Tiên Hà Phong Bạo

Chương 40: Học phủ tiểu trấn (1)

- Thế nhưng lấy thực lực của Từ Huyền ngày hôm nay, muốn trả thù hắn dễ dàng vậy sao? Đại Từ gia trong thôn cũng không thể một tay che trời, ngoài tam đại gia tộc còn có chấp pháp thôn trường…

Từ Nguyên nghiến răng nghiến lợi, diện mục dữ tợn, vẻ nho nhã ngày xưa không còn tồn tại nữa.

- Muốn xử hắn phải chậm rãi mưu tính, luôn luôn có cơ hội. Nhưng nếu để người này tiến nhập Trấn Học phủ, lấy tốc độ tu luyện của hắn, ngày sau tất sẽ dấm nát ta dưới chân.

Từ Đại Hổ nói xong, trên mặt cũng lộ vẻ kiêng kỵ và lo lắng.

- Nói không sai, chỉ là nếu ngươi đã tới tìm ta, vậy không biết có thượng sách gì?

Từ Nguyên khôi phục lại bộ dáng bình thản ôn hòa.

Từ Đại Hổ vội vã thấp giọng nói:

- Công tử hắn biết ông chủ của Trấn Học phủ.

- Ngươi nói là Đông Phương thế gia của Hoàng Long thành? Thế nhưng đại gia tộc Tu giới bậc này căn bản không phải tiểu gia tộc trong thôn ta có thể ảnh hưởng tới.

Từ Nguyên nhưỡng mày, không hờn không giận nói.

- Hắc hắc, lẽ nào Từ công tử quên sự kiện ba năm trước đây…

Trên mặt Từ Đại Hổ lộ dáng cười âm hiểm mà tự đắc.

Nhoáng cái trôi qua ba ngày, Từ Huyền luyện đệ tứ biến Long Xà Cửu Biến chữ Triền ngày càng thuần thục, hắn bắt đầu thử luyện Thổ Nạp quyết tầng năm.

Mấy ngày nay, ngoại trừ đề phòng và tính toán đối phó Từ Đại Hổ ra, trong lòng hắn cũng mong chờ tiến nhập Trấn Học phủ, đi lên một con đường mới.

Buổi sáng tỉnh lại, nín thở ngưng thần một lúc, trong đầu hiện lên hai ngôi sao sáng kia cùng với hàng nghìn vạn tinh sa hỗn loạn.

Từ Huyền dung nhập tâm thần vào ngôi sao đầu tiên để tự mình thể ngộ rất nhiều ký ức về Long Xà Cửu Biến, cảm giác như lạc vào một thế giới kỳ lạ.

Thể tích của ngôi sao thứ hai nhỏ hơn, nội dung cũng không nhiều nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng Từ Huyền một bí ẩn.

Chính mình kiếp trước, giữa số kiếp đan chéo nhau, rốt cuộc đã lựa chọn như thế nào, đi lên con đường như thế nào?

Một quyển Tiên pháp thập nhị giải, một quyển Võ đạo chân kinh, phân biệt hai phương thức tu hành là tiên pháp nhập đạo và võ nhập đạo.

Vô luận là tiên tu hay võ tu đều là tồn tại được phàm sĩ tôn sùng và ngưỡng mộ.


Trong đó lấy Tiên pháp thập nhị giải ít nhất cần phải có tu vi luyện thể thất trọng mới bắt đầu tu luyện được, mà Võ đạo nguyên kinh càng cần phải có tu vi luyện thể bát trọng mới tu tập được.

Lấy tu vi luyện thể tứ trọng của Từ Huyền lúc này, hai bộ điển tịch nhập môn trân phẩm căn bản không có khả năng tu luyện.

- Luyện thể kỳ là tu hành căn bản, không đạt được luyện thể thất trọng thì khó có thể mở ra cánh cửa tu hành…

Từ Huyền cảm giác sâu sắc tu hành vô cùng gian nan, người có thể tấn chức lên tiên sĩ đều là ngàn người có một, người nào không phải sủng nhi của thế gian?

- Ca ca, ngày hôm nay ngươi đi Trấn Học phủ báo danh a.

Muội muội Huệ Lan cắt đứt tâm tư của Từ Huyền.

- Ừm, ta đã chuẩn bị rồi.

Từ Huyền gật đầu, phát hiện khí huyết trên người muội muội lưu thông linh động, gương mặt hồng hào ấm áp, nhìn có ý vị hơn mấy ngày trước.

Thì ra trong bất tri bất giác Huệ Lan đã từ luyện thể nhất trọng tu luyện đến luyện thể nhị trọng.

Pháp quyết luyện thể nhập môn của tiên môn kiếp trước so với pháp quyết thế ngoại không biết cao minh hơn bao nhiêu lần. Mầy ngày nay muội muội tu luyện cư nhiên đột phá được xiềng xích nhiều năm không vượt qua.

- Không tồi, nữ hài mười ba mười bốn tuổi trong thôn có thể tấn chức luyện thể nhị trọng là lông phượng sừng lân.

Từ Huyền mỉm cười tán thưởng, rồi đột nhiên lại hỏi:

- Được rồi, trận pháp ta đưa đã học thế nào?

- Ta đều đã tìm hiểu xong.

Từ Huệ Lan xuất ra một tờ giấy điệp, phía trên là ghi hoa văn chi chít của trận pháp, Từ Huyền nhìn thấy không khỏi cảm giác tê dại da đầu.

- Ngươi dĩ nhiên đều lĩnh ngộ được?

Từ Huyền cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, muội muội có thiên phú về luyện trận so với trong tưởng tượng của chính mình còn đáng sợ hơn.

Trong dĩ vãng chỉ là trợ thủ của một vĩ Luyện Trận sư, không được tiếp thu học thức lý luận.

- Rất đơn giản a,ta chỉ cần tìm hiểu hai lần là được, chỉ có điều không có tài liệu luyện trận để có thể thực hành, bày binh bố trận…


Từ Huệ Lan nói.

Từ Huyền cả kinh trong lòng, từ dấu hiệu này mà xem, muội muội hắn là kỳ tài trên con đường luyện trận.

Theo ký ức của kiếp trước, Luyện Trận sư cao minh trên Tu giới có thân phận siêu nhân, có thiên phú luyện trận bậc này lại càng hiếm thấy.

Hắn che giấu niềm vui như điên trong lòng, bất động thanh sắc nói:

- Lúc nào rảnh rỗi ta cho ngươi chút tài liệu cơ bản nhất, còn nữa, ngươi chuyên tâm tìm hiểu học thức luyện trận nhưng nghìn vạn lần đừng cho người ngoài biết.

- Ta chỉ biết ca ca đối tốt với ta thôi.

Từ Huệ Lan liếc mắt nhìn hắn, lông mi thon dài khả ái hơi nhấp nháy, sau đó lại quay xuống đám hoa văn rậm rịt trên trang dậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi mân mê:

- Hừ, ta dựa theo phương pháp này sửa lại trận giác cùng với vị trí trận tâm…

Từ Huyền rất an ủi trong lòng, cáo biệt phụ mẫu, một mình đi tới trước Trấn Học phủ.

Giống như ngày xưa, hắn chạy rất nhanh tới Bình Hoa trấn, hơi chút vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, bước tiền nhìn thì thong thả nhưng có thể sánh ngang với chạy như điên.

Đi trên con đường lớn, người đi đường lui tới đều là thôn dân Dương Mẫu thôn, nhìn thần sắc trong mắt hắn so với dĩ vàng có thêm vài phần kính nể.

Dọc theo đường đi, rất nhiều người chủ động chào hỏi nhiệt tình với hắn.

Từ Huyền tâm khí bình hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

- Chi nha! Chi nha!

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xe ngựa, Từ Huyền chỉ cảm thấy quen tai, lấy cảm quan nhạy cảm của hắn hầu như Cuồng Sư quân đoàn thể đoán ra được chủ nhân của đám xe ngựa này. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Di, đây không phải Từ hiền chất sao? Ngươi đi tới Trấn Học phủ báo danh sao?

Mã phu Dương Bá nhiệt tình hơn xưa, so với lần trước thét to không kiên nhẫn, hiện giờ tuyệt nhiên khác nhau.

Quả nhiên là xe của Đại Dương gia tiểu thư.

Từ Huyền mỉm cười, nghiêng người định tránh ra.

- Huyền tử ca, ngươi cũng lên trấn sao?

Nha hoàn tiểu Hồng hưng phấn ngó khuôn mặt nhỏ nhắn ra, trong ánh mắt mang theo vẻ sùng bái, ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi. Trước đây nàng nhìn thấy Từ Huyền đều không suy nghĩ mà gọi thẳng tên tiểu Huyền tử.

Từ Huyền có chút cổ quái trong lòng, cười loa qua vào câu, xuyên thấu qua bức rèm che kia hắn mơ hồ có thể thấy được bóng hình xinh đẹp ưu nhã của Dương Tiểu Thiến ngồi ngay gắn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nhơ tuyết chợt ẩn hiện khiến cho các nam tử đều rung động.

Từ Huyền cũng không nói lời nào, chỉ là cười với nàng, cuối cùng chào hỏi, động tác lớn mật mà hào hiệp.

Hắn vẫn dùng ánh mắt thưởng thức mà quan sát Dương Tiểu Thiến, giai đoạn thích thú của thời thiếu niên ngây thơ cũng dần dần ảm đạm đi, chỉ còn lại chút ấn tượng mông lung của mấy năm tháng mới lớn.

Dương Tiểu Thiến bên trong xe ngựa nhìn theo thân ảnh của Từ Huyền, dáng người cao ngất cùng với thần thái thong dong hào hiệp khiến phương tâm nàng khẽ động.