Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 7

Sau khi mấy vị khách mời thương lượng xong, vẫn là quyết định đi lên xem xét.
Vì không thân nên Mộc Tử Dịch là do Lý Tùng Tử kéo tới, cùng tiến về phía cầu thang.


Mấy người này cẩn thận từng chút một tiến đế chỗ cách cầu thang chừng hai ba mét thì dừng lại, sau đó một người gan lớn giọng run run nói: "Lão nhân gia, ngài, ngài ở đây, làm gì?"


Sau khi nhìn ở khoảng cách gần, lại càng có thể xác định vị trước mắt họ, xác thực đang tồn tại, không phải hình chiếu gì hết! Điểm này người quay phim cũng đánh bạo lén quay lại.


Các vị trên mạng sau khi nhìn cảnh này xong lập tức toàn thân nổi da gà, không chỉ vì hình ảnh ông lão mà camera quay không có chân, mà còn bởi vì....


Ông lão kia, hơi nghiêng đầu liếc nhìn ống kính. Màu da trắng bệch, mắt không có đồng tử, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn kia còn lộ ra một nụ cười "hiền lành" hư hư thực thực, môi kéo đến rộng ra. Mà dưới khuôn mặt khủng bố kia, là cái cổ có vết máu như ẩn như hiện.


Khung trực tiếp đã có mấy cái biến thành màu đen. Bởi vì vị quay phim quay đến gò má ông lão bị giật mình, tay run một phát, camera rớt xuống đất.
[Quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ ah!!]
[Địu móa quả thật có quỷ ah ah ah!]
[Đậu xanh, trực tiếp linh dị thần quái cuối cùng cũng có quỷ xuất hiện rồi ha ha ha ha ha]


[Hệ liệt những năm còn lại của cuộc đời 666]
[Tuy rằng rất khủng bố, nhưng vì cái gì tôi lại cảm thấy thật hưng phấn hhh]
[Địu móa tôi chỉ muốn lên xem chủ phòng sau đó mộng đẹp đi ngủ, vì sao vừa đến lại là cái quỷ này!!!]
[Má ơi tối nay chỉ có thể tìm em gái ngủ chung hu hu...]


[Trời ơi, mấy vị tiểu ca đừng thám hiểm nữa, mau chạy đi! Kia cm nó là quỷ thật đó!]
[Chạy cái gì mà chạy, mấy người có phải quên cái danh hiệu của chương trình này rồi không? Thần quái, thám hiểm! Đụng chuyện thần quái liền sợ hãi, thấy quỷ liền chạy, có giống như đã nói sao?!]


[Ngươi ngon thì ngươi lên đi! Tôi không quan tâm, Vu tiểu ca mau chạy đi!]
[Chủ phòng chủ phòng....]
[Lý Tùng Tử cái tên ngốc X, bình thường chạy nhanh như vậy sao bây giờ lại không chạy, ngốc!]
................


Khách mời cùng nhân viên công tác hiện tại hoàn toàn không biết trong phần bình luận fan đã chia làm hai nhóm, vì an nguy của bọn họ mà kêu gào không ngừng. Bọn họ chỉ biết bọn họ gặp phải phiền phức lớn rồi!


Chỉ thấy ông lão nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì kia, sau khi nghe thấy câu hỏi của bọn họ, chậm rãi quay đầu lại.
Gương mặt đáng sợ như vậy, trực tiếp làm cho Lý Tùng Tử cùng Vu tiểu ca lần thứ hai kêu lên.


Ông lão khẽ cười mỉm, hiền lành nói: "Các vị, hãy đi với tôi... Chủ nhân nhà tôi, cho mời."
Âm thanh khàn khàn, lại mang theo cảm giác có tia quỷ dị. Ở trong cái miệng đang nói kia, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu.


Nói xong lời này, ông lão liền kéo kéo vạt áo, chậm rãi lên lầu. Rõ ràng không có chân, từ đầu gối trở xuống là một mảnh hư không, ông ta lại như có, còn bước cao bước thấp mà đi lên cầu thang.


Mấy vị khách mời trong lòng hoảng sợ, tự nhiên cũng sẽ không có ai theo sau. Danh tiếng của chương trình dù có quan trọng, nhưng làm sao quan trọng bằng mạng mình! Đây thế nhưng là quỷ thật, còn là một con quỷ chết vô cùng thảm!


Nhưng mấy người muốn rời đi kia, lại phát hiện không thể khống chế thân thể của mình được, còn tự bước lên cầu thang, cùng với quỷ vật kia đi lên! Ngay cả người quay phim và nhân viên công tác cũng không ngoại lệ.
Vài người đều sợ muốn khóc, trong lòng sợ hãi như thế nào đều buột miệng nói ra.


"Hu~... Quỷ đại gia, tha cho tôi đi....."
"Đạo diễn có báo cảnh sát không, thật đáng sợ..... Tôi không có cách nào điều khiển thân thể mình............."
"Má ơi con muốn về nhà......."
"Sau này sẽ không tham gia chương trình nữa, huhu..."


"Phí bồi thường hợp đồng ngươi trả nổi sao! Vẫn là nhanh để lại di ngôn đi! Em à, anh thừa nhận anh giấu tiền riêng, có một tấm thẻ mới làm, dán ở dưới đáy giường, mật mã là........."
"Bà xã, bà xã bà chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta, nói với nó ba ba rất yêu nó...."
..............


Mộc Tử Dịch đau đầu che tai, vô cùng muốn một cước đem đám người khóc lóc kêu gào này đạp xuống. Cố tình Lý Tùng Tử lại là người duy nhất không bị khống chế, một tay ôm mèo của cậu, một tay còn sống chết kéo cậu. Mộc Tử Dịch giãy mấy lần cũng không thể dứt ra.


"Tử Dịch à, ngươi có đáng tin hay không! Thân thể không bị khống chế thật sự rất khó chấp nhận, không bằng trước tiên cậu giúp tôi đi...." Lý Tùng Tử nhỏ giọng nói. Trong số mấy người ở đây, cũng chỉ có hắn vì có bạn, còn ôm mèo, cho nên biểu hiện cũng không có hoảng loạn như vậy.


Mộc Tử Dịch vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng nói: "Không sao, con quỷ này kì thực không lợi hại lắm. Cậu xem, ông ta hiện tại còn giữ bộ dạng lúc chết này, ngay cả ngụy trang cũng không làm được. Có thể thấy được đạo hạnh không đến đâu, không khống chế mọi người được bao lâu."


"Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận ông ta là quỷ ah... Nhưng mà đại ca, quỷ lợi hại thì có bộ dạng gì?"


Mộc Tử Dịch hạ giọng phổ cập cho hắn: "Mấy con quỷ lợi hại hả, có thể ngụy trang giống như người thường. Có chân, vẻ ngoài cũng có thể làm thành bộ dáng như khi còn sống, nhìn sơ qua thì vẫn rất bình thường. Bất quá kia cũng chỉ là ngụy trang, cậu nếu tới gần quỷ vật, vẫn sẽ cảm thấy âm lãnh như thường, mà quỷ cũng sẽ không có bóng."


"Như "con" này, chính là tu hành không đến nơi đến chốn. Đừng thấy ông ta như có năng lực khống chế bọn họ, thực ra kia chỉ vì đứng gần. Nếu không, làm sao còn phải đợi lâu đến như vậy, nhất định đợi đến lúc mọi người tới gần mới khống chế họ đi lên lầu. Tôi phỏng chừng nhiều nhất là mười phút nữa đi, ông ta sẽ không chịu nổi nữa." Mộc Tử Dịch không nói, kỳ thực con quỷ này có thể khống chế lại bọn họ, nói ra thì cũng không làm họ bớt sợ hơn bao nhiêu.


Người tâm trí không đủ kiên định, mệnh cách không đủ cứng rắn, thường dễ bị quỷ vật đắc thủ.
Lý Tùng Tử như hiểu mà không hiểu: "Vậy so với mấy con quỷ trong phim thì ông ta vẫn còn non và xanh lắm ha."
Mộc Tử Dịch gật gật đầu, xác thực là vậy.


Hai người hạ giọng nói chuyện, cũng không biết mấy lời này đã bị mic thu vào. Chỉ là lúc này bất luận là những người ở hiện trường hay khán giả đều không chú ý đến hai người bọn họ, hơn nữa âm thanh nhỏ, cho nên tạm thời vẫn chưa bị phát hiện.


Đoàn người dưới sự khống chế của quỷ, tốn mất mấy phút mới lên được lầu. Con quỷ kia vẫn đang bước chầm chậm trên hành lang "Đi tiếp, đi thẳng đến gian phòng cuối cùng."
Chỉ thấy ông ta mở cửa phòng, nghiêng người làm tư thế "mời".


Trừ Mộc Tử Dịch đứng ngoài, tất cả những người bị khống chế đều lần lượt bước vào phòng, đi đến vị trí gần cửa sổ mới đứng lại.
Mộc Tử Dịch cùng Lý Tùng Tử rớt lại ở sau cùng, vừa bước vào thì cánh cửa kia liền "Ầm" một tiếng đóng lại.


Cùng lúc đó, vị khách mời nhỏ tuổi nhất Vu tiểu ca kia khóc nói: "Tôi, tôi cử động được rồi."


Những người khác cũng nhanh chóng nhúc nhích, phát hiện thân thể đã có thể cử động tự do. Nhưng lúc này cũng không có ai vui nổi, cảm giác sợ hãi của bọn họ thậm chí cũng không giảm đi được bao nhiêu. Bởi vì....


Căn phòng này, là căn phòng trống quỷ dị mà bọn họ đã xem qua lúc trước. Trong phòng chỉ có một cái bàn bằng gỗ, trên bàn là bình tro cốt bị nhánh cây từ ngoài cửa thò vào đâm qua. Trên mặt đất còn có hương án bị đẩy ngã, cùng với tàn hương.


Lúc đó bọn họ còn chưa cảm nhận được gì, nhưng bây giờ cánh cửa của căn phòng này bị đóng lại, quỷ vật kia thì đang ở trước mắt, bọn họ làm sao còn không cảm nhận được căn phòng này có gì đó không đúng!


Quỷ vật kia chậm rãi bay tới trước mặt bọn họ, dùng cặp mắt không có đồng tử đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Tùng Tử.
Ông ta lộ ra một nụ cười "hiền lành", vô cùng lễ phép nói: "Chủ nhân nhà tôi, xin ngài giúp ông ấy."


"Ông ấy rất đau đớn, xin ngài giúp ông ấy đem cành cây bạch đàn rút ra...."
Vừa dứt lời, liền thấy Lý Tùng Tử chậm rãi từ trong đám người đi ra, vẻ mặt đờ đẫn, đi về hướng bình tro kia.


Có người gọi tên hắn, để hắn dừng lại, nhưng hắn hình như cũng không nghe thấy. Hắn cứ như vậy, ôm mèo mập nhỏ của Mộc Tử Dịch, chậm rãi dừng lại trước bình tro.


Có người chọt chọt Mộc Tử Dịch, là vị Vu tiểu ca kia. Chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đọc nhiều sách, có cách nào giúp anh ấy không?"
Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Có chứ."
"Vậy sao cậu còn bất động?"


Mộc Tử Dịch nhìn về phía.....con mèo trong ngực Lý Tùng Tử, không chút lo lắng nói: "Tạm thời vẫn chưa cần tôi ra tay."
Vu tiểu ca nghe không hiểu, muốn hỏi kĩ, lại thấy bên phía Lý Tùng Tử có động tĩnh.


Chỉ thấy quỷ vật kia chậm rãi đi tới trước mặt Lý Tùng Tử, chậm rãi đưa tay về phía hắn, có ý đồ muốn nắm lấy cánh tay hắn rút cành cây kia ra.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kia, một tiếng mèo kêu vang lên. Con mèo Lý Tùng Tử ôm trong ngực nâng cao móng vuốt, mạnh mẽ cho quỷ vật kia một cú quào.


Quỷ vật nhất thời rụt tay về, ôm lấy cánh tay bị mèo cào mà gào thét gập người lại, một bộ dạng như đang chịu thống khổ vô cùng. Cùng lúc đó, Lý Tùng Tử thần trí quay về, không nói một lời ôm mèo chạy về phía đám người, đẩy Vu tiểu ca ra sống chết ôm lấy cánh tay Mộc Tử Dịch.


Mèo mập nhỏ cũng nhân cơ hội leo lên người chủ mình, đứng trên vai cậu không vững nên nó liền nhảy lên đầu cậu, nằm sấp bất động trên đó.
Mộc Tử Dịch đầu đội mèo, tay treo Lý Tùng Tử: "......."


Mộc Tử Dịch không có biện pháp với hai người này, chỉ đành làm như không có gì mà quay lại nhìn quỷ vật bị mèo nhà cậu cào kia.
Cậu liền thấy quỷ vật kia tựa hồ vô cùng đau đớn, khom người ôm tay gào thét hồi lâu, mới lại đứng thẳng, ngẩng đầu lên.


Mộc Tử Dịch nhìn cánh tay bị cào ra ba vệt đen của ông ta, trên đó còn không ngừng bốc khói, mặt không biểu tình nói: "Đã nói rồi, đừng đụng mèo nhà tôi, nó rất hung, sẽ cào người."
Bên cạnh cậu có người nuốt nước miếng nói nhỏ: "Cậu chưa có nói..."


"Ồ, vậy bây giờ tôi nói." Mộc Tử Dịch không hề hổ thẹn.
"Meo~" mèo mập nhỏ nằm trên đầu chủ nó vẫy vẫy đuôi, phối hợp bày ra móng vuốt.


Quỷ vật kia cũng không biết nghe hiểu không, chỉ thấy gương mặt đầy nếp nhăn đã phủ đầy vẻ dữ tợn, đôi mắt chỉ có tròng trắng đang trợn lên. Ông ta gào lên một tiếng, hai tay đã biến thành móng vuốt, trực tiếp hướng về phía Mộc Tử Dịch.


"Aaaaaaaaaaaaaaa......" Tất cả mọi người đều la lên, trong đó có vài người thậm chí còn nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa đành cam chịu nhận lấy thảm án.
Nhưng đợi một hồi lâu, cũng không có nghe thấy tiếng gì, ngược lại nghe thấy một âm thanh "khặc khặc" kì quái.


Mọi người đều mở mắt ra, chỉ thấy hai móng vuốt của quỷ vật kia đã bị hai sợi dây đỏ cuốn lấy, treo trên không trung không thể động đậy. Trên cổ của nó cũng đồng dạng bị sợi dây đỏ quấn, làm cho nó không thể không ngẩng cổ lên phát ra âm thanh kì quái kia. Sợi dây đỏ tươi kia, thậm chí còn không thể nào so được với vết thương cũ trên cổ nó.


Đầu kia của sợi dây, quấn trên ngón tay thon dài của Mộc Tử Dịch, những khớp xương kia một chút cũng không run rẩy, vững như núi thái sơn.


Tất cả mọi người mặt đối mặt, một hồi thì nhìn Mộc Tử Dịch thần sắc thản nhiên như không có gì xảy ra, một hồi lại nhìn quỷ vật đang bị treo chỉ có thể phát ra âm thanh quái dị kia, ai nấy cũng mơ hồ.


Không có ai dám mở miệng nói chuyện, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Tử Dịch khống chế quỷ vật, lẳng lặng nhìn phần tiếp xúc với dây đỏ của nó tỏa ra khói đen, sau đó nhanh chóng tan đi.
Cuối cùng, có người nhịn không nổi, hỏi Mộc Tử Dịch: "Đây là phát triển tình tiết gì?"


Mộc Tử Dịch không lên tiếng, chỉ nhìn về phía bình tro cốt, hướng bên đó nói: "Còn không xuất hiện sao?"
Bình tro cốt không có động tĩnh gì.


Mộc Tử Dịch khẽ cười, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện. Ngón trỏ bàn tay trái cậu hơi cong lên, sợi dây liền rung động, khói đen trên người quỷ vật kia càng tỏa ra nhiều hơn.
"Dù sao ông ta cũng theo ngươi từ lúc còn sống cho đến lúc chết, ngươi nhẫn tâm nhìn ông ta hồn phi phách tán?"


Cái bình vẫn nằm im, Mộc Tử Dịch cụp mắt, chậm rãi nói: "Ông ta tiêu tan rồi, về sau ngôi nhà này của ngươi không có người, cũng không có quỷ đi dọn dẹp giúp ngươi. Chỉ sợ đến lúc đó, không cần đến hai năm, ngôi nhà này liền triệt để hoang phế, mục nát. Ngươi bị cành cây bạch đàn này đâm, e là cũng sắp hỏng."


Dường như sau khi dứt lời, bình tro hơi rung lên. Chỉ chốc lát sau, liền thấy bên cạnh bình tro xuất hiện một vị nam quỷ trung niên mặc trường bào xanh, tướng mạo cường tráng...


Nam quỷ diện mạo như người thường này hướng Mộc Tử Dịch cúi đầu chào, hơi mỉm cười nói: "Mong tiên sinh tha cho quản gia nhà tôi một đường sống."
Mộc Tử Dịch lại nói: "Không phải tôi không tha, là mèo nhà tôi nó không cho."


"Meo~" mèo mập nhỏ lại giương móng, theo thói quen hùa với chủ nó. Đúng đúng đúng, là tui không cho đó.