Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 26

Chớp mắt đã đến hôm sau, hậu cung lại trở nên náo nhiệt, nhóm tần phi đến tập hợp tại Vịnh Tình cung của Thục phi, mang theo lễ vật đến chúc mừng, hôm nay sinh thần Thục phi chỉ là chuyện phụ, đứa bé trong bụng của nàng mới là nhân vật chính, bất quá Thục phi không để ý, mặt vẫn đầy cảnh xuân nghênh đón khách đến. Lăng Phượng còn quan tâm mời cả nhà Triệu thừa tướng tới, mong muốn Thục phi vui vẻ.

Ân sủng này thật hiếm có, trong mắt mọi người rất có trọng lượng, nếu là Thục phi lần này sinh hạ được tiểu kỳ lân, hoàng hậu vị chắc chắn sẽ thuộc về nàng.

Lăng Phượng hôm nay cũng tới thật sớm, tất cả mọi người đều cho rằng hắn vì vui mừng nên tới sớm, không ai biết được mục đích thật sự của hắn là hy vọng đến sớm để nhìn thấy Bùi Dật Viễn lâu hơn một chút mà thôi. Bọn họ đã gần bảy ngày không nhìn thấy nhau, Lăng Phượng đã rất nhớ thương, không biết hắn trãi qua mấy ngày này như thế nào.

Nhưng không như hắn mong muốn, vừa đến cửa cung còn không kịp nhìn xem Dật Viễn đến hay chưa, lập tức bị một đám phi tần vây quanh, tuy nói sinh thần là của Thục phi, nhưng các nàng vẫn ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, nguyên nhân cũng rất đơn giản ── hiện giờ Thục phi mang thai, tất nhiên không thể hầu hạ Hoàng Thượng, cho nên đây là cơ hội tốt để được sủng ái, nếu may mắn một ngày nào đó các nàng cũng có thể sinh hạ hoàng nhi.

Thục phi thấy thế cũng không đi qua, ngược lại Triệu thừa tướng đứng ở bên cạnh nàng tâm sinh bất mãn, nhăn mặt oán giận: “Hoàng Thượng cũng thật là, chần chừ như thế, ai…”

Thục phi không chỉ là nữ nhi duy nhất của Triệu thừa tướng, cũng là nữ nhân duy nhất không theo họ của hắn, nguyên nhân trong đó làm người ta không thể tưởng tượng, nhưng Triệu thừa tướng không muốn nói rõ, mọi người chỉ biết Triệu thừa tướng hết sức che chở thương yêu nữ nhân này, coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, con mình yêu thương càng sâu, nhìn thấy tình hình như vậy, hắn tất nhiên là bất bình cho nhi nữ.

Nhưng Thục phi chỉ hừ lạnh một tiếng, nàng đã nhìn thấu hậu cung này, mục tiêu của nàng không phải bọn nữ nhân dong chi tục phấn (tầm thường) mà là tên nam nhân xinh đẹp đáng giận!

“Thần phi nương nương đến!” Theo một tiếng thông tri, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.


Lăng Phượng đương nhiên không cần phải nói, cả đám phi tử lần trước đã gặp qua Bùi Dật Viễn tuy không nói ra miệng, nhưng người xinh đẹp như vậy thật sự là độc nhất vô nhị, khiến người khác coi trọng cũng là chuyện bình thường, Thục phi cùng Triệu thừa tướng lại càng miễn bàn, nhìn như cừu địch.

Triệu thừa tướng đã ở cái tuổi thiên mệnh chi niên, tự nhận trong đời gặp qua vô số mỹ nhân, trong mắt hắn người xinh đẹp nhất tất nhiên là nữ nhân mà hắn yêu nhất, nhưng thật ra hôm nay hắn cũng muốn nhìn xem “Đệ nhất mỹ nhân” mà đám triều thần xôn xao đến tột cùng là bộ dáng nào.

Hôm nay Bùi Dật Viễn không mặc tố trang (y phục thuần trắng), mà là trường bào màu trắng viền vàng, trên cổ áo, tay áo, vạt áo thêu hoa văn mây cuộn, làm cho toàn thân hắn càng kỳ ảo tuyệt tục. Khuôn mặt tuyệt mỹ không chút phấn son, lại nhàn nhã tự nhiên, nhìn hắn đi tới phía trước từng bước, tựa như thiên tiên phong tư trác tuyệt, đẹp đến toàn vẹn.

Triệu thừa tướng nhìn thấy được dung nhan tuyệt thế, nhất thời ngốc lăng tại chỗ, ánh mắt trợn to không nói nên lời. Hắn nhìn theo Thần phi không quên lễ nghi đi đến phía trước Hoàng thượng hành lễ, đến khi được cho phép, mới bảo nô tài phía sau lấy ra một chiếc hộp gấm hướng về phía mình đi tới.

Mục đích của Bùi Dật Viễn đương nhiên không phải Triệu thừa tướng, mà là Thục phi bên cạnh hắn.

Trong hộp gấm tất nhiên là lễ vật tặng tiểu hoàng tử tương lai, Bùi Dật Viễn tiến lên giao cho Thục phi, cũng gật đầu thi lễ với Triệu thừa tướng, đợi Thục phi nhận lấy lễ vật hắn mới đi tới một góc nhỏ sáng sủa ngồi xuống, sau đó cầm lấy thư tịch mà Kiều Dương đưa cho hắn.

Hắn chưa từng chú ý, Triệu thừa tướng vẫn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, giống như nhìn thấy kỳ tích.

“Tư… Dung?” Sau một lúc lâu, Triệu thừa tướng mới chậm rãi phản ứng.


Thục phi bên cạnh nghe vậy nghi hoặc hỏi lại: “Cha, ngươi gọi ta phải không?”

Triệu thừa tướng vừa nghe, hô hấp bị kiềm hãm, này mới trở lại hiện thực, “A, không, không có gì… Cha có một số việc, cha rời đi một chút.”

“Hảo.” Thục phi không nghi ngờ gì nhìn phụ thân đi xa.

Nhưng nàng không nhìn thấy, Triệu thừa tướng vừa quay đầu bước đi dồn dập, vừa tự hỏi không ngừng: “Tại sao lại như vậy? Tư Dung… Tại sao lại giống như vậy!?”

Lăng Phượng gặp được Bùi Dật Viễn, rất muốn đến bắt chuyện với hắn, nhưng nhìn thấy Dật Viễn sau khi hành lễ thì coi mình như không tồn tại, trong lòng nghẹn một cỗ khí, không muốn chủ động tiến lên, ngược lại vì muốn đối phương chú ý đến mình, mới không ngừng cùng các phi tử oanh oanh yến yến.

Bùi Dật Viễn ngồi trong một góc không phải không nghe thấy, nhưng nếu như hắn đã quyết định buông thì không có lý do gì để quyến luyến, dù trong lòng ẩn ẩn đau hắn vẫn tận lực không để ý, chỉ một lòng chăm chú vào thư tịch. (Không biết anh Viễn đi dự tiệc mà cầm thư tịch làm gì, nhưng rõ ràng QT ca ca dịch là thế)

Không có việc gì, hết thảy đều đã qua đi.


Thấy Bùi Dật Viễn trước sau vẫn không liếc mắt nhìn mình lấy một cái, Lăng Phượng trở nên nóng nảy, không còn kiên nhẫn ứng phó với đám phi tần nữa, sau khi yến hội bắt đầu biểu diễn, hắn thường hay nhìn trộm về phía Bùi Dật Viễn, nhưng đối phương vẫn không hề nhìn đến hắn, ánh mắt bình tĩnh giống như đang chú tâm thưởng thức biểu diễn.

Mình ở nơi này lo lắng không yên, nhưng sao người kia lại có thể bình tĩnh như thế? Hay là hắn đã nói “nên cắt đứt” liền cứ thế mà cắt đứt? Hay là hắn chưa từng thích mình? Chẳng lẽ những gì xảy ra trước kia đều là do hắn miễn cưỡng!?

Lăng Phượng càng suy đoán càng trở nên hoảng loạn, trong nhất thời bị nghi kỵ che mất tâm trí, một ly rượu uống vào không thể xoa dịu lo âu của hắn, ngược lại nội hỏa càng vượng, cho tới lúc yến hội sắp kết thúc, hắn gần như không cần che giấu nhìn thẳng Bùi Dật Viễn, hy vọng đối phương có thể liếc nhìn mình dù chỉ một lần, thế nhưng hắn vẫn thất vọng rồi.

Thẳng đến khi yến tiệc chấm dứt, mọi người đều tự hồi cung, Bùi Dật Viễn cũng không cho hắn có được những gì hắn chờ mong.

Lăng Phượng bị đả kích thất hồn lạc phách trở lại tẩm cung, còn mang theo một chút men say, thậm chí lúc Tào công công hỏi hắn đêm nay sẽ đi đâu, hắn vẫn ngơ ngẩn ngồi trên long sàng, giống như người mất đi thần trí.

Tào công công không đành lòng nhìn thấy bộ dáng Hoàng Thượng như vậy, thế là tự mình cho lui cỗ kiệu đang đợi sẵn rồi đi vào điện nói: “Hoàng Thượng, nếu hôm nay không thoải mái, nô tài…”

“Tại sao không muốn nhìn trẫm dù chỉ một lần? Hay là… Ngươi đã chán ghét trẫm?” Lăng Phượng bỗng nhiên hai mắt vô thần lầm bầm lầu bầu đứng lên.

“Hoàng, Hoàng Thượng?” Tào công công thấy bộ dáng hắn như vậy e ngại gọi.

“Sẽ không, sẽ không … Trẫm không cho phép chuyện như vậy phát sinh!”


Lăng Phượng đột nhiên đứng lên, lấy một hộp gấm nhỏ trên giá rồi chạy vội ra khỏi tẩm điện.

Hết thảy sự tình đột nhiên phát sinh, Tào công công không có nhiều thời gian phản ứng, thấy bộ dáng vừa rồi cùng những lời nói của hoàng thượng thì chắc chắn là đi đến chỗ Thần phi nương nương, nhưng mà hộp gấm kia là sao!?

“Dật Viễn là trẫm, Dật Viễn là trẫm!”

Dọc theo đường đi Lăng Phượng không ngừng lặp lại câu này, không biết hắn đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng tới Lân Chỉ cung.

Hiện tại đã là nửa đêm, nếu Hoàng Thượng không lâm hạnh thì phi tần đã rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, Bùi Dật Viễn đương nhiên không nghĩ tới Lăng Phượng sẽ đến, cũng đã lên giường, Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng thế.

Lăng Phượng không thông báo liền tiến vào cung, đi đến trước cửa phòng Bùi Dật Viễn, không quản lễ tiết một cước đá văng cánh cửa khoá từ bên trong, Bùi Dật Viễn bị tiếng động lớn này làm bừng tỉnh, nhìn về phía ngoài cửa mới phát hiện là Lăng Phượng.

“Hoàng Thượng? Ngươi sao vậy… Ngô!”

Hắn còn chưa kịp nói gì, Lăng Phượng tựa như phát điên đẩy hắn ngã xuống giường, đè lên hắn, đem viên thuốc không biết tên trong tay ép hắn nuốt xuống.

“Khụ khụ, đây là cái gì?” Bùi Dật Viễn cảm thấy không ổn, nhưng khi nhìn thấy Lăng Phượng hai mắt đỏ ngầu, hắn lại hiểu được, hôm nay sợ là tránh không khỏi.