Phương viên Dương Mẫu thôn hơn hai mươi dặm, hai nghìn người sống ở đây, Dương, Từ, Trâu ba nhà to lớn, phân bố mỗi một nơi khác nhau.
Từ Huyền đi trên con đường đê nhỏ vào trong phạm vi của Đại Từ gia.
Rời đi thật xa vẫn có thể thấy được lầu các năm tầng của Đại Từ gia như hạc giữa bầy gà, còn có viện tử hoa lệ rộng lớn, sợ rằng phải đến vài mẫu.
Đối với gia đình bình thường mà nói, Đại Từ gia là một đại nghiệp, kẻ khác phải kính nể ngưỡng mộ.
Từ Huyền trước đây còn có vài phần yêu thích và ngưỡng mộ trong lòng, lúc này lại phai nhạt vài phần.
Hắn từ trong ký ức kiếp trước biết được thực lực của Đại Từ gia phóng nhãn nhìn khắp thế giới vẫn không tính là cái gì.
Tỷ như tiên môn của chính mình kiếp trước, cho dù Đại Từ gia cường đại gấp mười lần lên cũng phải ngưỡng mộ cúng bái.
Bên trong một vài môn phái tu luyện siêu việt thế tục, thế lực địa phương nho nhỏ như vậy chỉ là con kiến hôi.
Những việc từng trải kiếp trước mở rộng ánh mắt của Từ Huyền.
Hắn đi ngang qua Đại Từ gia, thần sắc so với trước đây thản nhiên hơn vài phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mà lúc này, Từ Tiểu Hổ lưng hùm vai gấu vừa lúc đi từ Đại Từ gia tới, trong mắt hiện lên một tia lệ mang.
- A, đây không phải tiểu Huyền tử sao? Bệnh vừa mới đỡ đã chạy lên núi hái thuốc sao?
Từ Tiểu Hổ chống nạnh chắn lối đi, thanh âm phát ra chói tai:
- Phụ thân tàn phế kém cỏi của ngươi hình như có tu vi luyện thể tam trọng, vậy mà ngay cả sáu trăm Linh nguyên tệ cũng không móc ra được.
- Ngươi dám vũ nhục phụ thân ta?
Từ Huyền dừng bước lại, vẻ mặt chợt lạnh.
Hắn vốn không muốn tính toán với Từ Tiểu Hổ, thế nhưng tên tay sai của Từ gia công tử này dám vũ nhục phụ thân của mình.
- Thì thế nào? Chuyện chúng ta hôm qua còn chưa tính xong, ngày hôm nay có phải ngươi muốn ăn đòn không, trừ phi ngươi chui qua khố ta…
Từ Tiểu Hổ xảo trá nói.
Trong đầu hắn chỉ còn lời nói quanh quẩn của Đại Từ gia công tử:
- … thật không ngờ Từ Huyền lại hồi phục nhanh như vậy, nguyên bản hắn phải nửa tháng mới khôi phục được lại định đi trả nợ trước kỳ hạn. Nếu như để Từ Huyền khôi phục được sức lao động, sợ rằng hi vọng trả nợ sẽ gia tăng thêm vài phần. Ngươi nghĩ biện pháp khiến cho Từ Huyền nằm thêm nửa tháng đến một tháng nữa cho ta, đến lúc đó còn phải sợ Huệ Lan từ chối ta sao?
- Nơi này là năm mươi Linh nguyên tệ, chờ công sự thành công sẽ cho ngươi một trăm Linh nguyên tệ và một bộ pháp quyết nhập môn tu luyện.
Được Từ Nguyên công tử phân phó, Từ Tiểu Hổ rời khỏi đại viện xa hoa của Đại Từ gia.
Nhưng hắn không ngờ rằng vừa mới ra khỏi viện tử đã gặp ngay nhân vật chính.
- Thu hồi lời nói của ngươi và xin lỗi!
Từ Huyền cưỡng chế lửa giận trong lòng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Hổ.
Từ Tiểu Hổ ngẩn ra, cảm giác có chút chột dạ khó hiểu.
Chợt hắn phản ứng lại, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Từ Huyền:
- Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, có phải là ngứa da muốn ăn đòn không?
Lấy tu vi luyện thể nhị trọng của hắn đối phó với thiếu niên Từ Huyền, dù một người đánh hai cũng không sao cả.
Từ lúc Từ phụ tàn phế, hắn cùng với phụ thân Từ Đại Hổ luôn ức hiếp một nhà Từ Huyền.
Ngay cả bản thân Từ Huyền thường ngày cũng nhận không ít khi dễ.
- Ầm!
Từ Huyền không sợ hãi không hoảng hốt, ánh mắt hơi khác, một chưởng vung lên vững vàng đỡ lấy một quyền của Từ Tiểu Hổ.
Xoạt xoạt xoạt!
Hai người đồng thời lùi lại phía sau, bụi bặm tung bay mù mịt.
- Đánh nhau rồi, mọi người tới xem náo nhiệt đê!
Không ít thôn dân của Đại Từ gia chơi bời lêu lổng chạy tới, trong ánh mắt mang theo một tia cân nhắc.
Có một vài thôn dân dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Từ Huyền.
Từ Tiểu Hổ và Từ Huyền, hai người này thực lực chênh nhau quá lớn. Ngày xưa Từ Huyền cũng không thiếu lần bị Từ Tiểu Hổ khi dễ.
Thế nhưng một quyền hung mãnh kia lại bị Từ Huyền tiếp được.
- Cái gì… luyện thể nhị trọng?
Thần sắc Từ Tiểu Hổ bỗng nhiên biến đổi: lẽ nào Từ Huyền này vừa mới rời khỏi giường bệnh, ngắn ngủi vài ngày tu vi đã đột phá một trọng?
Đồng thời hắn cảm giác một quyền của chính mình như đánh lên bị bông, không được tự nhiên một chút nào.
Khi hắn thừa thụ một quyền kia, cánh tay, thân người, hai chân dùng một biên độ rung cực nhỏ để làm giảm đại bộ phận lực đạo.
Mà động tác này cũng được hoàn thành một cách vô cùng tự nhiên, người ngoài nghề căn bản không thấy được chút nào.
- Mới vào luyện thể nhị tọng, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh?
Từ Tiểu Hổ giận tím mặt, không kịp suy nghĩ liền xông lên đấm đá một trận quyền cước.
Không ít thanh niên lêu lổng bốn phía trong thôn thét to liên tục:
- Từ Tiểu Hổ, nếu như ngươi không bắt được tiểu tử này trong vòng ba chiêu thì sẽ không còn mặt mũi trong thôn nữa.
Dưới công kích liên miên của Từ Tiểu Hổ, Từ Huyền không dự liệu được bị rơi vào thế hạ phong.
Đầu tiên trên phương diện lực đạo, hắn không phải đối thủ của Từ Tiểu Hổ.
Đồng dạng là luyện thể nhị trọng, Từ Tiểu Hổ tiến nhập sớm hơn hắn, hơn nữa tuổi tác còn hơn hắn ba tuổi.
Một người là thiếu niên mười lăm tuổi vóc người gầy yếu, còn người kia là thanh niên trưởng thành mười tám tuổi, lưng hùm vai gấu.
Nhìn từ hình thể và lực lượng, có thể phân ra cao thấp.
Còn nữa, Từ Tiểu Hổ thường xuyên đánh nhau trong thôn, lấy vẻ hung hãn của hắn ở trong đám cùng giai cũng coi là nhân tài kiệt xuất.
Từ Huyền mới bước vào luyện thể nhị trọng, trên phương diện lực lượng và kinh nghiệm đều bại bởi Từ Tiểu Hổ.
Thế nhưng mặc dù hắn bị vây vào thế hạ phong nhưng vẫn không bị bại.
Song chưởng của Từ Huyền lấy một phương thức kỳ dị, biên độ cực nhỏ dùng yếu tố mểm dẻo chặn lấy công kích như vũ bão của Từ Tiểu Hổ.
Từ Tiểu Hổ cùng sử dụng cả quyền cước, dần dần thêm một ít quyền pháp được học từ phụ thân, cương mãnh uy vũ, khí thế lăng người khiến chúng thôn dân đều ủng hộ liên tục.
Trái lại, Từ Huyền giống như không hề có lực chống đỡ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Từ Huyền dần dần thích ứng với công kích của Từ Tiểu Hổ.
Hô hấp của hắn dần dần theo phương thức của thổ nạp lúc dài lúc ngắn, tiết tấu kỳ lạ.
Ngay lập tức, hắn cảm giác cánh tay của chính mình và thân thể vặn vẹo, thậm chí phương thức hoạt động của hai chân càng thêm dẻo dai.
Mãi cho đến một lúc sau, đột nhiên hắn nghĩ công kích cùa Từ Tiểu Hổ cũng chỉ có như vậy, chỉ cần bảo vệ bộ vị yếu hại, căn bản không cần sợ hãi.
Dần dần thế công cương mãnh của Từ Tiểu Hổ có vài phần suy kiệt, có thể nhìn thấy được mồ hôi chảy giọt và hô hấp gấp gáp của hắn.
Không ít thôn dân thấy được cục diện này đều lộ ra dị sắc.