Tiên Hà Phong Bạo

Chương 810-811: Tiên Tử ưu ái

Lời vừa nói ra, Hoa Huyền chỉ cảm thấy huyết dịch thiêu đốt, nhìn bóng hình xinh đẹp của Liễu tiên tử rời đi, ánh mắt hắn sáng quắc.

Mười tám vị thiên tài, nguyên một đám tiếp chiêu, người còn lại càng ngày càng ít.

Một khắc này Liễu Vũ Yên phiêu lạc đến cái phương hướng của Từ Huyền.

Còn chưa tiếp cận, trong lòng Từ Huyền xiết chặt, cảm nhận được một cỗ áp lực lớn lao.

Bất quá phụ cận Từ Huyền còn có Mông Thủy.

Liễu Vũ Yên mỉm cười, đối với Mông Thủy phát động công kích.

Ông bành!

Mông Thủy sừng sững tại chỗ, hồn thể tĩnh mịch tạo nên từng đợt rung động, nhưng lại rất vững vàng.

Liễu Vũ Yên hơi lộ ra dị sắc, lại phát động chiêu thứ hai.

Chiêu thứ hai, bị huyễn quang màu xanh tím bao phủ, thân hình thân hình của Mông Thủy ẩn ẩn theo u ám thủy quang vặn vẹo, khuôn mặt trướng đến mức đỏ bừng.

Phốc!!

Hắn nhổ ra một búng máu, bốn phía thủy quang nổ tung, khó khăn lắm gắng gượng qua một chiêu này.

Về phần đệ tam chiêu.

Trúc kiếm trở thành một bộ phân của tự nhiên, Mông Thủy cơ hồ không có sức phản kháng, bị đánh bại.

Mông Thủy tuy là bị thua, nhưng nói như thế nào, cũng đến đệ tam chiêu, gần với Hoa Huyền.

- Không tệ!

Hơi thở mùi đàn hương từ miệng Liễu Vũ Yên khẽ mở, phiêu nhiên ly khai.

Kế tiếp đúng là Từ Huyền.

Từ Huyền cảm nhận được áp lực đập vào mặt.

- Phá!!

Thể Phách Chi Lực chất phác nguyên thủy hiện động một tầng qaung mang xanh hồng giao thoa giống như bạo long cuồng bạo phóng đi.

Bành ầm ầm --

Phụ cận một tràng chấn động, khói lửa nổi lên bốn phía.

Thân thể thần tiên của Liễu Vũ Yên từ từ quay lại rơi xuống tại chỗ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng xẹt qua một tia kinh dị.

Một quyền kia của Từ Huyền chất phác đơn giản lại gần bổn nguyên, dùng lực áp người.

Mà trên thực tế, chiêu thứ nhất Liễu Vũ Yên sử dụng lực lượng cấp độ cực thấp, trước mặt Lấy lực làm đạo của Viễn Cổ thể tu tự nhiên chiếm không đến tiện nghi.

Chiêu thứ nhất Từ Huyền cơ hồ bức lui Liễu Vũ Yên.

- Thì ra là Viễn Cổ thể tu.

Liễu Vũ Yên mỉm cười tán thưởng.

Vù!

Rất nhanh Từ Huyền nghênh đón chiêu thứ hai.

Một tràng huyễn quang màu xanh tím lập tức bao phủ toàn thân Từ Huyền.

Đó là một cỗ lực lượng có thể giam cầm pháp lực, nghiền nát thần thông.

Trước đó ngay cả Hoa Huyền ứng phó, đều cảm thấy cố hết sức, Mông Thủy cơ hồ là dốc sức liều mạng, mới gắng gượng qua.

Thân hình Từ Huyền lập tức cứng đờ, vẫn không nhúc nhích giống như điêu khắc.

- Từ Huyền...

Đoạn Trưởng Lão bên trên đài cao sắc mặt ngưng trọng.

Giờ khắc này ánh mắt mọi người toàn trường đều định dạng trên người Từ Huyền.

Phản ứng của Từ Huyền cùng với các thiên tài khác các xa một trời một vực.

Chiêu thứ hai chính là cấm pháp bí thuật cực kỳ cao thâm.

Đối mặt huyễn quang màu xanh tím, những thiên tài khác bình thường là lập tức bị chế ngự khó có thể chống cự. Cho dù mạnh như Hoa Huyền, Mông Thủy cũng phải kiệt lực giãy dụa.

Mà động tĩnh của Từ Huyền rất nhỏ.

Hắn lại không thấy bị thua, cũng không có dấu hiệu giãy dụa.

Ngược lại thân hình hắn vẫn không nhúc nhích, như là một khối gỗ.

- Từ Huyền sẽ không phải không có năng lực phản kháng a?

Mông Thủy hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng mà lại cảm thấy không giống, bởi vì Từ Huyền còn không có bị thua.

Đôi mi thanh tú của Liễu Vũ Yên nhăn lại, lộ ra một tia kinh ngạc.

Từ Huyền như Kim Thân phát ra kim quang sáng lạn lại có vẻ giống như một Phật Đà, lù lù bất động.

Trong lúc mơ hồ, một cỗ bá tuyệt Thể Phách Chi Lực vận chuyển toàn thân của hắn.

Một khắc này, thân thể của hắn phảng phất cất cao như là cự nhân, trầm trọng như núi lớn, chí cương viêm lực tràn ngập hư không khiến người ta kinh tâm động phách.

Lực lượng Viễn Cổ thể tu tinh, khí, thần, đều hòa tan vào bên trong khí lực, tập trung tất cả lực lượng như là huyết nhục của bản thân.

Muốn giam cầm lực lượng của Từ Huyền sẽ phải giam cầm toàn bộ Kim Phách Vương Thể biến thái cường hoành của hắn, độ khó của nó gia tăng không chỉ thêm một lần.

Thân thể Viễn Cổ thể tu, tiềm lực uy năng ẩn chứa khí lực của Từ Huyền vượt qua nguyên lực cố hữu không biết gấp bao nhiêu lần.

Cho đến một khắc này.


Hô ti ~

Kim thân của Từ Huyền dâng lên một tia sương mù màu tím nhàn nhạt, ít nhưng vẫn có thể phát giác.

Tiếp theo, hắn chậm rãi thở ra một hơi, cũng nổi lên một tầng quang diễm tím xanh hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ.

Cái gì!

Rất nhiều thiên tài ở đây nguyên một đám ánh mắt ngốc trệ, tâm thần chấn động.

Đại đa số thiên tài, đối mặt chiêu thứ hai căn bản không có sức phản kháng.

Mà Từ Huyền, đối mặt một chiêu này lại vô cùng hời hợt.

Bên trên đài cao.

- Dùng thân thể ngạnh kháng hấp thu bí thuật cấm pháp Giới Ngoại.

Một vị Thánh Cảnh trưởng lão, kinh tâm hoảng sợ.

Quá trình Từ Huyền gắng gượng qua chiêu thứ hai cũng để cho Thánh chủ cùng hai vị chấp pháp trưởng lão phải động dung.

Tiềm lực của kẻ này không thể nào đo lường.

Trong đó vị bạch bào chấp pháp trưởng lão tán thưởng nói.

Gắng gượng qua chiêu thứ hai.

Rất nhanh gặp phải đệ tam chiêu.

Hưu....hưu...!!! --

Tay áo của Liễu Vũ Yên tung bay, trúc kiếm trong tay bay bổng vẽ một cái, tuân theo quỹ tích huyền diệu nào đó vạch phá hư không, không dính khói lửa nhân gian. Trong chớp mắt đã đâm đến đâm đến trước mặt Từ Huyền.

Đối mặt một kiếm kia, Từ Huyền sinh ra một loại ảo giác, hết thảy động tác của chính mình đều nghịch cùng thiên địa tự tìm đường chết.

Một kiếm kia hóa thân thành người phát ngôn của thiên địa để cho cảnh giới hệ thống thiên địa hạ xuống tầm thường.

Cũng khó trách trước đó lực lượng cấp độ giống nhau mà Mông Thủy cùng Hoa Huyền, đều không hề lo lắng bị thua.

Phá!!!

Từ Huyền quát lên một tiếng lớn, một quyền cổ xưa vô cùng đơn giản oanh kích mà đi.

Trong sát na, Từ Huyền phảng phất hóa thành Viễn Cổ Cự Nhân, khí lực lực lượng cả kinh, lay động thiên địa theo một quyền kia phát ra.

Phốc! Băng oanh --

Một đạo quyền quang màu vàng giao thoa màu đỏ quét ngang mười dặm, một quyền hùng hồn bá đạo mang theo khí tức nguyên thủy nghiền nát vạn pháp, nghiền nát hết thảy mọi sự vật.

Đại địa dưới chân được làm bằng chất liệu cứng rắn trong khoảnh khắc hóa thành bột mịn.

Một quyền này, nghiễm nhiên là Vạn Phá quyền Từ Huyền vừa lĩnh ngộ không lâu.

Chi Xùy~~ --

Quyền kình bá đạo tràn tới, trúc kiếm trong tay Liễu Vũ Yên vẫn nhẹ như vân yên (mây khói mờ ảo) ngược dòng trên xuống.

Chỉ là trong quá trình trúc kiếm tiến lên, từng sợi kiếm khí phun ra nuốt vào cũng nhanh chóng suy yếu.

Đến cuối cùng.

Thanh Mông kiếm khí ảm đạm hơn phân nửa, thậm chí mũi trúc kiếm cũng hóa thành bột phấn.

Mũi nhọn của trúc kiếm cơ hồ bị mài mất nửa tấc.

Đinh ~

Từng sợi thanh mông kiếm khí, chạm đến thân thể của Từ Huyền, Kim Phách Vương Thể tách ra kim quang rực rỡ, đốm lửa văng khắp nơi, khó có thể phá vỡ phòng ngự.

Cần biết lực lượng của Vạn Phá Quyền đã tiêu ma hơn phân nửa ý cảnh uy năng một kiếm kia của Liễu Vũ Yên.

Còn lại non nửa non nửa lực lượng khó có thể làm bị thương Từ Huyền.

- Chẳng lẽ này Từ Huyền lại gắng gượng qua đệ tam chiêu?

Tâm thần Hoa Huyền rung động, khó có thể tin.

Đài cao bên trên, chư vị trưởng lão cũng đều mặt lộ vẻ kinh hỉ.

- Từ Huyền cho tới bây giờ không có làm cho người ta thất vọng bao giờ.

Đoạn Trưởng Lão cực kỳ mừng rỡ.

- Từ Huyền là thiên tài rất khó có được, trong người lại có đại kỳ ngộ, ngày sau thành tựu không thể đo lường.

Thánh chủ khẽ gật đầu.

Đằng đằng bành--

Đúng lúc này thân hình Từ Huyền liên tục rút lui vài bước, bị một cỗ lực lượng huyền diệu tuyệt luân đánh bật ra.

- Vẫn còn đánh giá quá thấp một kiếm này, một quyền này của ta ta chỉ dùng bảy tám phần Áo Nghĩa hiển nhiên có chút không đủ...

Từ Huyền chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, thể nội như phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển).

Cho dù hắn không có bị tổn thương thực chất nhưng một kiếm cuối cùng vẫn rơi vào hạ phong. Nếu không phải Từ Huyền có khí lực phòng ngự vượt qua thường nhân, hơn phân nửa sẽ bị thương.

- Thực lực tiềm năng của Từ đạo hữu để cho Vũ Yên bội phục. Tiểu nữ tử cũng không nghĩ tới, hôm nay có người có thể tiếp được ba chiêu.

Liễu Vũ Yên phiêu nhiên trở ra, trong đôi mắt đẹp dịu dàng nổi lên một tia dị sắc, cũng có vài phần hiếu kỳ.

Bất quá dựa theo quy tắc ba chiêu đã chấm dứt.

Biểu hiện của Từ Huyền vì Thánh Cảnh mà làm vẻ vang.

Thánh chủ cùng chư vị trưởng lão bên trên đài cao nhao nhao mỉm cười gật đầu.


Kế tiếp thiên tài thiên tài trên trận còn thừa lại hai ba người.

Trong đó hai Nguyên Đan hậu kỳ, ngay cả chiêu thứ nhất đều không có kiên trì qua.

Cuối cùng còn thừa lại một nam tử kiếm tu tóc tím lại nhắm mắt lại, tựa hồ lâm vào ý cảnh tầng sâu nào đó.

- Vô Không Minh!

Trên trận rất nhiều ánh mắt của các thiên tài đều dừng lại trên người của Vô Không Minh.

Chỉ có Hoa Huyền sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt khi thì lướt qua Từ Huyền.

Hắn là đệ nhất thiên tài được Thánh Cảnh công nhận, chuyện chính mình không có làm được lại bị một thiên tài ngoại giới làm được.

Từ Huyền gắng gượng qua ba chiêu, nhưng hắn không làm được.

Đương nhiên, cái này cũng không đại biểu thực lực của Từ Huyền rất mạnh.

Bởi vì Liễu Vũ Yên nhằm vào cường giả tu vi tu vi bất đồng thì vận dụng lực lượng cấp độ bất đồng.

Thí dụ như thời điểm đối phó Hoa Huyền Liễu Vũ Yên vận dụng lực lượng Bán Bộ Kim Đan.

Nhằm vào Từ Huyền sử dụng lực lượng cấp độ không cao hơn Nguyên Đan hậu kỳ.

- Vũ Yên sắp xuất thủ.

Tiếng cười của Liễu tiên tử nhu hòa như mưa sương mù đánh giá Vô Không Minh.

Rất nhanh, chiêu thứ nhất hàng lâm.

Xùy~~ Phốc!!

Trong nháy mắt Liễu tiên tử xuất thủ, bàn tay của Vô Không Minh bổ ra một đạo Vân Lôi kiếm nhận.

Công kích của Liễu Vũ Yên còn chưa cận thân, đã bị đánh nát bấy rồi.

Biểu hiện như thế để cho mọi người trên trận quá sợ hãi.

Quá lăng lệ ác liệt rồi!

- Ngươi lại học trộm được thần thông huyền ảo đến từ Giới Ngoại.

Liễu tiên tử vừa mới nói xong rất nhanh phát động chiêu thứ hai.

Hô vù!

Huyễn quang màu xanh tím đem Vô Không Minh Vô Không Minh bao phủ.

Thân hình Vô Không Minh run lên, khuôn mặt có chút giãy dụa, hồn thể nổi lên quang điện thành từng mảnh rất nhỏ, chợt lại truyền tới liên tiếp âm thanh sét đánh cách cách...

Cuối cùng huyễn quang màu xanh tím văng khắp nơi mà đi.

Chiêu thứ hai, bài trừ.

Nhưng mà sắc mặt của Vô Không Minh hơi có vẻ tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia vết máu.

- Lại một người kiên trì qua hai chiêu.

Thiên tài trên trận động dung ngừng thở

Hưu....hưu...!!! --

Đệ tam chiêu, trúc kiếm trong tay Liễu Vũ Yên xẹt qua quỹ tích tự nhiên hài hoà đẹp đẽ đâm đến trước người Vô Không Minh.

- Vân Yên Huyễn Diệt!

Vô Không Minh cả kinh quát một tiếng, đột nhiên giương đôi mắt, trong đồng tử thâm thúy một tràng Không Minh mờ mịt.

Thiên Vân Vũ Kiếm trong tay hắn huyễn hóa thành một huyến mỹ vân quang nhìn rất xinh đẹp lại phát ra một tia mịt mờ.

Trong tầm mắt, một kiếm kia phảng phất hóa thân thành vân quang hà vụ vô ích miểu siêu nhiên, áp đảo mọi thứ trên đời.

Một trúc kiếm, một vân vũ kiếm đồng dạng là nhẹ, phiêu, dung nhập tự nhiên, trở thành một bộ phận của tự nhiên, không nhiễm chút khói lửa nhân gian.

- Vô Không Minh không ngờ lại có thể tìm hiểu đến ảo diệu kiếm ý của Tiên Tử.

Giới Ngoại cường giả Ngô Quân kinh hô thất sắc.

Cho dù là người thường không hiểu kiếm đạo đều có thể thấy được phong cách hàm ý hai thanh kiếm có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Đinh đinh đinh...

Trúc kiếm cùng vũ kiếm trong hư không như ẩn như hiện, phảng phất mây mù phiêu miểu.

Ở bên trong một quá trình này.

Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Liễu tiên tử lộ ra một tia kinh ngạc.

Ước chừng hai ba cái hô hấp.

Đằng đằng đằng...

Thân hình Vô Không Minh liên tục nhanh chóng thối lui, sợi tóc mất trật tự, lộ ra chật vật không chịu nổi.

Bất quá công kích của Liễu tiên tử cũng đến cuối cùng.

Sau khi hai người giao thủ kết thúc, phần đông thiên tài trên trận âm thầm líu lưỡi.

Bên trong thiên tài Thánh Cảnh nguyên một đám sắc mặt cực kỳ khó coi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ở bên trong thi đấu hữu nghị cùng Giới Ngoại Tiên Tử biểu hiện tốt nhất không phải thiên tài bản thổ bản thổ Thánh Cảnh mà là thiên tài đến từ ngoại giới.

Trong đó tại đệ tam chiêu, biểu hiện của Vô Không Minh cùng Từ Huyền tương xứng.

- Tiên Tử kiếm thuật cao minh, để cho Không Minh kính phục, cũng làm cho Không Minh học được rất nhiều.

Vô Không Minh hít sâu một hơi, hướng Liễu Vũ Yên nhẹ khom người, biểu đạt lòng biết ơn.

Ánh mắt hắn ngưng lại nhìn Giới Ngoại Tiên Tử mông lung không rõ, trong mắt Vô Không Minh lộ ra kính phục, cũng không che dấu một ít tia ái mộ ước mơ, nhưng không pha bất kì chút dục vọng nào.

- Không nghĩ tới Tiểu Ngư Giới lại có kiếm đạo kỳ tài như ngươi.

Liễu Vũ Yên mỉm cười, một lần nữa khen ngợi.

Hai người đều là cao thủ chỉ dùng kiếm, tự nhiên lòng có chung nhịp.

Đối mặt tình hình như thế, trong đôi mắt của đệ nhất thiên tài Thánh Cảnh Hoa Huyền lộ ra ghen ghét cùng lửa giận mãnh liệt.

- biểu hiện của Vô Không Minh cũng vượt qua ta, tựa hồ còn được ưu ái của Tiên Tử.

Nội tâm Hoa Huyền mãnh liệt không cam lòng.

Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Liễu tiên tử, hắn liền đem đối phương coi như nữ tử của cuộc đời mình.

Trong lòng Từ Huyền nghĩ thầm:

- Ở kiếp này gặp được Liễu tiên tử Liễu tiên tử, nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Cho dù bất luận là duyên phận kiếp trước hay là Giới Ngoại Tiên Tử mộng ảo hoàn mỹ bực này cũng tuyệt đối sẽ động tâm.

Chỉ là do ảnh hưởng của trí nhớ của kiếp trước, loại động tâm này vì là trở thành mục đích nguyện nhất định phải có.

Hư không diễn đài chiến đấu.

Giới Ngoại Tiên Tử cùng Thánh Cảnh thiên tài thi đấu, cuối cùng hết thảy đều kết thúc.

Giới Ngoại cường giả Ngô Quân cao giọng tuyên bố:

- Thiên tài thể kiên trì đến đệ tam chiêu có cơ hội lấy được Liễu tiên tử tự mình chỉ điểm cuối cùng đề cử một người tiến vào Giới Ngoại không gian.

Kiên trì đến đệ tam chiêu chỉ có bốn người, theo thứ tự là: Hoa Huyền, Mông Thủy, Từ Huyền, Vô Không Minh.

Ở bên trong bốn người này trong đó có ba người lại đều là đến từ Giới Ngoại.