Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 115: Luyện Ngục Lộ- Triệu Thụy quyết liệt

- Đưa viên Hóa Anh Đan của ngươi tới đây. bằng không thì tiểu mỹ nhân này sẽ chết ngay trước mặt ngươi.

Bàn tay Lý Hoành bóp chặt cổ Lạc Ngưng Tuyết, một cỗ hào quang màu máu quỷ dị trói chặt thân thể nàng.

- Vị đạo hữu này. ngươi làm sao có thể chịu uy hiếp của hắn chứ. không phải một nữ nhân thôi sao? Có Hóa Anh Đan này. sau này ngươi sẽ có cơ hội rất lớn trở thành tu sĩ Nguyên anh kỳbậc cao...

Một gã tu sĩ Độc Thiên Bảo bên cạnh kHuyên can.

- Đúng thế! Cứ để hắn giết nữ nhân kia, chết cũng không đưa Hóa Anh Đan cho hắn.

Lại có một gã tu sĩ ở cạnh giật dây.

Trương Hằng đứng ở trận doanh Độc Thiên Bảo. hắn rõ ràng nếu như đổi thành tu sĩ khác, tuyệt đối sẽ không dùng một Hóa Anh Đan vô cùng quý giá đi đổi lấy mạng của một nữ nhân.

Thế nhưng đổi thành Triệu Thụy thì lại hoàn toàn khác, Trương Hằng tin tưởng hắn nhất định sẽ vứt bỏ Hóa Anh Đan.

- Được! Ta đồng ý cho ngươi Hóa Anh Đan. ngươi mau thả nàng ra!

Mặc dù Triệu Thụy rất cảm tức. nhưng vẫn phải đồng ý yêu cầu của đối phương.

- Chúng ta cùng ra tay. chỉ cần ngươi ném Hóa Anh Đan tới đây. ta lập tức thả tiểu mỹ nhân này.

Lý Hoành một bộ nắm chắc thăng lợi, rõ ràng cá tính của Triệu Thụy, liền đối phó dễ dàng hơn nhiêu.

- Ta đếm tới ba, lúc đếm tới ba, ngươi nhất định phải ném Hóa Anh Đan tới đây. bằng không Lạc tiên tử này chết chắc rồi!

Trong mắt Lý Hoành chợt lóe lệ quang, tay bóp chặt trên cổ ngọc của Lạc Ngưng Tuyết lại tăng thêm sức.

Lạc Ngưng Tuyết liền khó thở. mặt ngọc đỏ bừng, hiện rõ thần tình đau khổ.

- Một!

Lý Hoành bắt đầu đếm.

Ánh mắt Trương Hằng nhìn chằm chằm trận doanh Phương Vân sơn. ánh mắt rơi trên người Ô Lăng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trương Hằng. ô Lăng nhìn sang phía hắn. Trương Hằng vội đánh một ánh mắt sang phía hắn lại liếc về phía Lý Hoành.

Khóe miệng ô Lăng xẹt qua một tia tươi cười nhàn nhạt, gật đầu với Trương Hằng, xem ra đã hiểu được ý của hắn.

-Hai!

Giọng của Lý Hoành lại nặng thêm một chút.

Lý Hoành vừa chuẩn bị kêu tới "ba", bên cạnh chiếc cầu lửa đột nhiên trôi tới một mảnh lửa đỏ.

- Cận thận!

Chúng tu sĩ vội vàng tránh né.

Mảnh lửa đỏ này cũng lan tới gần trận doanh ba phái Phương Vân sơn. Đối mặt với ngọn lửa này. cho dù là Lý Hoành cũng phải dốc hết sức phòng bị.

Luống cuống tay chân một trận cuối cùng chúng tu sĩ cũng khôi phục bình tĩnh, không xuất hiện sự kiện thương vong.

- Chúng ta tiếp tục!

Lý Hoành thoáng có chút khó chịu, ngọn lửa xung quanh không phải do hắn khống chế được.

-Ba!

-Hai!

Toàn trường yên tĩnh.

-Một!

Triệu Thụy không đám sơ xuất, vội ném Hóa Anh Đan về phía Lý Hoành. Lý Hoành cười hắc hắc, ném Lạc Ngưng Tuyết sang một bên.


Trong ánh mắt hắn thể tích Hóa Anh Đan Dần dần lớn ra, tới gần hắn từng chút một. Nhưng Đúng lúc này, hắn cảm giác được phía sau mơ hồ có tiếng gió thổi. một cỗ cảm giác nguy hiểm trào lên trong lòng hắn.

"Rốt cuộc là ai ra tay?"

Trong nháy mắt này, suy nghĩ của hắn nhanh chóng xoay chuyển, nhớ tới một vị tu sĩ Trúc cơ kỳ cuối cùng trong trận doanh Phương Vân sơn gần như bị người ta quên đi - ô Lăng!

Đúng thế, người ra tay chính là ô Lăng.

Thủ pháp công kích của hắn có vẻ đơn giản tự nhiên, lòng bàn tay hiện lên một đoàn ánh sáng xanh trong suốt.

Nhìn từ bên ngoài, đoàn ánh sáng xanh này không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt. Nhưng nếu dùng thân thức quan sát. sẽ phát hiện đoàn ánh sáng xanh này có vô số lưỡi đao gió đang liên tục xoắn lại.

Kít...

Không khí phát ra tiếng ma sát chói tai. Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu rời tay ô Lăng bay đi. trực tiếp đập tới Lý Hoành đưa lưng về phía hắn.

Cùng lúc, thân thể ô Lăng nhanh chóng lao về phía trước. Lý Hoành cũng bất chấp pháp thuật kéo tới sau lưng, thân thể hơi nghiêng, bàn tay phủ lên một tầng Huyết quang. Những Huyết quang này hợp thành một tấm lưới dày đặc, không chỉ ngăn chặn Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu. còn cản trở lối đi của ô Lăng.

Dù là mình không chiếm được Hóa Anh Đan. đối phương cũng đừng hòng lấy tới tay. đây là thủ đoạn Lý Hoành áp dụng hiện giờ.

Ầm!

Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu va chạm tới tấm lưới huyết quang kia.

Tấm lưới huyết quang thật lớn do Lý Hoành bố trí như một tờ giấy, dễ dàng bị xé rách.

-Ha ha!

Ô Lăng cười khẽ, vươn tay tiếp đón Hóa Anh Đan rơi xuống.

Lý Hoành sao có thể để cho hắn như ý. trên người chớp động một màng lớn huyết quang, tế ra Huyết ảnh u Ma Kiếm. Khí thần hợp nhất, Huyết Ảnh u Ma Kiếm như có được linh tính, dựa theo Ý của Lý Hoành, chém tới Ô Lăng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bùm… lúc này Lý Hoành mới ra tay, trên người bùng lên một tầng hào quang không ngừng lưu chuyển huyết quang. Toàn Nhận Thanh Nguyên cầu bị đoàn hào quang Huyết sắc ăn mòn từng chút, rất khó phá vỡ phòng ngự.

Tay ô Lăng vừa sắp chạm tới Hóa Anh Đan kia, Huyết Ảnh u Ma Kiếm liền chém tới ngay Sau đó,

Đối với Linh khí cực phẩm của Huyết Sát Thần Đế từng sử dụng lúc trẻ tuổi, lại thêm rót vào khí linh, bất cứ tu sĩ nào ở đây cũng sẽ không thể chọi cứng được.

Công kích bản thể của Linh khí này tuyệt đối có thể dễ dàng xé rách phòng ngự của Linh khí thượng phẩm.

ô Lăng thấy thế, trên tay bắn ra một đạo sáng xanh như Hòa, bắn Hóa Anh Đan ra ngoài, đồng Thời thân người tránh né Huyết Anh u Ma Kiếm chém tới.

- Ha ha, không ai Lấy được Hóa Anh Đan này.

Ô Lăng nhảy sang đứng một bên.

Lý Hoành liếc nhìn sang, chỉ thấy viên Hóa Anh Đan đang trôi về phía trận doanh Độc Thiên Bảo.

Đúng lúc này, trong trận doanh Độc Thiên Bảo đột nhiên bắn ra một nam tử như thiên thần, một thân áo Bào tím. tướng mạo anh tuấn phi phàm, trên người mơ hồ phát ra khí thế làm người ta sợ hãi.

- Thứ này về Triệu mỗ rồi.

Nam tử kia tiếp nhận Hóa Anh Đan. sau đó lại lui về trận doanh Độc Thiên Bảo.

- Ngươi là ai? Vì sao cướp thứ của ta?

Lý Hoành thấy đối phương chỉ là một gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. không khỏi nổi giận nói.

- Ta là hạng người vô danh, Triệu Vân.

Trương Hằng sắc mặt nghiêm nghị, lấy trong túi trữ vật ra một chiếc bình ngọc không, thả Hóa Anh Đan cất trong đó.

Lý Hoành cảm giác ánh mắt người này có chút quen mắt, tuy rằng người gọi là Triệu Vân này có được hình tượng gần như hoàn mỹ. thế nhưng thần thái đối phương lại mơ hồ mang theo một tia hèn mọn.

Đột nhiên, hắn nhớ tới Đường Phong cướp đi Huyết Sát Thiên Bi của mình lần trước, thần vận hèn mọn của hai người này khi cướp đồ vật đều cực kỳ tương tự. cả đời Lý Hoành cũng khó mà quên được.


- Là ngươi...

Rốt cuộc Lý Hoành nhận ra Trương Hằng.

Trương Hằng cười sang sảng:

- Chính là ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp thứ này về Hay sao?

- Tốt tốt tốt...

Lý Hoành chỉ tay về phía Trương Hằng, cố nén lửa giận trong lòng. Hai lần bị đối phương cướp đi đồ vật, cho dù tính tình Lý Hoành có tốt, cũng sẽ phải nổi giận.

- Chúng ta chờ xem!

Lý Hoành bỏ lại một câu, liền đi về phía trận doanh Phương Vân sơn. Hắn biết lúc này tranh đấu với Trương Hằng là cực kỳ không sáng suốt. Thực lực của đối phương tuyệt đối có thể chống lại tu sĩ Trúc cơ kỳ, đặc biệt phòng ngự mạnh đến mức biến thái.

Rất nhiều tu sĩ không thể hiểu được, vì sao Lý Hoành thực lực mạnh mẽ lại không làm gì một gã tu sĩ Luyện khí kỳ.

Trên thực tế, tu sĩ Trúc cơ kỳ ở đây đều biết rõ chỗ đáng sợ của Trương Hằng.

Nam Minh cùng Mộ Tuyền phía Bích Tuyết Tương Vân Tông đều đã giao thủ cùng Trương Hằng, biết rõ chỗ biến thái của hắn, đương nhiên sẽ nhắc nhở tu sĩ trận doanh mình.

Hà Y Tú cùng Thạch Lỗi phía Độc Thiên Bảo cũng có thể cảm nhận được phân lượng của Trương Hằng.

Ô Lãng phía Phương Vân sơn, có thể tính là minh hữu của Trương Hằng. Bởi vậy, Trương Hằng chiếm được một viên Hóa Anh Đan này. tu sĩ thực lực đứng đầu đều im lặng, coi như tính là một loại ngâm đồng ý.

Lúc này, Triệu Thụy tức giận cùng Lạc Ngưng Tuyết trở về trận doanh Phương Vân sơn.

- Còn có hai bình đan dược, các ngươi đừng có mà mơ tưởng!

Trong ánh mắt vốn thuần khiết vô cùng của Triệu Thụy mang theo vài tia hèn mọn, quét nhìn tu sĩ xung quanh.

- Không được! Bình cố Linh Đan kia phái chia ra!

Một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ Bích Tuyết Tương Vân Tông phán đối.

-Được, ta lấy ra chia!

Cười lạnh một tiếng, Triệu Thụy mờ bình ngọc trong tay, lấy ra mười mấy viên Cố Linh Đan nắm trong tay.

Không ít tu sĩ đều tham lam nhìn chằm chằm vào mười mấy viên cố Linh Đan trong tay Triệu Thụy.

Giá trị Cố Linh Đan còn cao hơn Trúc Cơ Đan, nhưng so với Hóa Anh Đan lại kém xa. cho nên số lượng mới nhiêu hơn một chút.

- Các ngươi có muốn không?

Triệu Thụy ngoắc ngoắc tay. nhìn đám tu sĩ xung quang bị tham dục che mờ mắt, cười nói.

- Đương nhiên muốn... cho ta một viên, không, cho ta hai viên!

- Được! Ta đều cho các ngươi...

Triệu Thụy nắm chặt mười mấy viên cố Linh Đan. đột nhiên rống giận một tiếng, vung tay ra, như rải đậu ném hết tất cả cố Linh Đan ra ngoài cây câu lửa.

- Đừng...

Đám tu sĩ kinh hô.

Tất cả Cố Linh Đan đều bị ngọn lửa bên ngoài chiếc cầu lửa Hòa tan.

- Ngươi... ngươi...

Không ít tu sĩ căm tức trùng mắt nhìn Triêu Thụy.

Triệu Thụy cười sáng lạn:

- Không phải các ngươi muôn hay sao? Sao không tự mình đi lấy?

- Ha ha... Trong tay ta còn có một lọ Tạo Hóa Đan. các ngươi còn muốn không? Nói muốn, ta cũng cho các ngươi...

Triệu Thụy bảo hộ trước người Lạc Ngưng Tuyết. ánh mắt quét nhìn tu sĩ xung quanh.

- Lão đại... van cầu ngài, cho ta một viên Tạo Hóa Đan... ta chỉ muốn một viên.

Vương Viên ở cạnh Triệu Thụy cầu xin.

Vương Viên tư chất bình thường, là tu sĩ khao khát Tạo Hóa Đan nhất trong số các tu sĩ ở đây.

- Bình Tạo Hóa Đan này là lưu lại cho đệ tử đại ca ta dùng, ai cũng không cho! Ai cướp ta liều mạng với kẻ đó!

Triệu Thụy không chút do dự cự tuyệt.

Trương Hằng nghe lời này, cũng kinh ngạc, không ngờ Triệu Thụy lưu lại bình đan được này lại là vì nguyên nhân đó.

Lúc này, trên người Triệu Thụy mơ hồ phát ra một cỗ khí thế xem thường cái chết, làm các tu sĩ ở đây không dám chống cự.

Triệu Thụy có được Hỏa Nguyên Châu, nếu như thật sự liều mạng, nơi này không có một ai dám chống lại.

Người thiện bị người Khinh, đến khi người ta chân chính ác độc lên. người khác chưa chắc dám chọc giận ngươi.