Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Mặt của hai người rất gần nhau, hơi thở của Thẩm Vũ tuy nóng nhưng khi luồng khí ấy truyền đến mặt Hứa khâm thì nàng chỉ cảm thấy lạnh cả người, hai hàm răng không tự chủ được mà va vào nhau, giống như nghe được tin dữ gì vậy.
"Viễn Dung hoa!" Thẩm Vũ cố tình nâng cao giọng khiến hai cung nữ Hứa Khâm mang theo cũng nghe thấy, họ lập tức hoảng hồn, kinh sợ hét lên thành tiếng. Cả hai ngập ngừng, dường như muốn tiến đến giúp Hứa Khâm.
Mặt Thẩm Vũ lập tức lạnh xuống, nàng đột ngột quay về phía hai người kia, lạnh lùng nói: "Chặn miệng hai ả lại cho bổn tần, còn dám phát ra âm thanh nào thì lập tức cắt lưỡi cho cá ăn!"
Lời cảnh cáo của Thẩm Vũ rất uy nghiêm, nàng vừa dứt lời hai người kia đã ngậm miệng lại. Trong điện tựa hồ còn vang vọng âm thanh bén nhọn ban nãy của Thẩm Vũ, lòng mọi người cũng run lên, Xu Tu nghi đây là muốn giết người cho hả giận mà!
Minh Ngữ cũng mặc kệ, nàng hào hứng đi tới, cũng không biết lấy vải bố từ chỗ nào đem nhét vào miệng hai người kia.
"Xu Tu nghi đừng trêu chọc tần thϊế͙p͙, tần thϊế͙p͙ vốn nhát gan, không chịu được hăm dọa! Lúc còn ở Hầu phủ, phụ mẫu, huynh trưởng đều cười tần thϊế͙p͙!" Gương mặt Hứa Khâm xám xịt, ngay cả môi cũng bợt màu, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Nàng cố gắng nở một nụ cười nhưng khuôn mặt trông vô cùng cứng nhắc. Trong giọng nói cũng mang theo vài phần yếu thế như đang thỏa hiệp.
Thẩm Vũ nghe Hứa Khâm nói vậy, cứ như vừa nghe được chuyện cười, lại càng cười to hơn. Nàng chậm rãi dựa vào ghế dựa, cười trêu chọc, châm biếm nói: "Viễn muội muội nói gì cơ? Ngươi nhát gan? Không, không, không, làm sao mà nhát gan được? Lần trước ngươi cho người hãm hại ta, sao quên chuyện đó nhanh thế? Chuyện lớn sáng chói nhường ấy, sao ngươi có thể không ghi nhớ trong lòng hả!"
Thẩm Vũ gằn từng chữ một, giọng điệu lạnh lùng, hỏi ba câu liên tục khiến đáy lòng Hứa Khâm càng kinh hoảng. Chúng như một nhà giam, nàng bị vây chặt trong một chiếc lồng sắt, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát ra được.
"Tần thϊế͙p͙ không..." Hứa Khâm đột nhiên cảm thấy môi khô khốc, không nhịn được mà ɭϊếʍƈ môi, không đủ tự tin để phản bác.
"Viễn muội muội, đáng ra ngươi không nên quên mới phải, bởi vì ta sẽ chú ý đến ngươi từng giây từng phút, khiến ngươi trắng đêm khó ngủ, hôm nay chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên ta sẽ không cắn chặt ngươi không tha. Có điều nếu ngươi vẫn nảy sinh tâm tư kia, không biết tự lượng sức mình, Hứa Khâm ngươi nghe đây, Thẩm Vũ ta nhất định sẽ đạp lên thi thể của ngươi để thăng vị!" Thẩm Vũ không cho nàng ta cơ hội giải thích, lập tức mở miệng ngăn chặn, không cho nàng ta nói hết câu.
Lời nói lần này mang mười phần đe doạ, lại thêm ý cười lạnh lẽo trên gương mặt Thẩm Vũ, có thể thấy hiệu quả gây kinh sợ vô cùng tốt.
Hứa Khâm sợ hãi không thôi, nàng phát giác ra yết hầu của mình cũng đã trở nên khô khốc. Nàng cố gắng nuốt nước miếng, dường như như vậy có thể giảm bớt nỗi sợ trong lòng.
"Nếu ngươi không nói lời nào, vậy bổn tần coi như ngươi đã ghi nhớ trong lòng rồi. Tóm lại, giáo huấn ngươi một chút cũng coi như là tăng thể diện cho ngươi!" Thẩm Vũ nói xong câu đó thì đột ngột đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Hứa Khâm theo tiềm thức ngả người ra sau, đôi mắt trừng lớn, nhìn Thẩm Vũ mà như nhìn phải yêu ma quỷ quái, vẻ mặt kinh hoảng.
"Giữ nàng ta lại!" Thẩm Vũ không để ý đến khuôn mặt đang sợ hãi của Hứa Khâm, quay lại phía Minh Tâm và Minh Âm đang đứng bên cạnh, lạnh giọng phân phó.
Hai người Minh Âm lập tức tiến lên phía trước, không đợi Hứa Khâm phản kháng, mỗi người một bên đè vai Hứa Khâm lại, đồng thời túm lấy một tay nàng ta kéo ra phía sau, sau đó đột ngột dùng sức ấn nàng ta lên bàn. Một bên mặt của Hứa Khâm bị đè chặt trên mặt bàn, vô cùng chật vật.
Thẩm Vũ nhìn nàng ta như nhìn một con cừu đang đợi giết thịt, thấy nàng ta xụi lơ trên bàn, trong lòng nàng nhất thời thư thản không ít. Nàng cầm lấy ấm trà trên bàn, nhẹ nhàng vung lên, nhắm ngay gò má Hứa Khâm mà rót xuống.
Tiếng nước "ào ào" chảy xuống, khi chạm vào khuôn mặt mềm mại của Hứa Khâm lại phát ra tiếng vang khác. Hương trà nồng nặc bay trong điện, nước trà nóng hòa lẫn với nước mắt của Hứa Khâm, nhanh chóng thấm ướt tóc và quần áo nàng ta, sau đó lại theo mặt bàn chảy xuống đất. Cho dù đáy lòng cảm thấy bị lăng nhục nhưng Hứa Khâm vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng nào.
Thẩm Vũ cầm ấm trà trong tay, ánh mắt hờ hững nhìn Hứa Khâm, trên mặt không có nụ cười hân hoan như dự đoán. Cho đến khi nước trong bình trà đã đổ cạn, Thẩm Vũ mới dừng tay, nàng lấy khăn gấm từ trong tay áo chầm chậm lau sạch ngón tay không cẩn thận bị dính nước trà.
"Hứa Khâm, trong lòng ngươi chắc chắn là hận ta. Có điều ta cảm thấy ngươi không nên như vậy, bởi so với mưu kế lúc trước ngươi hãm hại ta, ta đáp lễ thế này thực sự quá nhẹ nhàng rồi! Sau này nếu ngươi muốn khiêu chiến ta thì cứ việc giở trò, nhưng chỉ cần bị ta phát hiện ra thì hãy nhớ kỹ, thủ đoạn của ta luôn đơn giản nhưng thô bạo!" Thẩm Vũ phất tay, hai người Minh Âm liền lui xuống.
Chân Hứa Khâm mềm nhũn, nàng ta ngã hẳn xuống, té ngồi dưới đất. Trên mặt và búi tóc của nàng ta ướt đẫm, nước nhỏ xuống tí tách, gương mặt trang điểm xinh đẹp lúc trước bây giờ đã lấm lem, vô cùng thê thảm.
Đôi mắt Hứa Khâm có chút đờ đẫn, hiển nhiên là gặp đả kích quá lớn. Những người đắc tội trước đây bị Thẩm Vũ tát tai có thể nói đó vẫn còn là hạ thủ lưu tình. Cuối cùng bây giờ cũng thấy thủ đoạn của nàng ta rồi.
"À phải rồi, nước trà hơi nóng, sau khi trở về thì mời Thái y đến kiểm tra một chút kẻo lại huỷ dung! Cả người ngươi từ trên xuống dưới cũng chỉ có mỗi gương mặt là miễn cưỡng nhìn được, có điều nhìn cũng không thể bằng bổn tần được!" Thẩm Vũ xoay người đi về phía nội thất, tựa hồ như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại dặn dò vài câu.
Hứa Khâm ngồi yên trên mặt đất, hai má bị nước trà nóng làm cho phiếm hồng, thần trí không thanh tỉnh, nhưng từng câu từng lời của Thẩm Vũ đều khắc sâu trong đầu nàng.
Mấy người Minh Âm cũng không để ý đến Hứa Khâm nữa, theo Thẩm Vũ tiến vào nội thất. Lúc này hai cung nữ đi theo Hứa Khâm mới dám đi tới, đỡ Hứa Khâm đứng lên, dìu nàng ta đi ra ngoài.
Dáng vẻ Hứa Khâm vô cùng thê thảm, nhìn một cái liền biết nàng ở Cẩm Nhan điện chịu thiệt. Cả người nàng ướt sũng cứ như vừa tắm mưa, ngồi trên kiệu trở về cung điện mình mà hồn bay phách lạc.
Cung nhân lui tới đương nhiên là phát hiện ra bộ dáng thảm hại của nàng ta, có mấy người gan lớn, kiệu còn chưa đi qua đã ghé tai nhau nói to nói nhỏ rồi.
Viễn Dung hoa ở địa bàn của Xu Tu nghi bị ngược đãi đến thê thảm! Quả thực không khác nào cương thi vừa bò ra từ địa ngục, gương mặt thì xanh mét, mặt không hề có cảm xúc. Khác biệt duy nhất có lẽ là không đi cắn người!
Thẩm Vũ đá giày thêu trên chân xuống, nằm vật xuống giường. Loài người chính là như vậy, chỉ biết đi bắt nạt kẻ yếu. Nếu là kiếp trước, có lẽ nàng cũng không dám nghĩ chuyện nàng sẽ trở nên hung tàn như bây giờ. Kiếp này nàng vốn muốn sống theo ý mình, chỉ cần đi theo Hoàng thượng học mấy chiêu thì có thể sống tiêu dao rồi.
Lúc nào đó cũng đi tìm người, luyện cảm giác đạp chân vào mặt người khác.
"Viễn Dung hoa sắp đến Tễ Nguyệt điện chưa?" Thẩm Vũ khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra mấy phần suy tư.
Minh Tâm đứng một bên vội vàng tiến lên một bước, thấp giọng trả lời: "Tễ Nguyệt điện cách Cẩm Nhan điện hơi xa, e là phải lát nữa mới đến nơi ạ."
Thẩm Vũ nghe thấy nàng nói xong liền lập tức ngồi dậy, trên mặt hiện nét cười vui vẻ khi người gặp họa.
"Ôi, xa như vậy, Viễn Dung hoa đúng là xui xẻo rồi. Đáng tiếc, bổn tần lại không thể nhìn thấy bộ dạng đen đủi của nàng ta, tiếc quá đi mất!" Thẩm Vũ đưa tay ôm áo ngủ bằng gấm vào lòng, khuôn mặt lộ ra mấy phần tiếc nuối sau đó lại bị ý cười trên mặt thay thế.
Cung nhân đứng chờ trong nội thất thấy dáng vẻ của nàng đều lặng lẽ cúi đầu, trong lòng âm thầm thay Viễn Dung hoa thắp một ngọn nến.
Minh Âm là người biết rõ nội tình, cảm thấy thủ đoạn của Thẩm Vũ càng ngày càng giống Hoàng thượng, Minh Âm đã tiên đoán được tương lai bi thảm rồi.
- --
Ngồi trên kiệu, Hứa Khâm vẫn mang bộ dáng tê dại, chỉ là trạng thái này của nàng còn chưa duy trì bao lâu, trên mặt đã lộ ra thần sắc đau khổ. Bụng của nàng đau quá! Cần phải đi nhà xí gấp!
Giờ khắc này Hứa Khâm chẳng còn nhớ đến dáng vẻ bi thảm của mình nữa, nàng vội vã ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút, từ đây về Tễ Nguyệt điện còn một đoạn đường nữa, nhưng bụng của nàng thực sự là đau đến không chịu nổi nữa rồi, sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch, theo bản năng cắn chặt môi dưới. Bởi vì cắn mạnh quá mà môi nàng rướm máu, trong cổ họng ngập tràn mùi máu tanh, đáng tiếc lại không thể giảm bớt cơn đau đớn ở bụng.
Nàng vội vã dùng tay che bụng, khom người xuống, lúc này chẳng hơi đâu mà lo tư thế ngồi trước kia ma ma chỉ dạy nữa. Trong bụng như có hai luồng khí đang va vào nhau, nóng lạnh luân phiên, không ai chịu nhường ai.
"Ùng ục ùng ục..." Cuối cùng bụng của nàng phát ra tiếng vang, đến cung nữ và thái giám bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng, nhốn nháo liếc mắt. Nhìn bộ dáng khổ sở của nàng, trong lòng thầm nghĩ hỏng rồi.
"Nhanh lên, mau về Tễ Nguyệt điện. Ngươi đi mời Thái y về đây!" Một đại cung nữ sợ đến nỗi tay run lên, vội vàng phân phó thái giám, lại tiện tay chỉ tiểu cung nữ sai nàng ta đi mời người.
Đại cung nữ này vừa rồi cũng theo Hứa Khâm vào Cẩm Nhan điện, nàng chợt nhớ sau khi Hứa Khâm uống trà, Xu Tu nghi có nói mấy lời. Lúc đó tình huống nguy cấp nên không để ý đến trọng tâm câu chuyện, bây giờ thấy dáng vẻ khổ sở của Hứa Khâm, chẳng lẽ Xu Tu nghi lại hạ độc thật ư?
Nàng cũng không dám nghĩ nhiều nữa, vội vã dặn dò người mau đưa Hứa Khâm về Tễ Nguyệt điện. Vừa tới cửa điện, kiệu còn chưa dừng hẳn, Hứa Khâm đã lập tức nhảy xuống, nhấc váy lên xông thẳng vào nội điện, bóng lưng vội vã của nàng trông chẳng khác nào dã phụ nông thôn, nào còn dáng vẻ đoan trang rụt rè ngày thường nữa.
Hứa Khâm đuổi hết tất cả cung nhân ra ngoài, chỉ còn lại một mình trong điện giải quyết cơn đau bụng. Cho dù cửa điện đã đóng lại nhưng chốc lát sau, cung nhân bên ngoài vẫn ngửi thấy mùi thum thủm, hơn nữa bên trong còn có tiếng kêu rất kì quặc. Trong lòng mọi người thầm than, Xu Tu nghi quả thật tàn nhẫn!
Lúc Thái y vác hòm thuốc vội vã tiến vào điện, chân vừa mới bước vào đã bị huân hương hun tới mức phải bỏ ra ngoài. Trong điện đang đốt hương nhưng mùi lại quá nồng nặc khiến người ta nhất thời khó mà chịu được.
"Viễn Dung hoa không bị cảm lạnh mà là uống nhầm thuốc xổ. Sau này phải chú ý nhiều hơn!" Thái y kia cũng là người có thâm niên, không hỏi thuốc xổ từ đâu ra mà chỉ nói là do uống nhầm.
Nhưng còn chưa đợi ông ta nói xong, bụng Hứa Khâm một lần nữa lại truyền ra tiếng vang, sau đó liền nghe thấy một tràng tiếng rắm.
Toàn bộ đại điện đều rơi vào cảnh yên tĩnh, nhất thời vô cùng lúng túng. Sắc mặt Hứa Khâm trắng bệch, nàng cũng không kịp nhớ lễ nghi, vội vã sai người đưa Thái y ra ngoài, phương thuốc cũng để người ta về Thái Y viện khai, nàng ở đây thật sự là không chờ được nữa rồi. Đợi Thái y đi rồi, nàng tiếp tục đóng cửa giải quyết.
Không thể không nói, lần này Thẩm Vũ hạ thuốc xổ rất nặng, Hứa Khâm chỉ mới uống hai chén trà mà phải đại tiện cả một buổi trưa. Cả người mất nước không còn sức, chẳng khác nào đứng bên bờ sinh tử.