“Tớ nghe nói cậu đã bị bán đứng.” Đào Tử nói. Cô là bạn chí thân của Na Lan ở đại học Giang Kinh, và cũng là bạn cùng phòng ký túc xá. Không lâu sau khi vụ án xảy ra, Đào Tử đã xuất hiện, đồng thời thay mặt cho bà mẹ Na Lan đang ở quê, vào đây thăm cô. Lúc đó cô còn đang hôn mê. Lần này vào, Đào Tử cầm cho cô một chiếc di động mới. Lúc này trong buồng bệnh yên tĩnh hơn hẳn mọi khi, Đào Tử khẽ nói, “Bằng đẹp trai đã bán đứng cậu!”
Được gặp Đào Tử, Na Lan thấy nhẹ nhõm, đỡ hẳn nhức đầu. Đào Tử còn mang cho cô một suất ăn ngon lành và một bó hoa cẩm chướng nở rộ. Đào Tử thực tháo vát, cô mượn người bạn là nghiên cứu sinh ở Viện Y học chiếc thẻ từ của nhà ăn viện 6 để mua cơm. Na Lan mỉm cười, “Việc trừng phạt anh ta, tớ giao cho cậu!”
“Thế không được.” Đào Tử nói. “Tớ là hoa thơm đã có chủ, không nên để anh ta tưởng bở, ngộ nhận rằng tớ có tình cảm sâu đậm với anh ta.”
Na Lan cười, “Dễ thôi mà: cậu cầm theo đăng ký kết hôn của cậu, đến nơi giơ ra như kiểu FBI trong phim Mỹ gí vào mặt anh ta, thế là miễn hiểu lầm!”
Đào Tử cười khanh khách, rồi nghiêm chỉnh nói, “Thấy cậu có thể nói đùa vui vẻ thì tớ rất yên tâm rồi. Lúc trước vào đây cậu đang hôn mê, làm tớ sợ hết hồn, sau đó phải hỏi chị bác sĩ phụ trách, rắc rối tệ! À, nhắc đến chị bác sĩ… tớ có tin sốt dẻo cho cậu đây. Lúc nãy ở nhà ăn tớ nhìn thấy chị ta trò chuyện rất phởn với ai, cậu đoán xem?”
Na Lan tò mò, “Với ai, tớ có quen không?”
“Có quen.”
“Chịu, không đoán được.”
Đào Tử cười bí hiểm, “Đội trưởng Ba Du Sinh.”
Na Lan hơi sửng sốt, nghĩ ngợi rồi nói, “Chị ấy trông rất được, tác phong sắc sảo, sẽ hợp với tính cách mềm mỏng phải chăng của Ba Du Sinh.”
“Thế à? Cậu nghĩ Ba Du Sinh đã lên mấy?” Đào Tử trở nên nghiêm túc.
“Ba tuổi rưỡi.”
“Tớ nói nghiêm chỉnh, chắc anh ấy cũng phải ba nhăm, ba sáu tuổi rồi? Nghe đồn cô người yêu mất tích đã mười mấy năm trước, từ đó đời sống tình cảm của anh ấy dường như con số không, và cũng không bận tâm đến phái yếu nữa… nhưng chắc không phải là người… có chuyện chứ?”
Na Lan lại mỉm cười, “Tin đồn thường nảy sinh như thế. Cho nên mới có câu: lúc nhà tâm lý học suy nghĩ thì thượng đế cũng phải đau đầu.”
Cửa phòng bỗng mở ra, Ba Du Sinh tay bưng hộp cơm bước vào, nhìn thấy Đào Tử liền mỉm cười gật đầu, “Chào Đào Tử!” Nhận ra trên giường cũng có một hộp cơm, anh áy náy cười, “Thế là trùng mất rồi! Na Lan sẽ chọn ăn cơm của ai đây, lựa chọn khó khăn đấy?”
Đào Tử nhún vai, “Nếu anh đến sớm một chút…”
Na Lan đã nghe ra Đào Tử muốn dẫn dắt câu chuyện tới đâu, sợ khó xử, vội thò chân ra đá bạn. Đào Tử giả vờ không hiểu ý, tiếp tục nói, “Nhưng các anh còn bận thẩm vấn nhiều nhân chứng thì cũng không thể làm chủ thời gian, đúng không?” Na Lan thở phào.
Ba Du Sinh nhận ra ẩn ý của Đào Tử, anh lặp lại câu nói muôn thuở, “Không phải thẩm vấn, mà là tìm hiểu.” Rồi anh nhíu mày, lẩm bẩm như nói cho mình nghe, “Tôi rất mong có người để mà thẩm vấn, nhưng nghi phạm đã chết trong vụ nổ hoặc đã trốn khỏi hiện trường. Na Lan là trung gian thương lượng mà bọn cướp yêu cầu, nhưng vụ nổ bất ngờ xảy ra khiến hai bên chưa thỏa thuận được các điều kiện, tôi đang rất muốn biết bọn cướp có tiếp tục liên lạc với Na Lan nữa không.”
Đào Tử đã hiểu ra, cô hít sâu một hơi, “Na Lan nghe rõ chưa, câu này cảnh báo cậu: những tên cướp còn sống sẽ tìm cậu!”
Na Lan không bận tâm. “Tìm tớ cũng vô ích. Một là tớ không nhận ra hắn, hai là tớ không nhớ hắn đưa điều kiện gì, ba là cảnh sát vẫn theo dõi. Nếu tên cướp ‘có hoài bão có lý tưởng’ thì hắn sẽ tìm cách khác để đạt được mục đích.”
Đào Tử nói, “Mất trí nhớ, quá hay! Tớ mong sao mỗi lần yêu đương thất bại tớ sẽ mất trí nhớ!” Thật ra còn lâu mới đến ngày Đào Tử có thể đăng ký kết hôn, hai năm qua cô yêu hai lần đều không thành công, một lần sắp đến đích nhưng cô chấm hết vì nhận ra tín hiệu đối phương cũng mắc cái tật mê gái đa tình phổ biến của nam giới.
Cửa buồng bệnh lại mở ra lần nữa, một y tá đẩy xe vào, nhưng Na Lan ngạc nhiên hết cỡ vì trên xe không có thuốc men hay dụng cụ y tế mà là lẵng hoa to gồm cẩm chướng, uất kim hương, oải hương, hoa hồng và còn có một cái khay to đựng bốn món mặn một món canh nữa.
Cô y tá đẩy xe đến bên giường, đưa cho Na Lan một phong bì màu tím nhạt, nói, “Một nhân vật bí hiểm nhờ tôi chuyển cho cô. Đồ ăn đang nóng, nên dùng luôn đi kẻo nguội thì mất ngon.”
Ba Du Sinh đứng dậy mỉm cười, “Tốt rồi! Bây giờ cô rất dễ lựa chọn nên ăn của ai.”
Na Lan mở phong bì, đọc lướt nhanh, mặt cô bỗng biến sắc.
Mười lăm ngày trước khi xảy ra vụ án, tại một căn hộ ở khu dân cư Phú Lạc xã Ninh Hồ ngoại thành Giang Kinh.
Sau hôm thám thính trở về, cả ba tên cướp lại hội ý. “Còn hai điểm khó cần phải giải quyết.” Tên cướp A nói, lại mở sơ đồ mặt bằng các tầng lầu chính Tiêu Tương trải lên bàn. “Hai điểm khó xử này đều nằm ở tầng trệt. Một là nhà bếp. Cách đây mấy hôm chúng ta đã tính rồi, trưa ngày khai trương dù lầu chính không đông khách thì nhà bếp cũng có ít nhất một bếp trưởng, khả năng là có thêm hai bếp chính mới và độ hai ba phụ bếp. May mắn lắm thì cũng có một đầu bếp, một phụ bếp và một hai gã học việc. Nói cách khác, riêng gian bếp đã có bốn năm người cần đối phó. Vấn đề là một trong ba chúng ta có đối phó nổi họ không?”
Tên B nói luôn không cần suy nghĩ, “Không thể!”
Tên A, “Cho nên vấn đề nằm ở đây. Cần ít nhất hai người mới khống chế nổi tầng hai đông khách khứa và đám phục vụ, nên chỉ còn một người vào bếp lùa cả bọn nhà bếp lên tầng hai.”
“Quá khó! Vì theo sơ đồ này, gian bếp rất rộng, sẽ có rất nhiều soong nồi dụng cụ, dao kéo dễ biến thành vũ khí. Nếu bọn nhà bếp chống cự thì một khẩu súng không thể địch nổi.” Nói xong, tên B đăm chiêu, miệng mím chặt.
Tên A hỏi, “Có phương án nào không?”
“Nghỉ cho khỏe vậy!” Tên B nói.
Tên C từ nãy im lặng, bây giờ mới nói, “Đã chuẩn bị đến đây rồi, súng còng đã đủ, đâu thể bỏ cuộc?”
Tên B, “Ý tao là, nếu không nghĩ ra nổi phương án thì thôi đi! Tao không nghĩ nổi, đại ca cũng không nghĩ ra, cho nên tao mới nói là thôi đi!”
Tên C cười khẩy, “Ai cũng có đôi tai đúng không? Sao tao chưa nghe thấy đại ca nói là hết cách rồi? Đại ca xưa nay vẫn thế: nêu câu hỏi để bàn bạc, thật ra đại ca đã nghĩ được cách rồi!”
Tên B và tên C cùng nhìn tên A. Tên A nói, “Tao bế tắc thực sự.”
Cả ba tiu nghỉu ngồi nghệt ra trên chiếc đi văng cũ kỹ đã thòi lòi cả lõi mút, muốn uống bia nhưng tủ lạnh trống không, cả ba đều rất mệt mỏi sau một ngày đi làm, không tên nào chủ động nói rằng nên ra siêu thị cách đây hơn một cây số để mua.
Tên B nói, “Bây giờ nói điểm khó thứ hai xem?”
“Bảo vệ.” Tên A nói đúng hai chữ, rồi hắn trầm ngâm, nhắm mắt cứ như đã ngủ, hình như hắn muốn giao trọng trách này cho hai tên đồng bọn.
Hồi lâu sau, tên C hỏi, “Thì sao?”
Tên B, “Nếu chúng ta cùng xông vào đại sảnh khống chế đám người đang ăn, rồi để một người xuống bếp lấy sức một chọi mười để kiểm soát bọn đầu bếp thì không thể phân thân mà đối phó với bảo vệ nữa, họ sẽ đủ thời gian để báo cảnh sát…”
Tên C ngớ ra “ừ nhỉ”, rồi nghĩ ngợi. “Thế thì chúng ta bắt đầu từ tầng trệt, khống chế bảo vệ trước, sau đó cùng vào khống chế bọn nhà bếp, sau đó mới xông lên tầng hai…”
Tên B, “Mày không thấy rằng sau ngần ấy động tác, bọn người trên tầng hai dù đần đến mấy cũng nhận ra chuyện bất ổn à? Mặt khác, nhiệm vụ của bảo vệ là gì? Là phải xông ra khi có tình huống nguy hiểm! Đã đành rằng không có nhiều tên bảo vệ dại dột như thế nhưng ai dám chắc chúng ta không gặp phải những tên dám húc đầu vào tường? Trước họng súng nếu hắn cứ không nghe không thỏa hiệp thì sao? Cho hắn phát đạn à? Ngoài ra, rất dễ có những đứa phục vụ bưng bê các đồ ăn uống đi qua đi lại, họ sẽ phát hiện ra chúng ta. Người trên tầng hai báo cảnh sát thì chúng ta đi đời, không kịp làm bất cứ việc gì nữa.”
Tên A, “Trừ khi chúng ta ra tay cực nhanh.”
Tên B và tên C cùng nhìn tên A, tên A nói tiếp, “Tức là chúng ta phải xử lý tên bảo vệ và bọn nhà bếp trong thời gian ngắn nhất, ví dụ, không cho tên bảo vệ kịp ra tay.”
Tên C rùng mình, “Hình như tao đã cảm nhận ra ý đồ của đại ca. Ý đại ca là gì?”
Tên B cười khẩy, “Ý tứ cái quái gì nữa? Khử luôn tên bảo vệ!”
Khoảng tám tiếng mười lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng theo dõi hồi sức bệnh viện Nhân Dân số 6 Giang Kinh