Edit: Akamiyaytran
Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki
Thái hậu dùng bữa xong, Thẩm Vũ liền lui về một bên, lúc này hai người Nguyễn Ngọc cũng khôn hơn, vội vàng tiến lên hầu hạ Thái Hậu súc miệng, rửa tay. Không biết có phải do không khí xấu hổ vừa rồi hay vì hai người vẫn còn hoảng sợ, Nguyễn Ngọc bưng chén trà cũng liên tiếp phạm sai lầm, suýt nữa hắt nước trà súc miệng lên người Thái Hậu. Làm Hứa Tình đang đứng phối hợp một bên cũng luống cuống tay chân.
“Người ngoài nói Tứ cô nương Thẩm gia dung nhan mỹ lệ, theo ai gia thấy, nha đầu ngươi cũng rất lanh lợi. Hôm nay ngươi hai lần hầu hạ, ai gia đều hài lòng!” Thái hậu không trách cứ hai người kia, vẫn ngồi yên trên nệm êm, nhưng lời khích lệ vừa nói, hoàn toàn đại biểu cho tâm tình hiện tại của bà.
Hai lần hầu hạ, toàn bộ công lao đều tính cho Thẩm Vũ, hai người kia chẳng đủ tư cách làm nền. Quả thật có chút thê lương.
Nghe lời khen trực tiếp như vậy, trên mặt Thẩm Vũ lộ ra nụ cười thản nhiên, hiển nhiên rất vui mừng. Đời trước chăm chỉ hầu hạ Thái Hậu sáu năm, chưa từng được khen một lời. Bây giờ vừa bắt đầu, lại được khích lệ lớn như vậy, đáy lòng Thẩm Vũ châm biếm.
“Đa tạ thái hậu đã khen, dân nữ ở Vương phủ thường được dạy phải hiếu kính trưởng bối. Ngày thường dân nữ hay nghiên cứu sách thuốc, để bồi dưỡng cơ thể cho tổ mẫu. Lúc gặp Thái Hậu, giống như nhìn thấy người thân của dân nữ vậy, dân nữ chỉ có dùng hết sức hầu hạ, mới có thể an tâm.” Thẩm Vũ nhẹ nhàng cúi người hành đại lễ, giọng nói của nàng mang theo vài phần thành kính, giống như thật sự gặp người thân của mình.
Thái hậu gật gật đầu, được Xuân Phong giúp đứng lên, đi vào phòng trong.
“Hôm nay ai gia mệt mỏi, đều về trước đi!” Thái hậu phất phất tay, trực tiếp cho các nàng trở về, giống như đã mất hết hứng thú với các nàng.
Vốn trong lòng không yên Nguyễn Ngọc nghe thấy Thái Hậu nói những lời này, giống như được ban ân rất lớn, trên mặt lộ ra ý cười thoải mái. Nàng đắc ý nhìn về phía Thẩm Vũ, lại quay đầu chớp mắt với Hứa Tình.
Trên đường về, tất nhiên Nguyễn Ngọc không thể không chế giễu Thẩm Vũ.
“Mới nãy tỷ thật giỏi, muội còn tưởng Thái Hậu sẽ lưu Thẩm gia tỷ tỷ lại nói chuyện cơ! Không ngờ thái hậu nương nương mệt mỏi, hảo phúc khí của tỷ lập tức biến mất!” Nàng vừa nói, còn mang theo ý cười khi người gặp họa, nói xong thậm chí còn nâng đầu thổi một hơi vào không khí, giống như muốn thổi bay hết may mắn của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ vẫn bình thản như cũ, không để ý tới Nguyễn Ngọc.
Chờ Thẩm Vũ trở về sân, cung nữ dẫn đường nhẹ giọng dặn dò ba người các nàng: “Sau khi các cô nương vào nhà, không được đi ra, dù nghe thấy tiếng động gì cũng phải ở yên trong phòng. Trong hậu cung, truyền thuyết ma quỷ nhiều lắm, tốt nhất các cô nương nên tự lo cho bản thân mình!”
Vừa nghe cung nữ kia nói ma quỷ gì đó, Nguyễn Ngọc đã bị dọa, nàng vội vàng xoay người chạy vào phòng, “sầm” một tiếng đóng cửa lại. Hứa Tình quay đầu cười cười với Thẩm Vũ, rồi xoay người trở về phòng.
Thẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy buồn cười. Truyền thuyết ma quỷ? Cũng chỉ để lừa mấy đứa nhóc, thứ thật sự đáng sợ là nữ nhân trong hậu cung này!
Lúc Thẩm Vũ sắp vào cửa, bỗng nhiên có tiếng gọi nhỏ từ phía sau truyền đến.
“Tứ cô nương, nô tỳ là người bên cạnh Uyển Tiệp dư, nương nương muốn gặp người!” Cung nữ dẫn đường kia không đi, ngược lại bước nhanh về phía trước giữ chặt ống tay áo Thẩm Vũ, nét mặt thành khẩn.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt một chút, trong lòng thầm bật cười. Giờ lại diễn gì đây?
Các thứ nữ Thẩm gia bị Vương Phi chỉ dạy dù hơi thiển cận nhưng không phải ngớ ngẩn. Bây giờ đang là buổi tối, Thẩm Vũ vừa mới vào cung, Thẩm Uyển lập tức đã cho mật thám ở Thọ Khang Cung đến thông tri nàng? Căn bản là không có khả năng!
“Nếu ngươi thật sự là người bên cạnh Tiệp Dư, không ngại nói cho tỷ tỷ một tiếng, sau này còn có cơ hội gặp mặt. Nếu chỉ muốn đùa Thẩm Vũ, ta cảm thấy mấy lời này không hề buồn cười. Ngươi nên về đi, trời sắp tối rồi, không chừng lát nữa Mục cô cô sẽ tìm ngươi!” Thẩm Vũ dùng sức gạt tay nàng ta, xoay người đi vào nhà, trực tiếp đóng cửa lại.
Nhưng cung nữ kia nhanh chóng giữ cửa, không cho Thẩm Vũ đóng lại.
“Thẩm cô nương, người hiểu lầm rồi, thật ra Thái Hậu cho gọi người đến trò chuyện!” Nàng vẫn thấp giọng nói như cũ, giống như sợ người bên ngoài nghe được.
Thẩm Vũ thấy nàng cẩn thận, càng không dám tin nàng, ngược lại tăng thêm sức cố đóng cửa lại.
“Vậy thay ta xin lỗi Thái Hậu, canh giờ đã muộn, Vũ nhi sợ quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đến tạ tội!” Thẩm Vũ nôn nóng trả lời, giọng điệu lên cao hơn.
Minh Tâm với Minh Nhụy ở phòng bên nghe thấy tiếng, vội vàng chạy ra hỗ trợ, ba người chuẩn bị hợp lực đẩy cung nữ ra.
Chợt trong viện bỗng có thêm ánh sáng, Thẩm Vũ nheo mắt nhìn qua, thấy Mục cô cô cầm đèn lồng đứng giữa sân, ánh mắt thâm trầm nhìn về bên này.
Thẩm Vũ vội vàng bảo các nàng buông tay, mở cửa không nhìn tiểu cung nữ đang kiệt sức kia, bước nhanh về phía Mục cô cô.
“Thẩm cô nương đi thay xiêm y đi, Thái Hậu thật sự truyền người tới Thọ Khang Cung, lúc nãy chỉ là hiểu lầm!” Mục cô cô giơ đèn lồng trên tay lên, chiếu sáng mặt nàng, rồi im lặng đứng một bên chờ.
Bây giờ Thẩm Vũ không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, chạy vào trong phòng, để Minh Tâm mặc áo choàng cho nàng, sau đó lập tức ra ngoài. Cung nữ kia đứng sau Mục cô cô, thấy Thẩm Vũ đến gần, theo bản năng lùi về sau hai bước, cứ cúi đầu mãi, có vẻ hơi sợ Thẩm Vũ.
Dọc đường đi, ba người không mở miệng nói chuyện. Trong lòng Thẩm Vũ dù có nhiều nghi vấn, nhưng Mục cô cô không nói, đương nhiên nàng không thể hỏi. Nhưng nàng dựa vào hiểu biết với Thái Hậu từ kiếp trước, xem ra đây là một cuộc dò xét nhàm chán.
Cung nữ kia căn bản không phải người của Thẩm Uyển, mà là Thái Hậu phân phó nàng thăm dò Thẩm Vũ, nên mới có vở kịch ban nãy.
Khi Thẩm Vũ tiến vào nội điện, sớm có cung nữ đứng chờ, cởi áo choàng giúp nàng mới dẫn nàng vào. Thái hậu chưa ngủ, quần áo chỉnh tề nằm trên ghế.
“Vũ nhi, bóp chân cho ai gia.” Dường như nhận thấy Thẩm Vũ đến, Thái Hậu vẫy vẫy tay với nàng, không khách khí sai nàng làm việc, hoàn toàn không giải thích chuyện cung nữ ban nãy.
Thẩm Vũ không nói nhiều, nhận lấy cái đệm cung nữ đưa tới, quỳ bên cạnh ghế nằm. Vươn tay không nặng không nhẹ thay nàng bóp chân. Kiếp trước Thẩm Vũ từng sống trong hậu cung sáu năm, gần như có một nửa thời gian sống ở cung Thái Hậu, cho nên đối với lão yêu bà khó hầu hạ này, đương nhiên nàng hết sức quen thuộc.
Một lát sau, hơi thở người nằm trên ghế đã vững vàng, giống như ngủ quên. Mục cô cô ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, không biết nên đánh thức nàng, hay vẫn để Thẩm Vũ xoa bóp như thế, khiến Thái Hậu ngủ ngon hơn.
Qua một nén nhang, Thái Hậu còn chưa tỉnh, Thẩm Vũ vẫn quỳ một bên xoa bóp, không hề vì Thái Hậu ngủ mà dừng tay.
Cuối cùng Mục cô cô đi lên trước, nhẹ giọng gọi vài câu: “Thái hậu, thái hậu, nếu ngài muốn nghỉ ngơi, nô tỳ phụ ngài lên giường!”
Lúc này Thái hậu mới mở mắt, giống như vừa nghe thấy tiếng Mục cô cô, khoát tay áo, nói: “Không thể để Vũ nhi đi không một chuyến, nha đầu kia xoa bóp còn thoải mái hơn ngươi, cứ như đã quen hầu hạ ai gia!”
Thái hậu nhẹ giọng cảm thán một câu, rồi vươn tay, Thẩm Vũ rất thông minh đứng lên, nhẹ nhàng đỡ bà đứng lên.
Hai người vào phòng trong, thái hậu thưởng cho nàng được ngồi phía đối diện, Thẩm Vũ lập tức từ chối. Đúng là chuyện hài, địa vị của Thái Hậu trong hậu cung cao hơn bất cứ ai, nếu một nha đầu mới đến còn không phải là tú nữ như nàng, không biết nhìn mặt đoán ý, trực tiếp đặt mông ngồi đối diện với Thái hậu, không phải là muốn chết sao?
Thái hậu có vẻ vô cùng hài lòng với biểu hiện của nàng, bảo người đặt một cái ghế con dưới chân, lúc này Thẩm Vũ mới thoải mái ngồi xuống.
Thái hậu giơ tay cho mọi người thối lui, chỉ để hai người nói chuyện.
“Mấy năm nay Hân nhi sống tốt không?” Thái hậu không vòng vo, câu đầu tiên đã hỏi về Nguyên sườn phi. Hứa Hân là khuê danh của Nguyên sườn phi. Từ lúc Thẩm Vũ sinh ra tới giờ, trong vương phủ gần như không còn ai nhắc đến tên này.
“Tính tình mẫu thân độ lượng, bà cho rằng mình sống rất tốt, trông cậy vào một cô nương như con, dường như còn có hi vọng!” Thẩm Vũ cũng không quanh co, ăn ngay nói thật, trực lai trực vãng
(thẳng thắn)
.
Nếu là nàng của kiếp trước, chắc chắn sẽ không nói như vậy, không do dự chút nào nói cho thái hậu, Nguyên sường phi sống rất tốt, để Thái Hậu lão nhân gia cảm thấy thoải mái.
Con người vốn kỳ lạ, những người quen biết hiểu nhau, hình như nếu biết đối phương rời khỏi mình hoặc gia tộc, cuộc sống không tốt, mới thấy thoải mái.
Cho nên bây giờ Thẩm Vũ trả lời như vậy, Thái Hậu rất hài lòng. Mặt bà có phần rầu rĩ, thở dài một hơi, nói: “Tính nương ngươi, tất nhiên ai gia biết, sống khổ cũng muốn cường chống. May mà nàng dụng tâm với ngươi, cầu xin Hứa phu nhân, ai gia mới tìm cách cho ngươi tiến cung trước. Dù sao ai gia cũng là thân cô cô của nàng, không quan tâm nàng thì quan tâm ai!”
Thẩm Vũ liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn nhẹ giọng nói: “Dân nữ biết Thái Hậu trạch tâm nhân hậu, lúc này có thể vào cung hầu hạ ngài, dân nữ hết sức vui mừng!”
Ý cười trên mặt Thái Hậu càng rõ ràng, cúi đầu liếc mắt nhìn Thẩm Vũ một cái, lại hỏi: “Hôm nay hai lần dùng bữa, ai gia thấy ngươi gắp toàn thức ăn ai gia thích, là cha ngươi bỏ bạc ra mua tin tức?”
Thẩm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, âm thầm cười Thái Hậu cố tỏ ra nhân từ. Nàng thấp giọng nói: “Nếu thật sự biết những gì ngài thích, lúc Kiều phi nương nương vào cung, đã nói ra, cần gì nói cho một cô nương thứ xuất như dân nữ được lợi? Những điều này, lúc dân nữ vào cung, mẫu thân dặn dò cặn kẽ. Bà thẹn với Hứa gia, không còn mặt mũi tiến cung hầu hạ ngài, đặc biệt dặn Vũ nhi chú tâm, thực hiện luôn cả phần hiếu tâm của bà!”
Thẩm Vũ vừa nói vừa ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, biểu cảm tiếc nuối.
_________________________________________________________________________
* Lời tác giả:
Thái hậu đa nghi, trong suy nghĩ của Thẩm Vũ, thái hậu chính là lão yêu bà đánh mãi không chết, cả ngày nghĩ cách tra tấn nàng.
Hoàng Thượng tuy không phải con ruột của thái hậu, nhưng đấu trí giữa mẹ chồng – nàng dâu vẫn phải có, ThẩmVũ được sủng ái như thế, Thái Hậu trực tiếp xem nàng như Đắc Kỷ mà đối đãi. lw*_*wl