Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 34

"Bùm!" một tiếng, bàn đá dưới cây đa lớn đã bị phân làm hai nửa, ngả sang hai bên, đồ ăn trên bàn cùng vụn đá bay khắp nơi.


Khách trong tiệm bánh bao đều ồn ào chạy đến, nhìn thấy âm sai vẫn còn ở đằng kia, bọn họ sợ bị làm khó dễ nên như ong vỡ tổ mà chạy lại về bên trong tiệm, nhỏ giọng thảo luận.
"Chuyện gì đây, hồi nãy có ai thấy rõ không?"


"Tôi đến trễ, chỉ thấy bàn đá nứt đôi ra, sau đó là âm sai đại nhân cùng vị đại nhân mang thể xác người sống đều đang ngồi, tiểu bao lão bản thì đứng che miệng...."


"Mèo! Chỗ tôi ngồi là ở ngoài, cho nên tôi thấy được! Mèo của tiểu bao lão bản, một vuốt liền trực tiếp đánh vỡ bàn đá! Bất quá hình như nó muốn tấn công vị âm sai đại nhân kia, nhưng cuối cùng lại bị cản lại một chút."
"Trời ạ, mèo này hung tàn như vậy, quả nhiên do chủ sủng mà ra!"


"Phải nói là cha mẹ như thế nào thì nuôi con như thế đấy! Ngươi xem bao lão bản, lại nhìn xem con mèo kia, không phải đều giống nhau như đúc sao!"
"Đúng đó, con mèo này cùng chủ nó dáng vẻ đều là bé ngoan, lại có thể lợi hại như vậy!"


"Ài, mọi người nói xem con mèo này có lai lịch gì? Một vuốt kia, nhóc con này vậy mà cũng lợi hại thật đó!
"Mọi người nói xem không phải nó thành tinh rồi chứ?"


"Không biết, nhưng mà mèo được bao lão bản nuôi, làm sao có thể tầm thường được! Tôi lại tò mò là vị được âm sai đại nhân mang tới kia. Ngươi có cảm thấy âm sai đại nhân đối với người đó đều là kính cẩn thận trọng không!"


"Người này chưa gặp qua..... Địa phủ có nhân vật này sao?"
"Có thể làm cho âm sai đại nhân kính trọng như vậy, hoặc là năng lực cùng chức vị đều trên ngài ấy, hoặc là có kinh nghiệm làm việc nhiều hơn đại nhân. Ngươi là quỷ hồn vừa chết được có mấy năm, làm sao biết được!"


"Chính là, nếu không phải vị âm sai đại nhân này thích dạo phố, chỉ e là ngươi cũng không nhận ra ngài ấy. Các vị đại nhân ở tầng quản lý không thích ra ngoài, đã ra ngoài tất có đại sự, cũng chỉ có vị này là ngoại lệ."


"Tôi là quỷ hồn gần trăm năm rồi, cũng chưa từng gặp qua vị kia..... Chẳng qua nhìn sườn mặt có chút giống vị kia đã từng gặp thời đại loạn......"
"Vị kia? Không phải đâu, vị kia không phải đã nhiều năm đều không xuất hiện qua sao?"


"Bây giờ cũng không phải loạn thế, vị kia đương nhiên sẽ không xuất hiện. Dương lão, ngài có phải nhớ nhầm rồi không?"
"Mà vị kia đến cùng là ai ah? Thần thần bí bí vậy...."
"So với cái này, tôi càng để ý bao lão bản, cậu ấy làm sao phải che miệng?"


"Ài, không biết, âm sai đại nhân ở bên đó, ai dám đi qua nhìn lén chứ! Phải biết vị kia không phải là âm sai bình thường, mà thuộc cấp quản lý đó! Về sau nếu bị ngài ấy nhớ mặt, biết đâu lại bị làm khó dễ!"
"Bát quái thì hay đó, nhưng mệnh quỷ quan trọng hơn!"


Kỳ Liên Sinh che miệng ho nhẹ một tiếng, lập tức cười nói: "Chư vị, tai vách mạch rừng."
Đám quỷ hồn nhất thời âm thanh nhỏ đi không ít, thậm chí có mấy quỷ hồn trực tiếp im lặng luôn.
................


Lúc mèo mập nhỏ công kích đến, âm sai Quý Tu đã sớm tự giác giúp ngăn cản một chút. Nhưng mà một chút này, làm cho hắn vô cùng hối hận --- Hắn nào có biết móng vuốt của nhóc con này uy lực vậy mà lại cực lớn, còn vừa khéo rơi xuống cái bàn ăn!


Mấy món trên bàn, hắn chỉ mới ăn được có một cái bánh bao, còn có cơm nồi đất, sữa đậu nành các thứ hắn vẫn chưa kịp thưởng thức mà!
Mèo mập nhỏ một mặt hung ác, nhếch miệng nhe răng mà nhìn chằm chằm Cố Cảnh. Tức quá, đánh không tới hắn!


Cố Cảnh bình chân như vại ngồi trên ghế đá, trên tay vẫn còn cầm một nửa cái bánh bao, ánh mắt hoàn toàn không đặt trên người mèo mập nhỏ tràn ngập địch ý, mà là đặt trên người Mộc Tử Dịch vẫn còn đứng ngốc che miệng không xa kia.


Ngày lúc mèo mập nhỏ chuẩn bị công kích lần thứ hai, Mộc Tử Dịch hạ giọng kêu.
"Nhóc mập, qua đây."
Nhóc, nhóc mập?! 
Vừa nghe đến cách gọi này, mèo mập nhỏ liền biết không ổn --- Nó nhất định đã hiểu lầm cái gì rồi!


Chột dạ nhìn đống đồ ăn cùng bàn đá trên mặt đất, mèo mập nhỏ sợ hãi đến nỗi đuôi cùng tai đều cụp xuống, quay người bước từng bước, chậm rì rì đi tới trước mặt chủ nó.
Mộc Tử Dịch cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn nó.


Mèo mập nhỏ thấy chủ nó không ôm nó, nhất thời lại chột dạ mà dùng cái đầu tròn cạ cạ vào ống quần cậu, một bộ dạng "em ngoan lắm em ngoan mà, muốn ôm ôm".


Mộc Tử Dịch trầm mặc chớp mắt, thở dài một hơi, đem nó ôm lên, vỗ hai cái không nặng không nhẹ vào cái mông đầy thịt của nó. Cậu nói: "Biết ngươi là cho rằng ta xảy ra chuyện, muốn bảo vệ chủ. Nhưng dù có thế nào đi nữa cũng không nên vọng động, vạn nhất ngộ thương người vô tội thì sao?"


"Meo u......" Ủy khuất, Cố Cảnh kia mới không có vô tội đâu!


Mộc Tử Dịch nhíu mày, nâng tay lên lại đánh hai cái: "Còn dám mạnh miệng đúng không! Ngươi xem ngươi làm gì, bàn đá hỏng rồi, đồ ăn cũng hỏng luôn, ngươi còn cảm thấy ủy khuất? Dù sao cũng không được phá đồ trong nhà, mấy thứ này đều phải dùng tiền mà mua đó!"


"Meo~" Mèo mập nhỏ dụi dụi vào ngực chủ nó, điểm này nó nhận, nó sai rồi meo meo....
Mèo nhà mình, còn có thể làm sao đây..... Bất quá, bảo vệ chủ không phải là cái cớ để nó có thể kích động, cậu vẫn là nên dạy dỗ mèo mập nhỏ: "Ngày mai không được ăn cá!"


"Meo ngao u......" Mèo mập nhỏ sắp khóc rồi, cấm cá nhỏ của nó? Cái này không được đâu!
Không để ý tới nhóc con đang làm nũng, Mộc Tử Dịch đem nó thả xuống đất, sau đó đi đến trước mặt Cố Cảnh.


Cố Cảnh lúc này đã đứng dậy, trong tay vẫn cầm miếng bánh bao kia, dáng vẻ tay chân luống cuống. Anh áy náy chỉ đôi môi hơi sưng đỏ của Mộc Tử Dịch, hỏi: "Cậu..... không sao chứ?"


"Không tốt. Mèo của tôi vừa nãy hiểu lầm anh làm tôi bị thương, cho nên mới công kích anh, xin lỗi. Chúng ta đều không có việc gì, chuyện này coi như bỏ qua nhé?" Mộc Tử Dịch không khí lực hầm hừ, tai bay vạ gió quá!


"Nhưng cậu vẫn là bị thương rồi, xin lỗi." Cố Cảnh dứt lời, muốn đi về phía nhà bếp, "Tôi tìm cục đá chườm cho cậu...."
Mộc Tử Dịch kéo anh lại, không để ý nói: "Không cần đâu, nhỏ nhặt thôi mà, không sao."


Thấy thần sắc không đồng tình trên mặt Cố Cảnh, con ngươi cậu đảo một vòng, nở một nụ cười xấu xa: "Nếu không anh thổi thổi cho tôi, nói không chừng thổi xong tôi không đau nữa."
Dứt lời, cậu còn hơi bĩu môi ra.


Đôi môi phấn nộn, còn hơi sưng đỏ, chính là kích thích cực đại, tim Cố Cảnh lại đập loạn lên. Anh không tự chủ mà nuốt nước bọt, đứng tại chỗ khẩn trương đến mức tay chân cứng ngắc.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này, Mộc Tử Dịch lại nhịn không nổi.
"Phụt ha ha ha ha ha........"
Cố Cảnh: "........"


Bất đắc dĩ nhìn thanh niên cười đến không còn hình tượng, Cố Cảnh cũng không phát hiện, trong lòng mình không những không có tức giận khi bị trêu chọc, mà ngược lại còn có chút sung sướng.


Cuối cùng Mộc Tử Dịch cho nhân viên đến thu dọn một chút, mình thì mang theo Cố Cảnh cùng Quý Tu lại bày ra một bàn khác trong sân.
Quý Tu lần này vẫn đảm nhiệm làm bóng đèn, cảm giác tồn tại hạ đến mức thấp nhất, âm thầm vùi đầu vào đồ ăn của mình mà ăn.


Cố Cảnh cùng Mộc Tử Dịch ngược lại ăn uống bình thường, thỉnh thoảng tán chuyện một hai câu. Có lẽ là bị Mộc Tử Dịch lôi kéo một trận, Cố Cảnh lúc này cũng thả lỏng hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn, ít nhất cũng không để Mộc Tử Dịch một mình gợi chuyện. Chuyện anh am hiểu rất nhiều, cái gì mà thiên văn địa lý, truyền thuyết môn phái, đa số đều có thể lưu loát hạ bút thành văn. Mà anh còn thường dùng trích dẫn cổ điển, lại không cứng nhắc nhàm chán, làm cho Mộc Tử Dịch nghe đến thích thú. Nhất thời, không khí trên bàn ăn cực kì hài hòa.


- -- Ngoại trừ con mèo ngồi trên băng ghế bên cạnh Mộc Tử Dịch kia.
Mộc Tử Dịch nói chuyện nhiều, khát nước, lúc cúi đầu cầm ly nước vô tình nhìn thấy trên bàn chỗ bên cạnh đặt rất nhiều túi cá nhỏ. Cậu nhíu mày, nhìn về cái ghế phía dưới.


Chỉ thấy trên ghế, mèo mập nhỏ đang dùng cả hai móng vuốt tròn bụ bẫm mà nỗ lực ăn cá.
Như thể cảm nhận được tầm mắt của chủ nó, nhóc con ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng chủ nó đối mắt.


Nhóc con ôm cá, sau khi suy nghĩ một giây liền xoay người, quay lưng với chủ nó. Chỉ nói phạt nó ngày mai không có cá ăn, chứ đâu có nói hôm nay không được ăn đâu!
Nó nhất định hung hăng mà ăn, đem phần của ngày mai ăn luôn một thể!


Mộc Tử Dịch: "..........." Thôi thôi, tốt xấu gì nhóc con này còn biết sạch sẽ, không có đem túi cá bỏ khắp nơi. Cậu nên hài lòng rồi, nhỉ?
Cố Cảnh nhìn con mèo mập mũm mĩm kia, cười nói: "Con mèo này của cậu thật biết bảo vệ chủ." Chỉ là có chút ngốc.


Mộc Tử Dịch thần sắc nhu hòa, đưa tay vuốt đầu mèo, nói: "Nó rất tốt."
"Meo~" Nhóc con được chủ nhân khích lệ đuôi khẽ vung lên xoay vòng vòng, hận không thể bay lên trời.
Mộc Tử Dịch đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Đúng rồi, anh gần đây bận không?"


Cố Cảnh lắc lắc đầu, nhắm mắt nói bừa: "Gần đây không có việc gì."
Âm sai Quý Tu trong lòng lén lút phun tào: Ngài đây đã rất nhiều năm rồi không có việc gì có được không! Việc nào không do người khác đưa đến tận tay, ngài chỉ có thuận đường mới đi làm thôi!


Mộc TỬ Dịch nhất thời nở một nụ cười như gió xuân: "Có muốn suy nghĩ một chút, ngày mai cùng tôi đi làm việc, xong việc rồi tôi đưa anh đi dạo thành phố?"
Cố Cảnh mím môi khẽ cười, gật gật đầu.


Quý Tu lúc này thức thời nói: "Đại nhân, vậy ngài tối nay có quay về địa phủ không? Phủ trạch ở địa phủ dù sao cũng đã nhiều ngày chưa có người dọn dẹp, ngài đang dùng thân thể người sống, ở đó e rằng sẽ sinh bệnh.........."
Mộc Tử Dịch kì quái nhìn Cố Cảnh: "Anh ở nhân giới không có nhà sao?"


"Có," Cố Cảnh dừng lại chốc lát, mới nói: "Chỉ là ở thành phố C, gần đây có chút vấn đề, không tiện quay về."
Quý Tu trong lòng âm thầm cho đại nhân một cái like, còn học được sử dụng chiêu này, cậu ấy hẳn là không đuổi nổi đại nhân.


Mộc Tử Dịch nhìn Cố Cảnh với một ánh mắt đồng tình, có nhà mà không thể về, thật thảm!


Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Mộc Tử Dịch sợ động đến chuyện không vui của Cố Cảnh, trước giờ chưa từng hỏi nhiều. Cậu vô cùng nhiệt tình hữu hảo nói: "Hay là anh ở tạm chỗ tôi đi, dù sao chỗ tôi phòng trống cũng nhiều lắm."


Cố Cảnh không hề chần chừ mà đáp: "Được." Nhất thời lại có chút xấu hổ, ngón tay dưới mặt bàn vô ý mà xoắn xuýt, "Tôi chưa từng nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu, lần đầu đến nhà chơi, tôi cũng không mang lễ vật gặp mặt gì......."


Mộc Tử Dịch vung vung tay, thuận miệng nói: "Không cần mang gì đâu, anh tới là được rồi, quà của anh làm sao quan trọng bằng anh!"
Trái tim bé nhỏ yếu đuối của Cố Cảnh sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.


Quý Tu ngồi một bên âm thầm lắc đầu, thảo nào đại nhân lại động tâm, bao lão bản thật sự quá biết cách chọc người.....
Hắn hiểu chuyện nói: "Đại nhân, tôi biết hành lý của ngài ở đâu, tôi giúp ngài mang qua."


Cố Cảnh gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn. Vì vậy Quý Tu cầm cái bánh bao còn ăn dở của hắn, nhanh chóng hướng về đường thông đạo qua hai giới.


Sau đó Mộc Tử Dịch bàn giao cho Triệu tiểu thư, cho cô đi nghỉ ngơi dưỡng thần ở tiền viện. Ngày mai còn phải cùng đi giải quyết chuyện của cô, trạng thái tinh thần của người trong cuộc phải ổn định một chút mới được.


Triệu tiểu thư cũng biết rõ nặng nhẹ, cho dù không muốn nghỉ ngơi, cô vẫn đến tiền viện, cho dù là nhắm mắt dưỡng thần một chút cũng được.
Trước khi đi, cô quay đầu nhìn hai người đàn ông dáng người thon dài, vẻ ngoài xuất sắc kia, trong lòng có chút ngưỡng mộ lại có chút thống khổ.


Vốn dĩ cô còn đối với vị bao lão bản có nụ cười ôn nhu xuất hiện vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất kia vô cùng có hảo cảm, thậm chí còn mơ hồ có chút yêu thích.
Nhưng mà bây giờ xem ra, bao lão bản hiển nhiên càng lưu tâm "người" bỗng nhiên xuất hiện trong không khí nhưng lại có cái bóng kia.


Bỏ đi, cũng may chỉ là mới hơi thích, chưa có dấn sâu vào. Quay đầu vẫn còn kịp.
Mộc Tử Dịch hoàn toàn không biết bản thân vừa mất đi một tiểu tỷ tỷ  thích mình, lúc này đang nhiệt tình lôi kéo tay Cố Cảnh, muốn mang anh đến tham quan phòng mình, tiện thể chọn một gian phòng khách để ở lại luôn.


Nhưng khi hai người đi đến trước cửa phòng Mộc Tử Dịch, lại thấy mèo mập nhỏ vốn dĩ đi theo phía sau hung hăng xông lên, bay lên vung tay chân thành hình chữ X chặn trước cửa, nhưng chân quá ngắn không bám được vào thành cửa, trực tiếp rớt xuống, mông chạm đất.


Cái mông đau đau, mèo nhỏ chặn đường dùng hết sức mà nâng hai chân sau đứng lên, cố gắng ngăn càng nhiều nơi càng tốt, đôi mắt mèo to tròn tràn ngập vẻ quật cường.