- Thửa mong cô nương nhượng chiêu, tại hạ đã nói rồi, chúng ta chỉ phân cao hạ thì dừng, quyết không hại đến cô nương!
Thân Phi Quỳnh tức đến tím mặt, thế nhưng lúc này huyệt đạo bị khống chế, miệng không nói được, người không cử động được, tức giận mím môi nhắm mắt im lặng.
Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền nói:
- Xin chúc mừng lão trượng thắng đến thật thần kỳ!
Kim Thiết Khẩu nói:
- Ê nhân chứng, giờ nhanh bế cô ta vào trong!
Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người ra hỏi lại:
- Để làm gì?
- Cứu ngươi!
- Hả? Cô ta có thể cứu tiểu muội tại hạ?
Kim Thiết Khẩu phát tay nói:
- Không hỏi nhiều, nhanh bế cô ta vào trong đi!
Nhạc Tiểu Tuấn vốn còn hoài nghi, đồng thời ngần ngại động vào người Thân Phi Quỳnh, thế nhưng việc cứu Trúc Thu Lan là cần kíp hệ trọng, cho nên y lời lão ẵm ngang lưng Thân Phi Quỳnh đi vào trong miếu.
Kim Thiết Khẩu khi ấy mới bước tới bên người Xuy Yên Báo Đằng Cao, vỗ mạnh hai cái vào lưng, lão ta cười cười nói:
- Ngươi tạm thời ở ngoài này canh giữ, tuyệt đối không cho bất cứ người nào xông vào trong miếu, hiểu chứ? Huyệt đạo ngươi tuy đã giải khai, thế nhưng kỳ kinh của ngươi vẫn chưa đả thông hoàn toàn, trước khi trời sáng, nếu như ta chưa thi thủ thông kinh đả mạch cho ngươi thì ngươi chẳng còn nhìn thấy mặt trời được nữa đâu!
Nói rồi, quay người thủng thẳng đi vào trong miếu.
Nhạc Tiểu Tuấn bế Thân Phi Quỳnh vào trong đại điện, thì Kim Thiết Khẩu cũng đã theo vào, lão nói ngay:
- Thời gian đã rất gấp, ngươi nhanh điểm vào bảy huyệt đạo trên người cô ta.
Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu hỏi:
- Lão trượng cần tại hạ điểm bảy huyệt đạo nào đây?
- Trương Cương, Bình Môn, Kiên Tỉnh, Hiệp Môn, Nhủ Căn, Nhật Nguyệt!
Nhạc Tiểu tuấn nghe lão ta đọc liền bảy huyệt đạo, thì không khỏi có chút ngần ngại.
Nên biết, Trương Cương thuộc Đốc mạch, nằm ở cuối đốt xương cụt. Bình Môn thuộc Thái Dương kinh, nằm ở lưng, Thiên Môn thuộc Thủ Dương minh kinh, nằm ở gáy, Kiên Tỉnh thuộc Thủ Thái Dương kinh nằm ở đầu vai, Hiệp Môn thuộc Túc Thái Dương kinh nằm ở eo lưng, Nhủ Căn thuộc Túc Dương minh kinh, nằm ở chân nhủ hoa. Nhật Nguyệt thuộc Thái Dương kinh cũng nằm ngày trên nhủ hoa.
Thử hỏi, những huyệt đạo đều nằm ở những chỗ hiểm yếu, làm sao một nam nhi có thể xuất thủ đối với nữ nhân được?
Trên giang hồ, tuy xưa nay không hề có quy định là nam nhân không được điểm vào các yếu huyệt này của nữ nhân, thế nhưng trong làng võ lâm hắc bạch đạo, tự nhiên đều có cấm kỵ thành quen.
Nhạc Tiểu Tuấn do dự hỏi:
- Lão trượng, tại sao muốn tại hạ điểm các huyệt đạo này?
Kim Thiết Khẩu nhướng mày nhìn chàng hỏi lại:
- Ngươi chẳng lẽ không muốn cứu lệnh muội?
- Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc cứu tiểu muội?
Kim Thiết Khẩu cắt ngang:
- Rất có liên quan, vừa rồi chẳng phải ta đã nói là cứu tinh đến đó hay sao? Cô ta chính là cứu tinh của lệnh muội đấy!
- Tại hạ thật tình chưa hiểu, lão trượng đã khống chế huyệt đạo của Thân cô nương, nếu trên người cô ta có thuốc giải, thì chúng ta có thể lấy...
Kim Thiết Khẩu không đợi chàng nói hết, đã lắc đầu nói:
- Ta đã nói là Thanh Sát chưởng không có thuốc giải!
- Vậy điểm bảy huyệt đạo của Thân cô nương, thì có dụng ý gì?
- Ái, công tử à, đây là biện pháp cấp cứu mà ta chợt nghĩ ra trong đường bí, cứ nghe theo lời ta quyết không sai. Ái, nói cho ngươi biết, trên đời này, chỉ duy nhất cô ta là có thể cứu được lệnh muội, mà muốn cứu lệnh muội thì không thể không điểm bảy huyệt đạo của cô ta.
Nhạc Tiểu Tuấn càng nghe càng mơ hồ bán tín bán nghi nói:
- Điều này...
- Ái! Có gì mà ngại chứ, cứu người là trọng, chấp kinh tòng quyền, nếu ngươi không chịu điểm bảy huyệt đạo của cô ta, thì tính mệnh của lệnh muội quyết không đảm bảo nổi, ta nói vậy là đã tận tâm tận ỳ.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe lão ta nói ngữ khí thành thật, lại sợ nếu chần chừ khiến lão ta bất mãn mà phất tay chẳng quản đến thì nguy. Chuyện bất đắc dĩ, không thể không cứu mạng Trúc Thu Lan nhưng chàng vẫn còn chút ngại ngùng hỏi:
- Lão trượng có thể nói cho tại hạ biết rõ hơn, điểm bảy huyệt đạo trên người Thân cô nương, thì cô ta làm sao cứu được tiểu muội?
Kim Thiết Khẩu lắc đầu nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi cứ điểm huyệt đạo tự khắc sẽ rõ.
Nhạc Tiểu Tuấn chớp mắt nhìn lão ta hỏi tiếp:
- Tại hạ xin hỏi thêm một câu, nếu tại hạ điểm bảy huyệt đạo này trên người Thân cô nương thì cô ta sẽ thế nào?
- A, điều này không hệ trọng gì, đợi đến khi cô ta cứu trị thương thế cho lệnh muội xong, thì huyệt đạo trên người cô ta tự nhiên cũng giải tán thôi!
- Hảo, tại hạ xuất thủ ngay bây giờ chứ?
- Hãy chậm đã!
Kim Thiết Khẩu lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Ngươi cần phải nghe theo lệnh của ta mà làm, bảo điểm là ngươi phải nhanh chóng xuất thủ, tuyệt đối không được chậm trễ, nhớ chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói:
- Tại hạ đã nhớ!
Kim Thiết Khẩu đột nhiên vung tay phải ra, năm ngón tay đúng lúc chộp lên vai trái chàng, tay trái lại chộp vào cổ tay của chàng rồi giữ chặt lấy khuỷu tay.
Nhạc Tiểu Tuấn giật mình la lên:
- Lão trượng muốn làm gì chứ!
- Ái,ngươi chớ vùng vẫy, ta chỉ đem chân khí truyền sang cho ngươi, trợ lực ngươi mới có thể điểm huyệt đạo cô ta được. Ta chộp vào vai ngươi, chính là không để chân khí thượng nghịch theo cánh tay, ngươi hoảng gì chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn nghe thì thấy càng kỳ quái, tại sao cần phải có lão ta truyền thêm chân khí sang thì mới có thể điểm huyệt được Thân Phi Quỳnh?
Chỉ nghĩ đến đó, bỗng thấy từ tay Kim Thiết Khẩu một luồng khí nóng truyền sang, cả bả vai phút chốc tợ hồ như gặp phải nước sôi, thực khiến khó lòng mà chịu nỗi.
Bên tai khi ấy cũng liền nghe tiếng Kim Thiết Khẩu nói:
- Nắm quyền, chỉ đưa ngón trỏ ra, chuẩn bị điểm huyệt!
Nhạc Tiểu Tuấn y lời, nắm tay lại, chỉ đưa ngón trỏ ra, bỗng thấy luồng nhiệt khí vừa truyền vào vai theo Tam dương kinh truyền xuống ngón tay, chàng cúi mặt nhìn đầu ngón tay, bỗng cả người chấn động.
Nguyên là ngón tay trỏ chàng đưa ra lúc này đã biến thành đỏ rực lên như lửa không biết là công phu gì?
Không kịp nghĩ gì, đã lại nghe giọng Kim Thiết Khẩu thúc giục:
- Nhanh điểm!
Nhạc Tiểu Tuấn chỉ còn biết y theo lời lão ta lần lượt điểm từng huyệt Trương Cương, Bình Phong, Thiên Môn, Kiên Tỉnh, Hiệp Môn, Nhủ Căn và Nhật Nguyệt.
Thân Phi Quỳnh tuy huyệt đạo bị khống chế, miệng không nói được, người không cử động được nhưng tai vẫn nghe vậy tay chỉ của Nhạc Tiểu Tuấn điểm đến đâu, cô ta đều nhận biết rất rõ.
Thân nữ nhi nghìn vàng, bị tay nam nhân chạm vào những chỗ kín, tự nhiên trong lòng phát hoảng, cả người co giật, mà mắt thì nhắm nghiền chẳng dám nhìn ai.
Kim Thiết Khẩu lại quát lớn:
- Buông thõng tay ra!
Nói rồi lão tự động hai tay buông ra khỏi vai và khuỷu tay của chàng.
Cũng kỳ lạ, chính lúc lão ta buông tay ra, chàng buông thõng bàn tay, thì đầu ngón tay mát lạnh trở lại bình thường, nhưng trên người thì phát nóng đến đổ mồ hôi. Có thể nói một phần vì có nhiệt khí từ tay Kim Thiết Khẩu truyền sang, nhưng phần không kém quan trọng chính là vì tay chàng chạm vào những nơi hiểm yếu trên thân thể nữ nhân, trong lòng tự nhiên phát gấp, trống ngực đập thình thịch, hơi thở gấp lên, mà mắt thì ửng đỏ bừng bừng.
- Lão trượng, đây là...
Ý chàng định hỏi:
- Đây là môn công phu gì?
Nhưng chàng còn chưa hỏi hết câu, thì Kim Thiết Khẩu đã đưa tay lên ngăn lại, rồi ba ngón tay lão sờ sờ chiếc mũi hễnh của mình nói:
- Chúng ta nên nói chuyện chính, hiện tại thì có thể cùng vị cô nương này thương lượng điều kiện!
Tiếp liền lão đưa tay lên đánh một chưởng vào bả vai Thân Phi Quỳnh giải khai huyệt đạo vừa rồi đã dùng mũi kiếm gỗ điểm khống chế, cười hì hì nói:
- Thân cô nương, vị bằng hữu này của kẻ hèn có chuyện muốn thỉnh cô nương trợ giúp, không biết cô nương có chịu giúp không?
Thân Phi Quỳnh lúc này huyệt đạo được giải, tay chân cử động bình thường, nói năng tự nhiên, nhưng sắc mặt vẫn đỏ ửng vì thẹn, mắt giận dữ nói:
- Hừ, ngươi khiến Nhạc Tiểu Tuấn sử dụng Hỏa Linh chỉ khống chế thất đại huyệt trên người ta, còn nói gì nữa chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn nghe thấy thế thì thầm nghĩ:
- À, thì ra Kim Thiết Khẩu đẩy luồng chân khí vào người ta, xuất chỉ điểm huyệt lại là Hỏa Linh chỉ.
Kim Thiết Khẩu nhún vai cười nói:
- Đây chính là một điều kiện, chỉ cần cô nương gật đầu đồng ý cứu người, thì đảm bảo cô nương vô hại.
Thân Phi Quỳnh cứ nhớ lại vừa rồi Nhạc Tiểu Tuấn xuất thủ điểm vào những yếu huyệt hiểm hóc trên người cô ta thì tự nhiên thấy thẹn đến chín mặt.
Lúc này nàng không dám quay người lại nhìn chàng, cúi thấp đầu hỏi:
- Ngươi muốn ta cứu ai?
- Hì hì, nói vậy là Thân cô nương đã đồng ý?
Kim Thiết Khẩu đưa ba ngón tay lên xoa đầu mũi, cười nói tiếp:
- Cũng cháu gái khác, chính là tiểu muội của vị công tử này, cô ta trúng thương, duy nhất Kim Hình chưởng của cô nương có thể cứu...
Nhạc Tiểu Tuấn chợt nhớ lại lời tiên đoán của Kim Thiết Khẩu. Kim có thể khắc Mộc, bỗng thấy hiếu kỳ trong lòng, chẳng lẽ lão ta đúng là có tài tiên tri?
- A, thì ra ý lão nói Kim khắc Mộc, chính là muốn nói đến Kim Hình chưởng giải được Thanh Sát chưởng đây mà!
Nhưng với Thân Phi Quỳnh thì kinh ngạc không ít, nàng ngước mát nhìn lão hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta luyện Kim Hình chưởng?
Kim Thiết Khẩu xòe bàn tay phải ra bấm bấm, rồi cười nói:
- Kẻ hèn hành nghề bốc quẻ mấy mươi năm nay, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều nằm trong Ngũ hành, thì làm sao thoát khỏi lòng bàn tay kẻ hèn này được!
Thân Phi Quỳnh chỉ cười nhạt một tiếng khinh bỉ, nhưng không nói gì.
Kim Thiết Khẩu chẳng để ý nói tiếp:
- Cô nương như đã đồng ý vậy thì có thể bắt đầu!
Thân Phi Quỳnh lạnh giọng hỏi:
- Vị cô nương kia trúng thương gì?
Nhạc Tiểu Tuấn chưa kịp đáp, thì Kim Thiết Khẩu đã nói:
- Trúng Thanh Sát chưởng, Đông phương Giáp Át Mộc, sắc xanh, nên cần phải có Tây phương, Canh Tân Kim, sắc đỏ, mới có thể khắc chế được thương thế, cho nên mới nhờ đến cô nương!
Thân Phi Quỳnh lúc này mới quay đầu sang nhìn Nhạc Tiểu Tuấn lạnh lùng hỏi:
- Cô ta là tiểu muội của ngươi?
Tuy khẩu khí lạnh lùng, nhưng khi ánh mắt cô ta bắt gặp tuấn diện khôi ngô của chàng thì tự lòng không khỏi rộn lên, mắt lại ửng hồng.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe hỏi bất giác cũng ửng đỏ mặt, vội nói:
- Cô ta là nghĩa muội của tại hạ, mong cô nương cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.
Thân Phi Quỳnh chẳng để ý gì đến câu nói của chàng, quay hỏi Kim Thiết Khẩu:
- Ngươi muốn ta cứu cô ta như thế nào đây?
Kim Thiết Khẩu nói ngay:
- Kim Hinh chưởng là kỳ môn tuyệt học đời nay, cũng là công phu sơ bộ trong Huyền Môn kiếm pháp, có thể nói là công phu lợi hại nhất trong các môn chưởng công trong thiên hạ. Người bị trúng chưởng này, tợ như nghìn đao cắt ruột, đau đớn lồng lộn đến khi khí tuyệt mà chết. Cô nương tuổi còn trẻ, có lẽ cũng chỉ mới luyện thành chừng ba phần công phu, nhưng ba phần công phu cũng đã là khá lắm rồi, có thể khắc chế được Thanh Sát chưởng giải hết kỳ độc của nó, tiêu trừ khí Giáp Át Mộc trong nội thể, có lẽ chỉ cần cô nương dùng năm phần hỏa hầu của mình là cũng đã quá đủ!
Thân Phi Quỳnh nói:
- Ngươi nói rất đúng, Kim Hình chưởng ta chỉ mới luyện bước sơ bộ, phát được mà thâu không được, ngươi yêu cầu ta vận xuất năm thành hỏa hầu, thực tình ta không dám đoan chắc.
- Đúng!
Kim Thiết Khẩu cười đắc ý vỗ tay đánh đét một cái rồi nói tiếp:
- Kẻ hèn chính đã nhìn ra sớm hỏa hầu công phu của cô nương chưa đủ để đẩy Thanh Sát chưởng, cho nên vừa rồi mới mượn chỉ lực của Nhạc công tử điểm vào sáu huyệt trên Túc Dương mạch của cô nương. Lúc trị thương, chỉ cần giải khai một huyệt trên Dương mạch, cô nương tiếp tục xuất thủ, như vậy chẳng phải là chỉ có một phần năm Kim khí đó thôi sao?
Nhạc Tiểu Tuấn nghe đến đây thì hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ:
- Lão ta muốn ra tay điểm huyệt vào Túc Dương mạch trên người Thân cô nương, quả nhiên đã sớm có tính toán!
Thân Phi Quỳnh ngược lại giật mình nghĩ:
- Hắn tính toán như thần, nếu như ta không đồng ý trị thương cho nha đầu kia thì nhất định hắn không buông tha ta!
Chỉ nghĩ đến đó, cô ta lạnh giọng nói:
- Hảo, ta chấp nhận!
Kim Thiết Khẩu cười cười nói:
- Đa tạ Thân cô nương, đã nể tình kẻ hèn, ngày sau nhất định có lúc báo đáp cô nương!
Thân Phi Quỳnh hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn báo đáp thế nào đây?
Kim Thiết Khẩu tay xoa mũi theo cố tật, cười hì hì nói:
- Điều này thất khó nói!
Nói đến đó, bỗng dùng thuật truyền âm nhập mật nói tiếp với Thân Phi Quỳnh:
- Cô nương hà tất hỏi nhiều, tạm thời đêm nay chịu thiệt một chút, sau này kẻ hèn nhất định dốc sức tác thành.
Thân Phi Quỳnh mặt vẫn lạnh lùng không lên tiếng.
Kim Thiết Khẩu nhân cơ hội nói tiếp:
- Thời gian đã cấp bách lắm rồi, xin Thân cô nương nhanh động thủ.
Thân Phi Quỳnh hỏi lại:
- Ngươi muốn ta động thủ thế nào đây?
Kim Thiết Khẩu chỉ khoảng không bên cạnh Trúc Thu Lan nói:
- Cô nương ngồi xếp bằng xuống đây nhắm mắt định thần, chớ động đậy.
Thân Phi Quỳnh đến đây thì chàng còn gì để khước từ, bèn y theo lời lão ta ngồi xếp bằng bên cạnh người Trúc Thu Lan.
Kim Thiết Khẩu lại vẫy Nhạc Tiểu Tuấn, bảo chàng ngồi xuống bên cạnh Thân Phi Quỳnh:
- Nhạc công tử cũng ngồi xuống đây, theo lời chỉ dẫn của ta mà hành động là được.
Khi thấy Nhạc Tiểu Tuấn cũng đã ngồi yên vị rồi, Kim Thiết Khẩu đến đứng sau lưng chàng, tay trái đưa ra chộp vào vai phải của chàng, hữu thủ chộp vào khuỷu tay của mình, rồi bắt đầu vận khí truyền sang người chàng, miệng nói:
- Nhạc công tử nhanh xòe tay phải ra, áp chưởng vào huyệt Quan Nguyên trên Nhâm Mạch của Thân cô nương!
Không đợi Nhạc Tiểu Tuấn kịp mở miệng, lão ta nói tiếp ngay:
- Thân cô nương, kẻ hèn dùng hỏa ở Thiếu Dương, trợ giúp. Hỏa sinh Thổ, Thổ sẽ sinh Kim, hiện tại cô nương dùng Kim khắc Mộc, điểm vào huyệt Quan Nguyên trên người Trúc cô nương.
Nên biết, huyệt Quan Nguyên thuộc Nhâm mạch chạy ngay giữa bụng rốn ba thốn, bảo Thân Phi Quỳnh điểm vào huyệt Quan Nguyên trên người Trúc Thu Lan thì không có vấn đề gì, vì bọn họ cùng nữ tính với nhau. Nhưng bảo Nhạc Tiểu Tuấn đặt tay áp vào huyệt Quan Nguyên trên người Thân Phi Quỳnh thì thật là một hành động khiếm nhã.
Nhưng lúc này Kim Thiết Khẩu vừa nói là đã truyền một luồng hỏa khí Thiếu Dương sang người chàng, khiến tay chưởng chàng nóng rần lên như lửa đốt. Đây gọi là tình thế tên đã giương cung, không thể không buông, chàng chỉ đành cắn răng đưa hữu chưởng áp vào huyệt Quan Nguyên trên người Thân Phi Quỳnh.
Chuyện cũng kỳ, chính khi chàng đặt tay chưởng vào huyệt Quan Nguyên của Thân Phi Quỳnh, thì cô ta cảm thấy luồng nhiệt khí vào Nhâm mạch rơi xuống Hội Âm chuyền sang Đốc mạch. Huyệt Trương Cương vốn bị Hỏa Linh chỉ phong bế vừa rồi liền theo đó mà giải khai, tợ hồ như thấy lưu khai giọng thông suốt.
Bây giờ cô ta không dám chậm trễ, liền vận khởi Kim Hình chưởng vào ngón giữa, vung tay điểm huyệt Quan Nguyên trên người Trúc Thu Lan.
Kim Thiết Khẩu lại ra lệnh:
- Nhạc công tử di đôi chưởng đến huyệt Am Liêm, Thân cô nương điểm vào huyệt Am Liêm của Trúc cô nương.
Nhạc Tiểu Tuấn chẳng chút do dự, di động chưởng đến huyệt Am Liêm.
Thân Phi Quỳnh cũng lập tức vận Kim Hình chưởng điểm tiếp vào huyệt Am Liêm của Trúc Thu Lan.
Giọng Kim Thiết Khẩu lại vang lên:
- Nhạc công tử di chưởng đến huyệt Mang Du, Thân cô nương điểm vào huyệt Mang Du...
Nhạc Tiểu Tuấn và Thân Phi Quỳnh cứ nhất nhất y theo lời Kim Thiết Khẩu động thủ, tiếp liền sau đó còn điểm Ma huyệt, Quyền Môn, Thiên Trì, Cực Tuyến và Vân Môn.
Khi Thân Phi Quỳnh kết thúc huyệt cuối cùng, Kim Thiết Khẩu bây giờ mới buông thõng tay khỏi vai Nhạc Tiểu Tuấn, thở phào nói:
- Tốt rồi, nhị vị đứng lên đi!
Nhạc Tiểu Tuấn nghe nói liền nhún người đứng dậy hỏi:
- Lão trượng, như vậy là được rồi sao?
Thân Phi Quỳnh vận Kim Hình chưởng điểm liền bảy đại huyệt trên người Trúc Thu Lan, thì cả bảy huyệt trên người cô ta vừa rồi bị Hỏa Linh chỉ phong bế, tự nhiên cũng hoá giải tán.
Lúc này mới thấy thẹn đến chín mặt, đứng lên chẳng hé môi nói nửa câu, tung người phóng nhanh ra ngoài như làn khói biến mất sau cửa miếu.
Kim Thiết Khẩu ngóng mắt dỏi theo bóng dáng cô ta, nhún vai cười nói với theo:
- Thân cô nương đi chậm thôi!
Nói rồi lão quay người nhìn Nhạc Tiểu Tuấn một cái đầy thâm ý, thấp giọng nói:
- Ngươi chớ thấy mặt cô ta lạnh lùng, kỳ thực trong tim cô ta nóng lắm đấy! Hì hì...
Nhạc Tiểu Tuấn nghe nói câu này, nhớ lại tình cảnh vừa rồi thì không khỏi thẹn, vội vàng lấp liếm hỏi sang chuyện khác:
- Lão trượng, tiểu muội của tại hạ...
- Ái, ngươi chớ nôn nóng!
Nói rồi lão kéo Nhạc Tiểu Tuấn cùng ngồi xuống, nói tiếp:
- Thanh Sát chưởng lệnh muội bị đánh trúng giờ đây đã được Thân cô nương dùng Kim Hình chưởng lấy Kim khắc Mộc, mà đẩy hết ra ngoài rồi, chẳng phải lo ngại gì nữa. Có điều ta vừa điểm huyệt Thụy Miên để cô ta ngủ một giác, đến sáng sẽ tỉnh lại, tuyệt đối không còn chút đau đớn trở ngại gì trong người.
Nhạc Tiểu Tuấn cảm kích, chấp tay vái dài nói:
- Đa tạ lão trượng, đêm nay nếu không...
Kim Thiết Khẩu xua tay cắt ngang lời chàng nói:
- Chúng ta chớ nên nói lời cảm tạ với nhau, nói vậy nghe còn vương tục khí, thật ra lão ca ca ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.
Nhạc Tiểu Tuấn ngạc nhiên trơ mắt hỏi:
- Lão trượng phụng mệnh ai?
Kim Thiết Khẩu nhún vai cười đáp:
- Trừ sư phụ ra, trên đời này còn ai sai khiến được ta?
- Ồ, lệnh sư của lão trượng là vị cao nhân nao?
Kim Thiết Khẩu vẫn toét miệng cười hì hì:
- Tiểu lão đệ, ngươi cứ chớ một lời gọi ta là lão trượng được không chứ? Bằng không ngươi cứ gọi hoài, thì lão ca ca ta có lẽ già đi mất!
Lại ba ngón tay xoa mũi, nhưng lần này bỗng thấy chiếc mũi rơi ra, lão í lên một tiếng la hoảng:
- Chết rồi, chiếc mũi ta rơi mất!
Nhạc Tiểu Tuấn vốn từ đầu không chú ý, mà cũng vì trong điện quá tối, lúc này nghe lão ta la toáng lên mới ngưng mục chú nhìn và phát hiện ra, chiếc mũi hễnh to đứng trên mặt lão ta là giả.
Nhạc Tiểu Tuấn chợt hiểu ra, bèn nói:
- Thì ra lão trượng hóa trang...
Kim Thiết Khẩu suỵt một tiếng thấp giọng nói:
- Bên ngoài còn có một người, để ta ra đuổi hắn đi, rồi chúng ta nói chuyện.
Vừa nói vừa quay người đi nhanh ra cửa miếu.
Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng thầm nghĩ:
- Lão Kim Thiết Khẩu này hành vi kỳ qua, không biết lão ta thật ra là ai?
Chỉ nghĩ đến đó, đã thấy Kim Thiết Khẩu quay trở vào, cười nói:
- Lão già Xuy Yên Báo lúc nảy ta bảo canh giữ ngoài cửa, giờ đã đuổi đi rồi.
- Lão trượng...
Kim Thiết Khẩu chẳng đợi chàng nói hết câu, trừng mắt cắt ngang:
- Lại lão trượng, ngươi gọi ta một tiếng lão ca không được sao chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền nói:
- Cung kính bất như tòng mệnh, tại hạ xin vâng mệnh!
Kim Thiết Khẩu cười nói tiếp:
- Có thế chứ!
Nhạc Tiểu Tuấn hỏi:
- Lão ca vừa rồi nói là phụng mệnh hành sự, có nghĩa là đến đây để cứu tiểu muội tại hạ ư?
- Hì hì... Cứu tiểu muội ngươi chỉ là chuyện không tính mà gặp thôi, thật ra chính là đến tìm ngươi!
- Tìm tôi?
- Không sai!
- Để làm gì?
- Tiểu lão đệ, trước đây ngươi biết ta chứ?
- Không biết!
Kim Thiết Khẩu lại hỏi:
- Thế trước đây ta biết ngươi chưa?
Nhạc Tiểu Tuấn hơi ngớ người trước câu hỏi này, nhưng rồi lắc đầu đáp:
- Cũng chưa!
Kim Thiết Khẩu xoa xoa hai tay vào nhau nói:
- Tiểu lão đệ ngươi trước đây chưa từng biết ta, ta cũng chưa từng biết tiểu lão đệ ngươi, vậy thì ta tìm ngươi để làm gì?
Nhạc Tiểu Tuấn nhíu mày nói:
- Nếu lão ca ca đã không có ý tìm tại hạ, vậy thì người nào muốn tìm tại hạ?
Kim Thiết Khẩu nhún vai nói:
- Đương nhiên là sư phụ ta, ta chẳng đã nói qua với tiểu lão đệ ngươi là phụng mệnh hành sự đó sao?
- Nhưng lệnh sư thật ra là vị nào chứ?
- Điều này ngươi không cần phải biết, đằng nào thì sư phụ ta trước đây đã biết lão đệ ngươi!
Nói rồi lão cười hì hì tít mắt hỏi tiếp:
- Tiểu lão đệ ngươi có biết sư phụ ta cần ta tìm ngươi là có chuyện gì không?
Nhạc Tiểu Tuấn lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết!
Kim Thiết Khẩu ghé đầu sát mặt chàng thấp giọng nói:
- Sư phụ ta muốn ta tìm lão đệ ngươi vì người muốn truyền thụ cho ngươi một chiêu kiếm pháp.
Nghe câu nói này thật hoàn toàn bất ngờ với chàng, sư phụ lão ta là ai, tại sao lại muốn truyền thụ cho chàng một chiêu kiếm?
Trong lòng thấy kỳ lạ, định lên tiếng hỏi, nhưng Kim Thiết Khẩu chừng như hiểu được điều chàng muốn hỏi, chẳng đợi chàng lên tiếng lão bèn nói ngay:
- Tiểu lão đệ ngươi chẳng phải muốn hoàn thành một tâm nguyện của sư phụ ngươi đó sao?
Nhạc Tiểu Tuấn càng sững người hỏi:
- Điều này lão ca ca làm sao biết được?
- A, đương nhiên là sư phụ ta nói!
Nhạc Tiểu Tuấn nghe đến đó, chợt nhớ lại chuyện trước đây khi chàng bái biệt sư phụ, dưới chân Linh Đài sơn chàng gặp một lão nhân bảo chàng hãy đến Vũ Tiến tìm Tống Trấn Sơn, chính là nhờ lão nhân này chỉ điểm, trong lòng thoáng nghĩ nhanh bèn hỏi:
- Sư phụ của lão ca có phải là một lão nhân niên kỷ ước thất tuần, tóc bạc chấm vai, sắc diện như hài đồng, dưới cằm có một chòm râu bạc thưa, thân vận trường bào màu cổ đồng, tay cầm trúc trượng?
- Đúng, đúng, đúng lắm!
Kim Thiết Khẩu gật đầu lia lia, lai nói:
- Ta đã bảo là lão đệ ngươi rất quen, hiện tại thì coi như ngươi nhớ rồi chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn lắc đầu nói:
- Tại hạ chỉ gặp qua vị lão nhân nay một lần, hoàn toàn không hề quen biết.
Kim Thiết Khẩu lai cười hì hì nói:
- Trước lạ sau quen, cũng như lão đệ ngươi với lão ca ca ta đây nào quen biết gì, có thể mới gọi là nhân sinh chứ!
- Ừm... Nhưng, lệnh sư tại sao lại muốn truyền thụ cho tại hạ một chiêu kiếm?
- Ái, muốn thành toàn tâm nguyện của sư phụ ngươi, chỉ cần một câu của Tống Trấn Sơn là xong, mà muốn lão ta nói ra thì phải thắng nổi một chiêu kiếm đúng vậy chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu, như đã hiểu ra một chút.
Kim Thiết Khẩu nói tiếp:
- Như vậy là đã rõ, sư phụ ta muốn tìm ngươi về truyền thụ một chiêu kiếm pháp, đương nhiên bằng chiêu này đảm bảo ngươi thắng nổi một kiếm của Tống Trấn Sơn.
Nhạc Tiểu Tuấn đã hiểu, nhưng lắc đầu nói:
- Không can gì nữa, vì Tống đại lão gia hiện tại đã trúng độc...
- Hì hì... Đó chỉ là chuyện nhỏ, trong người lão ca ta có mang theo thuốc giải đây!
Nhạc Tiểu Tuấn vẫn lắc đầu nói:
- Nhưng loại thuốc giải thông thường, đối với loại kỳ độc Tán Công mà Tống đại lão gia trúng đều vô hiệu.
Kim Thiết Khẩu háy háy cặp mắt lươn nhìn chàng nói:
- Loại dược hoàn trong người lão ca ta chính là chuyên giải Tán Công độc.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy thì mừng khắp khởi trong lòng, nói vội:
- Lão ca ca, loại thuốc trong người ca ca đúng là giải Tán Công độc ư?
Kim Thiết Khẩu nhún vai cười đáp:
- Lão ca ta tuy hành tẩu giang hồ xem tướng xổ quẻ đều chỉ là lừa thiên hạ kiếm tiền uống rượu, thế nhưng với tiểu lão đệ ngươi, ta chưa hề dối nửa câu nhé!
Nói rồi lão thò tay vào trong áo mình lấy ra một chiếc bình sành màu xanh ngọc bích nhỏ xíu, nói tiếp:
- Ngươi xem, đây không phải là giải dược Tán Công độc sao?
Nhạc Tiểu Tuấn mừng rỡ, reo lên:
- A, lão ca ca quả thật là có thuốc giải...
Kim Thiết Khẩu cười nhỏ nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, cái này lão ca ca ta chôm được!
- Chôm được?
- Hì hì... Đương nhiên là lão ca ca ta làm gì có nổi thứ này, nó vốn là của Thân cô nương, ta chỉ giở ngón nghề ra là lấy một cách dễ dàng từ trong túi áo của cô ta, ngươi rõ rồi chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn lắc đầu cười nói:
- Thật là... Tại hạ chẳng nghĩ sai, lão ca ca không biết dụng độc, thì làm sao có được thuốc giải?
Kim Thiết Khẩu đã nhét bình thuốc vào tay chàng, nói tiếp:
- Tiểu lão đệ, giờ ngươi chỉ cần mang thuốc giải đến cho Tống Trấn Sơn, sau đó chỉ cần thắng lão ta một chiêu kiếm, thì tâm nguyện của sư phụ ngươi xem như hoàn thành trong tầm tay!
Nhạc Tiểu Tuấn cầm lấy bình giải dược, lòng cảm kích vô hạn nói:
- Đa tạ lão ca ca!
Vừa nói chàng vừa nhét bình thuốc vào ngực áo.
Kim Thiết Khẩu kéo tay chàng nói:
- Nào, nào, đến đây. Giờ lão ca ca ta sẽ truyền lại chiêu kiếm kia cho tiểu đệ ngươi.
Nói rồi, lão lấy thanh kiếm gỗ lên, nhìn chàng nói:
- Ngươi nhìn cho kỹ, thế này...
Dứt lời, kiếm gỗ trong tay đâm thẳng tới trước, nữa chừng bỗng chuyển hướng chếch ra ngoài sang trái, cuối cùng thì phản hồi ngoắc trở lại ánh kiếm loáng lên nhanh như lưu tinh, tiếp đó lại phóng lên đâm ra lần thứ hai, cuối cùng thì thâu kiếm về.
Nhạc Tiểu Tuấn ngạc nhiên hỏi:
- Đơn giản vậy thôi sao?
Kim Thiết Khẩu nheo mắt cười hì hì nói:
- Đơn giản thế đấy, ngươi thử múa xem nao?
Vừa nói lão vừa trao thanh kiếm gỗ trong tay cho chàng.
Nhạc Tiểu Tuấn cầm kiếm, trong lòng có chút không tin, rồi cứ theo chiêu kiếm vừa rồi Kim Thiết Khẩu đánh ra, mũi kiếm đâm tới, chếch ngang, phản hồi, lại đâm rồi thâu về.