Tiến Công Sủng Phi

Chương 81: Đấu pháp lúc thỉnh an

Edit: Huyền Thục dung.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Hoàng thượng phê duyệt tấu chương rất muộn, cho đến giờ tý mới xem như là kết thúc, hắn vội vàng tẩy rửa một chút rồi đi vào nội điện.


Thẩm Vũ đã nằm ngủ say sưa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không còn vẻ mặt ương ngạnh phô trương thường ngày khi đối mặt với các phi tần, hay vẻ kiều mị khi đối diện với hắn.


Tề Ngọc cẩn thận đến gần quan sát nàng một lát, nhìn dáng vẻ vô hại của nàng, trong lòng hắn không tránh khỏi mềm nhũn. Hắn có chút kỳ quái, không hiểu tại sao tâm trạng của mình bỗng nhiên trở nên tốt hơn, nhưng hắn cũng không kiên trì tìm hiểu. Vừa lúc tay trái của Thẩm Vũ lộ ra bên ngoài chăn gấm, hắn thuận tiện chui vào trong chăn, tay phải tự nhiên nắm lấy tay trái của nàng, rồi nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi.


Chỉ một lát hắn đã ngủ say. Trong nội điện rơi vào yên tĩnh, tay của hai người cũng rất tự nhiên nằm cùng một chỗ.


Lý Hoài Ân dựa vào cửa bên ngoài điện, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, không nghe thấy bên trong phát ra động tĩnh gì, mới xem như được thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã ngừng lại nghỉ ngơi.


Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Vũ lại là người tỉnh dậy trước. Tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, cho nên không mất quá nhiều thời gian, đầu óc nàng đã hoàn toàn tỉnh táo.


Nàng giật giật nhẹ ngón tay, lại phát hiện có người cầm tay trái của mình, độ ấm trên tay nam nhân cuồn cuộn truyền đến từng đợt, nàng cũng không vội cử động, mà thật cẩn thận cử động ngón tay.
Nàng từ từ chậm rãi thăm dò bàn tay của hắn, từ lòng bàn tay đến hổ khẩu


(虎口:khe ngón tay cái với ngón tay trỏ)
bên cạnh có vết chai do nam nhân thường xuyên luyện kiếm tạo ra. Nàng chạm đến đốt ngón tay, sau đó nàng dần luồn năm ngón tay của mình vào khe hở giữa năm ngón tay của hắn, thành mười ngón tay đan chặt vào nhau.


Người kia đang ngủ say hình như bị nàng chọc cho tỉnh giấc, đôi mày thanh tú khẽ nhướng lên, vẻ không kiên nhẫn càng thêm rõ ràng.
Thẩm Vũ vội vàng buông tay ra, kiên nhẫn chờ cho hắn chìm vào giấc ngủ, đánh bạo tiếp tục chơi đùa với ngón tay của hắn.


Cuối cùng Hoàng thượng cũng bị nàng đánh thức, vốn có tính cảnh giác với người khác, do buổi tối hôm qua hắn ngủ quá muộn, nên không muốn dậy thôi.
“Đừng có phá, để trẫm ngủ thêm một lát nữa.”


Nói xong nam nhân trở mình, nằm đưa lưng về phía nàng nhưng hai bàn tay đang nắm chặt kia vẫn không buông ra, giống như là đã trở thành thói quen, hắn ngủ như vậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Thẩm Vũ nghe giọng điệu mơ mơ hồ hồ còn say ngủ của hắn không khỏi khẽ cười ra tiếng.


Khó có được lúc Hoàng thượng lại giống như đứa trẻ đang làm nũng, lại còn không ức hϊế͙p͙ nàng trên giường nữa, dựa theo lời của Hoàng thượng nói, đúng thật là hương quả từ phần mộ tổ tiên để lại.


Dường như tiếng cười của nàng làm cho hắn khó chịu, Tề Ngọc lại trở mình lần nữa, quay lại đối mặt với Thẩm Vũ, sau đó thò một chân từ trong chân gấm, không chút khách khí gác lên eo nàng, sử dụng thêm chút lực kẹp chặt vòng eo của nàng không muốn cho nàng nhúc nhích.


Khoảng cách lúc này của hai người thật sự rất gần, mặt đối mặt, đầu dựa đầu, Thẩm Vũ lập tức thấy hốc mắt của hắn có quầng thâm.


Chắc là do buổi tối hôm qua thức quá khuya, nàng khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không đành lòng, nên cũng nhắm mắt theo hắn, không hề quấy phá hắn nữa. Dù sao thì hôm qua Hoàng thượng lấy cớ vì phải ở bên cạnh nàng cả ngày, mới dời chuyện phê duyệt tấu chương đến buổi tối.


Không đến nửa canh giờ sau Lý Hoài Ân đã bắt đầu nhắc nhở.
Tề Ngọc bị Thẩm Vũ chọc phá một hồi, cơ bản khi quay lại giấc ngủ cũng không ngủ sâu, vào lúc này chỉ cần một tiếng động nhỏ, hắn cũng lập tức mở to mắt tỉnh dậy.


Vì ngủ quá ít, nên đầu của hắn có chút đau, thân thể không thoải mái, làm cho sáng sớm mới mở mắt Hoàng thượng đã nổi trận cuồng bạo.
Hắn mơ mơ màng màng nắm lấy tay trái của Thẩm Vũ, đưa lên miệng, không chút khách khí mà cắn vào ngón tay nàng.


Thẩm Vũ chỉ biết mở to hai mắt, nhìn dáng vẻ chật vật chưa tỉnh ngủ của hắn, căn bản nàng không ngờ Hoàng thượng lại trực tiếp cắn tay nàng, nhất thời đau đến nỗi phải hít sâu một hơi.
Dường như nhận thấy ngón tay nàng rụt ra sau một chút, Hoàng thượng liền buông tha cho ngón tay của nàng.


“Vào đi!” Cuối cùng nam nhân cũng đã khôi phục lại chút thần trí, lên giọng hô một tiếng, rồi chậm rãi ngồi dậy bước xuống giường.


Thẩm Vũ cũng không ngủ tiếp, quả thật mỗi lần phi tần được sủng ái, nếu có thể được ở cùng với Hoàng thượng đến sáng ngày hôm sau, thì việc dậy sớm hầu hạ hắn chải đầu rửa mặt là chuyện của phi tần phải làm. Nhưng sau khi Thẩm Vũ tiến cung, hình như nàng chỉ hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu qua hai ba lần. Còn lại những lần khác lúc Tề Ngọc rời đi, nàng cơ hồ đều còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội biểu hiện một chút, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.


Đến khi rửa mặt với nước lạnh, ánh mắt Hoàng thượng mới miễn cưỡng có được chút thần thái.
Tiễn Hoàng thượng rời đi, Thẩm Vũ mới bắt đầu chọn lựa y phục và trang sức.


Ngày hôm qua nàng không đi Thọ Khang cung thỉnh an, cả ngày đều ở bên cạnh Hoàng thượng, cho nên những lời đồn đại trong hậu cung không có cơ hội truyền đến tai nàng.


Nhưng hiện tại chỉ còn mình nàng là chủ tử, huống hồ đợi lát nữa nàng phải đi Thọ Khang cung đấu pháp, nàng liền để Minh Âm nói tất cả những lời đồn đại ở hậu cung cho nàng nghe.
“Tu nghi, nô tỳ nói ra người đừng tức giận. Người cứ coi như các nàng là bệnh đau mắt đi.”


Đầu tiên Minh Âm làm công tác tư tưởng cho nàng, vẻ mặt mang theo vài phần lo lắng.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, lộ vẻ không chút quan tâm.


Tuy nói lời đồn đại qua ba người có thể trở thành hổ nhưng nàng đã sớm vứt bỏ thể diện rồi, mặt trong mặt ngoài không còn gì hiếm lạ, những lời đồn đại đó đương nhiên cũng không thể làm ảnh hưởng đến nàng được.


“Tóm lại là những lời đồn có chút không dễ nghe, nói người là thứ không lên được mặt bàn, là thứ nữ do tiểu phụ nuôi ra. Việc ở Ngự Hoa viên mặc dù chưa được làm rõ nhưng mà cũng đã bị truyền khắp nơi.”
Minh Âm đắn đo lời nói, chỉ chọn vài câu nói cho nàng nghe.


Thẩm Vũ gật gật đầu, tay tùy tiện chỉ một cây trâm ngọc, vẻ mặt không hề thay đổi. Nhưng mà từ hành động nàng mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình thì sẽ biết tâm trạng của nàng quả thật cũng không tốt như vẻ ngoài.


Những lời đồn đại như thế này, lại liên luỵ đến những người thân cận xung quanh, nói nàng là đủ rồi, thế mà còn kéo Nguyên Trắc phi vào.
Đã từng là đích nữ của Hứa gia, cũng được coi là tiểu phụ sao?


Thẩm Vũ khẽ nhếch khóe môi lên, lộ ra vài phần cười lạnh, thật không biết Thái hậu và Hứa Khâm nghe những lời đồn đại này, là nên khóc hay nên cười.


Vào lúc Thẩm Vũ dẫn theo Minh Tâm và Minh Âm đi đến Thọ Khang cung, quả nhiên nhìn thấy các phi tần đang chờ ở bên ngoài, tốp năm tốp ba tụm thành một nhóm, đang hứng thú bừng bừng nghị luận về vấn đề gì đó.
Vẻ mặt từng người cũng không giống nhau, nhưng vẻ mặt khinh thường, khinh miệt là thấy nhiều nhất.


Vừa nhìn thấy Thẩm Vũ tiến đến, không ít người lập tức thu liễm, trở về vị trí thuộc về mình.
Dù sao với thủ đoạn của Thẩm Vũ, các phi tần ở đây, đều đã từng chứng kiến qua. Khi Xu Tu nghi tát tai người khác, chưa từng có trường hợp nào giữ lại chút thể diện cho đối thủ.


Hiện tại Thẩm Vũ là từ nhị phẩm, nhìn toàn bộ hậu cung, phân vị của nàng hiện tại xem như là cao.
Nàng không chút do dự hoặc là khiêm nhượng, trực tiếp đi đến trước Thẩm Kiều, thành công làm cho Thẩm Kiều lui về phía sau một bước.


Tuy mọi người đều quay đầu nhìn chỗ khác nhưng ánh mắt vẫn luôn chăm chú theo dõi tình huống phía bên này.
Phân vị từ nhị phẩm trở lên, còn có mấy người cao hơn Thẩm Vũ nhưng mà đều không được sủng ái. Cho dù bất cứ ai đứng bên cạnh Thẩm Vũ, đều sẽ chỉ làm nền cho nàng.


Hứa Khâm và Phỉ An Như trong nhóm đối diện với Thẩm Vũ, hai người họ đứng cùng nhau. Ba người bọn họ đã có lúc đứng cùng nhau nhưng bởi vì Thẩm Vũ thăng vị mà hiện tại giữa ba người đã có sự nghiêng lệch lớn. Hiện giờ nàng đã là Xu Tu nghi, khoảng cách giữa các nàng quá xa xôi. Nhưng lại rất xứng với Thẩm Vũ giờ phút này, thanh khiết lại vô cùng cao ngạo, quả thực là vô cùng xa xôi không thể với tới được.


Không để mọi người chờ đợi quá lâu, Mục cô cô đã đi ngoài điện, cho các nàng vào trong thỉnh an.


Mọi người hành lễ, được Thái hậu miễn lễ, tất cả mọi người đều ngồi xuống. Vừa qua đại thọ năm mươi của Thái hậu nhưng trên mặt bà lại không xuất hiện ý cười sung sướng như mong muốn, ngược lại còn có thêm vài phần bi thảm.


Đêm diễn ra tiệc mừng thọ hôm đó, lời đồn đại truyền đến là Hoàng thượng không màng quan tâm đến tiệc mừng thọ của bà mà lại chạy đến Ngự Hoa viên cùng phi tần thâu hoan. Cho dù là ai thì cũng không thể che dấu nét mặt được, tận đáy lòng người đó càng thêm khó chịu hơn.


Thái hậu vừa nhướng mắt lên đã bắt gặp được thân ảnh của Thẩm Vũ, khoảng cách của nàng với chủ vị thật là gần. Hình bóng kia thật diễm lệ xinh đẹp nhưng nó lại rất giống như một cái cây, ngang ngược đâm vào trong lòng bà không cách nào nhổ ra được, vô cùng khó chịu.


“Đầu tiên ai gia nên nói lời chúc mừng với Xu Tu nghi.” Thái hậu ho nhẹ một tiếng, lạnh giọng mở miệng nói. Tuy nói lời chúc mừng nhưng giọng điệu lại lạnh như băng, còn có thêm vài phần miễn cưỡng không tình nguyện.


Thẩm Vũ đang nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm nhỏ. Nàng nghe được lời chúc mừng của Thái hậu, không khỏi quay đầu nhìn lại, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt bà, ngay sau đó nhếch môi cười tươi, cao giọng nói: “Tần thϊế͙p͙ tạ ơn Thái hậu, mọi người cùng vui, cùng vui.”


Thái hậu vốn không mong nàng sẽ trả lời câu nào hay ho, miệng chó không thể phun ra ngà voi. Nào biết Thẩm Vũ lại có thể không biết xấu hổ như vậy, đâu ra mọi người cùng vui như nàng vừa nói? Xu Tu nghi tấn vị, dường như toàn bộ nữ nhân ở hậu cung đều vô cùng bi thương.


“Không biết đêm tiệc mừng thọ của ai gia hôm đó, Xu Tu nghi ngươi đã đi đâu vậy? Ta bảo vài thái giám và cung nữ đi tìm người cũng không tìm được người của ngươi.”
Thái hậu không so đo với từ “cùng vui” nàng vừa nói, mà trực tiếp đẩy ra vấn đề khác.


Thẩm Vũ khẽ nhướng nhướng đôi mày, nàng có thể cảm nhận được, vào lúc Thái hậu nói ra những lời này, hơn phân nửa ánh mắt của những người có mặt trong đại điện đều nhìn về phía nàng, như là mọi người đang chờ đợi xem nàng giải thích như thế nào.


“Ồ? Tần thϊế͙p͙ còn tưởng rằng tất cả mọi người đều đã biết được rồi chứ. Mới vừa rồi trên đường đi đến đây, tần thϊế͙p͙ còn nghe được có mấy vị muội muội đang nhỏ to thì thầm mà. Cách nói chuyện giống như là có chuyện vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ Thái hậu không biết?”


Nàng đặt chung trà trên tay xuống bàn, vẻ mặt hoàn toàn ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ rằng Thái hậu lại không biết chuyện này.


Mọi người nhìn nàng mở to hai mắt nhìn Thái hậu, trên mặt lại là vẻ vô tội và nghiêm túc, đáy lòng bọn họ cảm thấy buồn bực. Bất cứ lúc nào, vẻ mặt của Xu Tu nghi luôn có thể làm cho người ta ba phần tức giận. Những chuyện xấu này đều không phải do nàng làm hay sao, bây giờ còn giả bộ ngây thơ vô tội gì nữa.


“Ai gia phải nghe chính miệng ngươi nói, đến cuối cùng là ngươi đã đi đâu vậy, cũng giúp ai gia giải được thắc mắc trong lòng.” Thái hậu hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới có thể áp chế được cơn tức giận đang sôi trào trong lòng xuống, nhỏ giọng hối thúc nàng vài câu.


Lúc này Thẩm Vũ không hề quanh co, trên mặt lộ ra nụ cười tươi giảo hoạt, khẩu khí phát ra có chút đắc ý và bất cần: “Quả thật thì cũng không đi chỗ nào, Hoàng thượng ở đâu, tần thϊế͙p͙ đương nhiên cũng ở đó.”


Nàng vừa dứt lời thì nhẹ nhàng cúi đầu, dùng đôi tay vỗ vỗ hai má, tựa như đang thẹn thùng, ý cười trên mặt cũng mang theo vài phần e thẹn.


Những lời này của nàng khiến mọi người nghẹn lại, cơ hồ không một ai nói nên lời. Hiện giờ nhìn vẻ mặt tươi cười với nụ cười thuần khiết của nàng, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy như có một cây dao cắm thẳng vào.


Khuôn mặt của Xu Tu nghi thay đổi nhanh hơn bất cứ thứ gì. Lúc nên đánh người nàng tuyệt đối sẽ không nương tay, khi nàng tức giận cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua.


“Ngươi! Thẩm thị A Vũ.” Cuối cùng Thái hậu vẫn nổi giận, khuôn mặt vì tức giận mà trắng bệch. Thái hậu đột nhiên vỗ mạnh thành ghế, tay còn lại thì giơ ngón trỏ run rẩy chỉ vào nàng.


Thẩm Vũ nhìn thấy bà ta tức giận đến cả người phát run, đã không thể kiềm chế được, trong lòng nàng cảm thấy thích thú, lão yêu bà, nợ lần trước còn chưa tính sổ đâu. Bây giờ cứ từ từ, không làm bà tức chết thì cũng sẽ khiến bà mất hết mặt mũi trước…