Tiên Hồng Lộ

Chương 556: Độc hạt hiện ra

- Ha ha. Tiểu tử. Chỉ còn một tấm phù triện cuối cùng, xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào?

Kim Ma Đại Vương đầu tiên là vui mừng ngoài ý muốn, rồi trên mặt hiện lên nụ cười tà đắc ý.

- Dương huynh, chỉ còn một mình Kim Ma Đại Vương, hai người chúng ta liên thủ, vị tất không có sức đánh một trận.

Lâm Thành cắn răng một cái, nhặt thanh bảo kiếm gãy trên mặt đất, dứt khoát chắn trước người Dương Phàm.

Dương Phàm hơi có chút cảm động, Lâm Thành này ở thời khắc nguy cấp vẫn không chạy trốn, ngược lại chắn ở trước người đồng bọn.

Hắn âm thầm gật đầu, Lâm thành này giống như Lâm Chung, đều là bằng hữu đáng giá kết giao.

Đuơng nhiên, đây cũng là dưới tình huống Dương Phàm tạm thời bỏ qua tu vi thực lực, lấy nhân vật hoàn toàn mới dung nhập Cực Bắc.

Nếu là ngày thường, tu vi địa vị hai người đâu chỉ kém mười vạn tám ngàn dặm, kiên quyết không có khả năng liên quan đến nhau.

- Lâm Thành, vẫn nên ngoan ngoãn buông vũ khí. Lấy cảnh giới tu tiên gà mờ của ngươi cộng thêm thực lực võ giả Tiên Thiên, ở trong tay ta cũng không qua được ba chiêu.

Kim Ma Đại Vương lạnh lùng cười, lại khống chế kiện Linh khí trung phẩm kia chậm rãi lơ lửng giữa không trung, chuẩn bị dồn sức phát lực trước diệt sát một tên rồi tính.

Dương Phàm thần sắc bình tĩnh tự nhiên, tấm phù triện cấp hai cuối cùng trong tay đột nhiên run lên, hóa thành một đoàn hỏa cầu sáng tối không ngừng "Xuyvù" một tiếng bay ra, trong không khí đột nhiên một trận áp lực rung động.

- Bạo Liệt ỏa Diễm cầu?

Kim Ma Đại Vương phì cười một tiếng, sớm có chuẩn bị. Thân hình nhoáng lên một cái, lùi ra một hai trượng, đồng thời vận chuyển vòng phòng ngự bảo hộ.

Hỏa cầu sáng tối không chừng kia đột nhiên nổ tung hóa thành ngọn lửa nóng cháy mãnh liệt, sóng nhiệt thổi quét mấy trượng xung quanh, mặt đất cũng chấn động kịch liệt.

Tuy nhiên, Kim Ma Đại Vương này đã lùi ra một hai trượng, dư ba bùng nổ kia nhộn nhạo trên vòng phòng ngự bảo hộ, cũng không bị thương tổn.

- Ha ha. Tiểu tử, phù triện của ngươi đều dùng hết rồi, xem ngươi dựa vào cái gì chống lại ta.

Kim Ma Đại Vương cười điên cuồng không ngừng, đắc ý vô cùng, trên mặt thậm chí còn vài tia tươi cười đùa cợt.

- Phù triện bậc hai là dùng hết rồi, tuy nhiên ta còn có phù triện khác

Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên, tay sờ túi trữ vật, trong tay lại có một nắm phù triện, không khí lập tức nhộn nhạo lên một cỗ linh khí dao động khiến tim đập nhanh.

Một nắm lớn phù triện kia không ngờ có hơn trăm tấm.

Cái gì?

Tươi cười trên mặt Kim Ma Đại Vương lại đọng lại, cả khuôn mặt đều tái.

Toàn thân hắn run lên một cái, gắt gao nhìn chằm chằm đống phù triện trong tay Dương Phàm.

Dương Phàm nói không sai, lần này đích xác không phải là phù triện bậc hai.

Nhưng là, Kim Ma Đại Vương lại chìm vào trong sợ hãi mơ hồ gần như tuyệt vọng vô lực.

Phù triện bậc ba.

Hơn trăm tấm phù triện này không ngờ đều là phù triện bậc ba, vậy uy lực đâu chỉ cường đại hơn phù triện bậc hai một, hai lần?

Một tấm phù triện bậc ba tương đương với một kích toàn lực của cường giả Trúc Cơ, nếu là dùng thỏa đáng, chỉ cần một tấm là có thể thương nặng hoặc là giết chết hắn.

Huống chi, đống phù triện trước mắt cũng không phải là một tấm, mà là hơn trăm tấm.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kim Ma Đại Vương tuyệt vọng vô cùng.

- HuynhHuynh còn có càng cao cấp?

Lâm Thành bên cạnh Dương Phàm lại trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng nghĩ lại, Dương Phàm đích xác cũng không nói dối. Hắn chỉ nói phù triện bậc hai dùng hết rồi, cũng không nói tất cả phù triện đều dùng hết.

Trên thực tế, phù triện bậc hai trong tay hắn không nhiều lắm, bởi vì căn bản không lọt vào mắt.

Phù triện bậc ba Dương Phàm có rất nhiều, phần lớn là một số chiến lợi phẩm.

Thậm chí, cho dù phù triện bậc bốn khó gặp Tu Tiên Giới, thậm chí là mật quyển càng cao hơn, Dương Phàm đều có.

Chỉ là, Kim Ma Đại Vương này vẫn như cũ đánh giá sai tư bản hùng hậu của Dương Phàm.

- Đại nhân, thatha mạng!

Đột nhiên, Kim Ma Đại Vương này "Phịch" một tiếng, quỳ trên mặt đất hướng về Dương Phàm cầu xin tha thứ.


Tình cảnh như thế khiến Lâm Thành kinh ngạc.

Trong mắt Dương Phàm lại hiện lên một tia lạnh lùng.

Kim Ma Đại Vương mặc dù quỳ trên mặt đất, nhưng một bàn tay lại im lặng rút vào trong tay áo.

Phốc!

Dương Phàm khẽ động ý niệm, Thanh Phong Kiếm lơ lửng ở không trung giống như tia chớp đâm xuyên qua trái tim Kim Ma Đại Vương.

- Ngươingươi

Kim Ma Đại Vương vẻ không cam lòng đồng thời cũng khó có thể tin.

Cái tay hắn co vào trong tay áo cũng lộ ra, rơi xuống một viên độc khí hình tam lăng.

- Chút tài mọn.

Dương Phàm cười cười.

Cuộc đời này hắn chiến đấu không biết bao nhiêu lần, có thể nói kinh nghiệm phong phú, thủ đoạn như vậy không biết gặp phải bao nhiêu lần.

Phịch

Thi thể Kim Ma Đại Vương ngã xuống mặt đất, máu tươi bắn ra.

- Dương huynh thật tài giỏi, người này là hạng cũng hung cực ác trên băng nguyên phụ cận vài ngàn dặm, gần như không người nào có thể áp chế. Không nghĩ tới lại bị huynh xử lý thoải mái như vậy.

Lâm Thành khó có thể tin nói.

Dương Phàm đưa tay vỗ lên má, mỉm cười:

- Chỉ là mượn dùng ngoại vật mà thôi, tuy nhiên người này cũng thật là ngốc.

Khuôn mặt Lâm Thành co giật mạnh một hồi. Kim Ma Đại Vương kia ở mấy ngàn dặm quanh đây là hạng người giả dối âm hiểm đến mức nào, chết trong tay hắn đâu chỉ một, hai người?

Nhưng là Dương Phàm từ đầu chí cuối lại đều đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, thậm chí còn không hề động đến tu vi vượt qua Luyện Khí kỳ.

Cho dù là lấy ra một bó phù triện bậc ba, cũng chỉ tùy ý trêu cợt Kim Ma Đại Vương một chút.



Lâm Thành thở dài một hơi:

- May mắn có Dương huynh đi cùng, tiêu diệt toàn bộ đám gian ác này, nếu không nhất định ta khó thoát khỏi một kiếp.

- Tiêu diệt toàn bộ?

Dương Phàm cười nhạt:

- Chỉ sợ còn có cá lọt lưới.

- Chỉ giáo cho.

Lâm Thành nao nao.

- Đám Tuyết Văn Băng Lang lúc trước đều là yêu thú cấp một, chúng nó xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên.

Dương Phàm bình tĩnh ôn hòa nói.

Lâm Thành biến sắc:

- Vậy làm sao bây giờ?

- Yên tâm, ngay cả Kim Ma Đại Vương đều thất bại, cá biệt có cá lọt lưới khác đều không đáng lo.

Dương Phàm cười dài nói.

- Vậy cũng đúng, nhưng chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy về Tuyết Sơn phái, tránh những người đó lại tới mưu hại.

Trong lòng Lâm Thành vẫn như trước có chút không yên, thúc giục Dương Phàm nhanh chóng chạy đi.

Dương Phàm gật gật đầu, một tay ở sau lưng bắn ra một đạo hào quang mặc ngọc, dung nhập trong băng tuyết, chợt lóe rồi biến mất.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, đó đúng là một con độc hạt như mặc ngọc lớn bằng bàn tay, hai tròng mắt bắn ra hào quang u lam băng lãnh.

Tốc độ độc hạt này nhanh như tia chớp, chỉ khoảnh khắc liền lao vút ra trăm trượng.


- Thật không nghĩ tới a, ngay cả Kim Ma Đại Vương giả dối lão luyện đều bị người này đùa bỡn, may mắn Hàn Tùng phái ta không trực tiếp tham dự vào, nếu không

Ở trên một cây băng tùng cổ thụ cách đám người Dương Phàm chừng hai ba dặm, một lão già áo bào vải ẩn nấp, thì thào lẩm bẩm.

- Tuy nhiên, người này thân mang trọng bảo, không ngờ lại có nhiều phù triện bậc ba như thế, tư bản còn hùng hậu hơn đám cao nhân Trúc Cơ kia. Tuy rằng ta không làm gì được hắn, nhưng lại có thể

Lão già áo bào vải vừa nói tới đây, thân thể đột nhiên rùng mình một cái.

Một cỗ hàn ý ập tới khiến toàn thân hắn như rơi xuống hầm băng.

VútXuy

Một đạo hào quang mặc ngọc lóe đến khiến tâm thần hắn run rẩy, ngưng thần nhìn vào, dĩ nhiên là một con độc hạt lớn bằng bàn tay.

- Không tốt, Phệ Hồn Thiên Độc Hạt.

Hắn hoảng sợ không hiểu, lập tức từ trên băng tùng cổ thụ bay vọt đi.

Từ khí tức độc hạt này truyền tới, nghiễm nhiên đạt tới cấp bậc yêu thú cấp ba đỉnh.

Chẳng lẽ trời muốn diệt ta?

Lấy tu vi Ngưng Thần Hậu kỳ của hắn chỉ sợ không có lực đối kháng với Phệ Hồn Thiên Độc Hạt cấp ba đỉnh.

Xuyroẹt

Độc hạt kia nhanh như tia chớp, lấy tốc độ tuyệt đối trong giây lát thu hẹp khoảng cách.

Hắn kiệt lực trốn tránh, chỉ thấy hàn mang lóe lên, "phốcxuy" một tiếng, cổ họng đã bị cắt vỡ.

Ngay sau đó, độc hạt kia hóa thành một đạo u quang màu đen dung nhập trong băng tuyết, rồi trực tiếp biến mất không thấy.

Phịch,

Thật lâu sau, hắn té xuống mặt đất, thi thể tím đen, thê thảm vô cùng.

Cùng lúc đó, Dương Phàm đang đi ngoài vài dặm khóe miệng hơi nhếch lên, nói với Lâm Thành:

- Không biết băng nguyên quanh đây có một môn phái tên là Hàn Tùng phái hay không?

Lâm Thành hơi lộ chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái, gật đầu nói:

- Đúng vậy. Trăm năm gần đây vẫn là thù địch với Tuyết Sơn phái chúng ta, tranh đấu không ngớt. Ân oán giữa hai phái thực phức tạp, hơn nữa hai mươi năm trước sau khi Băng Phách Tông lại đây tuyển nhận đệ tử, gây nên mâu thuẫn càng lớn hơn

Trải qua Lâm Thành giảng giải, Dương Phàm cũng hiểu biết được ân oán mâu thuẫn giữa hai phái.

Tuy nhiên, tranh đấu nhỏ của những môn phái thế tục này, hắn cũng không để trong lòng.

Hai người nhanh chóng bước đi, rốt cục vào buổi tối ngày tiếp theo chạy tới một vùng Tuyết Sơn liên miên cao ngất.

Lúc Dương Phàm chạy tới nơi đây, trời đang có tuyết rơi bằng lông ngỗng, phủ thêm một tầng sương bạc trên phần đông lầu các đền đài của Tuyết Sơn phái, ở trong bóng đêm đặc biệt mê người.

- Tuyết nơi này thật đẹp

Bộ dạng Dương Phàm dù bận vẫn ung dung thưởng thức tuyết rơi chỉ Cực Bắc mới có này.

Lúc ở Bắc Tần, bởi vì khí hậu bất đồng, rất ít nhìn thấy tuyết rơi, càng không nói đến loại thắng cảnh băng thiên tuyết địa, tuyết lớn như lông ngỗng tung bay.

- Tuyết rơi ở nơi Cực Bắc này như cơm bữa.

Lâm Thành có chút buồn cười:

- Xem phản ứng của Dương huynh, giống như không phải người Cực Bắc.

Dương Phàm cười thản nhiên, theo Lâm Thành đi lên Tuyết Sơn.

Buổi tối, mấy vị trưởng lão Tuyết Sơn bao gồm cả Tông chủ cũng tiếp đãi khách quý Dương Phàm này.

Khi nghe nói Dương Phàm lấy yếu thắng mạnh, tiêu diệt Kim Ma Đại Vương cũng hung cực ác, cao tầng Tuyết Sơn phái cực kỳ khiếp sợ, đối với Dương Phàm lại càng thêm tôn kính.

Ngay khi Dương Phàm, Lâm Thành cùng cao tầng Tuyết Sơn phái hội tụ một chỗ, lại một tin tức kinh người truyền đến.

- Báo tông chủ, các vị trưởng lão, Tông chủ Hàn Tùng phái đêm qua chết ở trên đường lớn băng nguyên, nguyên nhân cái chết là trúng một kịch độc cường đại nào đó.

Một đệ tử tiến vào báo cáo.

- Cái gì? Tông chủ Hàn Tùng phái đã chết? Người này võ nghệ đăng phong tạo cực, thậm chí tinh thông tiên thuật. Băng nguyên quanh đây mấy ngàn dặm, có ai có thể giết chết hắn?

Cao tầng Tuyết Sơn phái khiếp sợ không hiểu, đồng thời lại mừng như điên một cách khó hiểu.

Dương Phàm thì lộ vẻ cổ quái, thầm nghĩ: "Người hôm qua âm thầm khống chế băng lang. Chẳng lẽ chính là Tông chủ Hàn Tùng phái?

Lâm Thành ngồi ở bên cạnh, như có suy nghĩ nhìn hắn một cái.

Đêm đó, sau khi xác định tính chân thật của tin tức, toàn thể Tuyết Sơn phái ăn mừng, ngay cả Dương Phàm cũng bị kéo vào.

Lúc đêm khuya, Dương Phàm ở lại trong phòng khách Tuyết Sơn phái.

Rời khỏi Bắc Tần vài năm, cô độc nơi đất khách, hắn cũng có chút hoài niệm.

Ý niệm khẽ động, Huyễn Linh tiên tử đoan trang tuyệt mỹ, mặc cung trang cao quý xuất hiện bên cạnh hắn vô cùng thân thiết dựa vào bên người, một làn hương thơm ập tới.

- Tình huống Bắc Tần hiện tại như thế nào?

Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt ve chân thon trắng mịn như tuyết của nàng,

- Chủ nhân, hết thảy đều tốt. Tiên Thành đã trở thành Thánh địa Tu Tiên Giới Bắc Tần,

Giọng nói êm dịu của Huyễn Linh tiên tử như tiếng của trời ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nỉ non.

- Vậy là tốt rồi.

Dương Phàm gật gật đầu, cũng đã lột váy của nàng, chạy loạn trên thân thể thần tiên cao quý của nàng, rất nhanh đầy phòng xuân sắc