Finnula lẽ ra sẽ chẳng bao giờ tán thành mối quan hệ của chị gái mình với Jack Mallory. Chuyện tình bí mật đó xảy ra mà chẳng ai biết. Mellana không phải là cô gái giỏi nói dối, vậy nên chắc hẳn Jack chính là kẻ muốn giấu kín chuyện này, từ đó có thể cho thấy ý định ban đầu của anh ta không có gì là tốt đẹp. Chuyện đó, cộng với việc có gì đó không được thành thật trên khuôn mặt của anh ta khiến cho Finnula không ưa nổi ông anh rể này. Có thể đó là do cái đầu anh ta quá to so với thân hình nhỏ bé, gầy gò.
Nhưng không chỉ có hình thể của tay nhạc công khiến cho Finnula cảm thấy phiền lòng. Mà cả sự đam mê cuồng nhiệt của anh ta với những thứ lòe loẹt vô giá trị, thật không khác gì Mellana. Khắp người tay hát rong giăng đầy nhung và ruy băng. Có những cái chuông bóng loáng đính trên ủng của anh ta, và khuy áo của anh ta thì làm bằng đồng. Finnula còn nhìn thấy một cái nhẫn ở ngón út của anh ta!
Loại đàn ông gì mà lại ăn vận phù phiếm như thế này? Trong khi Hugo là một bá tước, nhưng chàng lại ăn mặc rất đơn giản... khá là đơn giản, xét theo những đá quý và của cải chàng thu được ở đất thánh. Nếu muốn, Hugo có thể trông vượt xa cả đức vua. Vậy thì tại sao một gã hát rong tầm thường lại ăn mặc lòe loẹt hơn một vị bá tước?
Finnula cố hết sức để che giấu sự chán ghét với ông anh rể, chỉ vì ông chồng của nàng muốn thế. Trên đường tới nhà cối xay, Hugo đã bảo nàng phải cư xử như thế nào, và Finnula, rất muốn xoa dịu cảm giác tội lỗi mà nàng cảm thấy sau khi làm chàng bực mình vì vụ đống lửa, nên đã đồng ý nghe theo. Nàng cảm thấy day dứt vì đã quên không nghĩ tới cảm xúc của chồng mình trong việc đó. Nàng đã quen với việc làm theo ý mình muốn, vào lúc nào mình muốn, vì vậy nàng khá choáng váng khi nhận ra rằng, giờ đây nàng phải hỏi ý kiến một người khác nữa khi quyết định một điều gì.
Thế nhưng vẫn khó mà có thể bỏ qua cho Jack Mallory. Cái phòng ngủ, mà cho tới hôm qua, Finnula vẫn chia sẻ cùng với chị của mình giờ đây trở thành phòng tân hôn của Mellana, và Jack Mallory thì cứ khoe khoang về việc vứt hết những bông hồng khô mà Finnula đã treo trên xà nhà, vì cho rằng chúng làm cho anh ta bị hắt hơi. Thêm nữa, gã hát rong dường như không hề thích thú với ý tưởng trở thành thợ cối xay, và cười mỉa Robert mỗi khi có dịp. Và sự thực rằng gã hèn đó rất cẩn thận, chỉ cười khi chắc chắn rằng Robert không nhìn thấy hắn ta làm việc đó, chỉ càng khiến sự tình thêm tồi tệ hơn.
Thế nhưng Finnula vẫn cố gắng cười duyên dáng trong suốt cả bữa tối. Và Finnula không biết có phải không, nhưng nàng thấy ánh nhìn của Hugo thường xuyên hướng về phía nàng. Ban đầu nàng cứ tưởng đó là vì có thức ăn dắt vào kẽ răng nàng, cuối cùng thì nàng kết luận rằng đó là ánh nhìn ngưỡng mộ của chàng. Có lẽ chàng thực sự thấy nàng hấp dẫn, nàng tự hỏi? Thật khó tin khi có người đàn ông nào đó lại để ý đến nàng khi có một người đẹp như Mellana ở trong phòng.
Và ngay cả Jack Mallory, sau vài vại bia, dường như cũng nhe cái nụ cười nhếch nhác của hắn về phía nàng với cường độ đáng báo động. Finnula, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc được tung một cú đấm vào giữa mặt gã hát rong, bèn quyết định dừng bữa và đi ra ngoài. Nàng đã rất cố gắng nghe theo lời khuyên của Robert và cư xử cho ra dáng đàn bà, với hy vọng mong manh rằng Hugo sẽ thực sự cảm thấy điều gì đó ở nàng hơn là ham muốn thể xác, nhưng nàng thấy việc đó thật khó khăn. Nàng muốn được xuyên một mũi tên qua người cái tay hát rong đó làm sao! Và nàng nhớ cái quần da của mình làm sao khi mà nàng đang phải kéo lê lết cái váy dài trên đất bẩn. Và lại còn một sự cám dỗ nữa! Cái con diều hâu lén lút luôn nhòm ngó đàn gà của Mellana lại tới đậu trên nóc chuồng gà. Ấy thế mà nàng lại không mang cung tên theo!
Trong khi nàng đang lên kế hoạch tiêu diệt con diều hâu thì Peter, gã hộ vệ của Hugo tiến vào sân nhà cối xay, trông như thể hắn đã được mời tới vậy. Finnula, vẫn còn hơi ê ẩm ở chỗ bị hắn húc vào, nhìn hắn với vẻ hồ nghi nhưng chẳng nói năng gì, hy vọng rằng hắn sẽ bỏ đi mà không để ý tới nàng. Nhưng không được may mắn như vậy. Peter không chỉ để ý thấy nàng, chào nàng, và mặc dù nàng chào lại với sự lạnh lùng nhất có thể, hắn đi về phía nàng với nụ cười trên môi.
Peter có vẻ như nhận thấy sự lạnh nhạt của nàng, bèn hỏi nàng về các vấn đề việc nhà mà nàng đã giao cho người hầu vào sáng nay, và Finnula trả lời nhát gừng, nói năng rõ ràng để đảm bảo không có sự hiểu lầm nào hết. Kể cũng lạ khi Peter đi từng ấy đường đất tới đây chỉ để hỏi rõ một chuyện lặt vặt trong nhà, và nàng không thể không nhìn hắn ta với vẻ nghi ngờ.
Sau khi vấn đề việc nhà đã rõ ràng, Peter gật đầu, nhưng vẫn chẳng bỏ đi. Thay vào đó, hắn hỏi bằng giọng hờ hững giả tạo rằng nàng có nghe nói gì về nhà Laroche không.
“Nhà Laroche ư?” Sự ngạc nhiên trong giọng nói của Finnula khó mà che giấu được. “Ý anh là... là Reginal Laroche và con gái Isabella của ông ta?”
Peter khẳng định đó là nhà Laroche hắn nói tới. “Bởi vì, tôi thấy là ngài Bá tước đã đối xử rất tàn tệ với họ.”
Finnula nhìn gã chằm chằm - nói thật thì hắn chỉ hơn nàng một hai tuổi thôi - và nói, “Hay nhỉ! Đối xử tàn tệ ấy à! Chắc cô ả Isabella đã kêu ca với anh như vậy hả.”
Peter trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng cố che giấu cảm xúc của mình. “Không. Nhưng mà cô ấy đã quen với cuộc sống sung túc, đột nhiên bị quẳng ra khỏi nơi cô ấy đã ở từ khi còn nhỏ thì, để cô ấy phải tự xoay sở...”
Finnula khịt mũi. “Để cho cô ấy phải tự xoay sở à? Nhưng đó là điều Isabella Laroche làm giỏi nhất đấy! Không phải lo cho Isabella đâu. Cô ta giống như một con mèo. Cô ta luôn biết cách hạ cánh an toàn.” Trông thấy gã trai có vẻ nghi ngờ, lông mày của Finnula cau lại. Chuyện ngu ngốc gì thế này? Có phải gã đã bị cô nàng Isabella tóc đen làm cho mê mẩn? Tại sao hắn ta lại nói chuyện này với nàng? Nàng chẳng thể làm gì cho Isabella. Và nàng sẽ chẳng làm gì cho cô nàng tự cao tự đại đó.
Nhưng Peter nhanh chóng cho thấy rằng hắn không chỉ nghĩ Finnula có thể làm gì đó mà là nàng nên làm.
“Phu nhân không thể nói một lời với ngài Bá tước ư?” Peter muốn biết.
“Một lời ư?” Finnula thành thực mong ước rằng nàng đã ở lại trong nhà. Thà phải ở bên Jack Mallory còn đỡ hơn thế này. “Nói gì cơ chứ?”
“Nói đỡ cho nhà Laroche. Một lời nói tốt cho họ của phu nhân có thể làm cho mọi việc khác đi. Tôi hiểu là ngài Hugo bực mình vì cho rằng trong khi ngài vắng mặt, mọi việc ở thái ấp của ngài đã không được quản lý đúng cách, nhưng ngay cả ngài ấy cũng phải nhận thấy rằng có những tình huống vượt quá sự kiểm soát của ông chú họ...”
Cái nhìn của Finnula trở nên nghiêm khắc. “Đó là điều Isabella đã nói với anh à?”
“Phải.” Cổ họng của Peter rung lên dữ dội khi hắn cố kìm nước mắt. Bài kể lể của Isabella chắc hẳn đã làm gã xúc động ghê lắm. “Nếu như phu nhân được nghe cô ấy kể đáng thương như thế nào về những điều cha cô ấy đã làm cho các nông nô của ngài bá tước...”
“Anh quên mất rằng, Peter ạ,” Finnula lạnh lùng nói. “Tôi là một trong những nông nô đó. Tôi không nhớ rằng ông Laroche đã làm gì cho tôi ngoại trừ việc vu cho tôi tội giết người, một tội mà lẽ ra tôi đã bị treo cổ nếu như quận trưởng de Brissac không đứng về phía tôi.”
Điều đó dường như khiến cho Peter nín bặt mất một lúc. Hắn đứng đó nhìn Finnula và cặp mắt nhợt nhạt của hắn ậng nước. Dù rằng sự ngu dốt của hắn thật khiến người ta điên tiết, nhưng Finnula không khỏi cảm thấy tiếc cho hắn, kẻ rõ ràng đang phải vật lộn với những rối bời của mối tình đầu. Nàng không thể trách hắn đã khinh suất đến mức đi phải lòng Isabella Laroche. Nhiều người đàn ông cứng rắn hơn nhiều cũng đã từng sa vào lưới của ả.
“Peter,” Finnula nói năng nhẹ nhàng nhất có thể và chạm vào cánh tay hắn. “Tôi chẳng thể nói gì về nhà Laroche với Đức ông. Chỉ cần nhắc đến tên của họ thôi cũng khiến cho anh ấy sa sầm mặt mày vì giận dữ.. ”
“Nhưng chắc chắn ngài sẽ nghe lời của phu nhân,” Peter tuyệt vọng thốt lên. “Bởi vì rõ ràng là ngài tôn sùng phu nhân...”
Finnula rút tay lại như thể Peter đã làm nàng bị sốc. “Anh nói gì vậy?” nàng lẩm bẩm với vẻ bối rối. “Anh chỉ nói vớ vẩn.”
“Không, thưa phu nhân. Thằng ngốc nào cũng có thể thấy là Đức ông yêu phu nhân. Mắt của ngài, khi ngài nhìn phu nhân, mắt ngài có màu của nắng...”
Finnula nhanh chóng chặn hắn. “Thôi đi, đồ trẻ con. Anh không biết mình đang nói gì đâu.”
“Tôi biết mà...” Peter khăng khăng, nhưng có điều gì đó trong biểu hiện của nàng chắc hẳn đã cảnh cáo hắn không nên nói thêm gì nữa. Vậy nên hắn chẳng nói gì thêm về chuyện đó nữa, miệng chỉ lẩm bẩm, “Tùy phu nhân thôi.”
Finnula cảm thấy mặt mình nóng bừng vì ngượng nghịu. Sao cái gã hộ vệ trơ trẽn đó có thể nghĩ ra những lời dối trá kỳ quặc như vậy? Ấy thế mà trong một khoảnh khắc, nàng đã ngu ngốc tới mức tin vào chúng... Nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bản thân vì điều đó. Bá tước Hugo yêu nàng? Anh ta còn chưa biết nàng được một tuần. Đó là điều không thể... hơn nữa, anh ta chưa từng có một lời nào ám chỉ sự yêu thương dành cho nàng, kể cả trong những lúc gần gũi nhất của họ.
Tên hộ vệ có thể đã nhận thấy sự mất bình tĩnh của nàng bèn nói sang chuyện khác. Hắn cảm ơn Finnula đã nói chuyện với hắn và lịch sự hỏi có thể xin các chị của nàng một ngụm bia nhấp họng trước khi trở lại thái ấp. Finnula chỉ hướng cho hắn và rồi trở vào trong nhà. Có vẻ như định mệnh của nàng là bị ma trêu quỷ ám ở bất cứ nơi nào nàng đến, vậy nên nàng nghĩ tốt hơn hết là ở bên chồng vào lúc này.
Ở trong nhà, Jack Mallory đang hát một bản tình ca trong cái nhìn tôn sùng của Mellana, một cảnh mà theo ý của Finnula là khá cải lương. Các bà chị của nàng và vị hôn phu của Robert là Rosamund đang ngồi phía dưới chân gã hát rong, có vẻ như bị mê hoặc vì giọng hát của hắn. Ngay cả Patricia, thường thì rất điềm tĩnh, cũng nhìn lên với vẻ khó chịu khi Finnula mở cửa đánh rầm, và ra hiệu cho nàng im lặng.
Khịt mũi rất thiếu nữ tính, Finnula nhón chân đi qua phòng và nhìn thấy chồng mình đang ở trong bếp với Robert, nơi họ chạy trốn giọng hát êm ái của tay hát rong. Không thấy Peter đâu nhưng Finnula cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Khi nào gã trai trẻ này nghe thấy giọng nói của chủ nhân, hắn thường có xu hướng chạy theo hướng ngược lại.
“Em đây rồi.” Hugo mỉm cười và dịch ra chừa chỗ cho nàng trên chiếc ghế dài chàng đang ngồi cùng Robert. “Thật là một nỗ lực đáng quý.”
Finnula ngồi xuống nhìn chàng. “Ý anh là gì?”
“Bọn anh đều thấy em sắp sửa đấm vào mặt hắn ta trong bữa tối như thế nào,” Robert nói với một nụ cười thích thú. “Nhưng em đã kìm lại được. Anh thấy là hôn nhân đã bắt đầu giúp cải thiện tâm tính của em rồi đấy.”
Finnula cứ tưởng họ đang nói về Peter nhưng rồi nhận ra đó là họ đang nói về Jack Mallory. Nàng nhún vai vẻ không thoải mái vì nàng có cảm giác rằng điều đó không thích hợp với địa vị vợ của một bá tước. Ngước nhìn Hugo đang nói chuyện với anh trai nàng, nàng quan sát màu mắt của chàng. Chúng màu xanh lục. Rõ ràng khi ở trong sân Peter đã nói năng vớ vẩn, nhưng cũng chẳng hại gì nếu kiểm tra điều đó.
Rồi khi nghe thấy tiếng các chị gái của Finnula hò hét đòi Jack Mallory hát thêm một bản tình ca nữa, Hugo lập tức đứng dậy và tuyên bố đã đến lúc họ phải đi. Robert cũng đứng lên, bảo rằng anh thà tiễn họ ra chỗ buộc ngựa còn hơn phải chịu đựng thêm một bản ballad nữa của Jack Mallory.
Giúp Finnula leo lên lưng Violet, Hugo bật cười vì sự ác cảm của ông anh vợ đối với ông em rể mới nhất. Và chàng cảm thấy hài lòng vì sự xuất hiện đúng lúc của tay hát rong vào ngày hôm trước, khi mà toàn bộ sự oán giận của Robert đều tập trung vào tay nhạc công, chứ không phải Hugo, người đã phạm một tội lỗi còn lớn hơn, đó là lấy mất viên ngọc đặc biệt nhất của nhà Crais.
Và viên ngọc đó đang thúc giục chàng mau lên ngựa. “Bởi vì,” Finnula nói với sự bẽn lẽn hiếm thấy, “Em có một bất ngờ này cho anh ở nhà.”
Biết thừa rằng cô gái chẳng có tiền và bởi vậy chẳng thể mua thứ gì tặng chàng, Hugo cho rằng sự bất ngờ này sẽ là một điều gì đó thật lãng mạn. Thầm tặc lưỡi với mình, Hugo háo hức nhảy lên yên ngựa, rồi thúc gót giày vào sườn Skinner.
Nhưng Skinner, thay vì chạy nước kiệu như thường lệ, lại hí lên ầm ĩ, và chồm lên với sức mạnh mà, nếu là một kỵ mã ít kinh nghiệm hơn, Hugo chắc hẳn đã ngã lăn xuống đất.
“Này, này!” Chàng thốt lên với con tuấn mã đang nổi khùng. “Bình tĩnh nào!” Thế nhưng Skinner vẫn chưa hết cơn sợ hãi. Con ngựa này chưa từng hoảng sợ, cho dù đó là lũ bọ cạp hay bọn Saracen tàn bạo tay vung vẩy thanh mã tấu. Thế nhưng con ngựa vẫn đang hí lên ầm ĩ, nhảy chồm trên hai chân sau hòng hất văng Hugo đi. Hugo kẹp đầu gối chặt vào mình ngựa, hoảng loạn nhìn quanh để tìm nguồn cơn của cơn giận dữ bất ngờ này, trong khi Gros Louis sủa váng lên đầy vẻ báo động. Finnula, chứng kiến toàn bộ cảnh hoảng loạn đó từ trên lưng cô nàng Violet bình thản, nàng hét lên, “Hugo, nhảy xuống đi!”
Hugo ném cho vợ chàng một cái nhìn khó chịu. Tất cả các chị gái của nàng cũng như Rosamund, con gái của ngài thị trưởng, đã đổ xô ra ngoài ngay từ tiếng rít đầu tiên của Skinner. Chàng quyết không thể biến mình thành thằng ngốc bằng cách nhảy khỏi lưng ngựa trước mặt cả nửa làng được.
Nhưng Robert cũng đã hét lên. “Nhảy đi, thưa ngài! Nó muốn ngài xuống khỏi lưng nó!”
Skinner, mà Hugo từ lâu đã cho rằng có thể hiểu được tiếng người, dường như ủng hộ ý kiến này bằng cách còn lồng lên dữ dội hơn nữa, và Hugo đành phải cam chịu trượt xuống khỏi yên ngựa.
Ngay khi Hugo vừa chạm chân xuống đất, Skinner lập tức bình tĩnh trở lại, chạy nước kiệu quanh sân, khịt khịt và hất hát cái đầu cao quý của nó. Cả Gros Louis cũng lập tức trở nên yên ắng, hướng sự chú ý của nó tới một cái cây, nơi nó nhấc chân lên và tè. Hugo mải nhìn con ngựa của mình mà không nhận thấy có một thân hình mảnh mai lao tới chỗ chàng ngay khi chàng vừa đứng vững trên mặt đất.
Finnula lao tới với sức mạnh cũng giống như quận trưởng ngày hôm qua, chỉ khác là nàng nhẹ hơn nhiều, và Hugo thích cú va chạm này hơn nhiều. “Hugo anh không sao chứ?”
Ngạc nhiên vì sự run rẩy trong giọng nói của cô gái, Hugo tặc lưỡi, vuốt tóc nàng. “Anh không sao.” Chàng nháy mắt. “Một chút trái tính của Skinner làm sao giết được anh.”
Gương mặt của Finnula trở nên nhợt nhạt, bất chấp ánh mặt trời đang chiếu vào nàng. “Nó bị làm sao thế? Cứ như là nó đã bị điên vậy!”
Robert đã lao tới con tuấn mã vừa bị kích động, và thành thạo đưa tay dọc theo cẳng chân của Skinner. “Tôi không tìm thấy gì bất thường với nó cả, thưa bá tước,” ông chủ cối xay nói, và đứng thẳng người dậy. “Không có gì. Thực sự như thể con ngựa này đã phát điên vậy.”
“Không thể nào,” Hugo khẳng định. “Nó là con ngựa khôn nhất tôi từng có.”
“Vậy thì tại sao?” Cặp mắt lo lắng của Finnula tìm khuôn mặt chàng. “Vậy thì có gì khiến cho nó khó chịu vậy?”
Hugo quay sang Robert. “Robert, anh làm ơn xem có gì ở bên dưới tấm vải lót dưới yên ngựa không.” Robert y lời làm theo, và anh thở mạnh khiến cho ai cũng nghe thấy. “Chúa ơi!” anh thốt lên, kéo mạnh thứ gì đó từ trên lưng con ngựa. “Nhìn này!”
Biểu hiện của Hugo trở nên kiên quyết hơn. “Một búi gai phải không?” chàng hỏi.
“Đúng vậy,” Robert thốt lên, trong bàn tay anh là một nắm cây kế gai đẫm máu. “Thứ này được nhét vào bên dưới tấm chăn lót dưới yên. Nó đã đâm vào lưng con ngựa tội nghiệp của ngài khi ngài ngồi lên...”
“Nhưng làm thế nào một nắm gai có thể vào tít bên trong yên ngựa trong khi chúng ta đang ăn tối? Con ngựa không đi xa được khỏi cái hang rào nơi chúng em buộc nó, và quanh đây chẳng có bụi gai nào...”, Finnula thắc mắc.
“Có kẻ đã cố tình đặt nó ở đó!”
Tiếng rống đó phát ra từ đám người đang tụ tập chứng kiến sự việc ở cửa nhà cối xay, và Christina dịch cái bụng bầu của chị sang một bên để cho Peter lách qua.
“Tôi bảo là có kẻ đã cố tình đặt nó ở đó,” Peter rống lên trong khi mọi người đều nhìn hắn chăm chú. “Cũng giống như khối đá sang nay vậy. Có kẻ đang muốn giết ngài, thưa chủ nhân!”
Finnula nhìn Hugo với vẻ hoài nghi. “Tảng đá nào? Hắn đang nói gì vậy?”
Hugo chẳng nói gì nhưng nếu có bao giờ mắt chàng rực cháy như mặt trời, thì chính là lúc này. Hnnula chưa bao giờ thấy một ánh nhìn đầy hăm dọa như vậy, và nàng thấy mừng là ánh mắt đó dành cho gã hộ vệ chứ không phải cho nàng.
“Sáng nay, một phiến đá rơi từ tháp canh xuống ngay chỗ ngài Hugo đang đứng,” Peter tuyên bố. “Lẽ ra ngài bá tước đã chết rồi nếu như ngài quận trưởng không đẩy ông ấy ra...”
“Im đi, thằng ngu,” Hugo gầm lên. Chỉ với hai sải chân, Hugo đã túm lấy gã hộ vệ, ghì chặt lấy đầu của hắn, khiến cho hắn chẳng thể nói năng gì nữa. “Mày hãy câm miệng cho tới khi về đến thái ấp Stephensgate, và khi đó tao sẽ lột cái bộ da láo xược của mày!”
“Hugo!” Finnula thực sự giận giữ. Nàng lao về phía trước, mặc kệ cái gấu váy dài quét trong đất bẩn, tới đứng trước mặt chồng. “Anh hãy thả anh ta ra ngay lập tức! Em muốn nghe điều anh ta nói.”
“Nó chẳng có gì để nói cả,” Hugo tuyên bố, không hề nới tay cho gã hộ vệ đang tắc thở. “Nó chỉ là một thằng khốn láo xược cần được dạy một bài học về cách xử sự khi có phụ nữ ở bên...”
“Thả hắn ra ngay!” Finnula lao vào chồng mình như một con chim sẻ quấy rầy. “Anh nghĩ gì vậy? Sao anh có thể giấu em chuyện này? Có phải có kẻ đang muốn giết anh không? Có phải hắn nói thế không?” Hugo cố gắng trấn an cô vợ của mình, buộc phải lỏng tay với gã hộ vệ. Peter vội vùng ra, tay ôm chặt lấy cổ họng đau đớn của hắn và thở hổn hển cho tới khi hắn vấp phải một gò đất tại nơi Rosamund đang đứng và ngã lăn ra.
“Không có ai,” Hugo thở hổn hền, chùi tay vào quần, “muốn giết anh đâu, Finnula. Em cứ bình tĩnh. Anh cam đoan với em là anh định sống thật lâu, để dằn vặt em vì tội cứ tơ tưởng tới cái gã hiệp sĩ Hugh đó.” Finnula chẳng thấy câu đùa đó có gì thú vị, và nàng trở lại bên cô nàng Violet đã có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn. Hugo tặc lưỡi trước sự bực tức của nàng nhưng rồi cũng theo nàng lên ngựa.
Khi bá tước Hugo và phu nhân của ngài đã đi khỏi tầm nghe thấy, Peter bèn ngồi dậy, xoa xoa vẻ không hài lòng vào chỗ đau ở cổ, nhìn chằm chằm theo họ với nét mặt mà chắc chắn sẽ khiến cho Finnula phải cảnh giác, nếu như nàng tình cờ nhìn thấy cảnh đó. Anh trai Robert của nàng, sẵn tâm trạng không được tốt đã kéo Jack Mallory về phía cối xay, để xem em rể mới có thể vác bốn bao bột dễ như anh ta hát hò hay không. Mellana cảm thấy bị tổn thương vì điều đó, và các chị gái đã vào trong nhà an ủi cô. Chỉ có Rosamund vẫn đang nhìn chằm chằm vào gã hộ vệ khốn khổ và lấy làm thương cảm cho những gì gã vừa phải trải qua.
“Này anh,” nàng thì thầm, cúi xuống và đặt một bàn tay trắng trẻo thon thả lên vai gã. “Tôi có thể làm gì cho anh không?”
“Tôi không phải là người cần được lo lắng, thưa tiểu thư,” Peter can đảm nói.
Rosamund trông có vẻ bối rối. “Anh nói gì cơ?”
“Chủ nhân của tôi đang gặp nguy hiểm, chứ không phải tôi. Nhưng ngài cứ khăng khăng không chịu nhìn nhận điều đó!”
Rosamund cắn môi. “Anh đang nói gì cơ?”
“Cô đã thấy người ta đã làm gì để hại ngài Bá tước, phải không?”
“Ý anh là...” đôi lông mày thanh mảnh của Rosamund nhíu lại. “Ý anh là nắm gai bên dưới yên ngựa của ông ấy?”
“Có kẻ đã đặt nó ở đó, và sớm hôm nay, có kẻ đã đẩy một khối đá nặng xuống nơi ngài Bá tước đứng. Có kẻ muốn giết Đức ông Hugo.”
“Nhưng ai lại muốn giết ngài bá tước chứ?” Rosamund dường như nín thở. “Một con người cao quý và đẹp đẽ như vậy chắc chắn chẳng thể có kẻ thù..."
“Nhưng tôi e rằng kẻ thù này là người cuối cùng mà ngài bá tước sẽ ngờ tới.”
Rosamun nhìn vào khuôn mặt của gã hộ vệ, đọc được điều gì đó trong biều hiện của hắn khiến cho nàng rút tay lại và đứng thẳng người lên.
“Ôi không,” nàng thở gấp. “Không thể nào!”
“Tôi e là như vậy đấy,” Peter nói vẻ cáu kỉnh. “Tôi thực sự mong không phải như vậy, nhưng cô ta có cả động cơ và cơ hội...”
“Tôi không thể tin là cô ấy! Đó là điều họ đã nói khi ngài Geoffrey...” Trước cái nhìn đầy ẩn ý của Peter, Rosamund lại thở hổn hển lần nữa. “Không! Anh nghĩ là... Anh nghĩ cô ấy thực sự đã giết ngài Geoffrey, và giờ lại đang tìm cách giết con trai của ông ấy?”
Peter trông có vẻ rất thê lương. “Giá mà không phải như vậy, thưa tiểu thư Rosamund, nhưng tôi lo lắng lắm...”
“Nhưng tại sao?” Rosamund rõ là đang rất kinh hoàng. “Tại sao cô ấy lại muốn giết ngài Hugo?”
“Cô ta không giống như những người phụ nữ khác, thưa tiểu thư,” Peter chậm rãi nói. “Tôi đã thấy cô ta dí dao vào ngài Bá tước. Tôi đã thấy cô ta trói Đức ông lại dễ dàng như thể ông ấy là một con lợn...”
“Nhưng mà giết chính chồng của mình thì...”
“Finnula Crais không phải người bình thường, và không thể trông đợi cô ta có các cảm xúc của một phụ nữ bình thường.” Peter lắc đầu. “Không đâu, thưa tiểu thư Rosamund. Tôi cho rằng Finnula Crais là một người đàn bà rất nguy hiểm. Thực sự là rất nguy hiểm.”
Rosamund nhìn hắn và nuốt khan. “Đúng là cô ấy là cung thủ giỏi nhất ở Shropshire...”
“... và cũng đúng là cô ấy không thích kết hôn, bởi vì việc đó sẽ ngăn cản cô ấy đi săn...”
“... và tôi đã thấy cô ấy ra khỏi phòng, sau bữa tối, chỉ có một mình. Cô ấy có đủ điều kiện để nhét búi gai đó dưới yên ngựa của ngài Bá tước!”
“Và chẳng ai biết cô ta ở đâu khi phiến đá rơi xuống vào sáng nay...”
“Ôi!” Rosamund đặt cả hai tay lên má. “Chuyện này tệ quá!”
“Nhưng ta có thể làm gì chứ?” Peter nhìn xuống tay của mình. “Quận trưởng sẽ không bao giờ bắt cô ta. Thằng ngốc nào cũng thấy ông ta bị cô ta làm cho mụ mị. Tôi... tôi rất lo sợ cho tính mạng chủ nhân của tôi, thưa tiểu thư.”
“Phải rồi,” Rosamund nhẹ nhàng nói. “Tôi đã thấy sự thiên vị của Quận trưởng de Brissac dành cho Finnula. Tôi e là ông ấy thực sự rất ngưỡng mộ cô ta.”
Peter thở dài rõ to. “Vậy thì hỏng hết rồi.”
Nhưng Rosamund, người đã mất cả năm để thuyết phục cha mình cho nàng cưới Robert Crais, cho dù anh thuộc tầng lớp thấp kém hơn nàng và dính lẵng nhẵng với sáu cô em gái, thì không phải là một cô gái dễ dàng từ bỏ.
“Không,” nàng nói. “Chưa hỏng hết đâu. Anh cứ để việc đó cho tôi.”
“Cho cô ư?” Peter làm bộ vô cùng sửng sốt. “Nhưng cô chỉ là một thiếu nữ yếu đuối. Làm sao cô có thể ngăn được cô ta, thưa tiểu thư?”
“Đợi đấy,” Rosamund nói với vẻ sốt sắng. “Anh cứ đợi mà xem.”
Và Peter đang xoa xoa cái cổ bị đau, đã sẵn sàng để làm đúng như vậy.