Nicole đang ngồi bên cửa sổ làm việc với những nút thắt của nàng khi một tiếng gõ cửa lớn vang lên làm nàng ngạc nhiên. Gõ cửa à? Chà, đây là một điều không đoán trước được với đội thủy thủ vô văn hóa của anh ta. Nàng vội liếc xuống để đảm bảo là mọi thứ đều đã được che phủ.
Vì Bigsby đã không được đến thăm nàng, cánh cửa luôn đóng mở tự do mà chẳng cần chút nhượng bộ nào với nàng cả. May thay, lớn lên trên biển đã làm cạn kiệt bất kì chút đoan trang nào mà nàng có thể đã từng có.
Sutherland bước vào mang theo mùi biển, mùi muối, mùi gió và không khí khô ráp. Chúa ơi, nàng khao khát được rời khỏi khoang tàu này biết bao! Thật đau đớn cho nàng cứ như thể anh ta đang trêu chọc một người ăn mày bên cửa sổ nhà bếp vậy.
Nàng đấu tranh lại ham muốn sáng tác ra một câu chuyện về vụ đầu độc chỉ để nàng có thể ra ngoài. Nhưng nàng chẳng biết gì về chuyện đó và thậm chí không thể bắt đầu bịa ra một câu chuyện nghe có vẻ thuyết phục.
Ý nghĩ phải nói dối để dành lại được tự do làm nàng ghê tởm. Nếu Sutherland đứng đó chờ nàng nói thì anh ta sẽ phải thất vọng. Tất cả những gì nàng cảm thấy mình làm được là nhìn chằm chằm căm ghét vào anh ta. Đến lượt anh ta trông như thể anh ta thấy lúng túng.
“Tôi nghĩ là vì cô đã hết buồm,” anh ta nói với cái nhìn lướt quanh khoang tàu, “có thể cô cần thêm.” Anh ta đặt một chồng vải buồm hình vuông trên bàn như thể đang xoa dịu con thú dữ nào đó. Nàng cũng nghĩ là nàng sắp biến thành thứ đó rồi.
Rồi, từ một cái thùng nhỏ, anh ta kéo ra ba chiếc can. “Tôi nghĩ có thể cô cũng cần thêm màu vẽ.” Anh ta trông rất hài lòng với bản thân khi giơ cho nàng xem chỗ sơn, như thể hành động quảng đại này đáng chú ý lắm vậy.
Thay vì hưởng với những lời lẽ tử tế và thậm chí là còn hơi xu nịnh như anh ta đã hi vọng, nàng chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào anh ta và lần theo những tấm vải với cử động chính xác, bực dọc. Nàng dừng lại khi má nàng nhăn lại.
“Tôi tưởng việc này sẽ làm cô hài lòng và có thể bù đắp cho chuyện ngày hôm qua…” Những lời của anh ta tắt lịm khi nàng vùng dậy và đi phăm phăm về phía anh ta. Thậm chí trước khi anh ta kịp hiểu ra ý định của nàng, nàng đã thu cánh tay lại. Và đấm vào mặt anh ta.
“Cái quỷ gì thế! Tại sao cô lại làm thế?” Tiếng kêu của Sutherland nghe không rõ khi anh nắm lấy cằm mình để đẩy thử.
Nàng giận tới nỗi toàn thân run rẩy. “Nếu anh tưởng một mảnh buồm vớ vẩn nào đó cùng với vài mẩu sơn cũ sẽ khiến tôi quên mất việc anh đã nhốt tôi trong cái khoang tàu chết tiệt này” – nàng dừng lời để hít một hơi dài –“thì anh cực kì sai lầm. Tôi không phải là loại con gái ngốc nghếch sẽ thấy vui sướng với bất kể trò tiêu khiển gì anh ném vào tôi! Tôi thường chỉ vẽ sau một ngày làm việc mệt nhọc mà thôi!”
Nàng đã đấm Sutherland! Nàng không thể tin hẳn vào điều đó, nhưng tay nàng nhoi nhói vì phản lực của cú đấm vào khuôn mặt rắn như đá của anh ta. Có một thoáng cử động ở bên ngoài; Jimmy đang đứng ngoài cửa. Trong bao lâu rồi, nàng không biết, nhưng nàng biết rằng cậu bé đã nhìn thấy Sutherland đang ôm cằm, lẩm bẩm chửi thề.
Nàng không thể giấu nổi nụ cười uể oải hiện lên mặt một khi đã xả cơn tức tột bậc. Nó thậm chí không mờ đi khi Sutherland phát ra một âm thanh hăm dọa về phía nàng trước khi bước ra khỏi cửa.
Thực tế, nàng lại còn thấy hài lòng hơn – tin tức chắc chắn sẽ lan khắp cả tàu chỉ trong vài phút.
Buổi sáng hôm sau nàng nhận được tiếng gõ cửa thứ hai và thậm chí còn được hưởng một vài giây lịch sự trước khi cánh cửa mở ra. Jimmy, cậu bé con, len lén vào như thể cậu ta không muốn đánh thức nàng. Mỗi ngày đôi mắt cậu ta càng sáng hơn và da dẻ lại hồng hào hơn, trong khi nàng yếu đi. Nàng nghĩ nàng sẽ thực sự ghét cậu ta.
Cũng như ngày hôm trước, cậu ta quan sát các bức tường nàng đã vẽ với cái nhìn thích thú trên mặt, rồi bỏ lại cái khay. Tuy nhiên, hôm nay cậu ta đặt nó lên bàn chứ không phải sàn nhà nữa. Thay vì bắn cho nàng cú lườm cố hữu trước khi khởi hành, cậu ta do dự ở ngưỡng cửa trước khi trở lại chỗ nàng.
“Cậu muốn gì?” nàng quát. Với hai má đỏ bừng vì gió, trông cậu ta đã hoàn toàn hồi phục từ trận ốm, và cũng như Sutherland, cậu ta có mùi như thể được tắm dưới ánh mặt trời. Ý nghĩ về Jimmy ở bên ngoài trong khi nàng không thể là quá nhiều với nàng.
Lối cư xử của các thủy thủ trên tàu này với nàng sắp thay đổi – bắt đầu với cậu ta. Nàng bắt đầu bước tới chỗ thằng nhóc.
Cậu ta lùi lại. “C-chị thực sự đã đấm thuyền trưởng à?”
Nàng nhướng mày lên với cậu ta nhưng không dừng lại.
“Ừm, ừ thì, tôi nghĩ chị đã hạ đo ván thuyền trưởng.”
Nàng càng lườm nguýt dữ tợn hơn. Tốt thôi. Nếu Jimmy muốn gắn trách nhiệm cho nàng với cái khuôn mặt đẹp đẽ kia thì nàng sẵn sàng chiến đấu.
“Phải, tôi đấm thuyền trưởng đấy. Cậu định làm gì nào?” Ngửa đầu ra sau, nàng nhìn khắp lượt cậu bé, đánh giá cậu ta từ đầu đến chân. Cậu ta không to hơn nàng là mấy. Thêm một cái nhìn khắp lượt nữa và nàng đã quyết định. Nàng sẽ hạ được cậu ta.
“Chờ đã!” Cậu ta giơ một tay lên trước mặt để chặn đường tiến của nàng, lùi lại cửa ra vào. Cậu ta lúng túng trốn sau nó, chỉ để cái đầu ngó vào. “Nàm sao… nàm sao chị lại không xấu hổ vì việc mình đã làm thế?” cậu ta kêu lên.
Nàng biết cậu ta không hỏi nàng về việc đấm thuyền trưởng mà là về chuyện đầu độc nguồn nước. Mặc dù nàng không cảm thấy câu hỏi đó đáng được trả lời, giờ nàng đã vượt quá cả ngưỡng tức giận rồi.
“Xấu hổ á? Tôi chẳng làm việc gì đáng xấu hổ cả!” nàng kêu ré lên. “Nếu cậu không trì độn khủng khiếp như thuyền trưởng của cậu thì đến giờ cậu đã phải hiểu là tôi chẳng đầu độc ai cả. Dù thế nào tôi cũng không phải là người hoàn hảo, nhưng tôi không đủ độc ác để đầu độc cậu, mặc dù tôi đã bắt đầu ước gì tôi có thể rồi!”
Jimmy hổn hà hổn hển, và đôi mắt cậu ta mở lớn trước khi chạy đi. Cậu ta phải len qua cả một đám thủy thủ lúc này đã tụ tập bên ngoài cửa, hầu như chắc chắn là bị những tiếng thét của nàng. Một vài người bọn họ gật đầu về phía nàng và lẩm bẩm cái gì đó qua lại với nhau, nhưng nàng lờ họ đi. Nàng cho rằng đã đến lúc mang việc này ra ánh sáng rồi. Bởi vì không đời nào nàng chịu tiêu thêm một tháng nữa ở trong khoang tàu, và họ cần phải biết điều đó.
Nàng mở cửa rộng ra và quay sang thủy thủ gần nhất. “Vậy là các anh nghĩ tôi đã đầu độc nước của các anh hả?” nàng hét lên. “Các anh quá tin vào chuyện tôi đã làm đến nỗi thuyền trưởng của các anh không chịu cho tôi lên boong vì sợ các anh sẽ làm tôi bị thương.” Nàng đánh cú lườm của mình tới từng thủy thủ ở ngoài cửa.
“Quỷ tha ma bắt tất cả các anh đi! Tôi chẳng làm gì nên tội ngoài việc xui xẻo bị lên nhầm tàu với một lũ con hoang nhát cáy!” Hai nắm đấm nàng siết chặt lại khi nàng đã đi tới điểm không thể quay đầu.
“Nếu các anh định làm gì tôi thì tốt nhất nên làm luôn bây giờ đi, bởi vì tôi sẽ bước ra khỏi cánh cửa này, và cảm nhận ánh mặt trời trên mặt tôi… hoặc là chết trong lúc cố thoát ra. Các anh đã hiểu chưa?”
Trong cơn giận dữ, tất cả những gì nàng nghe thấy là máu sôi lên trong đầu. Nàng gần như không nghe thấy những tiếng huýt gió và những tiếng gầm ghè. Nàng lao ra ngoài, xô đẩy những người không kịp tránh đường cho nàng.
Bao gồm cả Sutherland.
Với vẻ vỡ lẽ u ám trên mặt, anh ta đứng bất động. Quá tệ.
Nàng dùng tất cả sức mạnh của mình đẩy anh ta sang bên trước khi lao rầm rập tới lan can tàu và nhìn ra ngoài biển lớn.
Derek không nghĩ có lúc nào anh cảm thấy mình như một tên khốn thế này chăng. Khi anh nhìn nàng ở lan can, theo dõi đôi vai nhỏ dâng lên với mỗi lần hít thở khí trời, anh đã biết.
Nàng không làm việc đó.
Anh không thể tin được nàng đã la hét vào mặt các thủy thủ hay đã xô đẩy anh. Nhưng hành vi căm phẫn ấy giống như đã bật mở một cái nêm ngăn chặn cảm xúc. Bản năng của anh trỗi dậy, và anh chỉ đơn giản là đã hiểu. Chắc hẳn nàng đã nói với anh sự thật về những việc nàng làm trên tàu tối hôm ấy.
Anh quay khỏi nàng và tìm Jeb. “Nói với các thủy thủ khác rằng họ phải đối xử với cô Lassiter như một vị khách danh dự trên con tàu này.” (thuyền trưởng quay 180độ hơi bị nhanh)
“Vâng, thưa thuyền trưởng. Chúng tôi cũng đã đoán được phần nào khi nghe cô ấy đã đấm vào mặt ngài.”
Anh lườm người thủy thủ già. “Tuổi tác của ông không cho ông cái quyền tự do bất kính với thuyền trưởng đâu.”
“Không, nhưng tôi có thể khi mà thuyền trưởng của tôi tự biến mình thành đồ ngốc.”
Với cái nhìn hăm dọa cuối cùng, Derek quay khỏi ông ta và tìm một chỗ tốt để nhìn ngắm nàng. Trong vòng hai giờ tiếp theo, nàng cứ đứng ở lan can. Trời đã về chiều khi cuối cùng nàng cũng đặt đầu lên thanh gỗ. Nàng sợ ai đó sẽ kéo nàng lại vào trong.
Anh không nghĩ sẽ là khôn ngoan khi tiếp cận nàng sớm thế này, nhưng anh không thể để nàng sợ anh hay các thủy thủ của anh thêm nữa.
“Nicole,” anh bắt đầu nói khi đứng đằng sau nàng. Nàng không thèm nghe anh gì cả. “Làm ơn nhìn tôi này,” anh nói. Anh khẽ quay nàng về phía mình, và để ý thấy nỗi đau nhói lên trong lồng ngực khi nàng ngấm ngầm bám chặt lấy lan can. “Tôi không tin em đầu độc nguồn nước nữa.”
Nàng không trả lời.
“Vậy là… có ai đó cũng phá hoại con thuyền của em nữa hả.”
“Đúng như tôi vẫn nói.”
Anh thở ra một hơi dài. “Tôi muốn xin lỗi em –“
“Tốt thôi,” nàng nói gay gắt.
Anh đã xin lỗi, vậy mà nàng dường như không thèm quan tâm. “Tôi đang nói tôi xin lỗi,” anh nghiến răng kèn kẹt.
“Và tôi nói, “tốt thôi.”
“Em muốn gì từ tôi? Em muốn gì để chúng ta huề nhau?”
Nàng nhìn xuyên qua anh. “Tôi muốn đi nhờ đến Sydney.” Nàng bước xa khỏi anh, đi theo lan can tàu.
Giống như mọi khi, hễ dính tới Nicole là anh chẳng biết phải làm gì. Giờ anh cũng chẳng khá hơn trước là mấy. Nàng là người con gái muốn ra khơi cùng với cha mình và giúp ông ta xây dựng một hãng tàu chăng? Hay là nàng nghiêm túc với tài năng nghệ thuật tuyệt vời của mình? Có phải nàng chỉ ra khơi trong khi đang chờ tìm được đúng người để ổn định và xây dựng một gia đình?
Ý nghĩ nàng cưới một gã đàn ông khác khiến cơn ghen nguyên thủy rộ lên. Và đó là sự ghen tuông. Anh không còn giả vờ rằng nàng chỉ là một ai đó mà anh khao khát về mặt thể xác nữa. Anh muốn thấu hiểu nàng; anh muốn biết nàng.
Không có nghĩ là việc đó sẽ xảy ra trong tương lai gần. Trong những ngày tiếp theo, nàng không nói chuyện với anh, và anh khôn ngoan không khơi vấn đề đó lên.
“Cứ với cái cách cô ấy lờ ngài đi thì ngài chẳng khác nào con muỗi nhép,” Jeb nói với anh một sáng nọ khi ông ta nhìn thấy Derek đang quan sát nàng.
Anh lừ mắt với Jeb, không thoải mái vì bị bắt gặp. Anh không hề bỏ qua thực tế rằng các thủy thủ thấy tội nghiệp cho anh. Nếu họ bắt gặp anh đang nhìn vào nàng, việc mà anh làm hầu hết thời gian trong ngày, họ sẽ cụp mắt xuống. Nhưng trước đó anh đã có thể nhìn thấy cái nhìn thông cảm của họ.
“Cảm ơn nhé, Jeb, vì sự quan sát tinh tường cũng như không được yêu cầu của ông.”
“Ngài đang ước cô ấy sẽ hét vào ngài ngay lúc này, phải không nào?” Jeb nhận xét.
Anh nghiến răng.
“Nhưng không, cô gái đó sẽ không bù lu bù loa lên và khóc lóc đâu.”
Lạ lùng là nàng đã không hề làm gì để khiến anh thấy có lỗi. Anh vẫn mặc cảm, đặc biệt là khi nghĩ tới tất cả những mất mát mà nàng đã phải trải qua một không có một ai để dựa dẫm. Rồi bị mang lên tàu của anh, bị cầm tù, bị bỏ đói, kể cả khi việc cuối cùng không phải là do cố ý.
“Cô ấy đơn giản là chẳng muốn dính dáng gì tới tôi cả,” Derek lơ đãng nói.
“Tôi cá việc đó làm phiền ngài cứ như xát muối vào vết thương,” người đàn ông già nói bằng giọng tử tế hơn.
Anh thấy mình đang gật đầu. Đúng là như vậy, và cả cái thực tế rằng người duy nhất trong số tất cả thủy thủ đoàn mà nàng chịu nói chuyện cùng là Bigsby.
Giống như Derek, các thủy thủ đã thay đổi ý kiến về nàng, nhưng họ vẫn chưa chấp nhận nàng như một phần của mình. Nàng cũng có vẻ chẳng muốn dính dáng gì tới họ. Với quyền tự do đi lại trên tàu, nàng dùng khoảng không gian ấy để tránh mặt tất cả mọi người.
Đặc biệt là anh.
Nàng tự chọn việc làm, chẳng hỏi han ai, nhưng đơn giản là sửa chữa hoặc lau chùi bất kì cái gì nàng nghĩ là cần. Anh không hề có ảo tưởng rằng nàng định giúp đỡ anh hay người của anh theo bất kì cách nào. Nàng chỉ làm việc để nhẹ gánh buồn chán của mình mà thôi.
Khoảng cách Nicole đặt giữa chính nàng và tất cả những người khác là rất lớn và rất gay gắt, và bất kể là ai làm việc gì –
“Xin chào, cô Lassiter.”
“Ừ-hừ.”
- thì khoảng đó cũng không bị phá vỡ.
Trừ lúc ở trên giường với anh.
Kể từ đêm đầu tiên họ ngủ cùng nhau ở London, anh đã thấy… rất tuyệt khi ngủ với nàng, và anh tiếp tục việc đó mỗi đêm, kể cả sau vụ phát hỏa của nàng. Mỗi sáng anh lại càng thấy khó khăn hơn khi phải bỏ lại nàng và cuộc đình chiến trong câm lặng – với nàng thì còn là trong vô thức - của họ. Khi anh ôm nàng vào sát ngực mình, nàng chào đón anh, thậm chí còn vô tình nhích lại gần anh hơn.
Đêm đó, khi anh trở về phòng, anh nhìn khắp lượt nàng. Hai bàn tay nhỏ đặt trên mặt chăn ở dưới cằm, và bím tóc dày quấn quanh vai. Rất đẹp. Với anh nàng rất đẹp. Anh muốn ân ái với nàng không chỉ vì khoái cảm mà anh biết sẽ tìm thấy cùng nàng. Anh muốn chiếm hữu nàng, để biến người phụ nữ thông minh, dũng cảm này thành của anh.
Vì lý do gì đó, đêm nay khao khát chưa bao giờ từ bỏ anh ấy lại càng mạnh hơn. Anh phát ốm vì nó, phát ốm vì muốn nàng. Đêm nay anh sẽ không – không thể - ngủ cùng nàng. Anh ngồi trên ghế của mình, nghĩ về cô gái trên giường anh, uống rượu như hũ chìm trong hi vọng quên lãng. Khi anh đứng dậy để với lấy một chai khác, nàng thức giấc và dụi mắt.
“Anh đang làm gì đấy?”
Nàng không hỏi, “Anh đang làm gì ở đây?” Nàng có biết anh vào đây mỗi đêm không”? Nàng có bất kì ý niệm nào về ảnh hưởng của nàng lên anh không?
“Tôi đang rót cho mình một ly. Em muốn không?”
Nàng lắc đầu và kéo chân lên sát ngực, co ro trong chăn. “Tại sao anh lại làm thế? Sao lại uống nhiều như thế?”
Chiếc ly anh đã rót đầy và đang đưa lên đến miệng khựng lại. Đây là câu hỏi cá nhân đầu tiên mà nàng từng hỏi anh, mối quan tâm đầu tiên nàng từng thể hiện. Vậy mà nàng vẫn nhắm trúng yếu huyệt của anh.
Anh đã đủ say để trả lời nàng thành thật. “Tôi uống để lãng quên. Để quên đi những điều tôi không thể thay đổi.”
Nàng nghiêng đầu. “Có ích gì không?”
“Tôi không biết,” anh nói, cau mày với ly rượu của mình. “Tôi thường nghĩ là có.”
“Tôi thấy buồn cho anh,” nàng khẽ nói, và rồi nằm xuống ngủ lại.
Khuya hôm đó, anh nghĩ về những câu trao đổi của họ. “Tôi thấy buồn cho anh” nghe giống như là “Tôi thương hại anh” nhiều hơn.
Kể cả khi anh bỏ rượu – nếu anh có thể - anh cũng đã không còn thời gian để có nàng. Mỗi một đêm bất tận như thế này họ lại tiến gần hơn tới bến cảng, và sẽ càng thêm khoảng cách giữa họ hơn bất kì lúc nào anh từng nghĩ tới.
Anh chỉ có thể tưởng tượng ra nàng muốn lên bờ đến mức nào. Chính anh lại không vui vẻ gì khi nghĩ đến cảnh cập cảng Sydney, bởi vì Nicole sẽ rời bỏ anh và không bao giờ nhìn lại.