Edit: Lan uyển nghi
Beta: Huyền quý tần
“Thì ra hoa đỗ quyên vàng? Lúc trước tần thϊế͙p͙ vốn định dùng nhưng sau không dùng nữa.” Nét kinh ngạc trên mặt Thẩm Vũ thoáng nhạt, nàng vừa nói vừa giơ tay lên vỗ vỗ ngực, nét mặt thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lời của nàng không to không nhỏ, vừa đủ cho những người trong điện nghe rõ. Mục cô cô nghe vậy không khỏi cười lạnh vài tiếng.
“Lời của Xu Dung hoa thật buồn cười, túi thơm này rõ ràng chính là hoa đỗ quyên vàng, sao lai nói là không dùng? Chẳng lẽ lại trợn mắt nói dối?” Mục cô cô rơi vào tình thế cấp bách nên lời nói ra không chút suy xét, giọng điệu cũng thoáng châm chọc.
Thẩm Vũ khẽ liếc mắt nhìn sang, thần sắc trên mặt cười như không cười, không mặn không nhạt nhìn nàng. Trong điện lâm vào một mảnh im lặng, không ít người đều đưa mắt nhìn Trầm Vũ.
“Bên trong đích thực là hoa đỗ quyên, về phần có phải màu vàng hay không kính xin các vị nhìn rõ rồi sau hãy bình luận tiếp!” Khuôn mặt Trầm Vũ từ từ lạnh xuống, nàng nhẹ nhàng phất phất tay, hai người Minh Âm và Minh Tâm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, liền dẫn đến mấy tiểu cung nữ, bưng chậu đồng chờ lệnh.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng cúi người, nhặt túi thơm bên chân lên, từ bên trong lấy ra ít cánh hoa.
“Đây là hoa đỗ quyên có độc theo lời Mục cô cô, bây giờ ta bỏ những cánh hoa này vào trong chậu nước..” Nàng vừa nói vừa vươn tay ra rồi thả tay, những cánh hoa rơi vào trong chậu.
Ánh mắt của mọi người vô thức nhìn qua, trong chậu đồng không phải là nước trong, mà là một loại chất lỏng trông giống như dầu, chỉ thấy những cánh hoa nổi trên mặt nước, có vài cánh chìm xuống đáy chậu. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, trong chất lỏng dần dần có biến hoá… Sắc vàng loang ra xung quanh cánh hoa trông như đang phai màu.
Thấy tình huống vừa xảy ra, mọi người càng thêm tập trung. Tề Ngọc lạnh nhạt nhìn biến hóa trong chậu đồng, khóe miệng vẽ ra ý cười thanh lãnh. Đến khi màu vàng trên bề mặt cánh tan sạch, sắc đỏ ban đầu mới lộ rõ.
Không ít người hít sâu một hơi, sự kinh ngạc lộ rõ trên mặt. Hứa Câm vẻ mặt ngẩn ngơ, nàng im lặng nhìn chậu chất lỏng dần biến đổi, những cánh hoa màu đỏ bồng bềnh đung đưa bên trong có vẻ cực kỳ gai mắt.
Nàng theo bản năng liếc mắt nhìn Thầm Vũ một cái, đúng lúc Thẩm Vũ nhìn về phía nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Sự đắc ý và khinh miệt trong mắt Thẩm Vũ chiếu thẳng vào Hứa Câm không chút che dấu.
“Cái này vốn là hoa đỗ quyên đỏ, bởi vì muốn màu sắc trong ngoài túi thơm đều nhau nên thần thϊế͙p͙ mới sai cung nữ đi nhuộm màu cánh hoa. Thẩm Vũ ta vốn chỉ là con thứ, không có hứng thú gì với y dược nên chẳng có kiến thức uyên bác như các phi tần thân là con cả. Với thần thϊế͙p͙ thì hoa đỗ quyên vàng với hoa đỗ quyên đỏ cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng đám nô tài ôi chao thật cả gan, dám vu khống đặt điều chửi rủa bản tần. Tần thϊế͙p͙ thật sự nuốt không trôi cơn tức này, hết thảy kính xin hoàng thượng định đoạt!” Thẩm Vũ chậm rãi nói nửa câu đầu, nhưng đến nửa sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mục cô cô bằng ánh mắt sắc bén.
Mục cô cô bỗng nhiên bị nàng nhìn chằm chằm như vậy không khỏi lui về phía sau một bước. Thẩm Vũ căn bản không thèm cố kỵ Mục cô cô là người của ai, tồn tại bao lâu trong hậu cung này. Giờ phút này nàng chỉ muốn giải tỏa hết oán khí trong lòng.
Tục ngữ nói đúng, đánh chó phải ngó mặt chủ, nhưng Thẩm Vũ còn chưa thèm ngó mặt vị chủ này.
Phen này từ từ từng chữ của Thẩm Vũ chất chứa căm phẫn, trong đại điện lại lâm vào hoàn toàn yên tĩnh. Tề Ngọc đã ngồi trở lại lên ghế, hắn giơ tay lên chậm rãi xoa cằm, nghe những lời của Thẩm Vũ, trên mặt thoáng nét cười lạnh. Xu Dung hoa, thật cao tay!
“Xuân Phong, ngươi đi vào nhìn một chút, hỏi xem thái y, mẫu hậu đến cùng là bị làm sao?” Nam nhân trầm ngâm một lát, mới lạnh lùng nói.
Xuân Phong không dám chần chờ, vội vàng xoay người vào phòng trong. Trong đại điện, không khí vẫn rất căng thẳng, hiển nhiên chiêu này của Thẩm Vũ, có vẻ đã giáng cho Thái hậu một đòn đau. Giờ từ trên xuống dưới Thọ An cung chắc chắn đã đắc tội Xu Dung hoa, giờ nàng tránh được kế này, giờ hoa đỗ quyên không có độc, hoàng thượng lại muốn tra xem thái hậu làm sao. Rốt cục cũng chỉ đành nói bệnh cũ gây nôn mửa và co giật của thái hậu lại tái phát.
“Mục cô cô, ngươi xem, ái tần của trẫm cảm thấy ngươi thân là người dưới lại dám xúc phạm bề trên, lăng mạ nàng. Ngươi cũng hiểu cung quy rồi, còn không mau ra tạ lỗi với Xu Dung hoa!” Nam nhân nhẹ nhàng hất cằm, trên mặt thần sắc mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Mất công mời hắn tới, không ngờ màn kịch đã định lại thành ra thế này. Kịch dù hay nhưng đã lộ từ đầu. Kết cục cũng bị kẻ khác thay đổi, lần này xem ra thái hậu hoàn toàn bại trận rồi.
“Nô tỳ đáng chết, kính xin Xu Dung hoa đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ lần này!” Mục cô cô dù không cam lòng nhưng cũng biết tính tình Thẩm Vũ bèn tỏ vẻ nghiêm túc chân thành, cúi đầu nhún nhường hành lễ với Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ hừ lạnh, mắt nàng lướt qua Hoàng Thượng ngồi ở chủ vị. Ánh mắt của nam nhân tình cờ cũng nhìn nàng, trong mang vài phần hứng thú và trêu chọc.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng quay đầu đi nhìn Mục cô cô, nét mặt lạnh dần, ánh mắt của nàng vẫn dừng lại trên mặt Mục cô cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Mục cô cô, ngươi có biết cái gì là tai bay vạ gió không? Giống như ban nãy ngươi ném túi thơm vào người bản tần vậy, bản tần nào phải “đại nhân”, chỉ là một tứ phẩm Dung hoa thôi, Hoàng thượng và Thái hậu mới là “đại nhân”, nào dám nói tới “đại nhân đại lượng”. Cứ theo cung quy, nô tài phạm thượng, ngươi tự biết hình phạt là gì, đi lĩnh phạt đi!”
Thẩm Vũ ném những lời này không chút khách khí, trong điện không ít người lắp bắp kinh hãi. Ngay cả Mục cô cô cũng ngẩn người, bà không ngờ Thẩm Vũ thật sự không nể mặt bà như vậy.
Đúng lúc này, nam nhân ngồi ở chủ vị bỗng hắng vọng bật cười, nét sung sướng tràn nơi khóe mắt không chút che dấu. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn sang, Hoàng Thượng nhẹ nhàng hất cằm lên, cứ như vậy nhìn Thẩm Vũ, sau đó ngón trỏ chỉ thẳng vào Thẩm Vũ, trầm giọng nói: “Trẫm thích ngươi!”
Vì lời nói của Hoàng Đế, Mục cô cô chẳng còn lòng dạ nào mà phản kháng, bà nhẹ nhàng thi lễ với Thẩm Vũ rồi lui ra ngoài.
Trong tẩm cung, Xuân Phong càu nhàu hồi lâu mới đi ra, ánh mắt nàng đảo qua nhưng không trông thấy bóng dáng Mục cô cô, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
“Thái y nói như thế nào?” Không đợi nàng cân nhắc thấu đáo, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoàng Thượng đã truyền tới.
“Thái hậu nói để ba vị Dung hoa lui xuống đi, mời Hoàng Thượng ngài vào trong tẩm cung nói chuyện.” Xuân Phong vội vàng thu liễm tâm tình, sụp mi cụp mắt nói.
Ý cười trên mặt Hoàng Thượng không giảm, bước thẳng vào nội điện. Xuân Phong vẫn canh giữ ở bên ngoài như cũ, có ba cung nữ tiến đến hẳn là muốn đưa đám Thẩm Vũ đi ra ngoài.
Thẩm Vũ khẽ nhướng mày nhìn sang, vẻ khó chịu trên mặt lộ rõ. Cơn tức trong đầu nàng còn chưa nguôi mà đã phải đi ư? Thái hậu nghĩ hay ghê! Chỉ xử lí có mỗi Mục cô cô thôi, ấy là còn chưa chắc có khi bên hành hình vì nể sợ Thái hậu mà tự ý giảm hình phạt.
“Kính xin ba vị Dung hoa đi trước.” Xuân Phong thấy cả ba người đều đứng tại chỗ bèn nhẹ nhàng cúi người, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Thẩm Vũ có ở lại cũng vô ích, mặt mũi u ám bước ra ngoài. Trong lòng thầm nghiến răng, lần này nàng nhớ rồi đấy!
Khi hoàng thượng đi vào nội điện, thái hậu thật sự đang nôn mửa, cho dù bên trong có huân hương, nhưng mùi hương vị khó chịu vẫn quanh quẩn chóp mũi. Hắn dừng bước ngay ngoài cửa, lông mày nhíu lại. Hắn rất… muốn phủi tay chạy lấy người!
“Thái y lăn ra đây cho trẫm!” Nam nhân đêm nay bị lôi đến xem trò vui tâm tình bực bội, rốt cục vẫn bùng nổ, tiếng gầm gừ của truyền khắp cả nội điện.
Cuối cùng hai vị thái y vội vàng chạy ra từ trong phòng, thần sắc trên mặt đều mang vài phần sợ hãi và khó xử.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần bước đầu chẩn đoán bệnh, thái hậu người bị phong hàn, ăn thức ăn không hợp, mới khiến bệnh tình nặng thêm.” Hai thái y quỳ rạp xuống bên chân Tề Ngọc, người lớn tuổi hơn một chút mở miệng trước, ngữ khí thập phần cẩn thận, sợ lại chọc giận Hoàng Thượng.
Tề Ngọc không khỏi hừ lạnh một tiếng, nét mặt càng thêm u ám, hắn chỉ vào mũi thái y kia mắng: “Nói vớ vẩn! Mới rồi không phải khẳng định là trúng độc sao? Sao giờ lại đổi miệng, các người tra xét cho cẩn thận xem người ăn phải cái gì! Trẫm nuôi không đám vô dụng các ngươi ư! Cách chức điều tra! Một người hai người mù cả mà nhận sau chủ ư?”
Hoàng Thượng quát không chút nể nang, nói năng có khí phách, làm cung nhân chung quanh ai ai cũng hoảng hốt. Thái hậu vẫn nằm liệt giường, nôn lên nôn xuống, đương nhiên không còn sức ngăn lại hoàng thượng giận chó đánh mèo.
“Còn Thọ Khang cung này từ trên xuống dưới có bao nhiêu nô tài mà không hầu hạ nổi Thái Hậu cho tốt. Phong hàn nhập thể? Thức ăn có vấn đề? Phạm sai lầm sơ đẳng như thế, mẫu hậu nuôi các ngươi ăn phân sao? Toàn bộ nô tài, từng nhóm lĩnh phạt, ai cũng không bỏ! Cung nhân hành hình nếu dám nương tay, trẫm tuyệt không khinh xuất bỏ qua!” Hoàng thượng trên mặt lộ nét cười lạnh, mắt hắn lướt qua cung nhân trong điện, đợi nhìn thấy bọn họ lộ ra vài phần hoảng hốt, tâm trạng khó ở của hắn mới hơi dịu đi chút ít.
Thọ Khang cung này hắn cũng không muốn ở lâu, lúc chuẩn bị xoay người rời đi nhìn thấy Mục cô cô được một tiểu cung nữ đỡ đi đến. Dáng vẻ khập khiễng rất đáng thương.
Tề Ngọc ngừng lại đứng ở chỗ cửa điện, trên mặt thoáng nét cười tựa như không, hiển nhiên đang đợi Mục cô cô đến.
“Nô tài phạm thượng, đánh không ít hèo nha, cô cô còn có thể đi về xem ra người hành hình quả nhiên thiện tâm nương tay. Không không coi lời chủ nhân ra gì, trẫm vừa mới ra lệnh cho toàn bộ họ khang cung chịu phạt, Mục cô cô còn phải nhận lần phạt thứ hai, đến lúc đó đừng quên dặn dò người hành hình xuống tay nặng một chút, nếu không trẫm sẽ mất hứng!” Hoàng Thượng nhìn bà đến gần, lời trào phúng vẫn cứ tuôn, hai câu cuối còn lên giọng, lời nói nồng nặc ý cảnh cáo.
Mục cô cô tất nhiên là không dám lơ là, bà thả tay tiểu cung nữ, cúi người xuống, chậm rãi quỳ rạp xuống trước mặt hoàng thượng hành đại lễ. Nam nhân nhìn thấy dáng điệu nhún nhường của bà, hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi.