Tiên Hồng Lộ

Chương 493: Đánh lén

Ở phía Đông của Ngư Dương quốc, một vùng đồi núi non sông tươi đẹp.

Nơi này, đất đai phì nhiều, phạm vị lãnh thổ bao la, có nhiều khu vực linh mạch, có chỗ của một số môn phái tu tiên nhỏ.

Những môn phái nhỏ này, phần lớn cũng không ra hồn gì, từng hành động của bọn họ đều theo Kim Hồng Môn - Một đại phái tu tiên duy nhất chung quanh phạm vi vạn dặm.

Kim Hồng Môn ở phạm vi vạn dặm này, có quyền uy và tiếng nói tuyệt đối, dùng "địa đầu xà" để hình dung đều không đủ.

Bình thường, đệ tử Kim Hồng Môn ở chung quanh nơi này làm mưa làm gió, rất uy phong.

Một đệ tử nội môn được sủng ái hay là nhị thế tổ, liền có thể hoành hành chung quanh nơi này, ngay cả lão tổ của những môn phái nhỏ này đều phải cung kính chiêu đãi, không dám xúc phạm.

Nhưng trong thời gian gần đây, toàn bộ những nhị thế tổ và đệ tử nội môn ra ngoài lịch lãm của Kim Hồng Môn, toàn bộ thu liễm, thành thật ở tông môn, không dám ra ngoài.

Nếu người có tâm quan sát, sẽ phát hiện Kim Hồng Môn đang bị vây trong trạng thái cảnh giới chuẩn bị chiến tranh, toàn bộ trên dưới tông môn, không có lệnh của chưởng môrụ không được tự tiện ra vào.

Kẻ vi phạm giết không tha.

Không khí áp lực quỷ dị như thế khiến phần đông môn phái nhỏ lờ mờ cảm thấy điềm báo bão táp buông xuống.

Ngay cả Kim Hồng Môn xưng bá một phương của Ngư Dương quốc đều giăng sẵn trận địa sẵn sàng đón địch, có thể thấy được trong Tu Tiên Giới sẽ phát sinh chuyện lớn.

Cả vùng xinh đẹp trong phạm vi vạn dặm, từng môn phái lớn nhỏ, đều bị vây trong một bầu không khí áp lực bất an.

Áp lực của dám cao tầng Kim Hồng Môn cũng rất lớn.

Từ hai tháng trước quy phục Dương Phàm tới nay, bọn họ luôn lo lắng Ma Dương Tông báo thù.

Làm đại phái siêu cấp của Ngư Dương quốc, Ma Dương Tông truyền thừa hơn vạn năm, nội tình thâm hậu không lường trước, trong tông môn cũng có hai Nguyên Anh bậc cao.

Tam U lão ma làm tông sư ma đạo, được Ngư Dương quốc công nhận là đệ nhất nhân, ai dám đối nghịch với lão chứ?

Cho dù quả khứ Thanh Nguyên Tông có địa vị ngang với Ma Dương Tông, mấy chục năm gần đây, cũng rất hạ thấp, tận lực nhường nhịn xung đột va chạm với Ma Dương Tông.

Hiển nhiên Thanh Nguyên Tông cũng tự biết, không thể đối kháng với Ma Dương Tông.

Những đại phái siêu cấp còn lại, như Vô Ưu Cốc, Dược Tiên Cốc, vẫn đứng ở vị trí trung lập lánh đời.

Hiện giờ, dõi mắt toàn bộ Ngư Dương quốc, có thể có địa vị ngang với Tam U lão ma chỉ có một mình Dương Phàm.

Còn lại từng thế lực lớn nhỏ, hoặc là nhìn xem cuộc chiến, hoặc là tâm mang ý xấu.

Nhưng phần lớn thế lực đều cùng có một nhận thức, nhất định không thể cuốn vào tranh đấu trận doanh của hai đại cường giả này, để tránh rước lấy họa trên người.

Thảm án diệt tông của Quỷ Huyễn Môn, trở thành ví dụ máu chảy đầm đìa.

Rất không may, Kim Hồng Môn quán vào tranh đấu của trận doanh hai phương Tam U lão ma và Dương Phàm, lại không thể may mắn tránh thoát.

Mấy ngày nay, trận địa Kim Hồng Môn sẵn sang đón quân địch, đề phòng sự báo thù của Tam U lão ma.

Bọn họ cũng không muốn trở thành Quỷ Huyễn Môn thứ hai, nhưng mà đến hay không muốn trốn cũng trốn không được.

Nếu Dương Phàm tiêu diệt Quỷ Huyễn Môn bên trận doanh Ma Dương Tông, thử hỏi Tam U lão ma làm sao từ bỏ ý đồ chứ?

Đêm khuya vào một ngày kia.

Trọng địa Kim Hồng Môn.

Bá!

Một thân ảnh như quỷ mị, xuất hiện ở trước hội trường lớn đại điện.

- Ai?

Thân hình Kim Hồng chưởng môn chợt lóe, lập tức chặn đứng quỷ ảnh kia.

- Hôm nay tu sĩ Tam Ma Môn, sẽ phát động đánh lén Kim Hồng Môn, Bồ Thiên Quân Vương truyền lệnh, chuẩn bị sẵn sàng, sắp sửa khai chiến.

Quỷ ảnh kia báo xong tin tức, bỗng nhiên biến mất, dung nhập trong bóng đêm.

Kim Hồng chưởng môn đã gia nhập trận doanh Dương Phàm, lờ mờ biết sự tồn tại của Ám Huyết Vương Triều.

- Toàn tông môn chuẩn bị chiến tranh, phát động đại trận hộ phái.

Âm thanh của Kim Hồng chưởng môn vang vọng, truyền khắp sơn môn.

Rất nhanh, vô số luồng Pháp Bảo độn quang, từ trên bầu trời bay qua, đại trận hộ phái từng chút co rút lại, bao phủ trong phạm vi vài dặm trọng địa của tông môn.

Hai ba nghìn đệ tử của Kim Hồng Môn, một đám chân đạp Pháp Bảo độn quang, lượn lờ chung quanh trận pháp, trên mặt lộ ra vẻ sát phạt lăng lệ,

trưởng lão tông môn, trong đám nhân vật cao tầng chấp sự, đều đâu vào đấy, phân bố nhiệm vụ, trấn thủ khu vực khắp nơi.


- Chưởng môn! Ngài làm sao biết, sẽ có địch nhân tập kích?

Có một gã trưởng lão Kim Đan khó hiểu nói.

- Ta cũng vừa mới nhận được truyền tin của phía Dương Phàm.

Kim Hồng chưởng môn đáp.

- Dương Phàm quả thực thần thông quảng đại, không ngờ có thể có được tin tức trước một bước.

Kim Đan trưởng lão kia thở dài.

- Chỉ không biết lần tập kích này, có thể có Nguyên Anh bậc cao hay không? Nếu có Nguyên Anh lão quái tham dự, cho dù chúng ta phòng bị trước, chỉ sợ không làm nên chuyện gì.

Vị nữ tu Kim Đan duy nhất lo lắng nói.

- Dương Phàm nếu truyền tin trước cho chúng ta, nghĩ rằng khẳng định sẽ có chi viện.

Trưởng lão Kim Đan kia rất có quan điểm nói.

- Không! Dương Phàm cũng không nói chi viện cho chúng ta.

Kim Hồng chưởng môn thình lình nói,

Sắc mặt mấy gã Kim Đan bậc cao đều biến đổi.

- Về phần hắn an bài như thế nào, ta cũng không biết.

Kim Hồng chưởng môn cười khổ nói.

- Trước khi đệ tử Dương Phàm đi, cho ta một miếng ngọc phù, chỉ nói khi có nguy cơ buông xuống, bóp nát vật ấy.

Vèo Vèo

Đúng lúc này, trong trời đêm phía xa bay đến mấy trăm luồng kiếm quang, tu sĩ chi chít, áp bách về phía Kim Hồng Môn, với vẻ đằng đằng sát khí, ma vân chấn động.

- Ủa? Các ngươi không ngờ sớm có chuẩn bị?

Âm thanh một người đàn ông kinh ngạc truyền đến.

Vèo Vèo

Một người trung niên oai hùng mặc giáp đen, trong nháy mắt bắn qua khoảng không trong đêm, đi trước từng bước vào trong trọng địa Kim Hồng Môn.

Hắn nhìn chằm chằm đám tu sĩ Kim Hồng Môn và đại trận hộ phái lưu quang chung quanh đã sớm thành lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, sắc mặt có chút âm trầm.

Trung niên oai hùng giáp đen, chính là người đàn ông Môn Nguyên Anh trung kỳ lão nhị của Tam Ma, mấy tháng trước ở Quỷ Thi Sơn bị Dương Phàm đánh chạy trối chết.

- Các hạ hẳn là Hàn Băng tiền bối của Tam Ma Môn?

Kim Hồng chưởng môn cười khổ trong lòng, đi tới nghênh đón thi lễ.

- Chính là Hàn mỗ.

Trung niên oai hùng giáp đen, ánh mắt lạnh lùng quét phía dưới, mang đến cho mọi người một luồng áp lực lớn lao.

- Các ngươi là như thế này hoan nghênh khách quý Tam Ma Môn ta đường xa đến đây sao?

Trong đôi mắt Hàn Băng lộ ra mấy tia sát khí lạnh như băng.

Đám người Kim Hồng Môn nghe lời nói đó, không khỏi thầm mắng: Ngươi chủ động đến đây đánh lén tông môn ta, chẳng lẽ còn muốn nghênh đón các ngươi vào tông môn, nhiệt tình khoản đãi hay sao?

- Hàn tiền bối! Ngài thật sự đến làm khách sao?

Kim Hồng chưởng môn làm ra vẻ nghi hoặc nói:

- Nếu là như thế, vì sao ngài còn muốn mang một đám tu sĩ đằng đằng sát khí?

- Ít nói lời thừa.

Hàn Băng không kiên nhẫn nói:

- Hiện tại cho các ngươi hai con đường.

- Con đường thứ nhất, thề sống chết phản kháng, toàn bộ tông môn bị hủy diệt.

- Con đường thứ hai, quy thuận tông môn ta, nghe theo sự điều khiển.

Theo lời hắn nói, mấy trăm tu sĩ, chặt chẽ vây quanh trọng địa của Kim Hồng Môn.

Ngoại trừ Nguyên Anh bậc cao như Hàn Băng này, hắn còn dẫn theo tám gã Kim Đan bậc cao, trong đó có hai gã Kim Đan đại tu sĩ.


Còn lại bốn trăm người, có một trăm người là cường giả Trúc Cơ, còn lại ba trăm người đều là cường giả ngoài Ngưng Thần hậu kỳ.

So ra, toàn bộ trên dưới Kim Hồng Môn, năm vị Kim Đan bậc cao, bao gồm một gã Kim Đan đại tu sĩ trong đó.

Cường giả Trúc Cơ, chỉ có gần mấy chục người, còn lại đều là hạng người Ngưng Thần, Luyện Khí.

Tam Ma Môn vốn là hợp lại các đại Ma Tông rải rác khắp La Sơn quốc, có thể nói tập trung tinh anh.

Hàn Băng này là lão nhị của Tam Ma Môn, cường giả Nguyên Anh trung kỳ.

Phóng nhãn toàn bộ Ngư Dương quốc, số lượng Nguyên Anh trung kỳ rất ít, ngoại trừ Tam U lão ma, thì chỉ có hai vị còn lại của Tam Ma Môn.

- Chưởng môn! Tin tức thật sự không giả, Tam Ma Môn này không ngờ liên thủ với Ma Dương Tông, thực lực như thế quả thực là không tiên khoáng hậu, cho dù quét ngang Ngư Dương quốc cũng không khó.

Kim Đan trưởng lão truyền âm nói.

- Chuyện Tam Ma Môn và Ma Dương Tông liên thủ, Dương Phàm khẳng định biết rõ hơn chúng ta.

Kim Hồng chưởng môn kiềm hãm kinh hoảng trong lòng, hít sâu một hơi:

- Nhưng hiện tại chúng ta không còn đường lui rồi.

- Chưởng môn! Tam Ma Môn cho hai con đường lựa chọn, chúng ta có thể chọn đầu về phía Ma Dương Tông.

Một nữ tu Kim Đan khác đề nghị.

- Tuyệt đối không thể.

Kim Hồng chưởng môn gần như gầm lên nói:

- Chúng ta nằm giữa hai trận doanh, kiêng kị nhất là kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng, nịnh nọt. Nếu hiện tại chúng ta đầu hàng cho Tam Ma Môn, tuyệt đối chỉ có con đường chết.

- Đúng vậy! Tam Ma Môn cho chúng ta hai chọn lựa, chính là làm giảm ý chí chiến đấu của chúng ta. Nếu bọn họ thật sự có thành ý, cũng không đêm khuya đến đây đánh lén, nếu không có Dương Phàm truyền tin, Kim Hồng Môn ta chỉ sợ đã bị diệt môn.

Một trưởng lão Kim Đan lớn tuổi thở dài.

- Các đệ tử Kim Hồng Môn nghe lệnh, giờ phút này chính là thời khắc hưng suy tồn vong của chúng ta. Chúng ta chỉ có đánh đến chết, thề sống chết phản kháng, mới có một đường sinh cơ.

Âm thanh của Kim Hồng chưởng môn, truyền khắp toàn trường.

- Buồn cười! Hàn mỗ hôm nay buông xuống, các ngươi không hề có đường sống, Dương Phàm kia muốn đến đây chỉ viện, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay.

Hàn Băng cười lạnh, một tiếng, mặt mang vẻ trào phúng,

Chợt, sắc mặt hắn phát lạnh, lạnh lùng quát:

- Đánh! Hung hăng giết hết mọi người, tiêu diệt Kim Hồng Môn.

Một tiếng ra lệnh, toàn bộ mấy trăm tu sĩ phát động công kích, ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn vẻ, tô đậm toàn bộ Kim Hồng Môn như ban ngày,

đám tu sĩ Kim Hồng Môn tránh trong đại trận hộ phái, một phần ba tu sĩ phụ trách gia tăng cho trận pháp, những người còn lại đứng trong trận pháp, phát động công kích từ xa với tu sĩ bên ngoài.

Keng keng.

Đủ loại hào quang pháp thuật và kiếm quang, đánh lên trên trận pháp, bồng bềnh từng vòng gợn sóng.

- Xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu?

Hàn Băng nâng tay lên, hắc quang tăng vọt, một trận rung động trong không khí ầm ầm ầm liên miên cách khoảng không đánh ra, khiến cho trận pháp hộ phái lay động không ngừng, hào quang ảm đạm.

- Chưởng môn! Nhân số và thực lực của bọn họ chiếm ưu thế áp đảo, nếu cứ tiếp như vậy, chúng ta sớm hay muộn sẽ bị giết.

Nữ tu Kim Đan lo lắng nói.

rằng rắc.

Rồi đột nhiên, một thanh cự kiếm màu đen trong tay Hàn Băng kia, phát ra kiếm khí màu đen tràn đầy, ầm ầm chém lên trên trận pháp, lập tức xé mở một vết rách thật lớn.

Vèo vù vù.

Hai gã Kim Đan đại tu sĩ, thừa dịp này đánh vào.

- Nhanh ngăn lại.

Bốn gã trưởng lão Kim Đan của Kim Hồng Môn lập tức đi tới ngăn lại, miễn cưỡng ngăn.

- Đom đóm cũng dám tranh phát sáng cùng với ánh trăng?

Hàn Băng nâng cự kiếm màu đen lên, ma diễm bừng bừng, mắt thấy muốn chém ra kiếm thứ hai.

Áp lực trước nay chưa từng có khiến cho Kim Hồng chưởng môn hít thở không thông.

Bỗng dưng, lão cắn răng một cái, bóp nát một quả ngọc phù màu đen trong lòng bàn tay.

Ngọc phù màu đen này, là trước khi Thương Vân đi giao cho lão.

Răng rắc.

Ngọc phù màu đen vỡ tan, cùng lúc như thế, một kiếm chém xuống với thanh thế ngập trời của Hàn Băng, hoàn toàn xé mở trận pháp, bản thân hắn cũng giết vào.

Đám tu sĩ Kim Hồng Môn tuyệt vọng, tình cảnh này giống như sói vào đàn dê.

Bá

Nhưng mà trong nháy mắt ngọc phù màu đen vỡ tan, một người đàn ông cao ngất phát ra khí tức lạnh như băng, tự nhiên xuất hiện, một thân ma khí bá đạo tuyệt luân, khiến trong lòng đám tu sĩ bậc cao xông vào trong trận phát lạnh.

Đám tu sĩ giao chiến ở nơi này, cũng vì vậy mà dừng lại trong chớp mắt.

Hàn Băng mặc giáp đen, thân thể cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên ma đạo lạnh khốc này, mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn không thể hiểu, người này vì sao có thể tự nhiên xuất hiện.

- Thạch Thiên Hàn.

Có người rất nhanh bật thốt tiếng kinh hô.

- Giết sạch toàn bộ.

Ma khí trên người Thạch Thiên Hàn tràn ra ngoài, hình thành ma vân cuồn cuộn, thanh thế cuồn cuộn mênh mông, áp bách toàn trường.