Tiên Hồng Lộ

Chương 594: Trời giáng báo kiếp, tất có dị số

Theo Đại tế sư tóc bạc dẫn trước, Dương Phàm tiến vào tòa Chiêm Tinh Tháp xa xưa to lớn này.

Chất liệu Chiêm Tinh Tháp hết sức đặc biệt, ngoại trừ cứng rắn ra, dường như còn kêu gọi lẫn nhau với bầu trời sao sáng lạn xa xa.

Dương Phàm không nói rõ được huyền ảo trong đó, theo Đại tế sư tóc bạc dẫn vào một gian phòng khách.

Trong phòng khách có chút bụi, có thể thấy đã lâu không tiếp đón khách.

Đại tế sư tóc bạc chỉ nói:

- Tinh Tôn đại nhân đang chuẩn bị nghi thức Tinh Tôn vào ngày mai, hôm nay có chút vội vàng, sợ rằng không thể lập tức tiếp đãi ngài được.

Dương Phàm gật đầu, cười cười, tùy tiện ngồi trong phòng khách, bắt đầu tĩnh tu.

Hắn cùng muốn thông qua thần thức hoặc cảm quan, dò xét toàn Chiêm Tinh Tháp.

Thế nhưng chất liệu tháp này rất là kỳ lạ, đồng thời được bao phủ trong một loại lực lượng khó nắm bắt được, ngay cả cảm quan của hắn cũng không thể kéo dài quá xa.

Nói chung, Chiêm Tinh Tháp này khắp nơi lộ ra thần bí, làm người ta nhìn không thấu.

Ngay cả cường giả Nguyên Anh đại tu sĩ, ở nơi này chỉ là phụ trách canh giữ.

Dương Phàm không thể hoài nghi, Chiêm Tinh Tháp này rốt cuộc có nội tình thế nào.

Hắn nhắm mắt lại, tâm thần bình tĩnh trở lại, bắt đầu tham ngộ thôi diễn cảnh giới Tiên Hồng.

Mỗi lần thôi diễn cảnh giới, thời gian đều sẽ trôi qua rất nhanh.

Thế nhưng, còn chưa qua mấy canh giờ, ngoài phòng khách truyền tới tiếng đập cửa.

- Mời vào.

Dương Phàm chậm rãi mở mắt ra, xẹt qua một tia sáng ngời.

Cửa phòng mở ra, một nữ tử mặc trường bào xanh nhạt, đáng người thon dài trác việt, nhìn bóng lưng cùng khí chất, làm người ta không hoài nghi vẻ chim sa cá lặn của nàng.

Thế nhưng, nữ tử này tóc hoa râm, trên mặt đã có chút nếp nhăn, vẫn còn nhìn rõ đã từng là một người khuynh thành tuyệt mỹ.

Cho dù là lúc này, nàng vẫn có khí chất thánh khiết siêu nhiên.

- Cô là

Dương Phàm nhìn chằm chằm nữ tử trường bào xanh nhạt trước mắt, không nhận ra đối phương.

- Ngài có thể gọi ta là Nguyệt tế sư.

Nữ tử trường bào xanh nhạt mỉm cười, giọng nói như nhạc trời mặc dù nhìn bề ngoài nàng cũng không trẻ tuổi.

- Xin chào Nguyệt tế sư.

Dương Phàm đứng dậy hành lễ, hắn cảm giác nữ tử này giống như Đại tế sư tóc bạc kia, có một ảo giác không thể nhìn thấu.

- Tại hạ

- Ta biết, ngài gọi Dương Phàm.

Ánh mắt Nguyệt tế sư sáng ngời mỉm cười, đóng cửa phòng lại, sau đó đối mặt nói chuyện với Dương Phàm.

- Từ lúc tám mươi năm trước, ta đã biết ngài tồn tại.

Nguyệt tế sư giọng nói rõ ràng dễ nghe, có một loại ma lực thu hút người ta vào đó.

- Tám mươi năm trước?

Dương Phàm nao nao.

Vào tám mươi năm trước, khi đó mình còn ở Ngư Dương Quốc, chỉ là một người tu sĩ cấp thấp.

- Nói cho chính xác là tám chín mươi năm trước, trong thiên địa này sinh ra một "dị số", không có người nào có thể ước đoán tương lai của hắn.

Nguyệt tế sư khí chất thánh khiết, nói rõ từng chữ rõ ràng êm tai.

"Dị số?"

Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên nhảy lên.

Hắn dừng ở Nội Hải gần ba mươi năm, trở lại Bắc Tần ở thêm hơn năm mươi năm, tới cực bắc lại đi đến mấy năm.

Cuối cùngdùng ba năm từ một phế nhân tu luyện đến bậc cao.

Tổng cộng lại, khoảng chừng chín mươi năm.

Chín mươi năm trước, một ngôi sao băng rơi xuống, thay đổi vận mệnh của hắn.

Từ đó về sau, cũng đại biểu một dị số sinh ra.

- Trời giáng báo kiếp, tất có dị số.

Nguyệt tế sư đứng lên, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, giọng nói như nhạc trời, dường như dung nhập vào bầu trời sao.

Nghe những lời này, trong lòng Dương Phàm nhấc lên sóng to gió lớn.


Nữ tử này, rốt cuộc có địa vị gì.

Nànglàm sao đoán được?

- Ngài không cần lo lắng, nếu không phải vì nguyên nhân Hâm nhi, ta còn không thể xác định một dị số sinh ra trong thiên địa này chính là ngài.

Nguyệt tế sư mỉm cười thánh khiết, mang đến cho Dương Phàm một cảm giác bình yên.

Dương Phàm thu liễm tâm thần, nhanh chóng khôi phục trấn định bình thường.

Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, đối phương có mạnh hơn đi nữa, cũng chỉ là bói toán, có thể biết được hắn là một "dị số", đã là kinh thế hãi tục rồi, nhưng đối phương khẳng định sẽ không biết được chi tiết liên quan tới nhẫn Tiên Hồng.

Thuật bói toán mạnh cỡ nào, nàng cũng không phải thần tiên, pháp lực thần thông cuối cùng có hạn.

- Bói toán chín mươi năm trước, ta đã biết dị số phủ xuống ở khu vực Bắc Tần. Nhưng vì vậy mà trả giá đắt, thọ nguyên giảm mạnh.

Nguyệt tế sư thoáng khổ sở nói.

Dương Phàm nghe vậy nao nao, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được, Nguyệt tế sư này là mỹ nữ tư sắc không thua Vân Vũ Tịch, Vũ Văn Hâm.

Chỉ là mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn khóe mắt nàng, làm cho nàng không còn tuyệt mỹ như khi xưa.

Có thể tưởng tượng, khi đó bởi bói toán, nữ tử này tuy rằng biết rõ, nhưng cũng vì vậy trả ra cái giá rất lớn.

- Làm Nguyệt tế sư vất vả rồi.

Dương Phàm thoáng có chút xấu hổ.

- Không.

Nguyệt tế sư lắc đầu, mắt sáng phóng ra một tia sắc thái huyễn lệ:

- Kết quả bói toán của ta là: sự tồn tại của ngài, có thể sáng tạo khả năng vô hạn. Vì thế, dù ta có trả giá lớn hơn, cũng không chút oán hận.

Trong mắt Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc, có chút khó tin.

Không phải hoài nghi năng lực sáng tạo khả năng khả năng của mình, mà là vì nửa câu sau của đối phương: Vì thế, dù ta có trả giá lớn hơn, cũng không chút oán hận.

- Bắt đầu từ thời thượng cỗ, Tinh Thần Chiêm Bặc Tháp đã sừng sững ở Cực bắc chỉ Tâm. Nó có thể dự đoán hướng đi số phận toàn đại lục, thậm chí đứng bên cạnh dẫn đường cho Đông Thắng Đại Lục, tránh cho nó đi vào vực sâu ác mộng. Thế nhưng từ sau khi Tiên Tần chia năm xẻ bảy, hết thảy số phận như bị nắm giữ bởi một bàn tay vô hình, thiên địa như tù lao.

Gương mặt thánh khiết của Nguyệt tế sư trở nên ngưng trọng.

- Thiên địa như tù lao?

Dương Phàm nghiền ngẫm tỉ mỉ những lời này, bất chợt nói một câu:

- Nhưng chuyện này có quan hệ gì tới ta?

- Chỉ có ngài, có thể sáng tạo khả năng vô hạn, mới có thể đạt được một đường sinh cơ cho số phận thiên địa Đông Thắng Đại Lục.

Ánh mắt Nguyệt tế sư sáng ngời kỳ gửi chờ mong.

- Nguyệt tế sư, thứ cho Dương mỗ bất lực.

Dương Phàm cười nói:

- Ở thời kỳ Tiên Tần, tu sĩ đỉnh cấp, người đại thần thông nhiều như vậy, bọn họ cũng không thể chống lại được số phận. Ta là một tu sĩ Nguyên Anh, làm sao có thể làm được chứ?

Nghe vậy, ánh mắt Nguyệt tế sư hơi ảm đạm, nhưng không thất vọng, khẽ thở dài:

- Nghi thức Tinh Tôn ngày mai, ngài cùng ta đi xem. Hiện giờ, ta dẫn ngài đi gặp Tinh Tôn.

- Tinh Tôn?

Dương Phàm hỏi:

- Không biết xưng hô này, ở quý tháp địa vị thế nào?

- TinhTônTự nhiên là tôn giả cao nhất Tinh Thần Tháp.

Nguyệt tế sư nhếch môi khẽ cười, lần đầu lộ ra thần thái nữ nhi.

Dương Phàm khó tin được nói:

- Hâm nhiNàng là tôn giả chí cao Tinh Thần Tháp?

Sự thật này, làm cho hắn vô cùng khiếp sợ.

Tinh Thần Tháp này to lớn đồ sộ ra sao, càng là truyền thừa từ thượng cổ đến nay.

Ngay cả trông cửa cũng là Nguyên Anh đại tu sĩ, có thể thấy được địa vị cùng nội tình.

- Ở Tinh Thần Tháp, địa vị chủ yếu không phải dùng tu vi thực lực so sánh.

Nguyệt tế sư cười giải thích.

Thì ra là thế, Dương Phàm thoáng thở ra một hơi, trong lòng có phần chờ mong vui mừng: Không ngờ tời Nhị quận chúa Yến Vương Phủ nhu nhược khi đó, có thể đi đến bước này.

- Đúng rồi. Nguyệt tế sư, lúc trước ngài vì bói toán mà đánh mất thọ nguyên, mất đi sắc thái dung nhan, Dương mỗ là một dược sư, có thể xem cho ngài.


Dương Phàm cười dài nói.

Sở dĩ hắn đưa ra yêu cầu này.

Một là vì hiếu kỳ, vì sao bói toán một lần lại trả giá cỡ này.

Thứ hai, hắn phát hiện nữ tử này biết rất nhiều bí mật, nếu như có thể giải quyết vấn đề của nàng, vô hình sẽ kéo gần quan hệ, có thể lộ ra càng nhiều tin tức.

Nguyệt tế sư thở dài yếu ớt:

- Bói toán phải trả giá, không thể nào kéo lại. Mặc dù ngài có Duyên Thọ Đan, Trú Nhan Đan, cũng không thể bù đắp lại được.

- Không thử làm sao biết được?

Dương Phàm cười dài nói, không giải thích, liền bắt mạch cho nàng.

Nguyệt tế sư ngẩn ra, phát giác cổ tay mảnh mai của mình đã nằm trong tay đối phương.

Lấy thân phận địa vị của nàng, chưa từng có ai dám khinh bạc như thế?

Chỉ là lúc này, nàng khẽ mím môi nhỏ, không nói gì.

Dương Phàm nhắm mắt, dòng suối sinh mệnh chảy vào trong cơ thể Nguyệt tế sư, phát hiện cơ năng thân thể đối phương bị tổn hao rất lớn.

Loại tổn thương này, bị một loại lực lượng vô hình không thể nắm bắt trong thiên địa ràng buộc, không thể khôi phục.

"Ta không tin"

Dương Phàm thi triển thần thông trị liệu, gặp phải lực cản, bất luận thế nào cũng không thể đột phá được.

Cuối cùng, sắc mặt hắn nghiêm lại, Sinh Mệnh Lục Chủng phun ra một mảnh đốm sáng nhỏ bé như nòng nọc.

Khai Quang Tịnh Thế Diễm mang theo dòng suối sinh, mệnh, tầng tầng cản trở, nhưng cuối cùng vẫn đi qua được tầng trói buộc kia.

Kế tiếp liền dễ dàng, tổn thương cơ năng trong cơ thể Nguyệt tế sư, phục hồi lại rất nhanh.

Sau đó, Dương Phàm hai tay bấm quyết, một mảnh mưa bụi xanh lục mang theo khí tức như mùa xuân, bao phủ Nguyệt tế sư.

Rất nhanh, tóc, làn da Nguyệt tế sư đều khôi phục trạng thái như cũ.

- Đây

Nguyệt tế sư ánh mắt sáng hiện vẻ mừng rỡ, thân mềm mại khẽ run lên.

Lúc này, nàng khôi phục dung nhan tuyệt mỹ khi xưa, thanh nhã thoát tục, có một cỗ khí chất thánh khiết như nữ thần.

Dương Phàm nhìn Nguyệt tế sư trước mặt, trong mắt đầy vẻ kinh dị, ngẩn người.

Hắn đã sớm đoán được đối phương là một nữ tử tuyệt mỹ khuynh thành, không ngờ tới còn muốn hoàn mỹ hơn cả tưởng tượng.

- Dương đạo hữu, ngài quả thật có thể sáng tạo khả năng vô hạn.

Nguyệt tế sư mừng rỡ, mắt sáng phóng ra sắc thái huyễn lệ.

Tuy nhiên tiếp đó, mặt cười trằng như ngọc của nàng, bỗng nhiên đỏ lên.

Lúc này Dương Phàm mới phát hiện, chính mình vẫn còn nắm cổ tay mảnh mai trắng ngọc của đối phương. Chính mình còn đang nhìn chằm chằm vào đối phương, vội vàng buông tay ra, nhàn nhạt nói:

- Nhấc tay mà thôi.

Nguyệt tế sư khẽ thâm ý liếc nhìn hắn:

- Dương đạo hữu quá khiêm tốn, mời theo ta đi gặp Hâm nhi.

- Được.

Dương Phàm gật đầu.

Đi trên bậc thang tinh thần cỗ tháp, Dương Phàm sóng vai đi cùng Nguyệt tế sư, thần sắc trấn định.

Chẳng qua Nguyệt tế sư lại có chút gò bó hiếm thấy, lúc nói chuyện, ánh mắt sáng lại có chút tránh né. Mặc dù nàng có địa vị thân phận siêu phàm ở Chiêm Tinh Tháp, nhưng ngăn cách tránh đời nhiều năm, đối với chuyện nam nữ thậm chí còn có chút ngây thơ.

Dương Phàm nhìn loại vi diệu này ở trong mắt, trong lòng có chút buồn cười.

- Tinh Tôn ở tại tầng bốn mươi chín Chiêm Tinh Tháp.

Nguyệt tế sư mỉm cười nói.

- Tầng bốn mươi chín? Cao như thế.

Thần sắc Dương Phàm khẽ biến.

Tinh Thần Tháp này, mỗi một tầng đều cực cao, chừng mấy chục trượng, tương đương tám chín tầng lầu bình thường.

Thế nhưng, vì sao là tầng bốn mươi chín chứ?

Dương Phàm có chút khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều. Nói chuyện liên quan tới bói toán, hắn không có hứng thú.

- Không phải đi bộ lên chứ?

Rốt cuộc Dương Phàm có chút phản kháng.

- Dương đạo hữu xin hãy cố chịu, đây là quy củ Chiêm Tinh Tháp, mỗi một tầng đều phải đi lên từng bước. Đây là biểu hiện thái độ thành kính.

Nguyệt tế sư mỉm cười nói.

Dương Phàm than thở, một tầng này cao mấy chục trượng, phải đi bốn mươi chín tầng, không biết phải đi tới bao giờ.

- Đi.

Dương Phàm bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Nguyệt tế sư, trực tiếp bay lên trên.

- Dừng tay,

Nguyệt tế sư mặt cười trắng bệch, tiếp đó khẽ hô:

- Đừng làm loạn

- Ha ha, ta chỉ là muốn đi lên bằng phi hành, có làm loạn sao

Dương Phàm cười khẽ, tốc độ lại tăng nhanh hơn.

- Dừng tay, không được tổn thương đến Thánh cô đại nhân.

Đúng lúc này, từ khắp Chiêm Tinh Tháp bay tới mười mấy người, đều thuần một màu thị vệ giáp bạc.

Vù vù vù vù vù

Mười mấy thị vệ giáp bạc, đều là cấp bậc Nguyên Anh đại tu sĩ, vây quanh hai người Dương Phàm.