Tiên Hồng Lộ

Chương 527: Hội hợp

Ngay khi Dương Phàm bế quan luyện hóa Ma Hoàng Kiếm cùng Khô Lâu Huyết Thư, trên Thiết Hỏa Sơn cũng tới một vị khách không mời mà đến.

Một thiếu niên tướng mạo xấu xí vô cùng, không kiêng nể gì xông vào Thiết Hỏa Sơn, gần như không người trị được.

- Ta tới tìm Dương Phàm.

Hổ Phi hai tay khoanh trước ngực, làm ra vẻ ta đây nhìn ba vị bậc cao Nguyên Anh trước mặt.

Ba vị bậc cao Nguyên Anh Phượng Hi, lão già huyết bào, Lam bào đạo sĩ đưa mặt nhìn nhau.

Thực lực thiếu niên trước mắt biến thái đến mức làm cho bọn họ run sợ, lại cố tình không hề thu liễm khống chế khí tức, hành sự kỳ quái.

Tu sĩ bản thổ trên Thiết hỏa Sơn đã sớm bị dọa không dám ra, mới mời ba vị cường giả Nguyên Anh này ra mặt.

- Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ, đến từ phương nào?

Ba người Phượng Hi hết sức kiêng kị thiếu niên cực kỳ xấu xí trước mắt này, hoài nghi hắn có thể là tu sĩ man di.

Bởi vì diện mạo Hổ Phi cực kỳ xấu xí, khí tức trên người cùng phi thường cỗ quái cho nên mới khiến bọn họ nảy sinh ý nghĩ như vậy.

- Hổ Phi, tới từ Tiên Thành.

Hổ Phi đáp lời, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.

- Nguyên lai là Hổ đạo hữu đến từ Tiên Thành.

Lão già huyết bào khẽ thở nhẹ một hơi.

Hai người còn lại cũng yên lòng, thậm chí cũng nghe nói qua danh hiệu Hổ Phi.

Nghe đồn, Hổ Phi là nhân vật thực lực gần với Dương Phàm tại Ngư Dương quốc, thực lực dị thường cường đại, rất nhiều Nguyên Anh cùng cấp đều hết sức e ngại hắn.

Về phần Tiên Thành đã sớm trở thành tượng trưng của Ngư Dương quốc, bọn họ tự nhiên biết đến.

- Các ngươi rốt cục có biết Dương lão đại ở nơi nào hay không?

Hổ Phi bĩu môi, làu bàu một tiếng, rất có ý tứ một lời không hợp là vung tay chiến đấu.

Thắv bộ dạng này của hắn, ba người Phượng Hi cảm thấy hết sức khó giải quyết.

Lam bào ngược lại thở dài:

- Dương đạo hữu đang bế quan luyện hóa Linh bảo, giai đoạn hiện tại chỉ sợ không thể ra.

- Không bằng Hổ đạo hữu ở nơi này chờ sau mấy tháng? Nếu Dương đạo hữu xuất quan, khẳng định sẽ gặp người.

Phượng Hi khách khí nói.

- Điều này

Tròng mắt Hổ Phi khẽ chuyển hừ lạnh một tiếng:

- Không được.

Không được.

Ba vị Nguyên Anh không khỏi cười khổ, còn chưa từng gặp được kẻ nào không biết phải trái như vậy.

- Vậy dám hỏi đạo hữu, có gì chỉ bảo? Chẳng lẽ muốn dùng sức mạnh hay sao?

Lão già huyết bào có chút tức giận.

Ba người bọn họ đều là cường giả Nguyên Anh lâu đời của Bắc Tần, khi nào đến phiên một hậu bối khi dễ đến trên đầu mình.

Thiếu niên cực kỳ xấu xí trước mắt, tuy rằng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng nhìn khí tức trên người không chịu khống chế, rõ ràng là vừa mới thăng cấp không lâu.

Thiết Hỏa Sơn này có ba người bọn họ tọa trấn, còn không tới phiên đối phương kiêu ngạo.

- Hắc hắc, ta chính là muốn dùng sức mạnh.

Hổ Phi rốt cục lộ ra cái đuôi hồ ly, xoa xoa tay hưng phấn nói:

- Vừa mới xuất quan, xương cốt ta thật ngứa ngáy, đang muốn tìm người thử tay nghề.

Ba cường giả Nguyên Anh vừa tức vừa buồn cười.

Hẳn là đối phương khiêu khích chính là muốn đánh nhau.

Sớm nghe nói Hổ Phi là một kẻ chiến đấu cuồng, hôm nay vừa gặp quả nhiên là thế.

- Được rồi. Nếu Hổ đạo hữu đã có nhã hứng như thế, như vậy để Lam mỗ cùng người mấy chiêu.

Lam bào đạo Trưởng của Tam Thanh Môn mỉm cười.

- Không được.

Hổ Phi lắc đầu:

- Một mình ngươi, quá yếu.

Cái gì?!

Sắc mặt Lam bào đạo sĩ lập tức có chút khó coi.


Nói thế nào hắn cũng là cường giả Nguyên Anh lâu đời, bị một hậu bối mới tấn chức khinh bỉ như vậy, lửa giận trong lòng lập tức thiêu đốt.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

- Ba người các ngươicùng tiến lên.

Hổ Phi ngẩng đầu, đưa một ngón tay ra ngoắc một cái, đắc ý dạt dào nói.

Ba cường giả Nguyên Anh thiểu chút nữa bị tức giận hôn mê.

- Hừ, ngươi trước thắng ta rồi tính.

Lam bào đạo sĩ hạ quyết tâm nhất định phải cho đối phương đẹp mặt.

- Được.

Hổ Phi vẻ miễn cưỡng nói:

- Cho ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của Hổ gia gia.

- Tiểu nhi dã man thô bỉ, chúng ta qua bên kia đánh.

Lam bào đạo sĩ cưỡng chế lửa giận trong lòng.

Vút vút.

Hai người bay đến trên không một hồ nước ngoài hai mươi dặm phụ cận thiết hỏa Sơn.

- Bắt đầu đi.

Hổ Phi lên tiếng rồi xuyroẹt" một cái, thân hình biến mất.

Lam bào đạo sĩ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một nắm tay liền đánh tới.

Hắn lập tức cả kinh lông tóc toàn thân dựng đứng, tránh thoát nắm tay trong đường tơ kẽ tóc, vòng phòng ngự bảo hộ trên người vừa mới ngưng kết liền bị điện hồ ma sát qua đánh tan.

Ầm Ầm Ầm

Trên bầu trời, chỉ thấy bóng người lay động, hai người đấu nhau quấn vào cùng một chỗ.

Sau vài hiệp, chỉ nghe tiếng kêu thảm truyền đến, thân thể lam bào đạo sĩ cháy đen rơi vào trong hồ.

A!

Phượng Hi cùng huyết bào đạo sĩ chấn động hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia kinh hãi.

- Để cho ta tới, vừa rồi lam đạo sĩ sơ sót.

Lão già huyết bào ánh mắt thoáng ngưng, xông lên. trước tiên vận chuyển Pháp bảo phòng ngự, tế Pháp bảo phát động công kích.

Hổ Phi ha ha cười, vẫn không sử dụng Pháp bảo. xông lên liền đánh ép tới.

Ba ba baầm ầm ầm

Không được bao lâu, lão già huyết bào rơi vào hạ phong, bị đánh đập không chút lực trả đòn.

Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ. lại một tiếng kêu thảm truyền đến. lão già huyết bào bị Hổ Phi một quyền đánh bay, rơi vào trong hồ,

kỳ quái chính là, vị trí hắn rơi vào trong hồ gần như giống lam bào đạo sĩ kia.

Lão già huyết bào vừa mới rơi vào trong hồ liền nhìn thấy lam bào đạo sĩ thò đầu lên, hai người liếc nhau, tức giận xung thiên.

- Cùng tiến lên.

Hai người trao nhau một ánh mắt, liền xông lên. Một trước một sau phát động công kích mãnh liệt đối với Hổ Phi.

Lại đánh nửa canh giờ.,chỉ nghe "Tùm tùm" hai tiếng, hai bóng người liền từ trên bầu trời rơi xuống.

- Ha ha haQuá yếu, vẫn là ba người cùng lên đi.

Hổ Phi ngửa đầu cười lớn, đắc ý dào đạt.

- Phượng đạo hữu. người này thật sự quá càn rỡ, chúng ta cùng lên đi.

Lão già huyết bào đề nghị.

Đôi mày thanh tú của Phượng Hi hơi nhíu lại, khẽ lắc đầu.

- Hắc hắckhông đánh cũng phải đánh.

Hổ Phi hóa thành một bóng mờ, đánh tới Phượng Hi.

Tay ngọc của Phượng Hi khẽ điểm, một đạo sáng mờ ba màu đẩy lui hắn.

- Ồ! cũng có chút bản lĩnh, công pháp không giống với bọn họ.

Hổ Phi càng hứng thú, không quản ngươi là nam hay nữ, chỉ cần thực lực mạnh là không chút do dự đánh liền.

Lão già huyết bào cùng lam bào đạo sĩ nhìn nhau, lập tức gia nhập chiến đấu.

Rất nhanh, ba bậc cao Nguyên Anh cùng Hổ Phi chiến đấu cùng một chỗ.


Thực lực Phượng Hi không tồi, liên hợp với hai người khác, vừa mới bắt đầu còn hình thành áp chế nhất định đối với Hổ Phi.

Nhưng theo thời gian trôi qua. Hổ Phi vận dụng lực lượng càng ngày càng thuần thục, từng bước xoay chuyển thế cục.

Càng đáng sợ chính là chiến đấu từ đầu đến cuối. Hổ Phi cũng không từng sử dụng Pháp bảo.

Dùng lời nói của hắn, lực lượng nguyên thủy nhất mới là cường đại nhất.

Thông qua phương thức này. hắn nâng cao thực lực trong chiến đấu, tuy rằng mạo hiểm vạn phần nhưng hiệu quả lại cực tốt.

Ba bậc cao Nguyên Anh càng đánh càng chấn kinh.

Cùng ngày, bốn người đều đánh mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi.

Sau đó, ngày hôm sau Hổ Phi lại bắt đầu kêu gào, ba bậc cao Nguyên Anh không thể không chiến.

Kết quả ngày thứ hai, Hổ Phi một đánh ba từng bước lấy được ưu thế khiến ba người Phượng Hi rất vất vả.

Ngày thứ ba, ba người Phượng Hi hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Nửa tháng sau, ba người bị đánh đập không hề có lực chống đỡ.

Rốt cục vào một ngày, Hổ Phi dùng bàn tay trần đánh ba người vào trong hồ nước.

- Ha ha haĐánh quá sảng khoái.

Hổ Phi hoa chân múa tay nói.

Ba bậc cao Nguyên Anh hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười, lại càng có vẻ bất đắc dĩ.

- Người này không sử dụng bất kỳ Pháp bảo gì đã đánh chúng ta thành như vậy, nếu chân chính sử dụng Pháp bảo

Lam bào đạo sĩ nghĩ mà sợ.

- Hừ hừ. Nếu lão tử sử dụng Pháp bảo, ba người các ngươi sớm đã thành bánh thịt.

Lỗ tai Hổ Phi hết sức tinh tường, nghe được ba người đối thoại.

- Thực lực các hạ mạnh như vậy, vì sao không đi chiến trường đánh tu sĩ man di?

Trong đôi mắt sáng của Phượng Hi trưởng lão lộ ra mấy tia ý cười.

- Đánh tu sĩ man di? Ha ha hạ chủ ý không tồi.

Hổ Phi chiến ý dạt dào hưng phấn không thôi.

Ba cường giả Nguyên Anh nghe vậy, mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Có người này tham dự chiến đấu tuyệt đối là ác mộng của tu sĩ man di.

- Tuy nhiênta phải đi cùng Dương lão đại.

Hổ Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại thêm một câu.

- Dương lão đại?

Ba bậc cao Nguyên Anh nao nao, lập tức hiểu rõ.

Hẳn là Hổ Phi này hoàn toàn coi Dương Phàm là cầm đầu chỉ đâu đánh đó.

Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hổ Phi không sợ trời không sợ đất, cường hoành không phân phải trái, nhưng duy nhất Dương Phàm ở đây lòng hắn có uy tín thật lớn.

Từ đó về sau, Hổ Phi cùng ba cường giả Nguyên Anh quen thuộc, quan hệ dần dần không tồi.

Duy nhất khiến ba Nguyên Anh đau đầu chính là Hổ Phi này cứ cách một đoạn thời gian đều tìm tới bọn họ thử tay nghề.

Điều này đối với bọn họ mà nói, quả thực như là tra tấn.

- Dương Phàm a Dương PhàmLàm sao ngươi còn chưa xuất quan.

Trong lòng ba vị Nguyên Anh âm thầm kêu khổ, thật sự không biện pháp gì với Hổ Phi, thầm mong Dương Phàm xuất quan từ đó thoát khỏi tra tấn như ác mộng này.

Rốt cục, ngay tại ngày hôm sau. một đạo thần thức đảo qua Thiết hỏa Sơn.

- Hahangươi rốt cục tới đây rồi.

Tiếng cười khẽ của Dương Phàm vang lên ở Thiết Hỏa Sơn.

Vừa dứt lời, thân hình lóe ra tinh quang màu vàng nhạt của Dương Phàm từ dưới nền đất bắn ra.

Lúc dung nhập ở nơi sâu trong đại địa, thần thức của tu sĩ khác rất khó phát hiện.

Hơn nữa, khi thần thức gặp phải tầng đất nham thạch, sẽ bị cản trở rất lớn.

Tu sĩ Nguyên Anh bình thường, thần thức đại khái có thể rà quét phạm vi tám mươi đến một trăm dặm.

Nhưng nếu rà quét không gian dưới đại địa, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài bốn năm dặm.

- Ha hạ Dương lão đại, ngươi rốt cục ra rồi. Ta chờ ngươi đã nhiều ngày. Ba người này thật sự không biết đánh.

Hổ Phi lập tức vội vàng bay tới, có chút hưng phấn.

Ba vị Nguyên Anh theo sau bay tới nghe nói lời ấy, không khỏi lộ ra vẻ cười khổ.

Hẳn là Hổ Phi này thực sự coi ba người bọn họ thành bồi luyện.

Dương Phàm nhìn chằm chằm Hổ Phi, cười nói:

- Mấy tháng không gặp, ngươi hiện tại sau khi thôn phệ một cái Nguyên Anh liền tấn chức Nguyên Anh trung kỳ, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.

Thôn phệ Nguyên Anh?

Ba vị Nguyên Anh nghe nói lời ấy, mặt lộ vẻ khiếp sợ, sau đó bộ dạng có chút chết lặng.

Từ ngày đầu tới giờ, Hổ Phi ở trong mắt bọn họ không khác gì quái thai.

Trên thực tế, Hổ Phi có thể tấn chức Nguyên Anh trung kỳ cũng bởi vì tu vi bản thân đạt tới sơ kỳ đỉnh, tới gần cảnh giới trung kỳ.

Nếu không, cho dù cho hắn thôn phệ thêm vài cái Nguyên Anh cũng không có khả năng trong mấy tháng ngắn ngủi liền tấn chức cảnh giới trung kỳ.

Hổ Phi cười hắc hắc, xoa xoa tay, có chút không kiềm chế được nói:

- Dương lão đại. Chúng ta nhanh một chút đi đánh tu sĩ man di đi.

- Lập tức khởi hành.

Dương Phàm gật gật đầu, sau đó thần thức truyền âm nói lời từ biệt với mấy vị Luyện Khí đại sư Lăng Thiết cùng Mạnh Pha của Thiết Hỏa Sơn.

Toàn bộ bảy vị Luyện Khí đại sư của Thiết Hỏa Sơn nhìn theo bọn họ rời đi, vẻ mặt đều hết sức phức tạp.

Lăng Thiết nhìn theo năm điểm đen biến mất phía xa xa, đôi mắt hơi ươn ướt, dường như gửi gắm loại tâm tình khác, lẩm bẩm:

- Sư tôn. Kiệt tác ngài hoàn thành năm xưa, được chúng đồ nhi nối tiếp, đã tạo ra kiệt tác truyền kỳ nhất trong lịch sử Ngư Dương. Ngài trên trời có linh thiêng, có nhìn thấy hay không?