Tiến Công Sủng Phi

Chương 3: Cái gọi là thúc cháu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên sườn phi ngơ ngẩn cả người, toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt không thể tin nhìn Thẩm Vũ. Thẩm Vũ từ nhỏ đến lớn, đến tận bây giờ chưa từng nói nặng lời như thế.


“Vũ nhi, con sao vậy? Bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, lúc trước thời nương và phụ thân con, Hoàng Thượng chưa đăng cơ, Hứa gia cũng không hiển hách như bây giờ, chuyện này không thể oán cha con. Huống hồ từ khoảnh khắc nương tiến vào Thẩm vương phủ, Hứa gia đã không muốn nhìn mặt nương nữa, nhiều năm như vậy không hề liên lạc, căn bản không còn quan hệ. Trước mặt người ngoài không được nói như thế, ngoại tổ mẫu của con phải là Vương phi…” Nguyên sườn phi run run, dường như muốn vịn thành giường đứng lên, sắc mặt của bà tái nhợt, hiển nhiên đã bị Thẩm Vũ dọa.


Thẩm Vũ nghe nương nói vậy, cảm giác không cam lòng và khủng hoảng ập đến. Suốt ngày thầm nghĩ an giữ bổn phận, nhẫn nhịn, người không giữ mạng trong tay mình, chắc chắn không thắng được.


“Nương, người không cần nói nữa.” Thẩm Vũ hít sâu một hơi, mới bình ổn kích động trong lòng lại, giọng điệu của nàng trầm xuống, mang theo vài phần bất lực và khẩn cầu.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai mẹ con đối diện nhau. Trên mặt Thẩm Vũ có vài phần mỏi mệt, Nguyên sườn phi thì hơi thất vọng.


“Nương, con biết cha bắt mọi người trong phủ gọi người là Nguyên sườn phi, là cha nhớ tình xưa, một nguyên phục thủy là ngụ ý tốt. Người thường dạy con, ẩn nhẫn điệu thấp, không quan tâm hơn thua. Với tình cảnh bây giờ của Vương phủ, con nhất định phải vào cung. Nương, con chỉ hỏi người một câu, người hy vọng để con giẫm lên vết xe đổ của người? Tránh ở cái sân nhỏ này, chủng hoa lưu điểu*, an tâm làm thϊế͙p͙ thất?” Thẩm Vũ đột nhiên quỳ xuống, chậm rãi quỳ tới cạnh tháp, giữ chặt cánh tay Nguyên sườn phi, nước mắt tràn mi, trong âm thanh nghẹn ngào.


*Chủng hoa lưu điểu: trồng hoa, đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch.
Dù là sườn phi của vương phủ, hay phi tần trong hậu cung, chẳng qua tên gọi dễ nghe hơn, nói cho cùng đều là thϊế͙p͙, là đồ chơi của nam nhân lúc nhàn rỗi thôi.


Nguyên sườn phi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, trong mắt không có tiêu cự. Bà hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhi do chính mình nuôi dạy, có thể nói trắng ra như thế. Chỉ có người gần gũi nhất mới có thể chọc trúng chỗ đau của bà, dễ dàng khiến cho nửa đời người của bà trở thành chuyện cười bi hài nhất, làm cho bà trở thành một người nữ nhân vô năng yếu đuối.


“Con ngoan.” Sau một lúc lâu, Nguyên sườn phi mới hồi hồn lại, bà đưa tay sờ mặt Thẩm Vũ, dịu dàng nói, trong giọng nói lộ ra vài phần nghẹn ngào.


“Nương vẫn nghĩ con còn nhỏ, về sau có thể từ từ dạy. Thân là thứ nữ, lại có khuôn mặt xinh đẹp, sau này vào cung dễ khiến người khác chú ý, tóm lại sẽ phải chịu thiệt, nên nương mới nghĩ đủ mọi cách gièn giũa tính tình của con. Bây giờ nương biết mình sai rồi. Nương làm thế khác nào dạy con làm thϊế͙p͙, A Vũ của chúng ta làm sao có thể làm thϊế͙p͙!” Nguyên sườn phi giống như đã hạ quyết tâm, càng gần cuối giọng của bà càng kiên định. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thẩm Vũ, động tác dần tăng thêm lực đạo.


Trong mắt Thẩm Vũ lóe lên chút chờ đợi, Nguyên sườn phi từ từ đứng dậy, đi giày vào, từ dưới sàn lấy ra chiếc hộp gỗ. Bà chậm rãi mở hộp, lấy ra một lá thư.


“Trước giờ không có người mẹ nào bỏ được con của mình, ngoại tổ mẫu của con cũng thế. Bao năm qua, tuy Hứa gia không để ý tới nương nhưng ngoại tổ mẫu của con mỗi tháng đều sai người đưa thư tới, nương nghĩ sau này con sẽ cần Hứa gia giúp đỡ, nên không vứt thư đi. Đợi lát nữa nương viết một lá thư gửi qua đó, xin ngoại tổ mẫu tìm cho con một gia đình tốt, không cần quan to chức trọng hay chư hầu nổi tiếng, chỉ cầu có thể làm đương gia chủ mẫu, làm vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng!” Nguyên sườn phi nhẹ nhàng cầm tay nàng, lòng bàn tay lạnh như băng.


Thẩm Vũ hơi lo lắng nhìn sang, thấy sắc mặt Nguyên sườn phi tái nhợt, trên môi dường như không có huyết sắc. Giờ phút này tuy nương cố cười, nhưng có thể nhận thấy cả người bà đang run rẩy.


“Nương, con đi rồi, người làm sao bây giờ? Chuyện này dù có thành hay không, nhất định sẽ xé rách da mặt với vương phủ. Con đã bị chỉ định một tháng sau phải tham gia tuyển tú, nếu người để Hứa gia làm khó dễ ở giữa, đến lúc đó người phải làm sao?” Thẩm Vũ nắm lấy tay mẫu thân, trong lòng vô cùng khó chịu.


Vô tình nhất là nhà đế vương, bất đắc dĩ nhất là người làm thϊế͙p͙.


Nguyên sườn phi giật giật môi, không nói được câu nào, bà không thể phản bác. Để Thẩm Vũ không phải vào cung, thật sự quá khó khăn quá khó khăn, Vương phi sớm để mắt tới Thẩm Vũ, hy vọng Tứ cô nương tướng mạo xuất chúng này có thể ở hậu cung thịnh sủng một khoảng thời gian, giúp đỡ hai vị nương nương kia.


“Nương, dù con không thể làm thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn có thể giúp con.” Thẩm Vũ chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống cạnh giường, cầm lá thư, đơn giản nhìn lướt qua. Nội dung chủ yếu là ít chuyện vặt vãnh, nhưng trong từng câu chữ đều lộ ra sự lo lắng và quan tâm.


Nguyên sườn phi ngẩng đầu, nhìn con chăm chú, chống lại đôi mắt sáng ngời của Thẩm Vũ, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Không ai hiểu con hơn mẹ, Thẩm Vũ đã động tâm, tự nhiên không ly khai được Hứa gia – phủ Quốc Cữu nhà cao cửa rộng này.


“A Vũ, con phải hiểu rõ, một khi đi trên con đường này, lúc con vừa tiến cung sẽ trở thành cái đích bị mọi người nhắm đến!” Nguyên sườn phi đưa tay chỉnh lại tóc trên trán Thẩm Vũ, giọng nói vô cùng ôn nhu.
Thẩm Vũ nhìn thẳng vào mắt bà, kiên định gật đầu.


Hai mẹ con thương lượng thêm một lúc, thẳng đến lúc viết xong lá thư gửi tới Hứa gia. Đến lúc Thẩm Vũ ra ngoài, đã tới giờ dùng cơm. Nàng vội vàng trở về sân của mình thay xiêm y, đến nhà chính dùng cơm trưa với Vương phi.


Còn cách nhà chính một đoạn, liền thấy Thẩm Vận đi qua đi lại một chỗ, hiển nhiên đang sốt ruột chờ đợi.


“Tứ tỷ tỷ, sao giờ tỷ mới đến? Gần đây tỷ luôn phạm sai lầm, may mà có muội bao che!” Thẩm Vận thấy bóng dáng nàng, vội vàng vọt tới, một phen giữ chặt cánh tay nàng, vẻ mặt mang vài phần bất mãn.
Thẩm Vũ tự biết mình đuối lý, vội vàng thấp giọng xin tha: “Muội muội tốt, bỏ qua cho ta một lần đi!”


Hai tỷ muội không dám trì hoãn thêm, vội vàng bước nhanh vào nhà chính. Quả nhiên, Thảm vương phi đã ngồi ghế chủ vị, Lục cô nương Thẩm Linh đã đến từ lâu, nhu thuận đứng một bên, hiển nhiên đang đợi hai người.


“Vương phi, chúng con đến chậm, kính xin người trách phạt!” Thẩm Vũ nhỏ nhẹ cất lời nhận sai, cả hai cúi người hành lễ.


“Thôi, mau ngồi xuống đi, miễn cho đồ ăn lạnh. Hôm nay Vương gia không về, vài vị thiếu gia ăn ở ngoài, chỉ còn bốn người chúng ta thôi!” Thẩm vương phi một thân màu đỏ, trên người là áo gấm thêu hoa hải đường của Vân Phi trang, phối với váy đỏ đính đầy ngọc trai *, quả nhiên là phong thái ung dung đẹp đẽ quý phái.


* Áo gấm của Thẩm vương phi:
Ba cô nương vội vàng ngồi xuống vị trí của mình, đợi Thẩm Vương Phi cầm đũa lên, các nàng mới cẩn thận cầm lấy đũa. Trên bàn ăn vô cùng im lặng, trừ bỏ ngẫu nhiên có tiếng bát đũa chạm nhau, mọi người nhai kĩ nuốt chậm, động tác tao nhã.


Thẩm Vương Phi vừa để đũa xuống, ba người cũng nhanh chóng bỏ đũa xuống. Súc miệng, rửa tay, khi nha hoàn dâng trà thơm, ba vị cô nương vốn chuẩn bị cáo từ ngoan ngoãn ngồi im. Mỗi khi Thẩm Vương Phi có chuyện cần nói, sẽ để hạ nhân dâng trà sau khi dùng bữa.


“Ngày tuyển tú không còn xa, lần này hai tỷ muội các ngươi phải chuẩn bị cho tốt. Bên nhà ngoại cũng có vài vị biểu tỷ muội tiến cung, đến lúc đó phải năng giúp đỡ lẫn nhau, chung quy đều là đại biểu cho lợi ích của thế gia, không phải vạn bất đắc dĩ không được đấu tranh nội bộ!” Khuôn mặt Thẩm vương phi nghiêm túc, mày hơi nhướn, có lẽ ở bên người lão phu nhân đã lâu, giọng nói cũng mang theo vài phần áp lực.


Hai người Thẩm Vũ vội vàng gật đầu, Thẩm Vũ hơi nâng mắt nhìn lướt qua Thẩm Vương Phi. Thẩm Vương phi là nữ chủ nhân tôn quý nhất phủ này, đáng tiếc so sánh với các thϊế͙p͙ thất, bà cũng lớn tuổi nhất. Cho dù đắp một tầng son phấn dày lên mặt, cũng không che được nếp nhăn nơi khóe mắt. Hơn nữa Thẩm Vương Phi xưa nay luôn nhăn nhó khó chịu, cho nên biểu tình trên mặt cũng cứng đờ.


“Quy củ trong cung chắc hẳn các người đã biết, không cần ta nói lại. Nhớ kỹ vài điểm là đủ rồi, các ngươi là thứ cô nương xuất thân từ Thế gia, tuyệt đối không được có lòng dạ khác! Nếu làm chuyện gì có lỗi với Vương phủ, chớ trách ta độc ác, các di nương trong nhà còn trông cậy vào các ngươi đó!” Thẩm Vương Phi nheo mắt, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo.


Trong phòng hoàn toàn im lặng, hai người gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.


Hậu cung Đại Tần bây giờ, có thể xem như thiên hạ chia làm ba phần, vị trí Hoàng hậu bỏ trống. Tuy có quy định hậu cung không được tham gia vào việc chính sự, nhưng lại có thiên ti vạn lũ quan hệ với điện chính. Hoàng Thượng nâng đỡ tân quý chiếm cứ một phe, Thái Hậu dựa vào Hứa gia chiếm lấy một góc, còn lại các thế gia trăm năm đương nhiên là phe cuối cùng. Ba cỗ thế lực tác động lẫn nhau, đấu đá với nhau, không ai nhường ai.


Quy tắc quan trọng nhất trong hậu cung chính là lúc thái tử đăng cơ, mẹ ruột phải chết. Cái gọi là đi mẫu lưu tử, chẳng qua sợ thái tử thiên vị bên ngoại, để họ ngoại nắm giữ triều chính. Cho nên bình thường thế gia sẽ đem đích nữ vào cung làm phi tần có địa vị cao, cố gắng tranh thủ vị trí Hoàng Hậu, còn đẩy thứ nữ vào để tranh thủ tình cảm, đồng thời đảm đương nhiệm vụ sinh con. Đến lúc đó, một mũi tên bắn hai con chim, mạng của thứ nữ đổi lấy vị trí đứng đầu trong các thế gia quả nhiên rất đáng giá.


Đương kim Hoàng Thượng chính là do thứ muội của Thái Hậu sinh ra. Nói đúng ra, có quan hệ thúc cháu với Thẩm Vũ. Thẩm Vũ nghĩ thế, mới phát hiện nàng và Hoàng Thượng đúng là cách một thế hệ, không khỏi buồn cười. Thân mẫu của Hoàng Thượng là người nhỏ tuổi nhất trong các cô nương của Hứa gia, cho nên tiến cung muộn. Vì thế, Hoàng Thượng chỉ lớn hơn nàng mười tuổi. Kiếp trước nàng không cầu cạnh Thái Hậu và Hứa gia, lấy thân phận cô nương thế gia vào cung, về sau càng không có quan hệ.


Đến khi ba người ra ngoài, Thẩm Linh thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên nàng rất sợ người mẹ cả này.


“Chuyện tốt của hai tỷ sắp đến, muội chúc mừng hai tỷ trước. Chỗ di nương còn có chút chuyện, muội xin cáo từ!” Thâm Linh mới mười tuổi đã tri thư đạt lí*, thi lễ với hai người rồi lui ra, mặc dù vẫn là con nít, nhưng ở lâu trong Vương phủ, nghiễm nhiên mang bộ dáng người lớn, tiến thối thoả đáng


* Tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
____________________________________________________________
* Lời tác giả:


Nói là chú cháu, có phải khẩu vị hơi nặng không? Có nhiều thân thích cả đời không qua lại với nhau, chẳng khác nào không tồn tại, cho nên kiếp trước nữ chủ căn bản không nghĩ đến phương diện này. Bởi vì có độc giả yêu cầu hình tượng đại thúc ổn trọng, nên ta để là chú cháu, được không? o(n_n)o