Tiến Công Sủng Phi

Chương 94: Tình ý sâu nặng (Người sắp đặt)

Edit: Huyền Thục dung.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ khẽ nhíu mày, âm thầm suy nghĩ nên mở miệng nói với Thụy Phi như thế nào.
Thẩm Uyển vẫn nhìn chằm chằm nàng, thấy dáng vẻ u sầu của nàng như thế, không tránh khỏi thở dài.


“Túi thơm Thụy Phi tặng ta là hương hoa lan, lúc ấy thừa dịp ta tiến vào trong thay y phục đã cho người đổi hương liệu bên trong thành xạ hương. Hương liệu ban đầu còn ở đây, chỉ cần tìm người thêu hình hoa tịnh đế là được.” Thẩm Uyển cẩn thận nhớ lại, nhỏ giọng nói.


Thẩm Vũ thấy Thẩm Uyển vô cùng mệt mỏi nhưng lại cố gắng gượng, nàng không nhịn được mà thở dài.


“Chuyện này cứ giao cho muội đi, tỷ chỉ cần an tâm dưỡng thai. Muội biết tỷ khó xử, hiện giờ trong cung cũng không có đứa bé nào, đứa bé của tỷ sau khi sinh ra, cho dù là nam hay nữ cũng sẽ bị người khác chán ghét, hơn nữa Trang Phi lại là người âm ngoan, tỷ sợ nàng ta đâm lén sau lưng. Tỷ tỷ chỉ cần an tâm mà sinh hạ đứa bé khỏe mạnh, muội sẽ giúp đỡ tỷ."


Thẩm Vũ đứng lên, sửa lại góc chăn cho Thẩm Uyển, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, nói vài câu tựa như lời hứa hẹn vậy.
Bởi vì những lời hứa hẹn của nàng, tâm trạng thấp thỏm bất an của Thẩm Uyển bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh. Thẩm Uyển khẽ nhắm đôi mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.


Thẩm Vũ thấy Thẩm Uyển đã ngủ mới nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đã có đại cung nữ của Kỳ Hoa điện đem túi thơm với hương liệu ban đầu mang lại từ sớm, đưa cho Minh Âm vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh.


Thẩm Vũ mới vừa bước ra từ cửa Kỳ Hoa điện đã nhìn thấy kiệu của Thẩm Kiều dừng lại ở bên ngoài. Thẩm Kiều mặc một chiếc váy dài bằng lụa trắng thêu mây đơn giản yên lặng ngồi trên kiệu, rõ ràng là đang ngồi đợi nàng.
“Tỷ tỷ.”


Thẩm Vũ bước nhanh vài bước đến phía trước, đứng bên cạnh kiệu.
Thẩm Kiều đang xuất thần trầm tư, nghe thấy tiếng nàng gọi to mới quay đầu lại, vội vàng bước xuống kiệu.


“Thân thể Uyển muội muội như thế nào rồi? Ta sẽ không đi vào, tóm lại là nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết kia của nàng ta, khiến lòng ta nghẹn muốn chết, chi bằng không nhìn thấy." Vẻ mặt Thẩm Kiều có chút không kiên nhẫn, đôi mày thanh tú nhăn dính lại vào nhau, thế nhưng lời chế nhạo thì vẫn nói ra không ít.


Khóe miệng Thẩm Vũ lộ ra ý cười bất đắc dĩ, nhỏ nhẹ trả lời: “Thân thể của tỷ ấy còn phải điều dưỡng thêm.”
Thẩm Kiều gật gật đầu, tỷ muội đứng đối mặt nhìn nhau, lại không nói thêm lời nào, nhất thời không khí có chút xấu hổ.


Thẩm Kiều cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo thêu trên giày, trong lòng âm thầm tính toán, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nếu như, ta nói là nếu như, nếu như ngươi muốn đối phó với Trang Phi, có việc gì cần đến ta giúp sức, cứ việc mở miệng.”


Tuy rằng ngữ khí Thẩm Kiều thốt ra có chút không chắc chắn, nhưng lời nói lại thể hiện rất rõ lập trường của mình.
Thẩm Vũ có chút giật mình đứng ngây ngốc, nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng ta. Lại thấy được trên mặt Thẩm Kiều xẹt ra một tia âm ngoan và thù hận.


Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Vũ, nàng ta không thèm quan tâm chút nào: “Ta cũng không phải là Thẩm Uyển, khuỷu tay luôn quẹo ra ngoài, đương nhiên tỷ muội trong nhà đáng tin hơn.”


Thẩm Kiều ném ra những lời này rồi xoay người ngồi lên kiều rời đi, chỉ để lại mình Thẩm Vũ đứng đó, nhìn bóng nàng ta dần đi xa.
“Tỷ muội trong nhà đáng tin hơn sao? Như vậy vì sao ngươi lại phải đuổi cùng giết tận ta?”


Thẩm Vũ nhớ đến kiếp trước, cho dù nàng có đau khổ cầu xin Thẩm Kiều buông tha đến thế nào thì cuối cùng nàng ta vẫn bức nàng chết thảm. Nghĩ đến đây nàng bỗng cảm thấy rất buồn cười, đôi môi lẩm bẩm hai câu, trên mặt là ý cười lạnh châm chọc.


Minh Tâm ở phía sau không nghe rõ nàng nói gì, nghĩ nàng dặn dò điều gì, nên bước lên phía trước một bước, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử có gì dặn dò?”
“Không có gì, hồi cung đi.” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay, Minh Tâm lập tức cho kiệu đến, đoàn người đi về phía Cẩm Nhan điện.


“Minh Tâm, có đào được túi thơm không?” Đến nội điện, Thẩm Vũ chỉ để lại một mình Minh Tâm, nàng nhỏ giọng hỏi.


Minh Tâm vừa nghe nàng hỏi, vội vàng lấy từ trong tay áo ra một cái túi thơm, chỉ là trên túi thơm mộc mạc đơn giản lại dính đầy bùn đất. Tỉ mỉ nhìn thì đến cả trong móng tay của Minh Tâm cũng bị dính bùn đất.


“Chủ tử, chuyện chôn đồ vật vốn không phải là chuyện tốt gì, hơn nữa còn chôn ở chỗ người khác. Nô tỳ vừa sốt ruột lại vừa lo sợ, lúc đào túi thơm, trên mặt túi còn dính rất nhiều bùn đất, nô tỳ cũng chưa tẩy sạch, đã trực tiếp cho vào tay áo. Hiện tại cánh tay vẫn đầy bùn đất.”


Minh Tâm oán hận nói vài câu, nàng vừa nói vừa quơ quơ ống tay áo, lập tức có rất nhiều bùn đất rơi ra từ trong tay áo của nàng, lăn trên mặt đất.
Một cánh tay khác của Minh Tâm nâng túi thơm nhưng không thấy Thẩm Vũ tiếp nhận, vẻ mặt có vài phần khó hiểu, dò hỏi.


“Đầu tiên lấy toàn bộ xạ hương bên trong túi thơm ra hết, rồi giặt sạch sẽ, lấy số hương liệu ban đầu từ chỗ Minh Âm tới, ta muốn một túi thơm giống với túi thơm ban đầu như đúc.” Thẩm Vũ cũng không nhìn Minh Âm, chỉ khẽ mở miệng, âm trầm phân phó.


Minh Tâm mang theo khuôn mặt nhăn nhó lui ra ngoài, vì tránh để người khác chú ý, nên lại nhét túi thơm kia trở lại trong ống tay áo.


Thẩm Vũ nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Lăn lộn cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng nàng còn chưa nghỉ ngơi đủ thì bên Hoàng thượng đã truyền khẩu dụ đến.
“Tu nghi, Hoàng thượng truyền triệu người đến Long Càn cung.”


Minh Ngữ vén rèm châu bước vào, vẻ mặt có chút buồn rầu.
Hôm nay vừa tiếp nhận lửa giận của Hoàng thượng, Hoàng thượng lại truyền triệu qua, sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế. Đây là muốn Xu Tu nghi qua đó để chà đạp ư?
“Ừ.”


Thẩm Vũ ngáp một cái, xương cốt cả người đều mệt mỏi, vẻ mặt nàng cũng không có gì là khϊế͙p͙ sợ, ngược lại còn vô cùng trấn định.


“Tu nghi, lúc này Hoàng thượng khó mà nói chuyện dễ nghe với người, người kiềm chế một chút. Nô tỳ nghe Lý Tổng quản nói, gần đây Hoàng thượng rất thích bắn tên, còn cho thợ mộc làm cho ngài ấy một bộ cung tiễn nhỏ đơn giản, người có muốn đem theo chủy thủ để phòng thân không?”


Minh Ngữ nhìn dáng vẻ không mấy quan tâm của nàng, trong lòng có dự cảm không tốt, mắt phải của nàng nháy liên tục. Nên nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt nói ra tin tức mà nàng biết, vắt kiệt cả đầu óc nói ra, thậm chí cuối cùng còn có lòng tốt kiến nghị.


Thẩm Vũ nghe Minh Ngữ nghiêm trang nói, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, cuối cùng không nhịn được cười, còn giơ tay búng búng trán của Minh Ngữ.
Nàng ngồi ở mép giường, Minh Ngữ cũng không quan tâm cảm giác đau rất nhỏ từ trán truyền đến do nàng búng, mà vội vàng ngồi xổm xuống thay nàng mang giày vào.


“Cho dù Hoàng thượng thích giết người, bổn tần cũng có biện pháp để khiến hắn không xuống tay được với ta. Chẳng qua là đến Long Càn cung thôi, đi một chút cũng sẽ không mang thai được."
Thẩm Vũ đứng dậy, đi đến trước gương đồng cẩn thận sửa sửa vạt áo, rồi cùng Minh Ngữ và Minh Âm đi ra ngoài.


Kiệu của Thẩm Vũ đi về phía trước, Minh Ngữ và Minh Âm theo sát phía sau, cách nàng nửa bước. Trên suốt đường đi trong đầu Minh Ngữ không ngừng vọng lại câu cuối cùng của Thẩm Vũ.


“Sao đi một chút thì không thể có tin vui? Uyển Tu viện cũng không qua đó mấy chuyến, không phải cũng có hỉ sao?” Minh Ngữ nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, khó hiểu.


Minh Âm đi bên cạnh nàng, loáng thoáng nghe nàng nói gì đó nhưng lại không nghe rõ nội dung. Chỉ biết là nàng không ngừng phản bác lời nói trước đó của bản thân, cuối cùng Minh Âm thật sự không chịu đựng được, bên tai như là có ruồi bọ bay xung quanh không ngừng kêu “Ong ong ong.”


“Câm miệng. Nhiều lời như vậy cứ giữ đến trước mặt Hoàng thượng mà nói.”
Đột nhiên Minh Âm kéo ống tay áo của Minh Ngữ, tuy rằng giọng nói đã ép xuống rất thấp nhưng ngữ điệu lại vô cùng không kiên nhẫn.


Minh Ngữ xoay đầu qua, liếc nhìn Minh Âm một cái, căn bản không hề để ý đến, lại cúi đầu tiếp tục nhắc đi nhắc lại.
Minh Âm thấy lá gan Minh Ngữ lớn như vậy, trong lòng cũng có chút tò mò, khẽ hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Muốn biết lần trước Trụy Nhi chết như thế nào không?”


Minh Âm đè thấp giọng, hơn nữa còn cố ý đưa đến bên tai của Minh Ngữ.
Lập tức âm thanh lầu bầu của Minh Ngữ tắt hẳn, thân thể cứng ngắc chăm chú bước nhanh chân đi về phía trước.


Kiệu của Thẩm Vũ vừa được hạ xuống, Lý Hoài Ân liền bước nhanh lên đón, hiển nhiên là đã chờ đợi rất lâu.
“Sao Lý Tổng quản lại tự mình đến đây, chỗ Hoàng thượng không cần hầu hạ sao?”
Thẩm Vũ thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn, không nhịn được mà thử thăm dò.


Lý Hoài Ân vừa nghe những lời này của nàng, khuôn mặt lập tức nhăn nhúm lại. Trong lòng thở dài một hơi, chỉ còn thiếu việc đấm ngực dậm chân mà kêu, Xu Tu nghi, đừng nhắc đến nữa.


“Nô tài là bị Hoàng thượng đuổi đi. Hoàng thượng hỏi nô tài có thể thay khuôn mặt khác hay không, ngài ấy nói nhìn nô tài đến mức chán ghét rồi.”


Tuy rằng Lý Hoài Ân muốn cố gắng duy trì khí độ Đại tổng quản của mình, nhưng mà một khi mở miệng lại không nhịn được, miệng lưỡi như oán phụ nói vài câu.


Tận đáy lòng của hắn cũng cảm thấy rất buồn bực, tuy rằng hắn và Hoàng thượng ngày ngày đều phải gặp mặt nhưng mà hắn không hề có một chút ý nghĩ không an phận. Vì sao Hoàng thượng lại nói với hắn những lời khiến cho người khác suy nghĩ mông lung như vậy, rõ ràng chỉ có quan hệ giữa phu thê với nhau, mới có thể xem tướng ghét nhau mà? Hoàng thượng, nô tài thật sự không hiểu người. Không muốn nhúng chàm người, cũng không muốn bị người nhúng chàm, xin buông tha cho nô tài!


Đương nhiên Thẩm Vũ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, đối với những lời giận chó đánh mèo của Hoàng thượng, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười cười. Gương mặt này của nàng không biết khi nào thì Hoàng thượng sẽ chán ghét đây?
“Cho nên ngươi cứ vậy bỏ đi để trốn hả?”


Ý cười trên mặt Thẩm Vũ không hề mất đi, hỏi một câu trêu chọc, khóe mắt đuôi mày bởi vì ảnh hưởng của nụ cười mà trở nên mềm mại nhẹ nhàng.
Lời Thẩm Vũ vừa nói ra, Lý Hoài Ân liền khoa trương nói ào ào lên.


“Ai da, Xu Tu nghi, người đánh giá quá cao lá gan chó này của nô tài rồi. Làm gì có chuyện nô tài bỏ đến đây để trốn Hoàng thượng chứ, rõ ràng là Hoàng thượng sai nô tài lăn ra đây cẩn thận chuẩn bị để nghênh đón Tu nghi. Lửa giận của Hoàng thượng lúc này lại dâng lên, lát nữa người đến chống đỡ. Bên trong còn có mấy cung nhân, Xu Tu nghi là Bồ Tát chuyển thế, người mau dỗ Hoàng thượng cho thật tốt giúp bọn họ có con đường sống.”


Lý Hoài Ân như là đang dặn dò hậu sự, thay cung nhân trong nội điện cầu tình, sợ tâm trạng của Hoàng thượng càng lúc càng không vui, trực tiếp cho người đem người bên trong “răng rắc”, như vậy cũng thật không tốt đẹp.


Thẩm Vũ thấy hắn bị dọa thành dáng vẻ này, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
Vừa lúc nàng đi đến cửa đại điện, cung nhân canh hai bên cửa lập tức đẩy cửa mở ra cho nàng, mời nàng đi vào.


Lý Hoài Ân nhìn bóng lưng có nhiều thêm vẻ thướt tha kia, đột nhiên cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối. Mới vừa rồi Xu Tu nghi đang cười nhạo hắn sao?
Được rồi, Tu nghi, người có năng lực! Đi vào chuẩn bị chịu chết đi!


Thẩm Vũ đi vào trong điện, cung điện to như vậy nhưng lại rất yên tĩnh không một tiếng động, tạo cho người khác cảm giác khổ sở áp bách. Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy góc long bào màu đen, nàng dừng bước, hít sâu một hơi, rồi mới từ từ cất bước đi vào bên trong, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng.


Nàng vẫn chưa yên tâm, duỗi tay vỗ vỗ lên mặt vài cái, nàng muốn đảm bảo rằng ánh mắt đầu tiên Hoàng thượng nhìn thấy nàng, lửa giận từ đáy lòng có thể giảm đi chút, ít nhất sẽ không nhằm vào nàng mà xì hơi.


Nàng cứ duy trì ý cười hoàn mỹ vô khuyết như vậy chậm rãi đi vào trong điện.
“Vèo ---.” Một tiếng, Thẩm Vũ đột nhiên dừng bước, một mũi tên đầu gắn lông chim phá không bay đến, cơ hồ…