Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 3: Hiểu rõ

Đứng trong phòng khách, Tiêu Dật vẻ mặt khó hiểu.

Y tỉ mỉ đem tình hình phát sinh hai lần nghĩ lại một lượt, tựa hồ mỗi lần đều là vì y sinh ra ý niệm ly khai mạnh mẽ. Vậy thì, nếu hiện tại y muốn trở về tiên giới, chính là chỗ xuất hiện vừa rồi, sẽ thế nào?

Ý niệm này thoáng qua trong đầu, ấm lưu quen thuộc tràn ra, Tiêu Dật còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng kinh hô của nam tử bán lõa trước mặt: “Huynh đệ, cậu cậu cậu!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật lại một lần nữa biến mất, nhưng chỉ thoáng chốc, y lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Sắt Nguyên.

Từ Sắt Nguyên đã bị hành động của Tiêu Dật triệt để làm cho nói không nên lời, “Huynh đệ, cậu rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng đi nha.”

So với Từ Sắt Nguyên đang ứ họng, Tiêu Dật càng thêm kinh ngạc, y lại có thể tùy ý qua lại hai giới tiên nhân, sao có thể? Bộ dáng kinh ngạc ngây ngốc của Tiêu Dật đập vào mắt Từ Sắt Nguyên, Từ Sắt Nguyên không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Này này, huynh đệ?”

Tiêu Dật hồi thần lại, nghĩ tới giao dịch trước đó, do dự một chút, mở miệng nói: “Anh đợi tôi một chút đã, tôi sẽ trở lại ngay.” Nói xong, Tiêu Dật lại lần nữa biến mất.

“…” Từ Sắt Nguyên nhìn chỗ trống không mà Tiêu Dật đứng trước đó, cảm thấy hắn hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ của đối phương.

Tiêu Dật lại trở về nhân giới, nhưng y đột nhiên nhớ tới mình đã quên báo bình an với Bạch Kỳ, chắc sự biến mất của y nhất định khiến Bạch Kỳ và Bạch Vi lo lắng không thôi. Còn bộ trang phục này, là thiết kế của Bạch Vi, nếu y bị kẹt lại tiên giới không trở về được thì thôi, nhưng hiện tại y về rồi, có bán hay không, có thể bán không, y đều cần nói với Bạch Vi một tiếng.

Quả nhiên, Bạch Kỳ nhận được điện thoại của y liền thở phào một hơi, “Tốt quá, tiểu Dật cậu không sao, cậu không biết vừa rồi có một ông chú giống như bị điên cứ khẳng định cậu đột nhiên biến mất, là bị người ngoài hành tinh mang đi, chị mình muốn báo cảnh sát, dọa chết mình rồi.”

Bị người ngoài hành tinh mang đi? Sắc mặt Tiêu Dật 囧một chút, nghĩ tới sự quan tâm của Bạch Vi, trong lòng cảm thấy ấm áp, “Xin lỗi, mình không sao, có chút chuyện gấp phải về nhà, quên nói với cậu, buổi diễn không bị mình ảnh hưởng chứ?”


“Không sao, buổi diễn rất thành công.”

“Vậy thì được, đúng rồi, có người nhìn trúng bộ trang phục Bạch Vi thiết kế, muốn mua, không biết chị Bạch Vi có bán không?”

“Bán, đương nhiên bán, là ai tinh mắt biết nhận ra anh tài vậy hả, chị mình đang đợi ngày này đó.” Ngữ khí của Bạch Kỳ mang theo ý khoa trương, Tiêu Dật bất giác bật cười.

Cúp máy, Tiêu Dật nghĩ nghĩ, thay quần cục áo thun chữ T, gói áo khoác trên người lại, một lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Sắt Nguyên.

Từ Sắt Nguyên đối với dạng xuất quỷ nhập thần của y đã không còn quái lạ, ánh mắt hắn dừng trên chiếc áo thun chữ T trên người y nhiều hơn. Một cỗ phàm khí nồng nặc ập vào mặt, sau khi Từ Sắt Nguyên vô thức che giấu phàm khí trên bộ y phục, một ý niệm hoang đường nào đấy lóe qua đầu. Hắn rất nhanh lắc đầu, cảm thấy đầu mình nhất định là hồ đồ rồi, hắn mới không tin đối phương có thể tùy ý qua lại hạ giới.

Hai người giao dịch xong, Từ Sắt Nguyên rất nhanh đã an bài cho Tiêu Dật một tiểu viện cửa riêng không xa nằm ở Thanh Bình viên, Tiêu Dật cũng coi như đã có chỗ dừng chân tại tiên giới.

Sau khi Từ Sắt Nguyên tìm cho y một bộ y phục, Tiêu Dật rất hào phóng tặng chiếc áo thun chữ T trên người cho đối phương, đáng tiếc Từ Sắt Nguyên không nhìn ra giá trị thương mại của áo chữ T, nhận định không có tiên nhân bình thường nào sẽ thích dạng y phục như áo chữ T. Tiêu Dật nghĩ tới trình độ phổ biến thông dụng rất lớn của áo chữ T tại nhân giới, cũng chỉ có thể an ủi mình với lý do ánh mắt Từ Sắt Nguyên quá kém.

Nhược Thủy châu tuy không sánh nổi ‘cửu thiên thập nhị cảnh’, nhưng trên tiên giới nào có nơi thật sự kém, chẳng qua tiên khí không nồng đậm như những vị trí trước mà thôi. Ngược lại vì nơi này có nhiều tiên nhân bình thường cư trú, nên có sự náo nhiệt khói lửa.

Tiêu Dật cầm tinh ngọc Từ Sắt Nguyên đưa, ngày ngày lang thang ở khu chợ gần đó, mua không ít thứ tạp nham, có cảm giác vui quên cả nhà.

Chợ của tiên giới cũng không có gì khác biệt quá lớn với phố thương mại nhân giới, các kiểu kiến trúc san sát nhau, hoặc là lầu các tinh xảo, hoặc là nhà đá thô to, hoặc là nhà trúc độc đáo, hoặc là trạch môn uy nghiêm, tất cả đều san sát vào nhau, chiếm từng tấc đất của khu chợ.

Khác với phố thương mại nhân giới là, trong cửa hàng tiên giới đều có bố trí trận pháp không gian. Nhìn từ bên ngoài chẳng qua là một nơi nho nhỏ, cũng chỉ có sau khi tiến vào mới biết không gian bên trong rốt cuộc lớn cỡ nào. Tiêu Dật không mấy hiểu đối với sự an bài này, theo y nghĩ tiên giới diện tích vô biên, trực tiếp chiếm đất là được, hà tất bố trí trận pháp không gian gì đó. Nhưng sau khi dạo mấy lần y rất nhanh đã hiểu dụng ý trong đó. Nếu thật sự làm như y nghĩ, vậy giữa các cửa tiệm sẽ có khoảng cách rất xa, trước không cần nói khách hàng đi hết con đường này phải mất bao nhiêu thời gian, chỉ nói tới bầu không khí náo nhiệt sẽ kém hơn hiện tại rất nhiều.


Vì tất cả cửa hàng đều tụ tập bên nhau, cạnh tranh giữa các thương gia đặc biệt kịch liệt, tất cả thương gia đều xuất đủ kỳ chiêu, muốn thu hút ánh mắt khách hàng. Nhìn từ xa, trước cửa mỗi tiệm đều có treo một tấm cờ đón khách màu sắc tuyệt lệ, đón gió phất phơ trong không trung. Trên cờ đón khách sẽ viết hoặc vẽ, lác đác vài nét, chuyên thần miêu tả tiệm này kinh doanh gì.

Tiêu Dật lần đầu tiên tới chợ thấy loại cờ phất phơ này, tình cảnh ngập tràn trời đất này khiến y ngây ra đủ nửa ngày mới từ trong những tấm cờ đón khách đó nhận ra được những cửa tiệm khác biệt. Chẳng hạn, trên tấm cờ đón khách của tiệm này có cái vạc màu tím, không cần hoài nghi nó khẳng định là kinh doanh đan dược. Cờ đón khách của tiệm đó vẽ một hồ lô rượu đang mở, bên dưới hồ lô rượu thậm chí còn vẽ thêm mấy đạo lưu quang lấp lánh sinh động, thực sự hấp dẫn không ít người yêu rượu.

Tiêu Dật thích nhất một tiệm sách tên là “Mặc Hương Các’ ở đây, tiệm sách này cũng như các tiệm sách khác, bên ngoài chẳng qua chỉ nho nhỏ ba gian, nhưng khi vào trong bạn sẽ phát hiện nó không khác gì một thư viện ở nhân giới.

Sách trong Mặc Hương Các phân làm hai loại, một loại dùng thẻ ngọc chế thành, một loại thì dùng chế phẩm giấy giống nhân gian. Phải biết, tiên giới tiên nhân trừ số lượng khi vừa ra đời đã là tiên nhân bản địa của tiên giới, còn có không ít kẻ thăng thiên. Những người thăng thiên này quen cầm một quyển sách giấy ở hạ giới, ẩm vài ly trà thơm, nhìn thanh phong minh nguyệt đàm cổ luận kim, muốn chính là loại phong cách đó. Bạn cứ thử, trong tình cảnh như vậy, chúng tiên nhân ngồi vây lại, từng người tay cầm thẻ ngọc gõ gõ lên đầu, lập tức phong cách gì cũng không còn. Dưới tình hình này, chế phẩm giấy rất nhanh đã trở nên phổ biến, không chỉ được tiên nhân thăng thiên hoan nghênh, mà ngay cả tiên nhân bản địa trải qua mưa dầm thấm đất cũng càng lúc càng truy cầu thư tịch bằng giấy.

Đối với Tiêu Dật mà nói, ý kiến ban đầu của y thật ra là thích thứ đơn giản tiện lợi như thẻ ngọc hơn, một là thẻ ngọc có lượng chứa lớn, hai là thẻ ngọc gõ lên đầu, chỉ trông có vẻ bạch si quá thôi, nội dung bên trong cơ bản đều sẽ chảy vào đầu. Nhưng vấn đề hiện tại là, Tiêu Dật không phải tiên nhân, y căn bản không cách nào nhìn được nội dung trong thẻ ngọc, chỉ có thể bỏ nhất chọn nhì chọn chế phẩm giấy.

Nói ra thì, Tiêu Dật cũng không rõ trạng thái hiện tại của mình, nghe nói nội thể y không có tiên cách, khác biệt tiên phàm rõ ràng, nhưng y ra vào Nhược Thủy châu mấy ngày, tiên nhân gặp không ít, nhưng vẫn không có ai phát hiện sự khác biệt của y.

Mới đầu Tiêu Dật còn rất lo lắng thấp thỏm, sợ sẽ bị người tiên giới phát hiện dị thường mà đuổi y ra ngoài, nhưng liên tục bình an vô sự, rất nhanh y đã hoàn toàn yên tâm. Dù sao hiện tại y tự do qua lại hai giới tiên nhân đã là không bình thường, có thêm một chút không bình thường cũng không tính là gì.

Tiêu Dật không biết là, mấy ngày y sống tại tiên giới, vết bớt thái cực màu vàng ở ngực y vẫn không ngừng hấp thu tiên khí xung quanh. Chỉ là vì lượng quá nhỏ, như dòng nước nhỏ róc rách, cho nên Tiêu Dật không cảm giác được mà thôi.

Sau khi lại tới Mặc Hương Các, Tiêu Dật đi thẳng tới [Tiên luật đại điển] ghi chép tiên giới tiên luật. Lần trước y vừa mới xem phần mở đầu, đã bị mớ tiên luật phức tạp như lông bò bên trong làm đầu choáng mắt hoa, lần này mục tiêu của y rõ ràng hơn, chỉ cần tìm ra ghi chép tiên luật trọng điểm liên quan tới nhân giới là được.

Theo mục lục chỉ dẫn lật xem một lúc, đợi khi Tiêu Dật đóng quyển [Tiên luật đại điển] lại, trên mặt y hiện ra thần sắc cực kỳ cổ quái. Theo như [Tiên luật đại điển] cho biết, tiên nhân tự tiện đi vào nhân giới là trọng tội, nhẹ thì bị lưu đày ở Hư Vô hải nằm tại đông hải tiên giới, nặng thì sẽ bị rút tiên cách đánh xuống nhân giới chuyển thế luân hồi. Còn về cái sau còn có thể trở lại tiên giới hay không, thì phải xem vận đạo của chính mình.

Tiên đình vì truy bắt tiên nhân lén xuống nhân giới, đặc biệt thiết lập sở tuần kiểm, dưới cấp có mấy trăm tuần kiểm vệ, được phân phát tiên khí do sở thiên công đặc biệt chế tạo, một khi cảm nhận được ranh giới hai giới tiên nhân xuất hiện dao động, trong ba hơi sẽ lập tức xuất hiện ở nơi có dao động. Vì vậy tương ứng là, tự tiện sử dụng phàm vật nhân giới cũng là trọng tội, nhẹ thì bị phạt đến vài mỏ quặng lớn trực thuộc tiên đình đào quặng lao dịch, nặng thì bị lưu đày tới Hư Vô hải, đợi hết thời gian lưu đày lại trở về tiên giới. Đương nhiên tiền đề là bạn phải bảo đảm mình vẫn còn sống, phải biết hoàn cảnh của Hư Vô hải rất ác liệt, lại thêm mấy chục vạn năm nay không biết đã lưu đày bao nhiêu tiên nhân cùng hung cực ác tới đó, đủ để có thể gọi là nơi hung hiểm nhất của tiên giới.

Tiêu Dật lật lại đoạn này hết lần này đến lần khác trong đầu, nhất thời không biết y nên thấy may mắn hay nên sợ hãi.

Không nói mấy ngày nay y qua lại hai giới tiên nhân ít thì cũng có mười mấy lần, chỉ nói riêng lần đầu tiên y xuất hiện tại tiên giới, nếu không có Từ Sắt Nguyên giúp y che giấu phàm khí trên y phục, chỉ sợ hiện tại y sớm đã bị sở tuần kiểm bắt được, lưu đày tới Hư Vô hải rồi. Nhưng có điểm Tiêu Dật nghĩ không rõ, sở tuần kiểm theo lý mà nói rất lợi hại, nhưng tại sao mấy lần y qua lại hai giới tiên nhân đều không bị phát hiện? Lẽ nào y có thể qua mắt được sở tuần kiểm?

Tiêu Dật đang khổ sở suy nghĩ, một đạo lưu quang từ ngoài xuyên tới, dừng trước mặt y, không ngờ là một thẻ ngọc màu trắng dài bằng đốt ngón tay, không đợi Tiêu Dật phản ứng, thẻ ngọc đã tự động phát ra tiếng. Đợi khi Tiêu Dật nghe xong lời nhắn của thẻ ngọc, thần sắc bất giác trở nên kỳ quái.