Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 20

Bởi vì Bùi Dật Viễn đã thẳng thắn trả lời, quan hệ của hai người liền nhanh chóng tăng lên thành tình nhân lưỡng tình tương duyệt. Lăng Phượng tuy rằng cảm thấy có chút nhanh, nhưng khi tỉ mỉ ngẫm lại cũng không hẳn là như thế, Bùi Dật Viễn tiến cung đã nhiều ngày, hai người mới chậm rãi bồi dưỡng ra một đoạn cảm tình, hơn nữa đến nay bọn họ vẫn chưa vượt qua tầng ngăn cách cuối cùng không phải sao?

Nghĩ đến đây, Lăng Phượng bỗng cảm thấy một trận khô nóng, đi ở bên cạnh Bùi Dật Viễn, nhưng ánh mắt lại bắt đầu hướng da thịt trắng nõn phía trong vạt áo liếc nhìn.

Hắn biết trên người Dật Viễn vẫn có một cỗ hương vị nắng ấm, mỗi lần ngủ bên cạnh hắn đều nghe mùi hương này mà đi vào giấc ngủ. Làn da của Dật Viễn cũng rất trắng, rất trơn mềm, bởi vì là thương nhân, không cần giống nông gia cả ngày phơi nắng, nhiều lần ngủ bên cạnh hắn, Lăng Phượng đều nhìn đến…

Nghĩ như vậy, Lăng Phượng cảm thấy cái mũi ngứa ngáy, chẳng bao lâu liền chảy ra hai dòng chất lỏng màu đỏ, hắn thuận tay sờ, ngạc nhiên ngồi xổm người xuống che nửa bên mặt.

Thất thố, hắn đường đường là hoàng đế bệ hạ mới tưởng tượng đến phi tử của mình một chút đã phun máu mũi!?

“Hoàng Thượng?” đang cùng hắn tản bộ, Bùi Dật Viễn cảm thấy kỳ quái liền ngồi xổm người xuống nhìn hắn, “Ngươi không sao chứ?” vừa nói vừa kéo tay Lăng Phượng ra xem xét.

Lăng Phượng nghĩ muốn nói cho hắn biết không có việc gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, máu mũi đã thuận theo khe hở ngón tay chảy xuống.

“Ngươi chảy máu mũi?” Bùi Dật Viễn có chút kinh ngạc, nhưng không kích động hô to như Lăng Phượng dự kiến.

Bùi Dật Viễn vội vàng chạy trở về phòng ngủ, lập tức ôm một cái hòm thuốc chạy trở ra. Hắn phân phó Lăng Phượng nằm xuống ngay tại chỗ ngửa mặt hướng lên, sau đó dùng bố khăn lau sạch máu cho hắn, cuối cùng xé một mảnh bố khăn nhỏ vo tròn rồi nhét vào lỗ mũi Lăng Phượng để cầm máu.

“Tốt rồi, Hoàng Thượng, ngươi cứ nằm như vậy không nên cử động, lát nữa máu sẽ ngừng chảy!” Nói xong, Bùi Dật Viễn lại trở về đem cái hòm thuốc cất kỹ, sau đó đến ngồi bên cạnh Lăng Phượng bồi hắn.

Hành động của hắn làm cho Lăng Phượng cảm thấy thật kỳ diệu!


Trước đây chỉ cần hắn chảy chút máu, vô luận là phi tần hay triều thần nhìn thấy đều thất kinh hô to gọi nhỏ, có thậm chí có thể ngất xỉu tại chỗ, điều này làm cho Lăng Phượng bất mãn hết sức. Hắn dầu gì cũng là nam nhân, nhưng bọn họ còn muốn chiều chuộng hơn so với nữ nhân, thật sự làm tổn thương tự tôn của hắn, Bùi Dật Viễn cùng bọn chúng bất đồng, hắn đem hoàng đế xem là người bình thường.

Sờ sờ chóp mũi, Lăng Phượng thỏa mãn nhắm mắt lại, bởi vì cái mũi bị tắc, cho nên thanh âm phát ra ồm ồm.

“Dật Viễn, ngươi không sợ trẫm chảy máu sao?”

Bùi Dật Viễn nghe liền thấy kỳ quái, hỏi ngược lại: “Máu mũi mà thôi, cũng không phải bệnh nan y gì, có thể là do hôm nay quá nóng.”

Nói, Bùi Dật Viễn không khỏi lau lau mồ hôi trên trán, hôm nay tuy rằng đã vào thu, nhưng thời tiết nóng hơn cả mùa hè, cho nên có chảy máu mũi cũng không có gì lạ.

Nghe đáp án này, Lăng Phượng cười vui vẻ, “Dật Viễn a Dật Viễn, trong hoàng cung rộng lớn này chỉ có ngươi đối xử với trẫm như thế, bất quá như vậy thật tốt, trẫm thích.”

“…?” Bùi Dật Viễn không hiểu lời của hắn lắm, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn.

Cái gì là thích?

Thích không có nghĩa là ngày đêm tương tư, cũng không có nghĩa là thề non hẹn biển, có đôi khi chỉ cần im lặng hưởng thụ thời gian hai người ở cùng nhau là đủ.

Bùi Dật Viễn nói thích Lăng Phượng, nhưng cũng hiểu được Lăng Phượng là người duy nhất trên thế giới này không bao giờ là của riêng hắn, bởi vì hoàng đế là của hoàng triều, của dân chúng, tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng hắn không hối hận, giống như hiện tại, hai người làm bạn với nhau cũng không tồi, không phải cố chấp theo đuổi, chỉ hy vọng thời gian ở cùng hắn có thể kéo dài một chút, bởi vì ở bên cạnh hắn, Bùi Dật Viễn mới có thể quên đi cô đơn, Lăng Phượng làm cho hắn cảm giác mình được yêu.

“Yêu” là một trong những thứ mà con người cần nhất, trước kia, ở nhà có cha mẹ huynh muội yêu thương, Bùi Dật Viễn cũng không quá để ý, nhưng hiện giờ nhớ tới, hắn một mình vào hậu cung, nếu Lăng Phượng không tìm hắn nói chuyện phiếm, cuộc sống của hắn sợ là cả ngày chỉ biết tính sổ sách, tuy đây là sở thích cá nhân, nhưng cứ làm mãi cũng có lúc phiền và mệt, vì vậy mà hắn thật sự muốn cảm tạ Lăng Phượng.


Nhưng mà nói đến thích, bọn họ dường như có một chuyện trọng yếu còn chưa làm!

Bùi Dật Viễn trầm tư một lát, nhìn Lăng Phượng đang nằm bên cạnh nói: “Hoàng Thượng, tại sao ngươi không bảo ta thị tẩm?”

“A… Khụ khụ!” Lăng Phượng nghe vậy choáng váng, hai má không tự chủ được đỏ bừng.

Hắn nói chưa dứt lời, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cũng làm Lăng Phượng xém phun hết máu mũi mà chết.

“Hoàng Thượng?”

“Khụ khụ, Dật Viễn, ngươi vừa rồi hỏi trẫm cái gì?” Lăng Phượng còn cho là mình vừa xuất hiện ảo tưởng.

Bùi Dật Viễn hảo là vô tội, thế là gật gật đầu lặp lại một lần: “Hoàng Thượng vì sao không bảo ta thị tẩm?”

“… =.=|||” Người này thật sự phi thường thành thật.

Bùi Dật Viễn nói trực tiếp như thế, làm cho Lăng Phượng cảm thấy ngượng ngùng, hắn ấp úng nói cho qua: “Trẫm, trẫm là lo lắng cho thân thể của ngươi, còn có, còn có… rất nhiều nguyên nhân.”

“Thân thể?”


“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không biết nam nhân cùng nam nhân làm sẽ rất đau sao?” Lăng Phượng cảm thấy đó là lý do tốt nhất.

Nhưng không ngờ, Bùi Dật Viễn nghĩ nghĩ xong lại nghi hoặc hỏi ngược lại: “Nhưng trong sách không phải nói thật thoải mái sao?”

“Phụt! Sách? Sách gì?” Lăng Phượng quên mất cái mũi, nhảy dựng lên, bộ dáng hung thần ác sát có thể hù chết người.

Bùi Dật Viễn thấy hắn như vậy cảm thấy kỳ quái: “Khi vừa tiến cung, công công đưa sách cho ta, hắn nói tình huống của ta rất đặc biệt, không có thời gian cùng ta nói tỉ mỉ, liền cho ta năm quyển sách như vậy, bảo ta học tập cách thị tẩm.”

“Cái đám chết tiệt này…” Lăng Phượng cúi đầu nói nhỏ.

Khi ngẩng đầu lên đối mặt Bùi Dật Viễn, lại là vẻ mặt tươi cười.

“Dật Viễn a, trong chuyện này còn có chút nguyên nhân phức tạp, ân… Này…” Lăng Phượng có chút quẫn bách khi giải thích.

“Không nói cũng không sao.” Bùi Dật Viễn cảm thấy hắn hình như có chút hiểu lầm, “Ta chỉ là ngạc nhiên một chút mà thôi.”

Hoàng đế không cần chuyện gì cũng nói cho hắn biết, đó không phải là trách nhiệm của hoàng đế.

“Bởi vì thích một người hẳn là rất muốn cùng người đó kết hợp đúng không?” Bùi Dật Viễn cảm khái nhìn lên không trung.

Nương từng nói như thế, bởi vì thích, mới muốn cùng người kia một chỗ, cho nên nương mới mặc kệ người trong nhà phản đối cũng muốn làm vợ kế của cha.

Nói lên lời này Bùi Dật Viễn có vẻ có chút mất mác, Lăng Phượng nhìn hắn, trong lòng cũng nổi lên một tia đau nhức.


“Dật Viễn, ngươi không có tự tin sao?”

“A?” Bị nói như thế, Bùi Dật Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhìn vào mắt Lăng Phượng, một trận gió nhẹ lướt qua hai người, thổi bay sợi tóc của Bùi Dật Viễn, Lăng Phượng nhìn thấu trong con ngươi đen như mực chứa đầy hoang mang cùng lúng túng.

“Nếu nói ngươi không tin trẫm, chi bằng nói ngươi không tin chính là bản thân mình.”

Có lẽ Lăng Phượng đã sớm nhận ra, mặc dù Bùi Dật Viễn có thể đem hoàng đế đối đãi như người bình thường, nhưng hắn luôn bảo trì một khoảng cách vô hình, mỗi khi Lăng Phượng muốn tới gần, hắn sẽ trốn xa hơn.

Bùi Dật Viễn ở trong cung an thủ bổn phận, thận trọng, không gây ra sai lầm, tuy rằng làm cho Lăng Phượng bớt lo không ít, nhưng hắn cảm thấy không tự nhiên, cái gọi là tình nhân, phải là càng thêm gần kề mới đúng.

Lăng Phượng nguyên bản cho rằng đây là bản tính của Bùi Dật Viễn, nhưng hiện tại hắn lại hỏi vì sao không bảo hắn thị tẩm, hắn hỏi như thế, chứng tỏ trong lòng cũng nghĩ muốn tới gần Lăng Phượng, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân trói buộc mà không tiến, như vậy nguyên nhân trói buộc của hắn nếu không phải do Lăng Phượng, thì chắc chắn là do hắn!

“Ta? Tự tin?” Bùi Dật Viễn có chút khó tin lẩm bẩm.

Thấy hắn bộ dáng như vậy, Lăng Phượng cũng không muốn kích động hắn thêm, dù sao còn nhiều thời gian, hắn sẽ kiên nhẫn bồi Dật Viễn, bất quá hiện tại…

“Bất quá trẫm đã hiểu được một việc, như vậy đêm nay liền như thế đi!”

“Đêm nay?”

“Đúng vậy, đêm nay trẫm chiêu ngươi thị tẩm!”