Lạc Ngưng Tuyết nhìn lại. phát hiện người nói chuyện là một gã nam nhân xa lạ. dường như là một tu sĩ của Phương Vân sơn. Người này chính là ô Lăng, có quan hệ không rõ ràng với Trương Hằng.
Trên mặt ô Lăng còn hiện lên một cỗ cô độc nhàn nhạt nhưng chốc lát đã bị một sự Quyết tâm và minh ngộ thay thế. hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta là ta... cần gì phải để ý...
Lại qua một lúc, ô Lăng từ trong vẻ mê hoặc khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhanh chóng chú ý tới Trương Hằng lúc này đã hóa thành một tỏa băng điêu. Hắn hơi thở dài một hơi. chậm rãi đi tới trước người Trương Hằng.
- Ta là ô Lăng, tin rằng ngươi nhất định có thể nghe được Thanh âm của ta!
ô Lăng nhìn chăm chú vào Trương Hằng, trong mắt lóe lên một cỗ tình cảm rất đặc biệt. Trương Hằng im lặng không nói gì. dường như đã thật sự hóa thành một tòa băng điều vô cảm.
- Ngươi không thể trốn tránh được! Thế giới này làm gì có gì bình yên tốt đẹp! Tiềm ẩn lánh đời chỉ là một loại hành vi nhu nhược không dám đối mặt với sự thật mà thôi...
- Ngươi có cha mẹ thân sinh, của mình, còn có muội muội! Thậm chí ngươi còn có ca ca ta mà rất ít khí gặp nhau này...
ô Lăng dường như cũng không thèm để ý Trương Hằng có khôi phục lại bình thường Hay không. Chỉ là thấp giọng thì thầm về những chuyện có liên quan tới mình và đối phương mà thôi.
- Ngươi là ca ca của ta?
Đang bị đóng băng, Trương Hằng đột nhiên mở miệng nói chuyện Ánh mắt hắn nhìn ô Lăng trước người mang theo vài phân kinh ngạc. Hiển nhiên, hắn cũng không chân chính bị biến thành băng điêu.
Trương Hằng đã sớm có phán đoán về thân phận của ô Lăng nhưng tuyệt đối không ngờ đối phương lại là ca ca của khối thân thể này.
Do chịu ảnh hưởng khi thôn phệ. dung hợp với ý thức của Đường Phong, mới không tự giác hỏi.
- Đúng thế! Ta là ca ca của ngươi. Ngươi là đệ đệ của ta. Chúng ta còn có cha mẹ. còn có muội muội...
Trương Hằng tự giễu, cười:
- Thế thì sao?!
Hắn tuy là một nam nhân của địa cầu xuyên việt đến nơi này. Những người là cha mẹ. muội muội của khối thân thể này cũng không chân chính mang tới cho hắn cảm giác thân thiết.
- Đại ca, nơi này chỉ là một khảo nghiệm trong Huyết Sát Thần Điện mà thôi, ngươi không thể chịu thua được.
Thanh âm của Ninh Tuyết Dung từ trong túi trữ vật màu xanh truyền ra. giọng điệu rất khẩn thiết.
- Huynh đã đáp ứng Lạc Hà đại ca. phải chiếu cố Tuyết Dung thật tốt... Huynh cũng từng hứa hẹn phải bảo vệ Tuyết Dung thật tốt...
Thanh âm của Ninh Tuyết Dung ẩn ẩn mang theo một tia bi thương. Trương Hằng trầm mặc một hồi. đột nhiên nói:
- Những gì ta đã từng hứa hẹn. ta cũng chưa từng quên...
- Vậy thật tốt! Huynh mau ra đi!
Thanh âm vui mừng của Ninh Tuyết Dung vang vọng nơi này.
- Tuy rằng ta một nam nhân nhưng thừa nhận tâm lý vẫn có chút tà ác. Nhưng ta cũng là một nam nhân, ta không thể quên được những gì đã hứa hẹn... Không chỉ có Ninh Tuyết Dung. Độc Thiên Bảo mà nhà họ Quách chỉ sợ cũng đang đau khổ chờ mình... Đặc biệt là tên đồ đệ phế linh căn đáng thương... Còn có thể tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa công pháp lên đỉnh Hay không...
Trong đầu Trương Hằng nảy sinh, một loạt suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhìn ra mảnh tuyết vụ mông lung bên ngoài, ánh mắt cũng dần sáng lên.
-Phá!
Thân thể Trương Hằng khẽ quẫy lên. toàn bộ băng tinh trên người đều bị phá tan.
- Ngươi rốt cục đã suy nghĩ thông suốt rồi!
ô Lăng cười ha hả.
Ánh mắt Trương Hằng hiện lên một mảnh Thanh minh, giật mình nói:
- Âm Thanh vừa rồi thật đáng sợ. không ngờ có thể khiến ta tiêu tan tất cả ý chí chiến đầu...
Đối với một nam nhân như Trương Hằng, ở trên địa cầu đó là thói quen vô ưu vô lo. ăn uống xuểnh xoàng, an phận. Đối với giết chóc và cạnh tranh, trong tiềm thức hắn vốn cực kỳ chán ghét cho nên hắn mới dễ bị trầm mê vào trong tiếng ca kia.
- Nơi này đã không còn là địa cầu... Tất cả thân nhân và bằng hữu đã rời xa ta rồi...
Từ trong đáy lòng Trương Hằng đột nhiên sinh ra một loại tình cảm rất u uất.
- Đây là một khởi điểm mới. giết chóc và vô tinh. ích kỳ và tham lam. Chỉ tuân thủ Quy tắc nơi này mới có thể sống tốt ở thế giới này được.
Ánh mắt Trương Hằng càng thêm kiên định, về mặt tâm lý lại một lần nữa sinh ra lột xác, chân chính xác lập tín niệm cố định.
- Đệ đệ của ta, ngươi rốt cục tỉnh ngộ rồi...
Trong mắt Ô Lăng hiện lên vẻ hân hoan.
- Chỉ cần hai huynh đệ chúng ta liên thủ. nơi thần điện này sẽ không có ai có thể uy hiếp chúng ta được!
Trương Hằng trầm mặc. thật lâu sau mới nói:
- Ta không có người ca ca ngươi...
Trương Hằng có được toàn bộ trí nhớ của Đường Phong, chưa từng thấy được bóng đáng của ô Lăng.
ô Lăng thở dài nói:
- Ngươi không biết ta... Nhưng trong cơ thể chúng ta có chung Huyết mạch, trong thần điện này, người ngươi có thể tin tưỡng nhất cũng chỉ có ta mà thôi!
- ô sư đệ, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch hành động đi!
Thần sắc Trương Hằng đạm mạc nói. Sắc mặt ô Lăng hơi tối sầm lại, khẽ thở dài một hơi, lại tươi cười nói:
- Ta biết trong lòng ngươi còn có nhiều điều nghi hoặc. cũng rất nghi ngờ thân phận của ta... Năm đó. Âu Dương Thiên Đức tu luyện tới Trúc cơ kỳ, căn cứ liên hệ qua Tử Cực Huyễn Ma Công, tìm được Đường Phương Chu đang ẩn nấp trong phàm giới, với thực lực tổn hại, cũng chính là tổ tiên củạ chúng ta. Giữa hai người đã có một ước định, cũng dùng ước định lập ra linh hồn huyết thế. mà ngươi chính là một bộ phận trong ước định đó. Khi ngươi chưa đạt tới Trúc cơ kỳ. Âu Dương Thiên Đức không đựợc dùng bất cứ thủ đoạn nào để thương tổn con cháu của Đường gia. bao gỗm cả ngươi, về phần thứ Âu Dương Thiên Đức muốn... Ha ha ha... lại ở trong tay của ta... Nguồn: https://truyenfull.vn
Trương Hằng lẳng lặng lắng nghe, cũng không chân chính biết được đầu đuôi sự tình.
- Ta là một đứa con hoang...
Ô Lăng đột nhiên thêm vào một câu.
- Nếu Đường Phương Chu đã chết, hắn còn có gì không cam lòng?!
Trương Hằng khó hiểu nói.
Ô Lăng hiện ra vẻ châm chọc:
- Đúng thế! Hắn thực không cam lòng. Không cam lòng thua trong tay trong tay Âu Dương Thiên Đức. cũng không muốn bảo vật trong tay mình rơi vào tay ngoại nhân...
- Nói như vậy, chúng ta đều chỉ là hai quân cờ?!
Trương Hằng hạ giọng nói.
- Ngươi là minh kỳ. còn ta là ám kỳ!
ô Lăng nói.
Trương Hằng không khỏi giật mình. Hóa ra trước đây Đường Phong chỉ là một quân cờ để hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Thiên Đức. Còn ô Lăng mới thật sự chính là sát chiêu chân chính do Đường Phương Chu an bài.
Nhưng Đường Phương Chu đã chết, làm sao có thể khống chế hai quân cờ một sáng một tối này?!
Ánh mắt Trương Hằng nhìn về phía ô Lăng. Tất cả bí mật e rằng chỉ hắn mới biết.
Tiếng ca bốn phía vẫn chưa dừng lại. Thanh âm vẫn dịu dàng an bình như trước, nhưng cũng không thể ảnh hưởng được tới tình tự của Trương Hằng.
- Đường sư huynh... Ngươi có thể đi cứu Triệu sư đệ không?
Lạc Ngưng Tuyết đột nhiên tới bên cạnh Trương Hằng.
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua, phát hiện Triệu Thụy đã hóa thành băng điêu.
- Nhị đệ. ngươi đang nghĩ tới gia đình mình sao?
Khóe môi Trương Hằng hiện lên một chút tiếu ý.
Vẻ mặt Triệu Thụy an bình, nhắm chặt hai mắt. trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, hạnh phúc.
- Ngươi còn không trả lời sao?!
Trương Hằng cười hắc hắc, Lấy tay gõ lên đầu Triệu Thụy.
- Đại ca. Hay ngươi và ta cùng nhau về nhà đi!
Triệu Thụy nghe được Thanh âm quen thuộc của Trương Hằng, đột nhiên vui mừng nói. Sắc mặt Trương Hằng đột nhiên trầm xuống, quay sang nói với ô Lăng:
- Chúng ta vừa rồi nói chuyện chỉ sợ đã bị những người này biết! Ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Trong mắt ô Lăng đột nhiên hiện lên vẻ âm độc. nhìn chằm chằm Lạc Ngưng Tuyết bên cạnh nói:
- Nàng này tuyệt đối không thể lưu lại, để cho ta xuống tay, chấm dứt sinh mạng của nàng ta đi!
Chi…
Trong tay ô Lăng ngưng tụ một viên Toàn Nhận Thanh Nguyên Châu. Trên quang cầu màu xanh này có vô số phong nhận không ngừng xoay tròn. Thứ này sau khi đánh trúng địch nhân, sẽ phát huy ra thuộc tính cắt chém. Nếu là chạm vào thân thể nhân loại, e rằng chỉ một cái nháy mắt đã đủ để cắt nát thân thể đối phương.
Lý Hoành lúc trước cũng phải chịu thiệt Thời không ít dưới một chiêu này.
-Đi!
Toàn Nhận Thanh Nguyên Châu trong tay ô Lăng không nhanh không chậm đánh về phía Lạc Ngưng Tuyết.
- Không! Ngươi không được thương tổn nàng!
Băng tinh quanh thân Triệu Thụy bỗng nhiên tan vỡ. trong tay bắn ra một dòng khí màu đỏ sậm. xoay tròn chấn trước người Lạc Ngưng Tuyết. ô Lăng cười ha hả, liền thu lại Toàn Nhận Thanh Nguyên Châu.
- Các ngươi lừa ta...
Triệu Thụy lập tức hiểu ra vấn đề.
Trương Hằng cười ha hả:
- Nhị đệ ơi. sau này chúng ta có cơ hội sẽ tới nhà ngươi chơi!
- Ngươi là đại ca?
Từ trong Thanh âm này. Triệu Thụy đã nhận ra thân phận Trương Hằng. Giờ phút này, Trương Hằng chính là đang dùng hình tượng Triệu Vân nhưng cũng không cố ý che dấu Thanh âm của mình,
- Tiếng ca vừa rồi thật cổ quái!
Trong lòng Triệu Thụy còn cảm thấy sợ hãi.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Thứ này chính là để tiểu trừ Ý chí chiến đấu của chúng ta, mê hoặc tâm lý chúng ta.
Đúng lúc này, từ phía trước đột nhiên bay tới ba gã tu sĩ. Bọn họ thấy được đám người Trương Hằng vội vàng hô lên:
- Chỉ còn thiếu các ngươi thôi, mau tới đây!
- Có chuyện gì?
Trương Hằng nghi hoặc khó hiểu.
Trương Hằng cũng nhận thức một gã tu sĩ trong số này, chính là Lăng Phi Dương của Tiên Vân Tông. Thực lực người này giờ cũng đã đạt tới Luyện Khí đại viên mãn.
Hắn giải thích:
- Chúng ta đang chờ mở ra cửa thí luyện thứ hai, chỉ còn thiếu mấy người các ngươi mà thôi.
- Cửa thứ nhất của Luyện Ngục Lộ đã xong?
Ánh mắt Trương Hằng nhìn những băng điều xung quanh.
- Bọn họ đều đã chết!
Thần thức Ô Lăng đảo qua, liền nói.
Đúng lúc này, một Thanh âm lạnh lùng vang lên trong khu vực băng tuyết này:
- Cử]a thứ nhất Luyện Ngục Lộ đã chấm dứt, chờ cửa thứ hai: Sinh Tử Môn!