vui vẻ khi thấy ống tên của cô em gái nhỏ. “Đi săn vào đúng ngày cưới của mình hả Finn?”
Nàng quắc mắt nhìn anh. Anh ấy làm gì mà dậy sớm thế? Bữa tiệc tối qua tưởng đã phải đánh gục anh ấy rồi. Lẽ ra hai vò rượu đó phải vật anh ấy ra rồi chứ. Sao anh ấy lại không nằm xõng soài trên giường mà rên rỉ nhỉ?
Đặt bao bột nặng ở trên vai xuống, Robert đứng thẳng người và nhìn vào cái tay nải nhỏ ở bên sườn của Finnula.
“Không phải lại định chạy trốn đấy chứ, Finn?”
Robert bước về phía nàng, vươn tay về phía cái tay nải, nhưng Finnula đã giật nó khỏi tầm với của anh và ôm chặt cái túi trước ngực.
“Nếu đúng thế thì sao?” nàng hỏi nóng nảy. “Anh định ngăn em đấy à?”
“Tất nhiên là anh sẽ làm.” Robert nói rồi ngồi xuống bên cạnh Finnula trên cái ghế dài. Nàng ngồi nhích ra. “Em đang nghĩ gì vậy? Chạy trốn bá tước Hugo ư? Anh tưởng em thích anh ta.”
Finnula nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lát đá. “Em có thích,” nàng thừa nhận. “Vậy thì tại sao em lại muốn bỏ chạy? Anh ta đã làm gì em à?”
Finnula lắc đầu.
“Lừa dối em?”
Một lần nữa, nàng lại lắc đầu phủ nhận.
“Hay hắn ức hiếp gì em?”
Finnula cân nhắc có nên thú nhận rằng Hugo đã lấy mất sự trong trắng của nàng không, nhưng nhớ ra rằng người nàng đang nói chuyện là Robert, nàng nghĩ cứ giữ im lặng thì sẽ khôn ngoan hơn. Hơn nữa cũng không hẳn là nàng đã bị cướp đi sự trong trắng. Rõ ràng nàng là tòng phạm trong vụ cướp đoạt đó, điều mà khi nghĩ lại vẫn khiến nàng đỏ bừng mặt.
“Vậy thì có chuyện gì?” Robert gặng hỏi. “Anh thấy anh ta cũng là người tử tế. Anh biết em không muốn cưới một người nhà Fitzstephen nữa, nhưng anh ta tốt hơn cha mình nhiều mà, chẳng phải vậy sao?” Finnula rầu rĩ nhún vai.
“Vậy thì em còn chạy trốn cái gì? Em phải là cô gái hạnh phút nhất trong vùng đấy. Em kiếm được một ông chồng giàu có và bảnh trai. Mellana đang xanh mặt vì ghen tức kìa.”
“Chính là vì chuyện đó, anh Robert ạ. Anh ấy giàu có và đẹp trai. Anh ấy có thể có bất cứ ai mà anh ấy muốn. Vậy tại sao lại là em?”
“Tại sao lại là em à?” Robert nhíu mày nhìn cô em gái nhỏ.
“Vâng. Tại sao lại là em? Em không giàu có. Em không xinh đẹp. Em chẳng có gì hấp dẫn với một người như ngài Hugo...”
“Rõ ràng là ở em phải có điều gì đó,” Robert cắt ngang. “Nếu không thì anh ta đã chẳng muốn lấy em.”
“Em không hiểu tại sao anh ấy muốn lấy em,”
Finnula khăng khăng. “Ngoại trừ việc anh ấy đã nói rằng anh ấy chẳng có cách nào khác để có được em.”
Nghe tới đó lông mày của Robert nhướn lên. “À,” anh nói. “Vậy thì là anh ta yêu em.”
“Yêu em ấy à? Vớ vẩn!” Finnula bật dậy khỏi ghế băng, mạnh tay quăng cái tay nải vào góc xa trong bếp. “Em chưa từng nghe anh ta nói được điều gì tử tế tình cảm cả. Yêu ấy à! Anh ta chẳng biết nghĩa của từ đó đâu.”
Nàng nhìn thấy anh trai mỉm cười. “Vậy ra là vì chuyện đó?”
“Ý anh là gì?” Finnula giậm chân.
“Em chỉ đang lý sự chuyện lặt vặt,” Robert nói. Anh ngửa ra sau, dựa người vào thành bàn. “Em muốn anh ta tuyên bố sự tận tụy bất diệt của anh ta với em, muốn anh ta khóc than anh ta cần em biết nhường nào, như thể anh ta là thằng khốn hát rong của Mellana. Em muốn anh ta viết thơ ca ngợi vẻ đẹp của em và hát về...”
“Chúa ơi, anh Robert,” Finnula nói với vẻ khinh miệt. “Đó đâu phải là điều em muốn, và anh biết thế mà. Một câu ‘Anh yêu em, Finnula’ là đủ rồi.”
“Đó là điều mà tất cả lũ đàn bà các cô muốn,” Robert không đồng ý. “Các cô muốn sự lãng mạn. Các cô muốn được tán dương. Cách duy nhất để em có được những thứ đó từ ngài Hugo là em phải chơi trò chơi của anh ta.”
Finnula khi đó đang đi đi lại lại trong bếp với vẻ bực tức bèn dừng lại, nhìn chằm chằm ông anh của mình. “Chơi theo anh ta? Chơi gì?”
“Thì phải thực hiện phần cô gái xinh đẹp,” Robert nói. “Cô tiểu thư dòng dõi, với làn da trắng như sữa và cặp mi mắt dài chớp chớp.”
“Cái gì?” Finnula nhìn như thể anh đã bị loạn trí.
“Anh đang nói gì vậy? Lông mi của em làm sao hả?”
“Finnula, nếu em muốn anh ta hát ca ngợi vẻ đẹp của em, thì em phải trông cho thật xinh đẹp... hay ít nhất là trông giống như một phụ nữ thực sự, vì Chúa. Em cứ trưng mấy cái quần da như thế thì làm sao anh ta có cảm hứng ca ngợi được.” Robert nhìn nàng vẻ chỉ trích. “Và sao em không làm gì đó với tóc của em thay vì buộc nó lại như cái đuôi lừa thế kia? Sao em không thể xõa nó ra, gài nơ vào? Mellana biết phải làm thế nào mà...”
“Và hãy xem điều đó đưa chị ấy tới đâu kìa,” Finnula lạnh nhạt nói.
“Chính xác. Finnula, anh không hiểu sao em lại thấy bản thân mình khổ sở đến vậy. Em đã có được người đàn ông mà em muốn. Nếu anh ta không được hoàn hảo như em muốn, vậy thì em hãy thay đổi anh ta. Dù sao thì đó cũng là việc phụ nữ thích làm nhất mà.”
Mân mê bím tóc của mình, Finnula nhìn anh chằm chằm. Thật ngạc nhiên khi nàng cảm thấy lời của anh trai nàng cũng có phần nào có lý. Rõ ràng nàng đã chẳng cư xử như một trinh nữ đáng được tôn thờ; mà giống một đứa con gái đáng bị quất roi vào mông hơn.
“Thay vì bỏ chạy,” Robert nói tiếp, “sao em không ở lại và chiến đấu cho những gì em muốn?”
Finnula không trả lời. Thay vào đó nàng khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn anh trai. “Anh đã biết là sáng nay em sẽ chạy trốn, đúng không?” nàng hỏi. “Vì thế mà anh dậy sớm như vậy. Sáng nay anh không có việc ở cối xay, đúng không?”
“Ngài Hugo đã cảnh cáo anh rằng có thể em sẽ tìm cách đào tẩu,” anh thừa nhận với nụ cười toe toét.
Finnula thở mạnh. “Cái gì? Anh ta đã bảo với anh...”
“Anh ta đã nói gì đó vào tối qua.” Robert duỗi đôi chân dài ra, bắt chéo nhau, và lần đầu tiên trông anh giống như một người đàn ông đang bị đau đầu.
Finnula khịt mũi khinh bỉ. “Hay thật đấy! Sau khi em đã hứa với anh ta!”
“Và em biết giữ lời ghê nhỉ,” Robert mỉa mai. “Em đã tìm cách trốn đi trong khi em đã hứa sẽ không làm vậy.”
Finnula ngồi xuống trên chiếc ghế dài bên cạnh anh. Sau một chốc im lặng, khi cả anh trai và em gái đều chăm chú xem xét đôi giày của mình, nàng hỏi với vẻ ngượng ngùng, “Anh Robert này?”
“Sao hả Finn?
“Anh sẽ giúp em chứ?”
“Giúp em gì cơ?”
“Cư xử cho ra dáng con gái hơn.”
Robert nhăn mặt. “Sao em không hỏi các chị của em ấy? Em có tới năm bà chị mà. Bốn đứa đã kiếm được một tấm chồng, vậy nên rõ ràng là chúng nó biết mình đang làm gì. Sao em lại hỏi anh?”
“Bởi vì.” Finnula đung đưa chân như một cô bé con. “Em tin tưởng anh nhất. Đi mà?”
Robert thở dài. “Finnula, đầu anh sắp vỡ làm đôi đây...” Nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của cô em nhỏ, anh thở dài. “Được rồi. Dù chẳng thể hiểu làm sao em lại nghĩ rằng anh biết về mấy cái thứ này...”
Ấy thế mà hóa ra Robert Crais biết khá nhiều về những thứ như thế. Sau khi cho phép anh đi ngủ thêm mấy tiếng, Finnula hỏi anh về cách trang điểm... tóc thẳng hay quăn? lên hay xuống? móng tay thế này đã sạch chưa? - và về áo xống của nàng - liệu cái váy của nàng có quá bó? hay quá rộng? cài hoa hay lược đính đá ở trên tóc? - và nàng phát hiện ra rằng sau 25 năm ở trong một ngôi nhà toàn phụ nữ, anh trai của nàng đã thu thập được khối ý kiến về những vấn đề như thế này. Khi các cô em của anh đã kỳ cọ, xức dầu, rẩy nước thơm, chải chuốt và mặc váy cho cô em út xong, Robert kiểm tra kết quả rất khắt khe và với một chút chỉnh sửa nhỏ ở đây đó, anh tuyến bố Finnula đã qua được cuộc sát hạch.
“Anh không hiểu sao em lại nghĩ rằng em không đẹp,” anh nhận xét như vậy khi Finnula, rực rỡ trong chiếc váy cưới, đi từ phòng ngủ của nàng xuống nhà.
Nhìn xuống người mình với vẻ nghi ngờ, Finnula nói,
“Cái gì, em ư? Mel mới là người đẹp của nhà mình, anh Robert.”
Robert khịt mũi. Cơn đau đầu của anh vẫn chưa biến đi, vậy nên anh cố gắng kiềm chế không tranh cãi. Với chiếc cốc vại trong tay, anh đi vòng quanh Finnula, anh xem xét kỹ lưỡng mọi góc cạnh bộ váy của nàng.
Bộ váy cưới của nàng không còn mới, cho dù nàng mới chỉ mặc nó một lần trước đó, cách đây gần một năm. Một bộ váy màu trắng đơn giản được làm từ loại vải lanh đẹp nhất, ôm sát lấy cơ thể nàng. Ở bên trên nàng mặc một chiếc áo choàng dài bằng gấm trắng, với tay áo rộng và to đến nỗi chúng suýt thì chạm xuống sàn. Quanh eo nàng đeo chiếc thắt lưng bằng sợi xích bạc, thứ đồ trang sức duy nhất của nàng, bên cạnh một vòng hoa dại được bện vào những lọn tóc buông xõa của nàng.
Với Robert, Finnula giờ đã giống như cô dâu trong mơ của bất cứ người đàn ông nào. Thỏa mãn với bản thân, anh bảo nàng nhấc váy lên đến đầu gối, và khi anh chỉ nhìn thấy đôi chân trần chứ không có cái quần da nào, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Finn yêu quý.” Anh nấc. “Em đã làm quá tốt. Anh chưa thấy cô dâu nào đẹp như thế này.”
Nhận định này gây nên sự phẫn nộ trong các chị em còn lại của nhà Crais, những cô nàng đang tụ tập trong bếp để quan sát kết quả lao động cực nhọc cả buổi sáng của nọ, nhưng Robert đã vẫy tay dẹp yên họ.
“Con bé lấy được chàng rể giàu nhất,” anh khăng khăng. “Điều đó khiến cho nó trở nên đẹp nhất. Và giờ thì nếu tai anh không nhầm lẫn, thì đó là tiếng chuông nhà thờ, tới giờ rồi. Chắc cỗ xe của lệnh bà đã sẵn sàng rồi.”
Các chị gái của Finnula đưa nàng ra sân, nơi các ông anh rể đã đợi sẵn với một chiếc xe kéo được trang hoàng bằng ruy băng và hoa. Theo tục lệ của làng, chiếc xe sẽ được buộc vào một con lừa nhỏ màu trắng, và dù Finnula phản đối việc phải ngồi trên cái xe mất thể diện như thế này, nhưng rồi nàng buộc phải vùng vằng nghe theo, và cái đám đông vui vẻ đó - phần lớn trong đó cầm theo những vại bia của Mel - hộ tống nàng đi tới nhà thờ.