Kịch náo trước cửa thành cuối cùng kết thúc bằng Sở Mặc và Lộ hòa giải, mọi người cũng biết đại ô long về lai lịch của Tiêu Dật, đương nhiên Tiêu Dật trong mắt mọi người vẫn là á thú, chỉ là vết thương trên người do chịu ngược đãi trước đó biến thành sau khi thất lạc với Sở Mặc, bị thương trong sa mạc.
Đối với lai lịch vết thương trên người, Tiêu Dật không chút để ý, y vẫn luôn canh cánh trong lòng là thân phận của á thú.
Sau khi mấy lần biểu thị bản thân không phải á thú, người có chút phúc hậu sẽ nói: “Vậy cậu biến thân cho mọi người xem đi, mọi người liền tin cậu.”
Người không phúc hậu thì dứt khoát cười nói: “Á thú không muốn làm thú nhân không phải là á thú tốt, chúng ta đều hiểu.”
Tiêu Dật, “…”
Trăm miệng khó biện giải là tư vị gì, hiện tại y cuối cùng đã biết.
Tuy vì bị hiểu lầm buồn bực muốn chết, nhưng Tiêu Dật cũng biết chuyện này không thể trách mọi người, ai bảo y không thể nào nói được lai lịch chân chính, lại không thể biến thân chứ. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Tiêu Dật lại tức giận lên người Sở Mặc, hắn cư nhiên biết biến thân, hắn cư nhiên vào lúc quan trọng biến thân, vốn dĩ hai người đều bị xem là á thú thì cũng không có gì, hiện tại chỉ còn lại mình y, thừa nhận ánh mắt rực lửa của các thú nhân, Tiêu Dật hận không thể thả Vượng Tài ra nuốt Sở Mặc lần nữa.
Có lẽ là oán khí của Tiêu Dật quá mức cường liệt, Vượng Tài bị y nhét trong túi rất dễ cảm thụ được cỗ oán khí của y, len lén chọc chọc y, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong đầu: “Tiểu Dật, có phải đại ác nhân lại ức hiếp ngươi không?”
Tiêu Dật nặng nề “ừ” một tiếng.
Vượng Tài lập tức cùng chung kẻ thu nói: “Đại ác nhân là kẻ xấu xa, hắn cũng ức hiếp Vượng Tài nè. Hắn nhốt Vượng Tài trong không gian tối thui, còn đe dọa Vượng Tài nếu không nghe lời thì sẽ không được gặp ngươi nữa, Vượng Tài ghét hắn nhất.”
“Đúng, tao cũng ghét anh ta nhất.” Tiêu Dật căm hận nói.
Một người một túi rất nhanh cùng thống nhất ghét bỏ Sở Mặc, lại không biết thú nhân độc thân xung quanh sau khi thấy Tiêu Dật, rất nhanh liền theo đuổi y, cũng đã đạt thành thống nhất chung, đó chính là mọi người đều có thể công bằng theo đuổi Tiêu Dật nhưng kiên quyết không để Sở Mặc đắc thủ. Làm một thú nhân không cần mặt mũi giả thành á thú đi lừa gạt tình cảm của Tiêu Dật, hành động của Sở Mặc thật sự quá vô sỉ.
Thần càng nghĩ càng thức, một mình lén lút đục Sở Mặc vài mắt.
Hoằng Ảnh vỗ vỗ hắn, “Bỏ đi, hắn nếu là á thú, ngươi thua cho hắn còn thêm mất mặt nữa, nhưng hắn là thú nhân, ngươi thua hắn một chút cũng không mất mặt. Tính ra ở khu chúng ta, cũng chỉ có năng lực của Lộ mới có thể đấu được với hắn.
Thần căm hận nghiến răng, “Cho dù hắn có lợi hại thì lại thế nào, quá vô liêm sỉ, ngươi nói xem ta năm đó nếu nghĩ tới việc giả thành á thú xuất hiện bên cạnh Lạc Phi, hiện tại hắn có phải hay không có thể là bạn lữ của ta, sao ta lại không nghĩ tới cách này vậy chứ?”
Hoằng Ảnh, “…!”
Thế ra Thần suốt đường là tức giận vì việc này chứ không phải tức giận vì thua a, nhưng mà nói ra thì, biện pháp này thật sự quá mất mặt rồi, cũng thật sự quá thiên tài. Nhìn bộ dáng Lạc Phi và Tiêu Dật hai người thân mật như thế, hắn kỳ thật hoàn toàn có thể giả thành á thú mà, hắn cũng có thể thân mật ôm Lạc Phi yểu điệu làm nũng mà, sao hắn không sớm nghĩ tới một chút chứ.
Trong lòng mọi người vừa tức giận mắng chửi Sở Mặc, vừa đồng loạt hối hận, có vài thú nhân thậm chí quyết định nếu lần sau gặp á thú xa lạ, nhất định phải ghi nhớ phương pháp này, giả thành á thú để thừa cơ tiếp cận.
Sở Mặc không biết tâm tư của mọi người, nhưng cũng có thể ẩn ẩn cảm giác được địch ý của mọi người đối với hắn, ngẫm nghĩ đảo mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt rơi lên người Tiêu Dật, Sở Mặc cảm thấy hắn tựa hồ đã hiểu ra gì đó.
Khác với những người khác căm phẫn Sở Mặc, Lộ đối với Sở Mặc chính là thuần túy tán thưởng, thú nhân luôn tôn sùng võ lực, võ lực của Sở Mặc áp đảo mọi người, Lộ không chỉ không tức giận ngược lại càng thêm sùng bái việc đó. Hiếm khi hắn và Sở Mặc có thể ở gần, Lộ thật tâm hy vọng có thể lưu Sở Mặc lại khu D-6.
Thế cục khu trung ương càng lúc càng bất ổn, càng lúc càng nhiều khu biên giới chọn lựa tự lập, Lộ không có dã tâm quá lớn, hắn chỉ muốn bảo hộ người hắn để ý và thành phố hắn bận tâm. Lúc này võ lực chính là mấu chốt giải quyết thế cục, bên cạnh Lộ tuy đã có một đám huynh đệ, nhưng nhân tài lúc nào cũng không chê nhiều.
Lộ lo lắng duy nhất một điều chính là thân phận của Sở Mặc, thấy khí thế trên người Sở Mặc, căn bản không giống thú nhân bình thường. Đặc biệt là thú thân của Sở Mặc, tuy không phải bất cứ vương tộc nào mà Lộ đã biết, nhưng loại uy nghiêm tuyệt đối đó là uy nghiêm của vương tộc. Hắn không xác định được thành phố nhỏ nghèo nàn này có thể thu hút Sở Mặc, có lẽ hắn chân chính muốn lưu lại là vì Tiêu Dật? Lộ khó hiểu đánh giá Sở Mặc và Tiêu Dật đang cùng đi, hắn đối với cách nói Sở Mặc giả thành á thú để theo đuổi Tiêu Dật chỉ thản nhiên cười, nhưng nếu nói hai người không quan hệ, hắn tuyệt đối không tin. Chính là không biết trong lòng Sở Mặc, Tiêu Dật có thể chiếm được bao nhiêu phân lượng.
Một đám người tâm tư khác nhau, rất nhanh trở về tới căn cứ của khu D-6.
Lộ rất tự nhiên an bài Sở Mặc ở cách vách Tiêu Dật, còn biểu thị tối nay một người cùng ăn một bữa cơm, cũng xem như là biểu đạt hối lỗi vì hiểu lầm trước đó của họ.
Sở Mặc như có thâm ý nhìn Lộ một cái, sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu dùng cơm.
Mọi người rất nhanh tách ra, Sở Mặc không về phòng của hắn mà đi vào phòng Tiêu Dật. Ở góc rẽ, Thần phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Mặc, nhịn không được ôm vách tường kim loại mài răng.
“Có việc?” Tiêu Dật thấy Sở Mặc theo vào không mấy tốt lành mở miệng.
Có lẽ là mấy lần hiểm họa sinh tử, khoảng cách giữa hai người đã bớt đi không ít, tại thế giới xa lạ này, lại có thêm một phần thân thiết. Bất kể là Tiêu Dật hay là Sở Mặc, sau khi tỉnh lại đều muốn nhanh chóng tìm được đối phương, hơn nữa thật lòng quan tâm an nguy của đối phương. Đương nhiên tất cả đều là trước khi Sở Mặc biến thân, khi Sở Mặc chọn biến thân hành thú nhân, để lại một mình Tiêu Dật phải làm á thú, lúng túng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của chúng thú nhân, sự thân thiết của Tiêu Dật đối với Sở Mặc lập tức không cánh mà bay, còn lại chỉ là đủ loại nhìn không thuận mắt.
Nơi này không phải tiên giới, mà hai người có khả năng rất lớn là không thể quay về tiên giới nữa, Tiêu Dật không có kính sợ đối với thân phận của Sở Mặc, khẩu khí nói chuyện cũng trở nên tùy tiện.
Trong mắt Sở Mặc có ý cười, hắn đương nhiên biết Tiêu Dật đang tức giận cái gì, chỉ là chuyện liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, hắn không đự định cùng Tiêu Dật ‘cùng hoạn nạn’. Giả vờ không nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dật, Sở Mặc dịu giọng nói: “Thân thể cậu sao rồi?”
Trước đó trong khe nứt không gian, năng lượng loạn lưu bạo ngược xuyên qua thân thể, ngay cả hắn cũng xém chịu đựng không nổi, càng không cần nhắc tới Tiêu Dật.
Sở Mặc đối với việc này vô cùng hổ thẹn, lúc đó hắn chỉ muốn trốn khỏi bão hư vô, ôm lòng cược một phen, lại không suy nghĩ tới tình trạng thực tế của Tiêu Dật.
Đối phương thái độ ôn hòa, Tiêu Dật cũng không tiện bày sắc mặt mãi, cứng ngắc gật đầu: “Đã khỏe nhiều rồi.”
Trị liệu của thú nhân thế giới và nhân giới khác nhau rất nhiều, bọn họ không có các loại thuốc phức tạp, mà nghiên cứu ra một loại dịch dinh dưỡng, hoặc nên nói là dịch trị liệu. Sau hai ngày Tiêu Dật ngâm trong dịch dinh dưỡng, thân thể bị năng lượng loạn lưu tổn thương cũng đã khỏi hẳn. Chỉ là tiên khí trong người cũng không còn sót lại bao nhiêu, trên cơ bản đã yếu tới không thể cảm giác được.
Sở Mặc hiển nhiên cũng chú ý tới tu vi của Tiêu Dật, “Tu vi của cậu?”
Tiêu Dật đối với việc này lại vô cùng thẳng thắn, “Dù sao trước đó cũng mới bậc một, có hay không có kỳ thật cũng không có gì khác biệt.”
Thái độ của Tiêu Dật khiến Sở Mặc khẽ động, rũ mắt bảo đảm nói: “Ta sẽ bảo vệ an toàn cho cậu.”
Rõ ràng Sở Mặc là ý tốt, nhưng nghe vào tai Tiêu Dật lại không hiểu sao cảm thấy không thoải mái, Tiêu Dật nhịn không được nghiến răng nói: “Đó không phải là chuyện nên làm sao, hiện tại anh là thú nhân, tôi chính là á thú trân quý đó.”
Tiêu Dật đặc biệt phát âm thật mạnh mấy chữ thú nhân và á thú, Sở Mặc nhìn vẻ dữ tợn hung hăng của Tiêu Dật, khóe môi không kìm được cong lên, lộ ra một nụ cười.
Thái độ ôn hòa bất ngờ của Sở Mặc khiến Tiêu Dật cảm thấy tất cả oán khí của y giống như đập lên gối bông, đối phương không sao, y ngược lại càng tức gần chết. Nỗ lực hít sâu một hơi, Tiêu Dật quyết định không muốn tiếp tục chuyện thân phận á thú này. Chỉ là, Tiêu Dật nhịn không được có chút hiếu kỳ, “Trên người anh có huyết thống yêu tộc?” Từ Sắt Nguyên từng nghiên cứu chuyện bát quái về Sở Mặc, không hề đề cập tới điểm này, lẽ nào là mọi người đều không biết?
Hai chữ huyết thống khiến Sở Mặc nhớ tới ký tức không tốt, chuyện này là cấm kỵ của hắn, nếu không phải tình huống đặc thù, hắn tuyệt đối sẽ không chọn biến hình. Âm trầm lóe qua trong mắt, Sở Mặc giọng điệu lạnh nhạt, “Ừ, là huyết thống mẫu tộc.”
Tiêu Dật nhạy bén cảm giác được Sở Mặc không vui, biết điều đổi sang chuyện khác.
Hai người tùy ý chuyện phiếm về cảnh ngộ của nhau, so với Tiêu Dật được Lạc Phi cứu về hôm nay mới tỉnh, Sở Mặc sau khi tỉnh lại vẫn luôn một mình lang thang tìm kiếm Tiêu Dật trong sa. Không biết vì nơi này quá mức hoang vu, hay là Sở Mặc vận khí không tốt, trong hai ngày đó hắn ở sa mạc mới gặp qua một người, y phục trên người hắn cũng là chiếu theo người đó mà biến hóa ra. Vì người đó khi nói chuyện với hắn vẫn bảo trì nhân hình, nên sau khi Sở Mặc thấy Thần rồi mới lần đầu tiên ý thức được thân phận của Thần.
Nghĩ tới tất cả những thứ thấy trên đường, Sở Mặc tổng kết: “Nơi này và tiên giới hoàn toàn khác biệt, rất nhiều thứ đều rất thú vị.”
“Đương nhiên.” Có lẽ vì tất cả xung quanh mang tới cảm giác quen thuộc, Tiêu Dật nhất thời quên đi cảnh giác, tiện mồm nói: “Nơi này giống như nhân giới, đều chọn phát triển kỹ thuật, chẳng qua kỹ thuật ở đây tiên tiến hơn nhân giới nhiều.”
Cho tới khi nói xong Tiêu Dật mới ý thức được bản thân nói cái gì, vô thức nhìn sang biểu tình củ Sở Mặc, lại đúng lúc đụng phải ánh mắt hàm ý sâu xa của Sở Mặc.
Tiêu Dật, “…”
Y đây có tính là tự đào hố cho mình nhảy vào không? Y có phải là nên cân nhắc trực tiếp định cư tại thú nhân thế giới, không cần quay về tiên giới nữa không.
Khiến Tiêu Dật ngoài ý muốn là, Sở Mặc trừ hàm ý sâu xa nhìn y một cái, thì không nói gì nữa, ngược lại đổi sang vấn đề khác.
Tiêu Dật hận không thể để Sở Mặc nhanh chóng quên đi lời y nói lúc nãy, hiếm khi vô cùng nhiệt tình phối hợp với Sở Mặc, chỉ là trước mỗi lần mở miệng y đều phải cẩn thận cân nhắc rồi cân nhắc, nhất thiết không để Sở Mặc bắt được cái đuôi nào.
Hai người nói chuyện cư nhiên nói cả buổi chiều, đợi khi Lạc Phi gõ cửa gọi họ đi ăn cơm, Tiêu Dật mới giật mình phát hiện y bất tri bất giác đã nói với Sở Mặc lâu như thế.
Nhìn Sở Mặc một thân trang phục thiên hướng quân trang, Tiêu Dật làm sao cũng không cách nào liên hệ người đàn ông anh khí bức người trước mặt này với kim ngư vệ khí thế khiếp người tại tiên giới. Nhưng nói thật, Tiêu Dật vẫn cảm thấy bộ dáng này của Sở Mặc thuận mắt hơn một chút.
Lạc Phi ở bên cạnh chú ý thấy ánh mắt Tiêu Dật, trong lòng thầm cười, Thần bọn họ còn đang đánh cược xem ai sẽ giành được tim Tiêu Dật trước, nhìn bộ dáng Tiêu Dật và Sở Mặc, tính ra bọn họ ai cũng không cần trông mong nữa. Ô, hắn cũng phải đi cược một chuyến, cứ cược bọn họ ai cũng không đạt được