Tiên Hà Phong Bạo

Chương 716: Thiên vị

Chỉ là công phu mấy lần hô hấp phụ cận Kiền Khôn Thai hội tụ không ít người.

Phụ cận đỉnh núi, còn có càng nhiều môn đồ đệ tử, bởi vì nguyên nhân thân phận không thể tiến nhập, lại ở phía xa quan vọng.

Mà đúng lúc này chiến đấu trong Kiền Khôn Thai, đã bắt đầu.

Bá!

Bạch ảnh thanh quang nhoáng lên, quang hoa xán lạn tận trời. Phanh ầm, một tiếng nổ quanh quẩn.

Đằng!

Trong đó một thân ảnh thoáng lộ vẻ chật vật lật nghiêng bay ra.

Đằng!

Trong đó một thân ảnh thoáng lộ vẻ chật vật lật nghiên bay ra.

Thực sự quá nhanh!

Bên ngoài Kiền Khôn Thai tuyệt đại đa số Tu Giả cũng không có thấy rõ động tác.

Thậm chí không ít Tu Giả đang thấp giọng nghị luận, căn bản không có phản ứng qua đây.

- Cái này cũng quá nhanh, lẽ nào chiến đấu đã kết thúc?

Trên tràng một mảnh tĩnh mịch, lực chú ý của mọi người, đều dừng lại ở hai người trong Kiền Khôn Thai.

Bành đằng...

Lật nghiêng bay ra kia là một thân ảnh kim sắc, thoáng lộ vẻ chật vật, rút lui hơn mười trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Một bạch sắc thân ảnh khác, trong thanh hà quanh quẩn phiêu nhiên lui lại hơn mười trượng, lại có vẻ tiêu sái phiêu dật, giống như người trong thần tiên.

Hai đại kỳ tài, một đối mặt giao thủ, trong nháy mắt đã phân ra.

- Ha ha, chỉ là một đấu một, tiểu tử họ Từ kia hiện ra hoàn cảnh xấu.

Hoàng sư huynh bên cạnh Kiều Tiểu Hà vẻ mặt không ngoài sở liệu.

- Hừ, không nên nói trước quá sớm, dám khiêu chiến Tuyền sư huynh. Coi như là Nguyên Đan trung kỳ trưởng bối đồng giai cũng không phải đối thủ của Tuyền sư huynh, huống hồ là một Nguyên Đan sơ kỳ tiểu tử?

Phụ cận người đang xem cuộc chiến, hò hét thét to, đại thể mang theo vẻ khinh thường hèn mọn.

Trước Kiền Khôn Thai, tam đại bán bộ Kim Đan và trưởng lão mũi ưng kia đều là sắc mặt thản nhiên không chút nào ngoài ý muốn.

Chỉ có Kiều trưởng lão kia âm thầm thở dài một hơi, hắn đã sớm kiến nghị Từ Huyền không nên đi khiêu chiến Tuyền Chu, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác không nghe.

Tuyền Chu tốc độ nhanh đến kinh khủng, thân pháp càng hình đồng quỷ mị, khó có thể nắm bắt.

- Hầu như không thấy rõ động tác xuất thủ của hắn...

Từ Huyền ổn định thân hình, sau đó sắc mặt ngưng trọng.

Luận tốc độ, Tuyền Chu kia so với một ít Nguyên Đan hậu kỳ lão quái đều phải nhanh hơn!

Mà đối phương không chỉ có tốc độ nhanh, thân pháp cũng cực kỳ hiếm có.

Vừa rồi giao thủ, bản thân Từ Huyền bị đánh cho trở tay không kịp, tâm thần bị thân pháp huyền ảo của đối phương lừa dối cảm quan, xác nhận đối phương là dự định tấn công chính diện, cũng không ngờ đối phương khi gần thân sát qua, lại cải biến phương vị.

Bởi vậy, Từ Huyền hầu như chỉ dùng thân thể để ngạnh kháng một kích của đối phương, tuy rằng không có bị thương tổn thực chất nào, nhưng thoáng lộ vẻ chật vật.

Một mặt khác.

- Cư nhiên không có thương tổn đến hắn!

Phiêu phù giữa không trung, Tuyền Chu trong lòng giật mình mơ hồ cảm giác được thủ chưởng của mình phát đau nhức.

Dùng thân thể ngạnh kháng một kích, lại không bị thương, khí lực và phòng ngự này biến thái cỡ nào?

Bá!

Thanh hà bạch ảnh lại nhoáng lên, một mảnh hư ảnh dung nhập trong phong diễm huyễn lệ bốn màu kia, một chút đem Từ Huyền bao phủ.

Phong diễm bốn màu kia, bản thân ẩn chứa tiên pháp công kích cường đại, kết hợp với viêm hỏa, cường phong bao phủ phương viên một hai dặm.

Càng đáng sợ hơn là trong phong diễm các màu này còn dung hợp công kích bản thể của Tuyền Chu.

Từ Huyền áp lực tăng nhiều, bỗng cảm giác được công kích phô thiên cái địa đánh tới, mà bản Tuyền Chu thân công kích kết hợp với loại đại thế này cũng trở nên càng hung hiểm hơn.

Hắn đứng bất động tại chỗ, thậm chí nhắm mắt lại, bằng vào một loại bản năng tự nhiên phản kích.

Ba phanh!

Vai Từ Huyền mạnh mẽ rung lên, để bạch ảnh từ bên sườn đánh tới đẩy văng ra.

Phanh!

Tuyền Chu chỉ cảm thấy một lực đạo cổ kinh khủng phản chấn qua đây, thân thể lập tức như tờ giấy tung bay ra ngoài, càng có một cổ khí tức viêm liệt trầm trọng trùng thẳng tới phủ tạng.

- Tuyền Chu này dĩ nhiên có thể thông qua thân pháp đến giảm bớt lực...


Từ Huyền cảm giác công kích của chính mình phảng phất như đánh vào một mảnh lông chim.

Tuyền Chu thân là tiên tu điển hình, am hiểu tốc độ và thân pháp, bản thân phòng ngự không tính là mạnh.

Thế nhưng thân pháp huyền ảo nhập thánh của hắn để thân thể nhẹ như hồng mao.

Dù cho lực đạo và công kích của Từ Huyền cường đại cỡ nào, cũng đều bị đối phương dễ dàng thừa thụ và phá diệt.

Ba ba phanh băng...

Trong ngũ sắc diễm hỏa gào thét tàn sát bừa bãi, hai người một tĩnh một động, triển khia một hồi so lực.

- Từ Huyền này còn thật sự có tài, lúc này dĩ nhiên không rơi vào bại thể. Đổi làm Nguyên Đan sơ kỳ khác, sợ rằng vừa đối mặt đã bại, coi như là Nguyên Đan trung kỳ phổ thông, cũng chỉ có thể chịu đòn.

Tên lam bào chấp pháp trưởng lão kia thoáng lộ vẻ ngoài ý muốn.

- Xác thực so với trong tưởng tượng mạnh hơn, khí lực cường đại đáng sợ, càng khó có là hắn phảng phất như có một loại thiên phú chiến đấu bẩm sinh.

Thất Hiền tông chủ gật đầu nói.

- Ha hả, đáng tiếc hắn gặp phải là Chu nhi, dưới tốc độ và thân pháp siêu nhiên, quan môn đệ tử này của ta, đã lập thế bất bại. Từ Huyền bị động phòng ngự như vậy, không hề có lực hoàn thủ.

Hồng bào chấp pháp trưởng lão hơi khinh thường khẽ cười nói.

Trong Kiền Khôn Thai chiến đấu còn đang duy trì liên tục.

Tuyền Chu công kích càng lúc càng mãnh liệt, ngũ sắc diễm quang huyễn động kia, rít gào tận trời, bạo vang lên từng đợt phong ba khí diễm, hoành trùng trong phương viên hơn mười dặm.

Kim sắc thân ảnh trong diễm hỏa kia, đứng ngạo nghễ như bàn thạch, kim văn trên da chớp động, chốc lát lại dâng lên một tầng hoàng sắc tinh quang.

Tiên pháp diễm hỏa đáng sợ như vậy rơi xuống trên người hắn, chỉ là bốc lên một tia khói xanh.

Người đang xem cuộc chiến trên tràng không khỏi ngạc nhiên líu lưỡi.

- Không nghĩ tới Từ Huyền này thật có thể cùng Tuyền Chu phân cao thấp.

Hoàng sư huynh giật mình nói.

Kiều Tiểu Hà thấy kinh hãi đảm chiến, hai người giao chiến này, Tuyền sư huynh và Từ Huyền vô luận là ai rơi xuống bại vong, nàng đều không nguyện ý nhìn thấy.

- Tông chủ, tiếp tục như vậy, không phải biện pháp hay. Vạn nhất bọn họ bất phân thắng bại, nên bình phán như thế nào?

Hồng bào chấp pháp trưởng lão hạ giọng nói.

Tình hình trước mắt Từ Huyền căn bản là pháo đài không thể công phá.

- Cái này...

Tông chủ nhíu mày.

Theo lý thuyết, tu vi của Từ Huyền so với Tuyền Chu thấp hơn, dù cho chỉ đánh một bình thủ, cũng chứng minh tiềm lực của hắn lớn hơn nữa, còn hơn Tuyền Chu.

Thế nhưng tông chủ và chấp pháp trưởng lão đều rõ ràng tương đối thiên vị bản môn đệ tử chân truyền, tự nhiên sẽ không hoàn toàn công bình công chính, bằng không cũng sẽ không để Từ Huyền khiêu chiến tam đại kỳ tài tu vi đều hơn hắn.

Khóe miệng Kiều trưởng lão nổi lên một tia bất đắc dĩ và khổ sáp.

Hắn tự nhiên minh bạch, tông chủ và chấp pháp trưởng lão sẽ thiên vị Tuyền Chu.

Như quả thật là bất phân thắng bại, Từ Huyền cũng khó đoạt được danh ngạch.

Trên thực tế, đây cũng là chuyện thường tình. Chỉ cần là người đều sẽ có cảm tình, tông chủ và chấp pháp trưởng lão tự nhiên sẽ thiên vị bản môn đệ tử chân truyền.

Muốn đoạt được danh ngạch, trừ phi Từ Huyền có thể thắng lợi.

- Thắng lợi...Cái này có thể sao?

Kiều trưởng lão lắc đầu.

Bởi vì tu vi, tốc độ và thân pháp của Tuyền Chu đều cao hơn một chút, chí ít đứng thế bất bại.

Nghĩ tới đây, Kiều trưởng lão trong lòng đột nhiên đối với Từ Huyền sản sinh một ít hổ thẹn, đối phương bị chính mình lựa chọn, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ lộ trình cũng đã mất đến hai năm, hiện tại lại phải đối mặt với tình huống này.

Quả nhiên.

Tông chủ trầm ngâm chỉ chốc lát, đạm nhiên nói:

- Tuyền Chu dù sao cũng là danh ngạch định sẵn trước đây, Từ Huyền cũng không phải bản môn đệ tử chân truyền, nếu là khiêu chiến, chí ít phải thắng lợi mới có thể đoạt được danh ngạch. Bằng không làm sao khiến hơn mười vạn đệ tử Thất Hiền Các tâm phục?

- Tông chủ thánh minh.

Hồng bào chấp pháp trưởng lão và trưởng lão mũi ưng nhất tề lộ ra tiếu ý.

Sau khi làm ra quyết định này, lực chú ý của tam đại bán bộ Kim Đan lại hội tụ tới trước Kiền Khôn Thai.

Lúc này, trong diễm hỏa bốn màu, Từ Huyền đã không còn là hoàn toàn bị động phòng ngự nữa, chốc lát đã phát động công kích.

Thế nhưng tốc độ thân pháp của Tuyền Chu siêu phàm nhập thánh, toàn bộ công kích đều bị hắn hời hợt né tránh và hóa giải.

- Tuyền Chu này quả nhiên khó chơi...

Từ Huyền rốt cục minh bạch, vì sao khi chính mình lựa chọn Tuyền Chu, Kiều trưởng lão thập phần không đồng tình.


Bất quá, hắn càng tin tưởng đánh giá của tàn hồn kiếp trước, Hoàng Phủ Lâm thực lực bài danh thứ hai, làm đệ tử chân truyền của tông chủ, khẳng định còn có một chút con bài chưa lật và đòn sát thủ ẩn dấu.

Dù sao nhân tố quyết định thực lực, có quá nhiều, bao gồm cả tu vi, thần thông, pháp bảo, tâm tình,...

Đúng lúc này.

- Người thắp hương!

Hồng bào chấp pháp trưởng lão phân phó nói.

Rất nhanh có một gã chấp sự tông phái, tại trước Kiền Khôn Thai, thắp một nén hương.

- Trong một nén nhang quyết thắng bại, thắng thua, hoặc giả hòa.

Hồng bào chấp pháp trưởng lão, vẻ mặt đạm mạc nói.

Lão giả mũi ưng kia lộ ra biểu tình nhìn có chút hả hê.

Tình hình như vậy khiến sắc mặt Từ Huyền khẽ biến, thoáng suy nghĩ, đã minh bạch nguyên do trong đó.

- Chỉ sợ coi như đánh bất phân thắng bại cũng không chiếm được danh ngạch.

Từ Huyền trong lòng rùng mình.

- Tốc chiến tốc thắng đi thôi!

Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.

- Được.

Trong mắt Từ Huyền lệ mang chợt lóe.

Ba bành phanh...

Một đạo bạo hưởng kinh thiên động địa nổ ra, trận pháp bốn phía Kiền Khôn Thai nhoáng lên rất nhỏ.

Từ Huyền trở tay một chưởng, hồng quang gào thét chấn động, viêm khí thiêu tâm, như thác nước trút xuống không gian trăm trượng.

- Cái gì!

Tuyền Chu một thân bạch y, tâm thần hoảng sợ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, thân thể phảng phất như bị Thái Sơn áp bách, cảm giác một chưởng này, đối phương vô luận lực lượng, thần thông, ý cảnh đều tăng cường không chỉ phân nửa, lực công kích trở mình tăng gấp đôi.

Từ Huyền phản kích một chưởng, nhất thời để thân thể hắn đánh bay ra ngoài, khí huyết chấn động đã bị một ít vết thương nhẹ.

Đằng!

Tam đại bán bộ Kim Đan quan chiến, nhất tề biến sắc.

Xôn xao!

Tu Giả quan chiến phụ cận Kiền Khôn Thai, một mảnh oanh động, toàn trường khiếp sợ.

- Từ Huyền này lúc trước dĩ nhiên ẩn dấu thực lực!

Trên mặt Hoàng sư huynh hiếm thấy lộ ra vài phần hưng phấn.

Lúc ban đầu, hắn là hoàn toàn không xem trọng Từ Huyền, nhưng theo thế cục biến hóa, đối phương lần lượt một cách không ngờ mang đến kinh hỉ cho chính mình.

Dù cho hắn thân là Thất Hiền Các nội môn đệ tử, lúc này cũng không nhịn được âm thầm ủng hộ Từ Huyền.

Theo một vòng giao thủ này, thế cục xuất hiện nghịch chuyển.

Tuyền Chu chỉ cần lại tới gần Từ Huyền, cận thân giao xúc, đều sẽ thiệt thòi.

Chỉ cần giao thủ, Tuyền Chu đều sẽ đánh bay.

Có thể hắn thân pháp huyền diệu, có thể giảm bớt lực, nhưng Từ Huyền sau khi dung hợp lực lượng huyết mạch, trong công kích sản sinh lực bạo phát, trong nháy mắt rất khó né tránh và giảm bớt lực. Huống hồ, trong công kích của Từ Huyền ẩn chứa ý cảnh cũng rất mạnh, trình độ nhất định hạn chế thân pháp tốc độ của đối phương.

- Không tốt, Tuyền Chu có khả năng sẽ thua! Từ Huyền này một biên hoang Tu Giả, sao có thể mạnh như vậy? Xem ra người này cũng chắc chắn có được thiên đại kỳ ngộ.

Hồng bào chấp pháp trưởng lão thầm nghĩ không ổn.

Hắn vội vã thần thức truyền âm nói:

- Đồ nhi, chỉ cần bất phân thắng bại, ngươi là có thể bảo trụ danh ngạch... Đừng tìm hắn ngạnh đấu.

Đạt được chỉ lệnh này, Tuyền Chu cũng nhướng mày.

Nhưng đây là sư mệnh, cũng là đại sự liên quan đến số phận cuộc đời của chính mình. Thánh cảnh xuất thế, cố gắng cả đời này cũng chỉ có thể gặp được một lần.

Bá bá hưu...

Trong hư không đạo bạch ảnh kia hóa thành hơn mười đạo hưu ảnh, nắm lấy bất định huyễn động.

Tuyền Chu đột nhiên cải biến sách lược, không hề chính diện tiếp xúc, thậm chí không cận thân, áp dụng sách lược du tẩu, cũng thời khắc cùng Từ Huyền bảo trì cự ly.

Dưới thân pháp và tốc độ ưu thế siêu nhiên, một ngày Tuyền Chu làm như vậy, Từ Huyền rất khó tới gần người hắn, công kích cũng khó đánh trúng, tự nhiên không uy hiếp được đến đối phương.

- Thực sự quá vô sỉ!

Kiều trưởng lão tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy một nén nhang trước Kiền Khôn Thai đã cháy hết hai phần ba.

Lúc này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Tuyền Chu đang kéo dài thời gian, không dám cùng Từ Huyền liều mạng.

Chính diện chiến đấu, khí lực phòng ngự của Từ Huyền hầu như miễn dịch tiên pháp công kích, thần thông, lực lượng, cảnh giới, huyết mạch của hắn dung hợp, sản sinh uy năng kinh thế hãi tục, trực tiếp lực áp Tuyền Chu.

So lực chiến đấu, hai người hơn hơn kém không chỉ một chút nửa điểm.

Một trong hai đại thiên tài khác của Thất Hiền Các Hoàng Phủ Lâm, trong mắt xẹt qua một tia kinh dị:

- Bình thường ta cùng với Tuyền Chu so đấu, mặc dù có thể thỉnh thoảng chiếm thượng phong, nhưng chưa bao giờ để hắn bức đến loại trình độ này.

Nhưng lúc này, Tuyền Chu căn bản không dám tới gần người, không dám chính diện tiếp xúc, thời khắc bảo trì cự ly, cùng Từ Huyền du đấu.

Vừa mới không gian bên trong Kiền Khôn Thai này cảm giác rất lớn, có phương viên trăm dặm, Tuyền Chu ở bên trong lòng vòng cũng là dư dả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Mà thiếu niên chất phác thiên phủ tiềm lực cao nhất Mông Thủy mặt vô biểu tình quan chiến, có chút bộ dáng mạn bất kinh tâm.

- Không nghĩ tới thực lực của Từ Huyền lại mạnh như vậy.

Mâu mắt Thất Hiền tông chủ tinh quang chợt lóe.

Hồng bào chấp pháp trưởng lão, nhìn chiến đấu trên Kiền Khôn Thai, âm thầm cười lạnh nói:

- Hừ, cho dù ngươi thực lực chân chính còn hơn Tuyền Chu thì thế nào?

Thời gian một nén nhang đã trôi qua hơn phân nửa.

Thời gian vừa đến, chỉ cần bất phân thắng bại, Từ Huyền căn bản chỉ cần không được danh ngạch của Tuyền Chu.