Trương Hằng tiến vào trạng thái ẩn thân, thân mình nhanh chóng áp sát tên Vương Viên mập mạp.
Mặc dù đối phương chỉ là một gã tu sĩ Luyện Khí trung kỳ nhưng Trương Hằng cũng không muốn quanh co nhiều. Có thể giết chết thì cũng sẽ tiết kiệm được chút khí lực.
Đột nhiên ánh mắt Trương Hằng nhìn lên trên đỉnh đầu Vương Viên, phát hiện ra hắn ta đã có được hai Huyết Sát ấn ký.
Theo Trương Hằng biết, tên Vương Viên này từng có một kiện linh khí hạ phẩm, tu vi chỉ là Luyện Khí trung kỳ, nếu muốn giết chết hai tên tu sĩ tinh anh cùng cấp trong Huyết Sát động phủ này thì gần như là không thể.
Dừng nói giết hai tu sĩ cùng bậc. ngay cả giết chết yêu thú bậc hai cũng chỉ coi như có chút miễn cưỡng mà thôi.
Nghĩ tới đây, thân hình Trương Hằng dừng lại, dùng thần thức quan sát bốn phía.
- Giỏi cho tên Vương Viên, không ngờ tạo ra nhiều cạm bẫy xung quanh thân mình như vậy!
Trong lòng Trương Hằng không khỏi thất kinh.
Dùng thần thức quan sát, xung quanh Vương Viên có bố trí không dưới mười mấy loại cấm chế, nếu tùy tiện tiếp cận thì chỉ sợ sẽ mắc bẫy của hắn.
Ba!
Chỉ thấy Vương Viên bắn ra một đạo phù triện, đánh lên một thân cây bên cạnh. Một đạo hồng quanh lóe lên. nhanh chóng dung nhập vào trong thân đại thụ.
- Cấm chế phù?
Trương Hằng hơi sửng sốt. không nghĩ tới tên Vương Viên lại sử dụng loại phù triện hiếm khi được dùng tới này.
Bình thường, khi tiến vào Huyết Sát động phủ, đám tu sĩ vẫn mang theo một ít phù triện công kích bậc hai, có lợi cho việc giết địch.
Khuôn mặt mập mạp của Vương Viên quét nhìn bốn phía, thấy không có ai lại đánh ra rất nhiều cấm chế phù. khiến phạm vi quanh thân hắn không hề có kẽ hỡ.
Đối mặt với nhiều loại cấm chế như vậy, Trương Hằng cũng có chút đau đầu. Nếu muốn giết chết đối phương đã không thể rồi.
Đang khi Trương Hằng suy tư thì từ phía trước có ba người bay tới. Trong số này có một người tu vi đạt tới giai đoạn Luyện Khí đại viên mãn.
- Đó không phải là Vũ Văn Lâm của Phong Hành Môn sao?
Trương Hằng lập tức nhận ra người thanh niên dẫn đầu với thần thái thanh lãnh kia.
Hai gã tu sĩ bên cạnh hắn cũng đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, đều là tu sĩ Phong Hành Môn.
Trên đỉnh đầu Vũ Văn Lâm có ba Huyết Sát ấn ký. nhưng hai người bên cạnh hắn cũng chưa đủ ba Huyết Sát ấn ký.
Vương Viên vừa thấy ba người này đi tới. sắc mặt lập tức hóa thành tái nhợt, khóe miệng tràn ra một ít máu. thân thể mập mạp hữu khí vô lực tựa vào gốc cây.
Diễn cũng quá hợp lý! Trương Hằng không khỏi thầm bội phục, trong lòng cũng tính xem kịch vui.
- Vũ Văn sư huynh! Huynh xem. ở bên kia có một tên tu sĩ bị thương...
Tên tu sĩ thanh niên mặc hoàng y là Người đầu tiên phát hiện Vương Viên đang trong trạng thái "trọng thương".
- Đó không phải là Vương Viên của Tiên Vân Tông sao?
Tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ còn lại không ngờ nhận ra thân phận Vương Viên.
Vũ Văn Lâm im lặng không nói. mang theo hai người đi tới cách xa Vương Viên chừng hơn mười thước thì dừng lại.
- Các ngươi... cứu cứu ta với... Vừa rồi ta sử dụng bí thuật giết chết được hai tên tu sĩ Độc Thiên Bảo... nhưng nguyên khí đại thương...
Vương Viên nhưđang hấp hối nhìn về phía ba người, vô lực vươn tay về phía họ.
Tên tu SĨ mặc hoàng y thấy thế sắc mặt lập tức vui mừng nói:
- Vương sư đệ! Đều là tu sĩ của Phương Vân sơn chúng ta sao có thể thấy chết không cứu được.
Nói tới đây hắn bước nhanh về phía trước vài bước. Đúng lúc này, Vũ Văn Lâm chợt quát lớn:
- Chờ chút!
- Vũ Văn sư huynh! Có chuyện gì?
Tên tu sĩ kia khó hiểu hỏi.
Vũ Văn Lâm không đổi sắc mặt nói:
- Không nên tới gần hắn, trực tiếp dùng pháp thuật từ xa giết chết hắn.
Trương Hằng đang tiềm ẩn một bên cũng rất tán thưởng tâm tư của Vũ Văn Lâm.
Trong lòng khẽ cười hắc hắc, thân hình Trương Hằng dần tiếp cận tên tu sĩ mặc hoàng y.
Tên tu sĩ hoàng y kia nhanh chóng đánh ra linh quyết. Một đạo hỏa xà nóng rực liền lao về phía Vương Viên.
Ngay lúc này, Trương Hằng đột nhiên nhanh ra một quyền ngay trước ngực tên tu sĩ này.
Thịch thịch!
Thân thể tên tu sĩ kia lập tức bị đánh văng đi. Ngực của hắn lõm xuống, vô số cốt cách bị đứt gãy, nháy mắt mất mạng.
Mà ngay khi Trương Hằng một quyền đánh chết tên tu sĩ hoàng y thì cũng không dùng bất cứ linh khí gì cho nên thân hình cũng chưa bại lộ.
Ẩn sát!
Rầm
Ngay khi Trương Hằng vừa đánh một quyền lấy mạng tên tu sĩ kia, mặt đất đột nhiên bắn lên một cột đất nhọn hoắt, đâm ngay bên cạnh thân mình Trương Hằng.
- Không ngờ ngay cả dưới nền đất cũng có mai phục!
Trên người Trương Hằng đô mồ hôi lạnh. Tên Vương Viên này thật sự rất âm hiểm.
Cho dù Trương Hằng không ra tay, tên tu sĩ hoàng y kia cũng không thể thoát khỏi tử yong.
Vũ Văn Lâm cùng tên tu sĩ còn lại bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người.
Đúng lúc này, vốn đang "trọng thương", Vương Viên nhảy dựng lên, chửi ầm ầm:
- Thằng khốn nào dám đoạt con mồi của ta?!
Khuôn mặt béo núc ních rung rung lên. ánh mắt quét nhìn về bốn phía. Chỉ tiếc hắn không tu luyện pháp thuật nào đủ để phá ẩn pháp thuật, làm sao có thể nhìn ra Trương Hằng đang trong trạng thái ẩn thân.
Trương Hằng cười hắc hắc, trên đầu cũng có thêm một Huyết Sát ấn ký.
Cũng may, Huyết Sát ấn ký này dường như cũng trở thành một bộ phận thân thể. khi Trương Hằng ẩn thân thì nó cũng ẩn hình theo.
Huyết Sát động phủ này không hổ là một không gian độc lập, tự có một hệ thống pháp tắc tự hành riêng.
Mục tiêu đã đạt được, Trương Hằng nhanh chóng đi chuyển, rời khỏi nơi này, cũng không dừng lại chút nào.
Ngay khi thân ảnh Trương Hằng rời xa. Vũ Văn Lâm đột nhiên nhìn về phía hắn vừa rời đi, trong miệng thầm nói:
- Phong Hành... Là hắn...
- Hai tiểu từ các ngươi còn đứng đó làm gì? Có bản lĩnh hãy tiến lên!
Vương Viên hướng về hai người Vũ Văn Lâm kêu gào. dường như không để bọn họ trong mắt.
Ánh mắt Vũ Văn Lâm lãnh liệt nhìn hắn hồi lâu rồi mới thốt ra vài câu:
- Tên mập mạp! đáng chết!
Trương Hằng tự nhiên cũng không nhìn nốt màn kịch vui còn lại. trong khi ẩn thân đã nhanh chóng rời khỏi cánh rừng nhỏ này. Chỉ một lúc, hắn đã về tới nơi tập hợp của tu sĩ Độc Thiên Bảo.
- Các ngươi làm sao vậy?
Vừa Mới tới đây, Trương Hằng liền cảm giác không khí có chút khôngbình thường.
Sắc mặt đám tu sĩ Độc Thiên Bảo đều rất khó coi, ngay cả người luôn trầm ồn là Thạch Lỗi cũng gục đầu xuống.
- Không nghĩ tới Phương Vân sơn lại có hạng người thâm tàng bất lộ. Lần hành động vừa rồi khiến năm người chết, nhưng lại đều chết trong tay một người.
Hà Y Tú khẽ thở dài.
- Các ngươi làm sao biết là người Phương Vân sơn giết bọn họ?
Trương Hằng nghi hoặc nói.
Đối với mấy người phái ra vừa rồi Trương Hằng cũng hiểu được là do tên tu sĩ lão luyện kia còn thiếu một Huyết Sát ấn ký cho nên Hà Y Tú Mới phái thêm mấy tu sĩ khác đi hiệp trợ hắn thu thêm Huyết Sát ấn ký.
- Ngươi có lẽ biết người này. trong tay hắn cầm một thanh Huyết kiếm rất kỳ quái, đuổi giết một gã sư đệ mặc linh khí phòng ngự chạy về tới tận đây. Cuối cùng, hắn không chỉ đoạt lấy linh khí phòng ngự mà còn giết chết thêm hai tu sĩ lao lên tiếp ứng...
Thanh âm nặng nề của Thạch Lỗi đã cho Trương Hằng hiểu rõ hết thảy.
- Lý Hoành?
Trương Hằng đương nhiên biết người cầm thanh Huyết kiếm kia là ai.
Nghe Ý tứ của bọn hắn thì Lý Hoành dường như đã một hơi giết chết bảy tên tu sĩ Độc Thiên Bảo, cuối cùng còn thong dong rời đi.
- Các ngươi không ngăn hắn lại sao?
Trương Hằng biết rõ rồi nhưng vẫn cố nói
- Lực công kích của người kia thật dáng sợ. Ta và Hà tiểu thư liên thủ cũng không thể ngăn hắn lại. Nếu vừa rồi Triệu sư huynh còn ở nơi này thì còn nắm chắc vài phần chứ...
Thạch Lỗi cũng không giấu diếm, dường như rất coi trọng thực lực Trương Hằng.
Trương Hằng hiểu được thực lực hiện tại của Lý Hoành, khẳng định thuộc hàng đầu ở trong động phủ này. Chỉ có đám người như Nam Minh. Hà Y Tú mới có thể chống lại.
- Hiện tại chúng ta tổng cộng có hai mươi sáu người, mọi người tập trung lại với nhau, không được tùy tiện rời đi. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Hà Y Tú điểm lại nhân số rồi đặn dò xuống.
Độc Thiên Bảo có bốn mươi người tiến vào Huyết Sát động phủ nhưng hiện tại cũng chỉ còn có hai mươi sáu người.
Chúng tu sĩ lập tức đáp lại, không ai dám tự ý rời đi.
Hiện tại, đám lang thang một mình bên ngoài, nếu Không phải là hạng người có thực lực đứng đầu thì chính là những kẻ đầu đất.
- Tiếp theo, chúng ta phải nghĩ biện pháp làm sao để mở thần điện ra...
Trương Hằng đi tới bên cạnh Hà Y Tú, nhẹ giọng nói.
Hai mắt Hà Y Tú xuyên qua chiếc khăn che mặt, nhìn thẳng vào mặt Trương Hằng, dung nhan tuyệt mỹ mơ hô sau tấm khăn che như mang theo nụ cười khe khẽ:
- Ngươi dường như còn vội vàng hơn cả bản tiểu thư?!
Khẽ hừ một tiếng, Trương Hằng quay mặt đi, chuyển mắt nhìn về bốn pho tượng trông rất sống động ở xa xa.
Đúng lúc này,một gã tu sĩ thiếu niên mặc hắc bảo cầm một gã tu sĩ khác trong tay bay từ tử yề phía pho tượng.
- Nam Minh?
Trương Hằng và Hà Y Tú đồng thời nhận ra người này.
Chẳng lẽ hắn nghĩ ra biện pháp gì đó để mở thần điện sao?