Tiên Hồng Lộ

Chương 525: Pháp bảo giao tranh (hạ)

Ma Hoàng Kiếm ở trong tay Thạch Thiên Hàn như cá gặp nước, không ngờ phát ra uy lực lớn như thế, dễ dàng xuyên qua công kích bằng cổ bảo của Thiên Sư kia, thậm chí động tới thân thể của hắn.

Trước ngực tên Thiên Sư này nhuộm đầy máu đỏ, thần tình khiếp sợ, thân hình hắn lung lay ở giữa không trung.

Dương Phàm thấy miệng vết thương trên miệng hắn thì khẽ cau mày.

"Hắn thật sự bị thương nặng sao?"

- Giết!

Thánh Hoàng không cho hắn cơ hội thở dốc. Ma Hoàng Kiếm trong tay lại hoa lên, kiếm khí kinh thiên màu đỏ xanh kia hoa phá trường không, chấn động toàn trường.

Dưới cỗ lực lượng này, những Nguyên Anh bậc cao còn lại gần như không dám nhúng tay vào.

Thần thức Dương Phàm truyền âm:

- Toàn bộ các ngươi lưu thủ Thiết hỏa Sơn.

Ô Huyền Côn trong tay Thiên Sư liên tục huy lên, nháy mắt chấn động mấy chục lần, lần lượt qua lại. phiến côn ảnh kia lập tức chấn động, ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một đạo côn ảnh dài tới mười mấy trượng.

Một cỗ khí tức âm lãnh áp bách hư không từ trên trời đánh xuống. Không khí bị quấy động, hình thành một mảnh gió xoáy âm lãnh, uy lực một kích này của hắn thậm chí mạnh hơn không chỉ mười lần so với trước, trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy hiểm.

Đây hiển nhiên là bí kỹ để bài của tên Thiên Sư này. dung hợp mấy chục đạo côn ảnh làm một, uy lực không chỉ bằng mấy chục côn kia cộng lại.

Thậm chí, ngay cả tên Thiên Sư này cũng không thể hoàn toàn khống chế cỗ lực lượng này. Ô Huyền Côn sau khi đánh ra một kích này đã không chịu khống chế, rời tay đánh ra, dẫn phát một hồi gió lốc hủy diệt, quét qua phạm vi mấy dặm.

- Không ổn!

Phía dưới là môt mảnh hỗn loạn, chỉ có Nguyên Anh bậc cao mới có thể bảo mệnh.

May mà đại bộ phận mọi người đều đã lui ra một khoảng cách, nếu không dưới sự càn quét của cơn gió lốc hủy diệt này, căn bản không thể ai còn sống được.

Phốc

Kiếm khí hình cung hoa phá trường không, giao kích với đạo côn ảnh kia, bộc phát ra một cỗ lực lượng tê tái hư không.

Đạo côn ảnh kia giằng co ở giữa hư không một chút rồi vẫn bị chém thành hai đoạn.

Nhưng một cỗ lực lượng phản chấn mạnh mẽ đánh lại. Ma Hoàng Kiếm ông lên một tiếng, suýt nữa thì thoát khỏi tay Thạch Thiên Hàn.

Thạch Thiên Hàn chỉ cảm thấy hổ khẩu vỡ ra, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ập vào trong cơ thể, lập tức bị trọng thương.

Hắn vốn cùng chỉ còn một nửa chiến lực, nếu không cùng sẽ không bị thiệt thòi như thế.

Tên Thiên Sư kia lộ ra vẻ dị sắc. Một chiêu vừa rồi hắn đã phải tìm hiểu nghiên cứu cả trăm năm mới ra.

Nháy mắt chấn động mấy chục lần, dung hợp lại làm một. bộc phát ra một cỗ lực lượng đủ để khiến địch nhân kinh hãi.

Càng huyền ảo chính là khi công kích trọng điệp bùng nổ lại lần nữa bộc phát, nháy mắt chấn động tới mấy chục lần lớp lớp đánh tới,đủ để giệt sát những ai dưới Nguyên Anh đại tu sĩ.

Nhưng mà tuyệt kỹ cường đại đáng sợ như thế không ngờ không thể giết được Thạch Thiên Hàn ít nhất có một nửa lực lượng đã bị Ma Hoàng Kiếm hấp thu.

Hưu

Thạch Thiên Hàn đang cầm Ma Hoàng Kiếm đột nhiên biến mất.

Dương Phàm hiểu được giờ phút này Ma Hoàng Kiếm còn chưa được luyện hóa, sử dụng còn phải cố hết sức do đó để Thạch Thiên Hàn tĩnh dưỡng một thời gian đã.

- Biến mất?

Tên Thiên Sư này sắc mặt trầm xuống, biết rằng muốn cướp doạt Ma Hoàng Kiếm đã không còn cơ hội nữa.

Nhất là nghĩ tới chuyện này tới đây, không ngờ hai vị Nguyên Anh bậc cao bỏ mạng khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

- Ha ha ha, các hạ chẳng lẽ còn không cam lòng. Một khi đã như thế, ngươi cũng theo đồng bạn, vĩnh viễn ở lại Ngư Dương Quốc ta đi!

Tiếng cười dài của Dương Phàm đột nhiên truyền tới.

Phạch

Bằng Vũ Phiến đột nhiên phân ra, đạo đạo kim quang lóe lên bao phủ lấy người Dương Phàm. Đột nhiên sau lưng hắn hình thành một đôi kim sí với kim quang tỏa ra bốn phía.

Cách cách

Kim sí đột nhiên vỗ lên. Dương Phàm hóa thành một đạo quang ảnh màu vàng, lập tức lao đi.

Sắc mặt tên Thiên Sư này đại biến, vội vàng triệu hồi Ô Huyền Côn chắn ngay trước người.


Công kích của Dương Phàm gần như cùng bùng nổ. Hắn liên tục đánh ra bốn năm chưởng, trong lòng bàn tay lóe lên quang văn thô ráp màu vàng, toàn bộ đánh lên trên Ô Huyền Côn.

Âm khí quanh thân tên Thiên Sư chấn động, ngay cả là cầm cổ bảo trong tay cùng bị đánh lui bốn năm trượng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Đối phương không ngờ dùng tay trần cứng rắn đối kháng với cổ bảo trong tay mình.

Hơn nữa, kẻ rơi vào hạ phong vẫn là hắn dù có ưu thế nắm pháp bảo trong tay.

Lực lượng và thể chất của Dương Phàm rốt cuộc đã biến thái tới trình độ nào?

- Lui!

Tên Thiên Sư này hiểu được hắn không thể chiếm được chút tiện nghi nào, âm phong quanh thân hắn rung lên, đột nhiên gào một tiếng, cả người hóa thành một cơn gió cuốn mơ hồ, lập tức lao ra ngoài mấy chục trượng.

Dương Phàm không nghĩ thần thông chạy trốn của đối phương lại cường đại như thế.

Hưu

Tường Vân Ngoa dưới chân hắn lóe lên ánh sáng bạc, lập tức lao ra ba bốn mươi trượng, giật lại khoảng cách.

Hắn tất nhiên sẽ không để đối phương thoải mái rời đi như thế, nếu không chẳng phải Ngư Dương Quốc say này sẽ trở thành vườn rau thường thôi sao, bất cứ ai cũng có thể đạp lên?

Tên Thiên Sư này nghe được tiếng kình phong gào thét sau lưng thì biến sắc. Hắn nhận ra rằng về mặt tốc độ thì cũng không phải là đối thủ của Dương Phàm.

Tuy nhiên vẻ mặt hắn nhanh chóng trấn định, thậm chí lộ ra một tia cười lạnh. Gió cuốn màu đen quanh thân khiến lộ trình của hắn trở nên mơ hồ, không theo quy tắc nào chớp động lao đi.

Dương Phàm truy đuổi không thả nhưng muốn giết được người này quả vô cùng khó khăn.

- Ha ha ha, tên họ Dương kia. một ngày nào đó. Man Di Cửu Tộc ta sẽ giết tới Ngư Dương Quốc ngươi, huyết tẩy tất cả các môn phái tu tiên.

Tên Thiên Sư đắc ý cười cười, thanh âm theo gió cuốn truyền tới. quanh quần khắp bầu trời.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn hắn, trong tay xuất hiện một cây Thanh Can Mao Bút, bỗng nhiên hoa lên trong hư không.

Thanh hà rung động, một viên quyển màu xanh thật lớn từ trên trời giáng xuống, lập tức vây lấy cơn gió cuốn màu đen kia.

Hưu

Thanh Can Mao Bút lại hoa lần nữa, một đạo quang trụ xanh nhạt phá không đánh trúng cơn gió cuốn kia.

Ầm-

Cơn gió cuốn quanh thân tên Thiên Sư kia đột nhiên chấn động, hắn bị đáng văng ra.

Hắn còn không kịp ổn định thân hình thì Dương Phàm đã xuất hiện ngay bên cạnh, trong tay lại xuát hiện một cây xà tiên màu đen.



Một mảnh tiên ảnh hung hăng quất tới, khiến tên Thiên Sư này kêu thảm một tiếng.

Khi hắn bị xà tiên đánh trúng, tứ chi hắn chết lặng. Nếu không phải pháp lực của hắn cường đại, đánh văng xà tiên kia ra thì chỉ sợ đã bị trói chặt rồi.

Dương Phàm cũng không nghĩ thật sự có thể giết được hắn cây xà tiên trong tay điên cuồng huy động, hóa thành một mảnh tiên ảnh bao phủ hoàn toàn khu vực này, chế trụ được tên Thiên Sư trong một thời gian ngắn.

Tên Thiên Sư giận dữ, chính mình là Thiên Sư của Man Di Cửu Tộc, chưa từng chịu nỗi nhục nào như thế này.

Đột nhiên, hai trong mắt hắn lóe ra hai đạo quang mang màu lục, một tay dày đặc âm khí hung hàng nắm lấy xà tiên.

Hơn nữa, một ngọn lửa quỷ dị màu trắng nhạt lập tức lan theo xà tiên.

Dương Phàm biến sắc, mạnh mẽ chấn động xà tiên, quất Thiên Sư ra ngoài.

Hưu

Tên Thiên Sư hóa thành một điểm đen, bị đánh đi cả trăm trượng.

Dương Phàm nảy sinh sát ý, kim sí sau lưng mạnh mẽ vỗ lên, ánh sáng màu bạc của Tường Vân Ngoa dưới chân hắn chớp động, tốc độ gia tăng rất nhiều, hóa thành một đạo kim quang, nháy mắt đã đuổi kịp.

- Tốc độ thật nhanh!

Tên Thiên Sư này hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục chân chính cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.

Lúc trước giao thủ với Dương Phàm, hắn cho rằng đối phương nhiều nhất cũng chỉ có thể ngang tay với mình mà thôi, không có khả năng uy hiếp được hắn.

Nhưng giờ phút này, một cỗ nguy hiểm trí mạng khiến hắn chấn động tâm thần gió cuốn màu đen quanh thân bỗng nhiên kịch liệt xoay tròn, sinh ra một cỗ lực lượng rất lớn, đẩy hắn ra xa mấy chục dặm.

- Còn muốn chạy sao? Lưu lại chút đại giới đi!


Dương Phàm cười lạnh.

Hắn lập tức thi triển bí thuật Tường Vân Thiên Lý, Tường Vân Ngoa lun lên, cả người hắn hóa thành một đạo lưu tinh, xẹt qua chân trời đuổi giết.

- Đúng là âm hồn bất tán

Tên Thiên Sư này rốt cục mới nhận ra đối phương thật sự rất khó chơi.

Hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ phải vừa đánh vừa chạy.

Dương Phàm dường như cũng thật sự muốn lưu lại một bóng ma trong lòng đối phương cho nên đuổi giết cả mấy vạn dặm, kéo dài cả nửa Ngư Dương Quốc.

Cuộc đánh giết của hai người này có thể nói là kinh thiên động địa, thanh thế mênh mông. Dọc theo một đường này, những tu sĩ nhìn thấy đều bị dọa cho hồn phi phách tán, lập tức lao ra xa, không dám lại gần.

Rốt cục, khi đã truy kích tới mấy ngàn dặm thì bỗng nhiên Dương Phàm dừng lại.

Không đuổi nữa.

Trong mắt Dương Phàm lóe lên dị sắc, nhìn tên Thiên Sư kia chạy về phía xa xa.

Sau đó, hai cánh sau lưng hắn chấn động, bay vòng về Thiết Hỏa Sơn.

Tên Thiên Sư thấy hắn không đuổi theo nữa thì trong mắt cùng lóe lên một tia kinh ngạc, trên mặt còn mang theo vài phần không cam lòng. Hắn hóa thành một đạo phong ảnh. hạ xuông một hạp cốc bí mật ở phía trước.



Hắn hít sâu một hơi, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi:

- Tiểu tử này thật rất khó chơi, thiếu chút nữa đã lấy mạng ta rồi!

- Hắc hắc, Ma Thiên Sư, hai trăm năm qua, vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi chật vật như thế

Ở bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một thanh âm "vui sướng khi người gặp họa".

Người lên tiếng chính là một lão già gầy gò, cầm trong tay một đôi song chùy màu tím.

Trong hạp cốc này không ngờ còn có một vị cường giả, xem ra địa vị cũng không thua kém tên Ma Thiên Sư mặc hắc bàoày.

- Hừ, La Thiên Sư, ngươi đừng có mang cái giọng ấy ra. Hừcó bản lĩnh thì ngươi đi làm loại chuyện này đi.

Tên Ma Thiên Sư cười lạnh phản bác lại.

- Mặc kệ tiểu tử kia lợi hại như thế nào, nhiệm vụ lần này của ngươi đã thất bại rôi.

Tên lão già gầy cò này thu hồi song chùy, đắc ý nói.

- Câm miệng, ngươi là chưa biết sự lợi hại của tiểu tử đó thôi. Bây giờ.,ngay cả Thông linh pháp bảo hắn cũng đã luyện chế thành công, thực lực sợ rằng đã vượt xa ba đại tu sĩ Bắc Tần rồi.

Tên Ma Thiên Sư thiếu chút nữa đã nổi giận.

- Thông linh pháp bảo?

Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên trống rỗng vang lên trước mặt hai người.

- Ma Hoàng đại nhân!

Hai người lập tức thi lễ, trên mặt nghiêm túc trở lại.

Một đoàn hắc phong thâm thúy đường như trống rỗng hiện ra.

Ở trong màn hắc phong này chỉ nhận ra là một nam tử mặc áo choàng màu đen, bộ mặt mơ hồ, không rõ.

- Ma Hoàng đại nhân, là thế này

Tên Ma Thiên Sư này liền nói qua một lần những chuyện đã xảy ra.

- Có phải là Thông linh pháp bảo hay không thì ta không thể xác định được nhưng uy lực phải cường đại hơn cổ bảo bình thường nhiều lắm.

Tên Ma Thiên Sư hồi hộp nói.

- Cho dù thật sự là Thông linh pháp bảo thì sao? cần gì ngươi phải hoảng sợ như thế?

Tên nam tử thần bí trong hắc phong hơi khinh thường nói:

- Chỉ có Nguyên Anh đỉnh hoặc thậm chí phải là cường giả ngoài Hóa Thân kỳ mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của Thông linh pháp bảo.

- Đúng rồi!

Hai vị Thiên Sư kia liên tục gật đầu.

Lão già gầy gò kia cười hắc hắc nói:

- Cho dù luyện chế ra Thông linh pháp bảo thì sau này cũng sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Man Di Cửu Tộc ta mà thôi. Vật ấy nếu có thể rơi vào tay Ma Hoàng thì nhất định có thể hiệu lệnh thiên hạ.

- Một kiện Thông linh pháp bảo thì bổn hoàng còn không thật sự để vào mắt!

Tên nam tử thân bí này nói, ánh mắt đột nhiên vừa chuyển, hỏi Ma Thiên Sư:

- Kế hoạch thứ hai vì sao không thành công?

Tên Ma Thiên Sư hơi sợ hãi nói:

- Cũng không biết có phải là do trùng hợp hay không mà tên Dương Phàm kia vừa đuổi tới gần đây thì đột nhiên lại thôi.

- Hừ, ngươi vẫn thất bại! Ta và Ma Hoàng đại nhân mai phục ở đây đã nhiều ngày nhưng ngươi vẫn không thể dẫn tên tiểu tử kia lại đây được.

Lão già gầy gò kia lại châm chọc.

- Xem ranếu muốn bố trí để giết tên Dương Phàm này thì vô cùng khó khăn.

Nam tử thần bí kia khẽ cau mày, lẩm bẩm.