Trương Hằng theo lẽ thường. Trong lưu quang màu xanh quanh thân hắn đột nhiên phát ra một cỗ sáng bạc nhàn nhạt, tốc độ hắn lập tức tầng gần gấp đôi.

-Vèo!

Thời gian mười mấy hô hấp. Trương Hằng liền đuổi kịp hai người này.

Liễu Hân Nhi thấy Trương Hằng đuổi theo, trên khuôn mặt trắng mịn tinh xảo lộ ra vẻ khó tin.

- Ngươi còn có thể đuổi kịp nha


Dưới tình huống hai người Liễu Hân Nhi tiêu hao rất nhiều pháp lực để tốc độ có thể tăng nhiêu như vậy, mà Trương Hằng dưới tình huống không dùng Linh khí. còn có thể thoải mái đuổi kịp như thế. điều này thật sự vượt qua lẽ thường.

- Miễn cưỡng thôi

Trương Hằng nói ra một câu Ngay cả mình cũng không thể thuyết phục. Hắn dường như cảm giác mình rất có bộ dạng "giả heo ăn cọp".

- Vậy sao?

Thấy bộ dáng Trương Hằng khí định thần nhàn, Liễu Hân Nhi tự nhiên không tin lời của hắn.

- Trương đạo hữu không hổ là tán tu, thực lực không thể nghĩ theo lẽ thường. Nghĩ đến học viện chiêu sinh Lần này, Trương đạo hữu khẳng định có thể thoải mái tiến vào.

- Tiêu công tử quá khen rồi. một chút thực lực ấy của ta nhiều nhất chỉ có thể đùa giỡn tạp kỳ trên đường thôi, làm sao có thể thi vào Thiên La Học Viện chứ?

Khi nói lời này, tim Trương Hằng không đập mạnh, mặt không đỏ. không khỏi nhớ tới một câu: Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo.

- Trương đạo hữu quá khiêm tốn

Vẻ mặt Tiêu công tử xấu hổ. thầm nghĩ, ngươi là đùa giỡn tạp kỳ trên đường phố thì chúng ta là cái gì?

- Hừ!

Liễu Hân Nhi rất không hài lòng thái độ này của Trương Hằng, Linh khí dưới chân không chút giảm tốc độ. mà tiếp tục bay về phía trước.

Trương Hằng không hành động gì. vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau. Lại phi hành một hồi lâu, phía trước rốt cục xuất hiện một tòa học viện to lớn trên một ngọn núi cao.

Học viện này được xây tại sườn núi. trên đó xây không ít lầu các đình đài cùng cầu qua hồ.

"Nơi đó có chút tương tự với đại học trên địa cầu. nhưng diện tích lại lớn hơn"

Trương Hằng nhìn từ rất xa thảy học viện do rất nhiều kiến trúc và các loại sân bãi tạo thành, trong lòng sinh ra một chút cảm xúc.

Từ sau khi trải qua âm Thanh Quỷ dị trong sương tuyết mông lung ở Luyện Ngục Lộ. tâm trí của Trương Hằng đã trở nên rất kiên định, mọi thứ trên địa cầu. chỉ có thể thành một giấc mơ ẩn sâu dưới đáy lòng hắn.

- Đây là lần thứ ba ta đến Thiên La Học Viện, nếu có thể tu hành ở nơi này thì thật tốt biết bao nhi!

Trong đôi mắt linh động hoạt bát của Liễu Hân Nhi lấp lánh tia sáng.

Rất nhanh, đám người Trương Hằng đi tới Thiên La Học Viện. Trong quá trình này, còn có thể nhìn thấy không ít người tu chân khác.

Sau khi tiến vào học viện, tất cả tu sĩ đều ngoan ngoãn từ trên bầu Trời hạ xuống, đi bộ vào học viện.

Khi Trương Hằng tiến vào học viện, ánh mắt nhìn thoáng qua trên người lão già trông như đang ngủ gà ngủ gật ở cửa viện, trong lòng hơi thoáng động.

Không ngờ lão nhân này là một tu sĩ Trúc cơ kỳ.

"Tuổi lớn như vậy mới là Trúc cơ kỳ? Khó trách lại giữ cổng ở nơi này".

Trương Hằng thầm nghĩ trong lòng.

Từ sau khi tiến vào Huyết Sát động phủ Trương Hằng thấy rất nhiều thiên tài.

Như đám người Nam Minh, Mộ Tuyền, chỉ mười sáu mười bảy tuổi thì đạt tới Trúc cơ kỳ. So với những thiên tài kia, một thân tu vi Trúc cơ kỳ của lão nhân này có vẻ quá mộc mạc.

- Nghe nói lão là phó viện trường của học viện, có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ.

Tiêu công tử nhìn lão già ngủ gà ngủ gật với ánh mắt kính sợ.

Trương Hằng không khỏi run lên. Trúc cơ kỳ đã là phó viện trường của đệ nhất học viện ở YếnVân Quốc? Vậy Nguyên anh kỳthì sao? Không phải bị cho là thần tiên chứ?

- Yến Vân Quốc này có tu sĩ Nguyên anh kỳkhông?

Sau khi tiến vào Thiên La Học Viện. Trương Hằng không khỏi hỏi.

Liễu Hàn Nhi và Tiêu công tử vừa nghe lời ấy, bước chân cũng ngừng một chút, dùng ánh mắt như xem động vật Quý hiếm đánh giá Trương Hằng.

- Ta nói sai gì sao?

Trương Hằng cảm giác có chút không đúng.


- Trên khối đại lục này của chúng ta hiện tại chỉ có một vị thần tôn nhu thế nào Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết?

Liễu Hân Nhi dùng ánh mắt hồ nghi quan sát Trương Hằng. Trương Hằng có một loại cảm giác không biết sao. cả đại lục chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. còn trở thành thần tôn nữa.

- Ta quên Trương đạo hữu lớn lên từ trong rừng núi. hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.

Tiêu công tử cười ha ha, thật sự nhớ lại lời nói của Trương Hằng lúc mới.

- Muốn báo danh thì đến nơi này.

Một âm Thanh to rõ quanh quẩn chung quanh.

Trương Hằng giương mắt vừa nhìn, phát hiện cách đó không xa có một dài cao bằng đá, trên dài cao đặt một cái bàn. có một người phụ nữ tóc dài đang câm bút viết gì đó trên bàn.

Bên cạnh đó có một người đại hán đầu trọc đang hét lớn. Trương Hằng phát hiện thực lực hai người này đều đạt tới cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn. có thể là học sinh của Thiên La Học Viện.

- Chúng ta đi đến đó báo danh đi.

Liễu Hân Như nhảy về phía dài cao kia.

- Từng người báo danh đều phải đưa ra một khối tinh thạch hạ phẩm.

Đại hán đầu trọc kia cao giọng nói.

- Năm rồi không phải chỉ đưa ra một trăm lượng hoàng kim sao. hiện tại như thế nào lại là tinh thạch chứ?

Có một số người bất mãn nói.

- Đúng vậy! Tinh thạch thứ này quá Quý báu

Trong ánh mắt đại hán đầu trọc bắn ra hào quang sắc bén như đao. hung hăng trừng mắt nhìn mấy người này.

- Người không muốn tham gia liền cút cho ta! Nơi này là đệ nhất học viện của Yến Vân Quốc, các ngươi tưởng là vườn rau sao?

- Còn muốn báo danh không?

Ánh mắt đai hán đầu trọc rất nhanh rơi trên người Liễu Hân Nhi. lập tức đôi mắt sáng ngời.

- Cô cũng tới tham gia học viện chiêu sinh sao?

Liễu Hân Nhi đi tới cạnh bàn than thở nói:

- Phí báo danh có chút đắt, làm sao mới có một khối tinh thạch hạ phẩm chứ?

Đại hán đầu trọc kia cười hắc hắc. thấp giọng nói:

- Cô có điều không biết, "phá thực nghiệm" năm trước của Thiên La Học Viện đã tiêu hao rất nhiều tinh thạch, cho nên năm nay báo danh sẽ thu một khối tinh thạch.

- Nguyên lai là như thế.

Liễu Hàn Nhi bán tin bán nghi, Lấy ra ba khối tinh thạch từ trong túi trữ vật.

- Đây là của ba người chúng ta.

Liễu Hân Nhi chỉ về phía hai người Trương Hằng.

Đại hán đầu trọc kia dùng ánh mắt Khinh bỉ nhìn hai người Trương Hằng. miệng hừ nhẹ nói:

- Hai tên "ăn cơm mềm" (trai bao. dựa dẫm phụ nữ).

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu công tử lập tức đỏ lên. cảm thấy mất mặt, vội nói:

-Hân Nhi! Ta xem tinh thạch để ta trả cho.

Trương Hằng không chút biểu tình đứng xem trò vui. giống như mọi thứ ở nơi này không liên hệ với mình.

- Tốt lắm! Nếu Tiêu công tử nói vậy. Hân nhi liền làm như huynh muốn.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Hân Nhi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. lấy lại ba khối tinh thạch từ tay đại hán đâu trọc kia.

Tiêu công tử sửng sốt trong chớp mắt, sau đó mới lấy ra ba khối tinh thạch từ trong túi trữ vật với vẻ buồn bực. trong lòng lại không ngừng rướm máu.

Người phụ nữ tóc dài cầm bút ngồi trước bàn liếc mắt nhìn ba người, mở miệng nói với vẻ lạnh lùng:

- Báo ra tính danh và lai lịch.

Trương Hằng liếc nhìn người phụ nữ tóc dài, cảm giác tính cách đối phương có chút tương tự với Mộ Tuyên của Bích Tuyết Tương Vân Tông, nhưng tướng mạo khá bình thường.

Rất nhanh, ba người được người phụ nữ tóc dài đăng kỳ xong, mỗi người lĩnh một khối ngọc phù.

Trương Hằng nhìn trên ngọc phù của mình có viết mấy chữ: Trương Hằng, tán tu. sân đấu pháp số 3.

- Sáng sớm ngày mai sẽ cử hành đấu loại thập phương, nhớ rõ sân đấu pháp của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nàng kia nói với vẻ lạnh băng.

Chờ sau khi ba người đi xa. đại hán đầu trọc kia mới hắc hắc nói:

- Nghe nói sân đấu pháp số 3 là tổ tử vong. Người đó chết chắc rồi.

Người phụ nữ tóc dài hừ lạnh, nói:

- Người vừa rồi là một gã tán tu hiếm thấy. ai sống ai chết còn khó nói.