Tiên Hà Phong Bạo

Chương 1126: Thần Sư chi chiến

- Ngươi yên tâm, mục tiêu của ta không chỉ có như vậy, mà là tiên hà chi chi đỉnh trường tồn từ cổ chí kim!.!

Từ Huyền nỉ non tự nói, tựa hồ trả lời cổ ý niệm này.

- Giết Tông Như Ma... Giết chết hắn...

Ý niệm kia mang theo một tia không cam lòng cuối cùng, rốt cục chôn vùi biến mất.

Tam đệ tử kiệt xuất nhất của Ma Sư đã xoá tên trên thế gian.

Căn cơ Từ Huyền lại kéo lên, bước vào đứng đầu Cửu Tinh, bao quát chư thiên vạn giới, thiên tài trong hàng tỉ cường giả.

Cấp độ đã đến mức này đã không thể dùng vãn bối, tân tú đến cân nhắc.

Cũng như ý nguyện của Cô Huyền, sau khi quét ngang Cửu Tinh, kế tiếp chính là khiêu chiến Đại Đế ngoại giới vực, thậm chí là Tam đại thần chí cao siêu nhiên.

Bá!.!

Thân ảnh Từ Huyền nhoáng một cái, từ đài Mộng Huyễn Cạnh Kỹ biến mất, đi tới bên cạnh Vũ Yên.

Lúc này, Liễu Vũ Yên như trước, lâm vào trong hôn mê, trước vì có thiên nhất hồn thủy, thậm chí Đại Đế ra tay mới thoát khỏi nguy cấp.

- Tình huống như thế nào?

Từ Huyền hơi có vẻ bất lực.

- Khô hàn chi lực của Đông Chi Nhận, trảm tiến vào sâu trong linh hồn của Liễu Vũ Yên!.!

Liên quan đến mặt linh hồn, đặ�c biệt là sâu trong linh hồn, ngay cả Đại Đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bên cạnh, vị Đế Tôn am hiểu dược đạo kia thở dài một hơi:

Tổn thương trảm tiến sâu trong linh hồn, thậm chí suy giảm tới mặt ý cảnh, có thể bảo trụ một mạng đã là rất may mắn rồi. Cho dù là Tam đại thánh dược sư ra tay, tối đa chỉ có thể trị hết một ít linh hồn bị thương tầng ngoài. Về phần tổn thương sâu trong linh hồn, thậm chí mặt ý cảnh, trừ phi là Thánh Sư hoặc là Thông Thiên Bán Tiên trong truyền thuyết hàng lâm, thì may ra mới có hi vọng.

- Tại sao có thể như vậy?


Từ Huyền nhìn qua thân thể thần tiên như băng ngọc gần trong gang tấc, xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật, có chút cắn răng, hai tay nắm chặt.

Đông chi nhận ngưng tụ ý cảnh mạnh nhất của Cô Huyền, uy năng của nó đáng sợ bực nào chứ, ngay cả Đế Tôn bình thường bị chém trúng, cũng khó trốn khỏi một kiếp.

Dù lúc này khe hở dày đặc trong linh hồn Từ Huyền vẫn như trước khônghoàn toàn khép lại, cổ lẫm đông khô hàn chi ý này còn ý đồ lan tràn, rót vào sâu trong linh hồn, suy yếu linh hồn của Từ Huyền, khiến cho hắn khô lão, dần dần ngã xuống từ trạng thái đỉnh phong

Đồng thời, mi tâm Từ Huyền lại lộ ra một tia đau nhức, dược lực của Hóa Vu Huyết qua đi, lực lượng của vu độc nguyền rủa như ngàn vạn con sâu mọt, trong ngoài phát tác.

Dưới loại tình huống này, hắn cũng chỉ có thể khoanh chân mà ngồi, vững chắc vu độc, hóa giải thương thế dư uy của Đông chi nhận.

- Cũng thế, ta không bằng tự mình thể ngộ, thăm dò đặc tính của đông chi nhận, nếu như ta có thể thành công hóa giải, như vậy Vũ Yên cũng có hi vọng rồi.

Từ Huyền nhắm chặt hai mắt.

Hắn bắt đầu trước tiên vững chắc vu độc nguyền rủa.

Sự tồn tại của vu độc nguyền rủa có lợi có tệ, nhưng tổng thể mà nói, đối với Từ Huyền lợi nhiều hơn hại.

Nếu như không có vu độc quấn thân, tiến bộ của Từ Huyền trong những năm này cũng không thể nhanh như vậy, cũng rất khó đột phát đến thổ sinh kim sáu thành nhanh như vậy.

Sau khi phục dụng Hóa Vu Huyết, Từ Huyền sẽ lâm vào suy yếu nhất định.

Trọn vẹn dùng nửa canh giờ, Từ Huyền một lần nữa vững chắc vu độc nguyền rủa.

Cái này đồng đẳng với việc một phần lực lượng trong cơ thể Từ Huyền lại ở vào trạng thái “Đóng cửa”

Rồi sau đó, hắn bắt đầu bắt tay vào làm, toàn lực phá giả lực lượng Đông Chi Nhận.

Mà ngay cả tàn hồn kiếp trước, cũng có bộ dáng tương đối hứng thú, tới tham gia náo nhiệt.

- Ân, đông chi nhận này chủ yếu là công kích nhằm vào linh hồn và ý cảnh, có thể làm vạn vật sinh cơ héo rũ suy bại. Cô Huyền kia thật đúng không đơn giản, ngộ tính tiềm lực, thẳng bức Tông Như Ma, chỉ tiếc lại gặp phải ngươi.

Tàn hồn kiếp trước đánh giá Cô Huyền không tệ.


- Bất quá, linh hồn của ngươi cường đại tương xứng với hắn, lại có mộng hồi, nên cũng không hình thành vết thương trí mệnh. Về phần công kích ý cảnh đáng sợ nhất thì lại có hiệu quả rất thấp với ngươi. Thân là Viễn Cổ Thể Tu, ý cảnh ngươi lĩnh ngộ, đều được thành lập, dung nhập trong Kim Thân khí lực, sức chống cự siêu cường.

Tàn hồn kiếp trước mỉm cười, tiếp tục phân tích nói.

Mạch suy nghĩ của Từ Huyền cũng dần dần thanh minh.

So sánh ý cảnh cấp độ, Liễu Vũ Yên chỉ ở trên hắn, linh hồn cảnh giới cũng chỉ kém có nửa phần.

Sở dĩ Từ Huyền không có việc gì, bởi vì hắn có kháng lực rất mạnh với công kích ý cảnh.

Hơn nữa hắn tu luyện mộng hồi, có Nguyệt Quang Bí Châu, cùng với thiên nhất hồn thủy phụ trợ, lúc này mới còn không có gì đáng ngại.

Nếu không, dù đổi lại Đế Tôn, hoàn toàn ngạnh kháng Đông chi nhận thì cũng lâm vào cửu tử nhất sinh.

Liễu Vũ Yên cũng không giống như Từ Huyền, cứ thế mà chống được đông chi nhận, nếu không phải linh hồn lực lượng của hắn còn chưa vấn đỉnh cảnh giới Đế Tôn chính thức, căn bản không có khả năng kiên trì đến bây giờ.

Mặt linh hồn trong nhân thể/

Từ Huyền chậm rãi thúc dục mộng hồi, một mảnh mộng ảo quang vụ kia tách ra mông lung sáng trong, thậm chí dâng lên một tia mộng ảo quang diễm, đan vào cùng một chỗ với khe hở dày đặc đen sẫm kia.

Chi chi ông…

Mộng ảo quang vụ tiếp cận khe hở lẫm đông hàn ý kia, không khỏi suy yếu đông lạnh, chỉ có mộng ảo quang diễm, mới có thể miễn cưỡng tới tranh phong.

Từ Huyền lại âm thầm thúc dục lực lượng của Nguyệt Quang Bí Châu, cũng không dám quá mức rõ ràng, dù sao trong Mộng Huyễn Thiên Đường có rất nhiều Đế Tôn, Đại Đế.

Bất quá giờ phút này, bên trong Mộng Huyễn Thiên Đường, tuyệt đại đa số ánh mắt của người, đều bị Thiên Sư, Ma Sư hấp dẫn.

Chung quanh hai đại thần sư ngưng kết lấy cấm kị thần uy, ý cảnh chi uy ẩn ẩn phát ra kia. So với Cô Huyền không chỉ mạnh hơn gấp mười lần, kì thực không thể đánh giá.

Thần niệm của đám Đế Tôn cũng không thể tới gần, nhẹ thì cắn trả, tâm thần bị thương thổ huyết, nặng thì lập tức hồn phi phách tán.

Đôi đồng tử không minh mộng ảo của Thần huyễn Thiên Sư không mang theo một tia cảm tình, lạnh lùng như Thiên Đạo, bên trong sắc thái thâm thúy vô hạn, tự thành Thiên địa hư không.

Vòng xoáy đen kịt hình tròn bên ngoài thân Tông Như Ma, sinh sinh bất tức vờn quanh, phảng phất có thể kéo dài đến điểm cuối Luân Hồi, mà lại càng diễn càng liệt.

Lúc ban đầu, lâm vào Thần huyễn không gian thần bí kia, Tông Như Ma lâm vào bị động và hoàn cảnh xấu trên trình độ nhất định, nhưng lại rất bình tĩnh.

Lúc này, lực lượng giao phong giữa hai người lại càng ngày càng mạnh.

Những ý cảnh và cấm kị thần uy phát ra kia, bất quá chỉ là khí tức chấn động dư tán trên người thôi.

Có thể lường trước, lực lượng của hai đại thần sư so sánh với Đế Tôn bình thường phải cường đại gấp 10 lần, thậm chí gấp mấy chục.

Phóng mắt khắp nguyên thần đại đạo, không có mấy người, có thể lọt vào pháp nhãn của bọn hắn.