Bất Tẫn Mộc.
《 Thần Dị Kinh Nam Hoang Kinh 》 có viết: “Nam Hoang có núi lửa, trong đó sinh bất tận mộc, ngày đêm thiêu đốt, mưa phong bão táp, vẫn mãi bất diệt.”
Hỏa xưa nay khắc mộc, nhưng mộc sinh trong liệt hỏa này, lại cháy mãi không hết, cho nên mới được gọi là “Bất Tẫn Mộc”.
Sở dĩ có thể cháy mãi không hết, là bởi vì loại gỗ này rất quý hiếm, có thể tự hấp thu linh lực.
Học Cung tiên sương mờ mịt, mỗi một giọt sương rất nhỏ thôi cũng ẩn chứa linh lực trong đó, đệ tử tu luyện trong sương mù này quanh năm sẽ vô cùng có lợi.
Hiềm nỗi, tiên sương mù tuy có thể hấp thu linh khí, nhưng không phải nơi nào cũng có, mà độ quý hiếm của Bất Tẫn Mộc càng vượt xa tiên sương rất nhiều.
Bất Tẫn Mộc, Vô Hoạn Mộc, Tam Tang Mộc, chính là tam đại thần mộc trong truyền thuyết, khắp Cửu Châu cũng khó có thể tìm được một cây, đủ thấy gỗ này quý hiếm như thế nào.
Trong đó Bất Tẫn Mộc là nổi tiếng nhất, vì khả năng tích tụ linh khí của nó.
Chỉ thấy cây đàn này dài khoảng ba bốn thước, thân đàn thon dài, màu sắc đen nhánh, trên đàn có 7 dây đàn trắng như tuyết, tuy không biết đã cất giữ trong bảo khố bao lâu, nhưng cầm trên tay không hề có một hạt bụi, thậm chí còn tỏa ra một tầng sáng nhàn nhạt không dễ thấy.
Lâm Sơ một tay ôm con mèo béo ú, một tay ấn lên dây đàn, chỉ cảm thấy linh lực trong đó mãnh liệt mênh mông, cơ hồ muốn phá đàn mà ra.
Hắn dùng tay trái vuốt nhẹ lên dây đàn.
Âm thanh do đàn này tạo nên, thanh lãnh thấu triệt hệt như băng tuyết, linh lực ẩn chứa trong đàn cuối cùng cũng có cơ hội phóng xuất, những gợn sóng nhanh chóng khuếch tán, bệ đá đặt cây đàn này thậm chí còn bị linh lực nó rung động, đủ thấy linh lực trong đàn mạnh mẽ như thế nào.
Mà sau khi phóng xuất một luồng linh lực như vậy, linh lực trong đàn dường như vẫn chẳng suy giảm chút nào, có thể thấy, nếu muốn sử dụng hết chỗ linh lực này, không biết phải đàn bao nhiêu khúc nữa.
Lâm Sơ biết đánh đàn, lý luận sư môn cho rằng học kiếm phải học thanh tâm, mà thanh tâm thì phải học nhạc, lúc vừa mới đến thế giới này, hắn từng dạy Chu lão tiên sinh đàn 《 Thanh Sơ Trừ Tà Khúc 》 để đánh đuổi hoạt thi, song là trong tình huống không có linh lực, cho dù có đàn bao nhiêu khúc đi chăng nữa, hiệu quả vẫn là hữu hạn.
Nhưng một khi có được đàn cổ linh lực ngập trời như vậy, tình huống sẽ không còn giống như trước nữa, miễn là có thể đàn được nhiều khúc phổ khác nhau, tiếng đàn ẩn chứa linh lực, tiến thì công, lui thì thủ, vô cùng hữu dụng.
Lăng Tiêu hỏi: “Muốn cái này sao?”
Lâm Sơ gật đầu.
Hắn lại nhìn kỹ thân đàn một lần nữa, rốt cuộc phát hiện hai chữ “Băng Huyền” ở đầu bên phải.
Nếu khắc vào thân đàn, vậy đó chính là tên của cây đàn này.
Bấy giờ, Lăng Tiêu cũng tìm được lai lịch đàn này trong danh sách bảo vật.
Trên đó viết: “Đàn cổ ‘Băng Huyền’, Bất Tẫn Mộc làm thân, sừng kỳ lân làm ngựa*, tơ lục băng làm dây, âm sắc vô cùng mỹ.”
Nhưng hắn đang ôm mèo, mèo kia vẫn luôn ngáy khò khò, thỉnh thoảng cọ cọ một cái, không hề có ý định rời khỏi lồng ngực hắn, nó thân phận cao quý, không thể ngỗ nghịch, Lâm Sơ không rảnh tay, cho nên hiện tại vẫn chưa thể cất cây đàn vào túi được, bèn quay sang những nơi khác, tính toán tìm kiếm món bảo vật thứ hai.
Hoạ hoằn làm sao, dù đã lật tung kho Thiên này lên, tầm mắt cũng được mở mang không ít, nhưng hắn vẫn chẳng tìm được một kiện bảo vật nào thích hợp với hắn giống như Băng Huyền cầm.
Lâm Sơ bước sang khu vực bí tịch, đang định tìm xem có công pháp tà ma ngoại đạo nào có thể không cần dùng đến kinh mạch hay không, thiếu niên kia bỗng nhiên hô: “Lâm sư đệ, ngươi xem cái này.”
Lâm Sơ qua xem thử, nhận lấy từ trong tay thiếu niên một bình ngọc to bằng nắm tay.
Trên bình ngọc viết ba chữ “Tụ Linh Đan”.
Thiếu niên lại chỉ vào lai lịch “Tụ Linh Đan” trong danh sách tàng bảo và đưa cho Lâm Sơ xem.
So với Băng Huyền cầm giới thiệu đơn giản, bình đan dược này giới thiệu tỉ mỉ hơn nhiều, viết trong này là kết hợp của trăm loại linh diệp, linh quả, linh lộ, linh cốt trên núi Nam Hoang luyện chế mà thành, nhưng thời thế xoay vần, hiện giờ núi Nam Hoang đã không còn nữa, Tụ Linh Đan cũng chẳng có cách nào luyện chế, cho nên xét hiệu dụng của dược, phải đứng chữ Thiên trong bảo khố.
Hiệu dụng của đan dược này, quả thật rất có ích cho Lâm Sơ.
Nguyên nhân chính là, dược này được một vị luyện đan sư chuyên nghiên cứu về nguyên lý tạo ra linh lực tạo thành, hiệu dụng cũng như kỳ danh, sau khi ăn vào, cơ thể sẽ tràn đầy linh lực, mười lăm phút sau tự động tiêu tán.
Danh sách tàng bảo này còn viết, trước khi ăn đan dược phải suy xét cẩn thận, bởi vì sau khi ăn nó, thân thể quá tải linh lực, đau đớn khó nhịn, kinh mạch tổn thương.
Nhưng Lâm Sơ muốn.
Hắn không có cách nào sử dụng linh lực, chính là bởi vì kinh mạch không thông, không tài nào dẫn được linh khí vào trong thân thể, cũng không tài nào dẫn động linh lực quanh thân thể, mà đan dược này lại có thể làm cho cơ thể sản sinh linh lực, tuy rằng hiệu quả chỉ có một khắc, nhưng vậy đã quá đủ rồi.
Còn tổn thương kinh mạch —— kinh mạch hắn đã tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa rồi, còn sợ tổn thương gì chứ.
Hắn nắm chặt bình ngọc, đang định cất vào túi gấm, chợt bị Lăng Tiêu đè lại.
Lăng Tiêu lặp lại ghi chép của danh sách tàng bảo: “Uống xong đau đớn khó nhịn, ba ngày mới hết, tổn thương kinh mạch, cẩn thận.”
Lâm Sơ lập tức có dự cảm xấu.
Biểu ca rút bình ngọc từ trong tay hắn ra, mặt vô cảm thả lại trên giá.
Y nói: “Lại có ý định này, hửm?”
Lâm Sơ nhận ra sự thật tàn khốc, hắn đã bị chủ nhân tạm thời này chi phối rồi, bèn ngoan ngoãn dời ánh mắt khỏi Tụ Linh Đan.
Thiếu niên bên cạnh lại nói nhỏ một tiếng: “Tìm được rồi!”
Chỉ thấy cậu cầm một bình ngọc nhỏ màu đỏ, đang cẩn thận xem xét.
Trên bình ngọc kia khắc “Sinh Sinh Tạo Hóa Đan”.
Lật sang danh sách tàng bảo, cuối cùng Lâm Sơ cũng thấy tên của bình ngọc này, là thánh dược rèn thể, sau khi ăn nó, huyết nhục gân cốt của cơ thể sẽ được tái tạo lại, tạo thành cơ thể “Kim cương bất hoại” trong truyền thuyết.
Người tu tiên chú trọng tâm cảnh nhất, tiếp đến mới là võ công, người luyện võ siêng năng, tố chất thân thể đều không tồi, sẽ không tìm đến các loại đan dược công pháp rèn thể, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người ta, Lâm Sơ không tự nhiên hỏi làm gì.
Hắn trở về xem bí tịch.
Bí tịch phân thành hai loại, một loại bìa màu xanh lam, là bí tịch tiên đạo, một loại bìa màu đỏ thẫm, là công pháp tu ma.
Tiên ma lưỡng đạo, chỉ cần có thể tìm được đại đạo của mình, đạt đến cảnh giới cao nhất, đều có thể phi thăng, cho nên giữa hai đạo cũng không có thành kiến với nhau, chỉ là Nam Hạ có nền tảng tiên đạo thâm hậu, cho nên đại đa số đệ tử đều sẽ lựa chọn tu tiên.
Mèo kia rất có linh tính, thấy hắn đi đến khu bí tịch, tròng mắt xoay tròn nhìn sang Lăng Tiêu, “Meo” một tiếng rất dài.
Lăng Tiêu hiểu ý, ôm lấy mèo từ trong tay hắn, cũng gãi gãi bộ lông mượt mà.
Lâm Sơ cuối cùng cũng rảnh tay để lật xem sách quý, sách nào hắn cũng nhìn kỹ tên, tác giả cùng giới thiệu sơ qua công pháp.
Có rất nhiều công pháp, chỉ cần xem giới thiệu, sẽ biết cái nào phù hợp với mình.
Lăng Tiêu đã thong dong chọn một quyển 《 Cửu Tuyệt Lôi Đao 》, Lâm Sơ thì vẫn đang tìm kiếm.
Còn thiếu niên kia sau khi tìm được đan dược yêu thích, đang vui sướng nghiên cứu những kỳ trân dị bảo khác nhằm nâng cao kiến thức, gần như đã tách khỏi bọn họ, Lâm Sơ thì vẫn đang đọc sách.
Đọc mãi cũng rút ra kết luận, tiên đạo không có bí tịch nào khả thi, ma đạo cũng đã đọc hết 3/ , vẫn không tìm thấy quyển nào khả thi.
Dựa theo xác suất, khả năng tìm thấy trong 1/ còn lại kia là không lớn lắm.
Lâm Sơ có chút phiền não, nhưng vẫn phải tiếp tục xem.
Xem xem, hắn cảm giác Lăng Tiêu đang nhìn mình.
Hắn ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt tràn ngập ý cười của biểu ca.
Lâm Sơ: “……”
Đây là cười nhạo đi.
Hắn càng phiền não thêm.
Lại lật xem tiếp.
Xem xem, hắn cảm giác biểu ca đi tới sau lưng hắn, tay phải ấn lên trang sách.
Hắn dừng động tác lại.
Lăng Tiêu bảo: “Nghe nói Thanh Minh ma quân là đại ma thượng cổ, sau bị tiên đạo phế bỏ toàn bộ kinh mạch …… Vẫn như cũ tung hoành Ma giới mười mấy năm mới bại.”
Giờ này khắc này, y đang đứng ngay sau lưng Lâm Sơ, bởi vì còn phải lật sách, nên đứng cực gần, thanh âm phảng phất vang ngay bên tai.
Lâm Sơ hô hấp có chút khó khăn, theo hướng ngón tay y nhìn sang.
Một trang này đều do chính tay vị “Thanh Minh ma quân” ghi chép.
Cái gì mà 《 Ám Viêm Huyền Điển 》《 Diêm La Quyết 》《 Thất Sát Kiếm Pháp 》《 Sâm La Đồ Lục 》…… Có thể thấy là quỷ khí dày đặc, tà khí ngút trời.
Tâm pháp, Lâm Sơ không dùng được, kiếm pháp cũng vậy, trận pháp đồ lục thì có thể xem xét, nhưng cũng không hữu dụng lắm.
Nhưng theo như lời Lăng Tiêu, vị ma quân này sau khi bị phế bỏ toàn bộ kinh mạch, vẫn có thể tung hoành Ma giới, vậy thì khác gì công pháp kiệt xuất chứ.
Sách quý sắp xếp rất có quy luật, là dựa theo trình tự thời gian sắp xếp, nói cách khác, những bí tịch sau này sẽ được đặt ở phía sau.
Lâm Sơ lại lật xem vài trang, đọc thử phần cuối cùng mà Thanh Minh ma quân viết.
Quyển cuối cùng tên《 Tịch Diệt 》, giới thiệu rất ngắn, chỉ có hai chữ.
Thận tập*.
(thực hành cẩn thận)
Lâm Sơ dựa theo hướng dẫn tra cứu, cuối cùng cũng tìm được 《 Tịch Diệt 》.
Mở ra trang đầu tiên, viết ngắn ngủn hai hàng chữ.
Hai hàng chữ này ý nghĩa không khác gì “Muốn luyện thần công, huy đao tự thiến*” hiệu quả vô cùng vi diệu.
(trích dẫn trong Tiếu ngạo giang hồ, tự thiến để cắt bỏ dục vọng của mình)
Chính là: “Vào môn phái của ta, tự phế bỏ kinh mạch.”
Trái tim Lâm Sơ hẫng một nhịp.
Hấp dẫn.
Hắn tiếp tục lật xem.
Trước tiên, là tiền căn hậu quả mà Thanh Minh ma quân sáng tạo ra công pháp này.
Nguyệt Hoa cẩu tặc, phế kinh mạch ta, ngày sau nhất định phải phế kinh mạch cẩu tặc báo thù.
Kinh mạch đã phế, ta muốn trọng tố*, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Nguyệt Hoa cẩu tặc, trong lòng phát bực, chỉ muốn phế đi kinh mạch hắn, nghĩ đến vẻ mặt hắn lúc đó, nhất định vô cùng sung sướng.
(trọng tố: tái tạo lại)
Ngày ta thành công, Đông Sơn tái khởi, muốn tìm cẩu tặc, chọc ghẹo một chút, đệ tử tới báo: Chúc mừng sư phụ! Ba năm trước Nguyệt Hoa Tiên Quân đã rơi vào bẫy của 12 Thiên Ma, kiệt sức mà chết! Tuyệt vời quá ạ!
Ta quá cả kinh, giận sát đồ đệ, lại tru diệt mười hai Thiên Ma, muốn tìm thi cốt Nguyệt Hoa, nhưng không có kết quả, có lẽ đã chui vào bụng dã thú rồi.
Cứ nghĩ người này tiên quân một đời trong sạch, bất bại trước thủ đoạn bẩn thỉu, vậy mà lại táng thân trong bụng chó hoang, nửa đêm ta khóc lóc thảm thiết, lòng đau như cắt.
Hận! Hận! Hận!