“Đây là cái gì?” Từ Sắt Nguyên hiếu kỳ nói.
Bắt đầu từ lúc Tiêu Dật thần thần bí bí bảo bọn hắn đợi ở đây, lòng hiếu kỳ của Từ Sắt Nguyên đã bị khơi lên hoàn toàn. Mắt thấy Tiêu Dật từ phòng ngủ cầm ra một vật kim loại màu trắng hình chữ nhật lớn cỡ quyển sách, độ dày chừng một thẻ ngọc, Từ Sắt Nguyên nhịn không được mở miệng nói.
Tiêu Dật không đáp, chỉ vẫy Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải lại đây nhìn. Đợi hai người lại gần y, Tiêu Dật quen thuộc ấn một cái ở cạnh vật phẩm đó, rất nhanh một trái táo nho nhỏ bị cắn mất góc xuất hiện trên bề mặt trơn nhẵn của vật phẩm. Không bao lâu, bề mặt vốn tối tăm lại sáng lên, mười mấy khối hình vuông nhỏ xuất hiện trước mặt hai người.
Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải đều mở to mắt, hai người ý thức được lại là vật phẩm nhân giới, nhưng dùng để làm gì thì lại đoán không ra.
Tiêu Dật tiện tay điểm vào một khối vuông trong đó, thuần thục tìm kiếm trong đó bộ phim y đặc biệt thích. Vì để khớp với trình độ tán thưởng của Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, y chọn một bộ phim kiếm hiệp cổ trang.
Khi nhạc phim bắt đầu vang lên, mấy bóng dáng lớn bằng bàn tay xuất hiện trước mắt, Từ Sắt Nguyên lại kinh ngạc và không hiểu nói: “Đây là cái gì?”
“Phim” Tiêu Dật giải thích đơn giản, “Một phương thức giải trí của nhân giới, để giết thời gian.”
Bỏ qua đủ loại kỹ xảo khó tin trong phim không nói, bộ phim tiên hiệp tình tiết cẩu huyết này rất nhanh thu hút hai người Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải, đặc biệt là Lâm Thính Hải càng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Tiêu Dật cùng họ xem phần đầu, mắt thấy tình tiết sắp tiến vào cảnh đẹp, xấu xa cố ý tắt máy, màn hình lại hồi phục thành mười mấy khối vuông nhỏ trước đó.
“Tiêu huynh!” Lâm Thính Hải gấp lên, hiếm khi lớn tiếng la lên với Tiêu Dật, ngay cả Từ Sắt Nguyên cũng vẻ mặt gấp gáp.
Tiêu Dật nhẫn cười, mở một khối vuông khác, giới thiệu: “Trên này có rất nhiều thứ vui, hai người xem nó trước đã.”
Lần này Tiêu Dật mở là trò chơi, Lâm Thính Hải vốn còn mang vẻ mặt không tình nguyện miễn miễn cưỡng cưỡng mới đi qua, rất nhanh bị cảnh tượng trò chơi đủ màu đủ sắc hấp dẫn, thậm chí còn chuyên tâm hơn xem phim trước đó. Tiêu Dật thuần thục thao tác nhân vật trò chơi, sau mấy phút thuận lợi qua ải. Lại nói, Tiêu Dật bình thường ở nhà phần lớn hoạt động là chơi game, y và Bạch Kỳ còn được các bạn học công nhận là đối tác vàng.
Nghĩ tới Bạch Kỳ, Tiêu Dật nhớ từ sau hôm Bạch Kỳ uống say tới nay y vẫn không liên lạc với đối phương, chỉ một thoáng ngây người đó, Từ Sắt Nguyên vẫn luôn ngồi cạnh y nhanh tay lẹ mắt đoạt trò chơi trong tay y đi, đầu đối đầu cùng Lâm Thính Hải chơi.
Cứ thế chơi suốt ba canh giờ, cho tới khi trò chơi triệt để tối đen không sáng lên nữa. Trong ba canh giờ này, Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải đã triệt để ngã gục dưới mê lực của vật thần kỳ trước mắt, hai người đồng thời sáng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dật.
Trong mắt trắng trợn viết khát vọng đối với vật trong tay.
Cái Ipad này Tiêu Dật vốn là muốn mang tới cho hai người mở rộng nhãn giới, không ngờ lại được hoan nghênh như thế, dưới tình trạng hai người đều không nỡ buông tay, cuối cùng với giá năm khối thượng phẩm tinh ngọc bán cho Lâm Thính Hải.
Từ Sắt Nguyên không phải không muốn tranh, chỉ là sau khi Lâm Thính Hải nhẹ nhàng thong dong nói một câu, ta sẽ nói với cô cô anh gọi cô là nữ ma đầu, Từ Sắt Nguyên nước mắt đầy mặt lùi khỏi vòng tranh.
Biểu hiện của Lâm Thính Hải khiến Tiêu Dật kinh ngạc một phen, hoàn toàn đánh nát hình tượng vốn có của y dành cho hắn. Sau khi mất đi đối thủ cạnh tranh duy nhất, Lâm Thính Hải hưng phấn cọ cọ lên người Tiêu Dật, tỏ ý bảo Tiêu Dật nhanh chóng khiến ‘ái phách’ trong tay sáng lại lần nữa.
Phát âm ‘ái phách’ là hai người sau khi nghe Tiêu Dật phát âm xong tự gọi ra, Tiêu Dật nghe bọn họ từng câu ‘ái phách’, hoài niệm khi còn nhỏ mình học tiếng Anh, trên mỗi từ đơn đều ghi chú các độc hán tự. Lười phí sức chỉnh sửa phát âm của hai người, Tiêu Dật đối diện với yêu cầu của Lâm Thính Hải, tỏ vẻ mình cũng không thể làm gì.
Sau khi nghe giải thích tỉ mỉ về công hiệu và cách dùng của Ipad, Lâm Thính Hải vẻ mặt thất vọng giao nó cho Tiêu Dật, để y mang về nhân giới sạc điện.
Từ Sắt Nguyên vui sướng trên tai họa của người khác cười gian mấy tiếng với Lâm Thính Hải, vỗ vai Tiêu Dật nói: “Huynh đệ tốt, đừng quên lấy cho ta một cái.” Hừ hừ, đừng thấy Lâm Thính Hải dùng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng giành được ‘ái phách’, còn không phải phải đợi tới ngày mai sạc điện xong mới dùng được sao, đến lúc đó hắn cũng mua được rồi, hai người không phải đều giống nhau sao.
Bộ dáng đê tiện của Từ Sắt Nguyên lọt vào mắt Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải nghiêng đầu vẻ mặt ủy khuất nhìn Tiêu Dật, đáng thương nói: “Tiêu huynh.”
Đây mới là Lâm Thính Hải trong ấn tượng của Tiêu Dật, xét thấy thiên tính của con người là thiên vị kẻ yếu, bất kể là yếu thật hay yếu giả, Tiêu Dật kiên quyết đứng về phía Lâm Thính Hải, tỏ vẻ ‘ái phách’ của Từ Sắt Nguyên phải đợi tới hôm sau nữa.
Từ Sắt Nguyên, “…”
Bãi bình chuyện ‘ái phách’ xong, lại thêm Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật chính thức xác định hợp tác, ba người rất nhanh quyết định cùng ra ngoài ăn một bữa coi như chúc mừng.
Từ Sắt Nguyên vỗ ngực, “Yên tâm, cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu tại tiên giới, mỹ thực cơ bản ta đều ăn qua hết rồi, hôm nay ta mời các cậu ăn cho đã.”
Lâm Thính Hải đang buồn bực không vui vì không thể chơi ‘ái phách’, nghe thế lập tức hóa bi thương thành dục ăn, “Ta muốn đến Tuyệt Vị lâu ăn.”
Từ Sắt Nguyên lập tức trừng to mắt, “Cậu làm quái gì không nói muốn đến Lăng Tiêu thiên Phẩm Hương lâu ăn.”
Lâm Thính Hải đảo mắt trắng với hắn, “Ai bảo anh là dân thường, trên người một chút chức quan cũng không có, hễ mà anh có một nửa chức quan ta đã đề nghị tới Lăng Tiêu thiên rồi.”
Từ Sắt Nguyên, “…”
Nể tình đây dù sao cũng là sai lầm của ta!
Hai người tranh chấp không ngừng, Lâm Thính Hải lập tức quay đầu tìm Tiêu Dật viện trợ, “Tiêu huynh, cậu biết Tuyệt Vị lâu chứ, phân điếm cách chúng ta gần nhất nằm ở trên Tầm Nhai sơn của Nhược Thủy châu. Ở cả tiên giới, trừ Phẩm Hương lâu của Lăng Tiêu thiên, thì mỹ thực của Tuyệt Vị lâu là nổi tiếng nhất. Ta vẫn luôn muốn ăn, chính là quá mắc ăn không nổi, hiếm khi hôm nay anh họ hào phóng mời khách, chúng ta đến Tuyệt Vị lâu đi.”
Nói ra, Tiêu Dật gần đây tuy trà trộn vào tiên giới, nhưng thật sự cũng chưa từng ra ngoài gì, kiếp trước, y đối với tiên giới cũng hoàn toàn không quen thuộc, căn bản chưa từng nghe qua Tuyệt Vị lâu, Phẩm Hương lâu gì đó. Chẳng qua có thể khiến Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên phản ứng lớn như thế, khẳng định không thể kém.
Tiêu Dật xấu xa nhìn Từ Sắt Nguyên, dứt khoát gật đầu, “Được, tới Tuyệt Vị lâu.”
Hai đối một, Từ Sắt Nguyên toàn bại.
Hung hăng trừng Tiêu Dật và Lâm Thính Hải một cái, Từ Sắt Nguyên nghiến răng vẻ mặt đau đớn gật đầu. Nếu đã quyết định đến Tuyệt Vị lâu, ba người cũng không thể dựa vào tiên thuật mà đi, đặc biệt là Từ Sắt Nguyên nghĩ tới phương thức đi bộ khiến người nhức mắt kia, nếu thật sự dựa vào thi triển tiên thuật, đợi khi họ tới Tuyệt Vị lâu tính ra cũng là mấy ngày sau.
Dặn dò hai người đợi một lát, thân hình Từ Sắt Nguyên chớp mắt nhanh chóng bay về hướng Thanh Bình Viên.
Tiêu Dật không hiểu, “Anh ta đi làm gì?”
Lâm Thính Hải hưng phấn nhìn hướng bóng dáng Từ Sắt Nguyên biến mất, nhỏ giọng nói: “Xem ra hôm nay chúng ta có phúc rồi, không chỉ có thể ăn thức ăn ở Tuyệt Vị lâu, mà còn có thể ngồi lên thất ngọc linh lung xa của anh họ.”
“Thất ngọc linh lung xa?”
Lâm Thính Hải mắt phát sáng, “Xe yêu của anh họ, bình thường quý như bảo bối, nhỏ nhen ngay cả ngồi cũng không cho người ngoài ngồi.”
Tiêu Dật nghe thế không khỏi hiếu kỳ, xe của tiên giới là bộ dáng gì, y còn chưa thấy qua, không biết có giống như xe ngựa trong phim cổ trang hay không. Y còn đang suy nghĩ thất ngọc linh lung xa có bộ dáng gì, Lâm Thính Hải đã lên tiếng nói: “Tới rồi!
“Nhanh như vậy!” Tiêu Dật kinh ngạc, đợi khi y nhìn theo, không có xe như trong tưởng tượng, chỉ thấy một phiến ráng đỏ như mây nhanh chóng bay về phía bọn họ. Ráng đỏ tốc độ cực nhanh, tựa hồ chỉ trong chớp mắt đã tới trước mắt hai người, Tiêu Dật lúc này mới nhìn thấy rõ, cái gọi là ráng đỏ lại là bốn con linh thú có bộ dáng sư tử cao bằng một người. Linh thú này toàn thân trên dưới đều đỏ rực một mảnh, không có một cọng tạp lông, khi chạy lông cũng phất phơ, giống hệt như ráng chiều.
Bốn con linh thủ dừng lại trước mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật nhìn vật khổng lồ trước mặt, trong đầu xẹt qua linh quang, thấp giọng nói: “Xích viêm sư hống thú.”
“Tiêu huynh quả nhiên có nhãn quang!”
Thanh âm của Từ Sắt Nguyên từ trong xe sau lưng xích viêm sư hống thú truyền ra, tiếp theo hắn mang theo đắc ý nhảy xuống xe, nhìn Tiêu Dật, “Tiêu huynh, thế nào?”
Tiêu Dật tán thưởng nhìn xe mà xích viêm sư hống thú kéo, rất nhanh hiểu tại sao lại gọi là thất ngọc linh lung xa. Là do bên ngoài chiếc xe này quá mức tinh tế, cả chiếc xe hoàn toàn thiên nhiên, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh từng điểm điểm sao. Trên xe thì được điêu khắc chạm trổ, mỹ ngọc khảm đầy, nói không hết độ xa xỉ hoa lệ.
Tiêu Dật việc thực nói thực, “Rất đẹp, xem ra tốn không ít tinh ngọc.”
“Không ít?” Từ Sắt Nguyên làm vẻ mặt khoa trương với Tiêu Dật, vỗ vỗ xích viêm sư hống thú trước người, mở miệng nói: “Tiêu huynh, cậu biết một con xích viêm sư hống thú đáng giá bao nhiêu tinh ngọc không?”
Tiêu Dật thành thật lắc đầu. Xích viêm sư hống thú, y có từng thấy qua trong thư tịch tiên giới dị thú ghi chép. Loại dị thú này sinh trưởng tại Sí Hải châu, nghe nói phía nam Sí Hải châu có một phiến biển lửa vô tận vô biên, được gọi là Sí Hải, xích viêm sư hống thú chính là sinh tra trong Sí Hải này. Loại dị thú này sinh ra đã là dị thú bậc sáu, trời sinh có thể thi triển hỏa hành tiên thuật, lại thêm tính cách bạo liệt, chạy cũng nhanh như gió, cho dù ở tiên giới cũng thuộc hàng dị thú quý hiếm. Tiêu Dật tuy biết nó trân quý, nhưng hỏi giá trị cụ thể, y thật sự không biết.
Từ Sắt Nguyên giơ tay ra làm dấu hiệu tám, cảm khái nói: “Tám vạn thượng phẩm tinh ngọc a, một con đã là tám vạn thượng phẩm tinh ngọc rồi!”
Cho dù Tiêu Dật đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị con số này chấn động không nhẹ. Y nhanh chóng nhìn bốn con xích viêm sư hống thú đó một cái, nói như vậy chỉ riêng bốn con dị thú kéo xe này thôi đã đáng giá hơn ba mươi vạn thượng phẩm tinh ngọc, đó là còn chưa tính tới thân xe nhìn càng đáng tiền sau lưng.
Ánh mắt Tiêu Dật chuyển lại lên người Từ Sắt Nguyên, đột nhiên ý thức được y đối với Từ Sắt Nguyên thật sự là quá yếu lòng mềm tay, sớm biết đối phương có tiền như thế, y nên bán mỗi viên thuốc con nhộng màu lam đó với giá một khối thượng phẩm tinh ngọc.
Từ Sắt Nguyên nhạy bén tiếp thu được ý đồ của Tiêu Dật, vô thức than nghèo: “Chiếc xe này tiêu hết toàn bộ vốn dành dụm của ta từ nhỏ tới lớn, còn phải mượn lão gia tử nhà ta một mớ, hiện tại ta chỉ còn lại mỗi tháng 5 khối thượng phẩm tinh ngọc làm tiền tiêu vặt thôi.”
Mỗi tháng 5 khối thượng phẩm tinh ngọc! Còn chỉ còn nữa chứ!
Câu này quả thật kéo rất nhiều thù hận có biết không?
Người nghèo Tiêu Dật lặng lẽ hoán đổi một chút năm khối thượng phẩm tinh ngọc bằng với năm trăm vạn ở nhân giới, cũng chính là nói nếu đặt ở nhân giới, Từ Sắt Nguyên mỗi tháng có tương đương năm trăm vạn tiền tiêu vặt. Không chút do dự, một người nghèo đồng cảnh ngộ khác của Tiêu Dật là Lâm Thính Hải đồng thời hung tợn làm thế khinh bỉ với Từ Sắt Nguyên, tên phú nhị đại này thật quá đáng ghét!