Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 23: Giao phong

Tiếng gió vù vù vang lên bên tai, năng lượng loạn lưu cuồng loạn qua lại xung quanh thân thể, Tiêu Dật mở to mắt, cảm thấy thân thể đang nhanh chóng rơi xuống.

Y nỗ lực muốn khống chế thân thể, lại phát hiện căn bản không thể sử được một chút sức lực nào, trong đầu y liều mạng nghĩ tới căn phòng ở nhân giới, nhưng vết bớt thái cực ở ngực giống như chìm vào ngủ mê, không có một chút dao động khí tức quen thuộc nào.

Cổ tay trái truyền tới đau đớn nhắc nhở y, y vẫn còn đang bị Sở Mặc giữ trong tay, Tiêu Dật gian nan quay đầu lại trong cuồng phong, đúng lúc chạm phải thần tình lãnh liệt của Sở Mặc. Tiêu Dật mở mở miệng, cuồng phong kịch liệt rót vào, chặn lại lời y muốn nói, y nhịn không được thê thảm ho khan.

Bộ dáng y rơi vào trong mắt Sở Mặc, Sở Mặc cực độ chán ghét dư nghiệt Vân Lam, hơi thoảng qua chút nghi hoặc. Năng lượng loạn lưu xung quanh tuy cường liệt, nhưng đối với tiên nhân mà nói cũng không tính là vấn đề gì lớn. Có điều nhìn bộ dáng Tiêu Dật, trong loạn lưu hình như ngay cả thân thể đều vô pháp khống chế, hoàn toàn bị động bị loạn lưu bọc lấy thân thể, nếu không phải còn có hắn kéo đối phương, chỉ sợ Tiêu Dật sớm đã không biết bị loạn lưu mang tới chỗ nào rồi.

Kim ngư vệ theo dõi Tiêu Dật mấy ngày, Sở Mặc tự nhiên biết Tiêu Dật là tiên nhân tu vi bậc một, tuy loại loạn lưu này đối với tiên nhân bậc một có chút miễn cưỡng, nhưng cũng tuyệt đối không thể có bộ dáng yếu như của Tiêu Dật.

Chân mày Sở Mặc khẽ chau lại, người của Vân Lam tuyệt đối không thể yếu như thế, chẳng lẽ y là đang cố ý?

Ý niệm thoáng qua, mặt biển thâm đen của Vô Vọng chi hải đã xuất hiện trước mắt, Sở Mặc tự do khống chế thân thể, nhìn Tiêu Dật vẫn còn đang ho khan, cánh tay đang tóm Tiêu Dật đột nhiên buông lỏng. Hiện tại đã không có năng lượng loạn lưu, có phải cố ý hay không cứ nhìn lát nữa Tiêu Dật đứng trước lằn ranh sinh tử sẽ làm thế nào liền biết.

Sở Mặc buông tay chỉ trong thoáng chốc, cảm giác đau trên cổ tay trái đột nhiên biến mất, Tiêu Dật lập tức cảm thấy được thân thể càng thêm không thể khống chế, trước đó thân thể tuy rằng rơi xuống, nhưng phương hướng dù sao vẫn bảo trì cự ly đường thẳng, hiện tại không có sự cầm cố của Sở Mặc, thân thể nương theo cuồng phong không ngừng lắc lư trái phải. Tiêu Dật cúi đầu nhìn mặt đất màu thâm đen càng lúc càng gần, không dám tưởng tượng lát nữa bản thân sẽ có kết cục thế nào.

Phản ứng của y rơi vào trong mắt Sở Mặc, mắt thấy Tiêu Dật tựa hồ thật sự vô pháp khống chế thân thể, lập tức sẽ rơi xuống biển, ánh mắt Sở Mặc tối đi, thân thể hơi lóe, đột nhiên vươn tay nắm lấy Tiêu Dật. Sinh tử của dư nghiệt Vân Lam hắn không quan tâm, nhưng dư nghiệt Vân Lam muốn làm gì, Lâm gia và Từ gia lại dính dáng bao nhiêu, những chuyện này thiếu niên trước mắt khẳng định biết một chút, y vẫn không thể chết.

Sở Mặc đột nhiên buông tay rồi vào thời khắc cuối cùng lại vươn tay kéo y lại, trong đó rốt cuộc có hoạt động tâm lý ra sao, Tiêu Dật không biết. Khi hai chân chạm vào mặt đất cứng chắc, Tiêu Dật khó chịu khom người, năng lượng loạn lưu và cuồng phong song trọng áp bức, khiến thân thể y hầu như đã phải gánh cực hạn, càng không cần nhắc tới tâm lý đè nén khi xém chút ngã chết.

“Rắc” Một tiếng vang nhẹ phát lên, xúc cảm băng lạnh truyền tới từ cổ tay trái, Tiêu Dật cúi đầu nhìn, một cái cùm tay màu đen độ thô cỡ ngón tay còng lên cổ tay y. Tạo hình cùm tay khiến y nghĩ tới còng tay của nhân giới, y hầu như vô thức hỏi ngược.

“Anh làm gì vậy? Đây là cái gì?”


Ánh mắt băng lạnh của Sở Mặc đảo qua Tiêu Dật, nhàn nhạt nói: “Đây là hàn cùm của kim ngư vệ, có thể phong trụ tu vi của ngươi, đeo nó trên người bất kể ngươi đi đâu, kim ngư vệ đều có thể tìm được.”

Phẫn nộ do không hiểu ra sao lại bị Sở Mặc mang tới đây, khủng bố do xém chút bị ngã chết, hoàn toàn trung hòa uy hiếp do thân phận Sở Mặc mang tới, nghe ra hàm ý cảnh cáo trong lời Sở Mặc, Tiêu Dật nhịn không được phản kháng.

“Tôi đã làm gì chứ, dựa vào cái gì bắt tôi?”

Sở Mặc hoàn toàn không đặt phản kháng của Tiêu Dật vào mắt, buông tay để mặc Tiêu Dật ý đồ muốn thử tháo cùm tay xuống. Nhìn động tác không chút khéo léo nào của Tiêu Dật, Sở Mặc lạnh nhạt nói: “Ngươi làm gì thì tự biết lấy.”

Câu này khiến thân thể Tiêu Dật đột nhiên cứng lại, lập tức trở nên chột dạ, lẽ nào Sở Mặc biết chuyện y từ nhân giới buôn lậu tới tiên giới? Nhưng nội y bán ra đều là sản phẩm mô phỏng của tiên giới, căn bản không tính là chứng cớ y buôn lậu, rõ ràng vật phẩm nhân giới chỉ có Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải có, bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi thừng, tuyệt đối không thể bán đứng y.

Trong lòng Tiêu Dật rất nhanh bài trừ khả năng này, y nhớ rõ, trước đó Sở Mặc xuất hiện ở cách vách nhà y, cũng chính là nói Sở Mặc nhắm vào người cách vách, tuy không biết tại sao đột nhiên lại bắt y, nhưng chắc không phải vì biết chuyện y buôn lậu.

Nghĩ tới đây, Tiêu Dật rất nhanh trấn định, cương quyết nói: “Tôi đã làm gì sao tôi không biết.”

Sở Mặc lạnh lùng đứng đó, chán ghét xẹt qua trong mắt, phản ứng dị thường trước đó của Tiêu Dật hắn nhìn thấy rõ ràng, đã nhận định được là biểu hiện Tiêu Dật chột dạ, hiện tại nghe Tiêu Dật phủ quyết, trong lòng Sở Mặc, Tiêu Dật chẳng qua là giãy chết mà thôi. Nói lại, trước đó khi thấy Tiêu Dật xém chút ngã chết, Sở Mặc đối với thân phận của Tiêu Dật cũng có một thoáng hoài nghi, người của Vân Lam không thể nào yếu như thế, nhưng phản ứng vừa rồi của Tiêu Dật lại khiến hắn không còn hoài nghi nữa, ngược lại càng thêm cảnh giác. Vân Lam trước giờ không nuôi phế vật, Tiêu Dật tu vi cực kém, thì nhất định ở phương diện khác có chỗ hơn người.

Tiêu Dật căn bản không biết Sở Mặc trong một thoáng đó đã nghĩ nhiều như vậy, tức giận trừng mắt nhìn Sở Mặc đợi Sở Mặc cho y một lời giải thích.

Đáng tiếc Sở Mặc chỉ lạnh lùng nhìn y một cái, nhẹ phun ra một câu, “Hoặc là mang, hoặc là chết!”

Tiếng sấm kịch liệt vang lên bên tai hai người, Tiêu Dật nhịn không được rùng mình, sát ý lãnh liệt trong giọng nói của Sở Mặc như một con dao đâm sâu vào thân thể y, Tiêu Dật nhìn thần sắc Sở Mặc, chọn nuốt xuống cục tức này.

Y không biết đây là đâu, không biết bản thân hiện tại rốt cuộc đang ở đâu. Trên đỉnh đầu không nhìn thấy bầu trời xanh lam quen thuộc, có thể thấy được chỉ có khung trời màu đen âm trầm giống như hũ mực, vô số năng lượng loạn lưu bạo ngược đang không ngừng xé rách ra những vết nứt màu đen ở đỉnh đầu không xa. Trong không trung không có tiên khí, chỉ có các loại khí tức bạo ngược, nhìn tứ phía, trừ màu thâm đen mênh mông không thấy bến, cái gì cũng không có, phân không rõ phương hướng, không có tọa độ.


Tiêu Dật cúi đầu nhìn cùm tay trên cổ tay, lặng lẽ an ủi bản thân, không phải chỉ là một cái còng tay sao, dù sao với tu vi của y, có phong hay không kỳ thật cũng không có gì khác biệt. Còn về định vị truy tung gì đó của kim ngư vệ, bức quá y trốn ở nhân giới không về tiên giới nữa, đợi tới ngày Tiêu gia tìm được y, để Tiêu gia tới giải quyết.

Tiêu Dật cúi đầu khiến Sở Mặc hơi có chút thỏa mãn, hai người hiện tại đang ở Vô Vọng chi hải, cho dù hắn có tự tin, cũng không dám bảo đảm có thể thuận lợi sống sót ra khỏi Vô Vọng chi hải. Hắn không hy vọng dưới tình trạng này, còn phải thời khắc tốn tâm trí đề phòng Tiêu Dật bên cạnh, nếu không phải Tiêu Dật còn có giá trị, còn chưa thể chết, hắn sớm đã dứt khoát giết Tiêu Dật. Hiện tại hắn chỉ là phong bế tu vi của Tiêu Dật, phòng ngừa y âm thầm làm gì đó, so ra, Sở Mặc cảm thấy bản thân đã coi là rất khoan dung.

Sở Mặc tự cho là khoan dung trong mắt Tiêu Dật lại càng thêm sỉ nhục, cho dù y đã nghĩ rõ, nhưng cảm giác uy hiếp khi sinh tử bị khống chế trong tay người khác vẫn khiến tâm tình y khó thể bình tĩnh, nghĩ tới đây đã là lần thứ hai của hôm nay, Tiêu Dật đột nhiên giật mình, nhớ ra Vượng Tài, từ khi tới chỗ kỳ quái này, y vẫn không nghe thấy Vượng Tài có động tĩnh gì.

Liên hệ với trạng thái vết bớt thái cực ở ngực chìm vào ngủ say, Tiêu Dật lập tức lo lắng kêu tên của Vượng Tài trong đầu.

“Ta đây!” Đáp lại y là âm thanh vô lực của Vượng Tài, Tiêu Dật thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Vượng Tài. Khác với trước đó sinh long hoạt hổ, lúc này Vượng Tài giống một cái túi càn khôn bình thường, hai sợi dây nhỏ vốn tràn đầy tinh thần cũng mềm nhũn rũ xuống, xem ra trạng thái không tốt lắm.

“Sao vậy?” Tiêu Dật quan tâm hỏi.

“Khó chịu!” Vượng Tài mềm mại mở miệng, lộ ra ỷ lại với Tiêu Dật: “Khí tức nơi này vô cùng khó chịu.”

Từ khi Tiêu Dật gặp Vượng Tài tới nay, vẫn luôn chỉ thấy trạng thái đứa trẻ khó ưa của Vượng Tài, đột nhiên gặp phiên bản yếu ớt ngoan ngoãn, khó tránh cảm thấy lo lắng. Y muốn tháo Vượng Tài xuống nhìn kỹ, nhưng Sở Mặc ở bên cạnh, Tiêu Dật hiện tại đã không còn là tiên giới tiểu bạch, khai mở túi càn khôn cần phải có tiên khí, theo lý tu vi của y bị phong, căn bản không thể nào dùng túi càn khôn nữa. Y lo lắng động tác quá kỳ quái sẽ bị Sở Mặc nhìn ra cái gì, vạn nhất Sở Mặc lấy danh nghĩa giám sát tạm thu Vượng Tài, y thật sự là khóc không kịp.

Ý niệm thoáng qua, Tiêu Dật cũng chỉ đành giả vô ý sờ sờ Vượng Tài, trong đầu nhẹ an ủi.

Sự an tĩnh của Tiêu Dật khiến Sở Mặc nhìn y vài cái, rồi sau đó không để ý tới nữa. Sau khi nhìn xung quanh một vòng vẫn không cách nào xác định phương hướng, Sở Mặc mở túi càn khôn lấy ra chiếc xuyên vân thoa màu đen.

Xuyên vân thoa rất nhanh bành trướng theo gió, thoáng chốc hóa thành một chiếc thuyền lớn cao bằng một người, chiếc thuyền màu đen khí thế mà trang nghiêm, xung quanh thuyền khắc vô số bùa chú cổ xưa và phức tạp, tia sáng màu bạc chớp qua trong phù chú, điểm thêm vẻ thần bí cho chiếc thuyền.

Có tiếng gõ nặng nề từ dưới mặt đất xa xa truyền tới, thần sắc Sở Mặc khẽ biến, nhảy lên xuyên vân thoa. Nhìn Tiêu Dật vẫn còn ngốc ngốc đứng bên dưới, Sở Mặc lạnh giọng nói: “Lên đây.”

Tiêu Dật ngẩng đầu đánh giá chiếc thuyền trơn tuột, tìm không ra bất cứ khả năng nào để y leo lên, y rất xác định, không tính tu vi của y giờ bị phong, cho dù trước khi tu vi bị phong, y cũng tuyệt đối không thể trèo lên.

Hai người cách chiếc thuyền một trên một dưới nhìn nhau, tiếng gõ dưới chân càng lúc càng gần, Tiêu Dật hoàn toàn không biết nguy hiểm cận kề, vẻ mặt mê mang nhìn Sở Mặc.

.