“Phải, thật là ngọt ngào, bà ta để lại cô không người chăm nom, và tôi đảm bảo với cô là tôi sẽ tận dụng tối đa lợi thế đó.” Môi anh cong lên khi anh từ từ lại gần nàng. “Không như cô, tôi không thể vui mừng hơn hoàn cảnh hiện tại của chúng ta,” anh nói bằng giọng trầm.
Nàng không thể tin được. Anh ta chỉ vừa mới thỏa mãn dục vọng của mình với một trong những cô gái ở nhà bên. Anh ta đã thừa nhận tới đây để thăm nhà thổ - chứ không phải nàng. Vậy chứ một người đàn ông có thể ở với phụ nữ bao nhiêu lần một ngày đây?
Nàng sẽ bị nguyền rủa nếu tìm ra theo cách này. Nàng chỉ có thể tưởng tượng ra anh ta đang so sánh cơ thể và khuôn mặt nàng với những cô gái làng chơi xinh đẹp bên trong dinh thự. Nàng sẽ bị bỏ lại xa lắc.
“Tránh xa tôi ra. Để tôi ra cửa.”
“Để cô đi ư? Dễ như cô mong chắc?” anh chế giễu. “Tôi không nghĩ vậy… Tôi đã chờ hết một tháng để được chạm vào cô lần nữa.” Anh vươn tay ra và vuốt một lọn tóc. “Em có biết tôi đã nghĩ về đêm của chúng ta nhiều thế nào không?”
Trước khi nàng có thể ngăn mình, nàng nói lắp, “Anh – anh đã nghĩ à?”
“Tất nhiên là có. Tôi muốn em.”
Nàng tới gần để hỏi có phải anh ta vừa mới có một người thay thế đủ tốt không, nhưng nàng không muốn anh ta nghĩ nàng đang ghen. “Tại sao anh không để tôi yên? Tôi không muốn.”
Anh quan sát nàng với đôi mắt sụp mí. “Có thể em nghĩ em không muốn, nhưng cơ thể em đang nói với tôi một chuyện khác.” Anh chà bàn tay tên ngực nàng, chỉ một cú chạm rất nhanh, rất nhẹ, và hơi nóng bừng lên trong nàng. Nàng giật người tránh khỏi anh, nén lại tiếng thở hổn hển.
“Khốn kiếp, Sutherland. Hãy để tôi yên.”
“Dường như tôi không thể làm thế,” anh nói chậm rãi, như thể anh ngạc nhiên với chính mình vì đã thừa nhận như vậy.
“Chà, anh phải làm thôi. Kể cả khi tôi bị anh hấp dẫn – mà không phải vậy – tôi cũng không bao giờ thôi cảnh giác trước anh. Chúng ta là đối thủ. Mặc dù cuộc đua này chẳng có nghĩa lí gì với anh, nó là tất cả với cha tôi và tôi.”
“Tôi biết cuộc đua quan trọng.” Anh luồn một bàn tay qua tóc. “Tên khốn Tallywood đang dẫn đầu.”
“Cái gì?”
“Sáng nay tôi mới biết. Tôi biết đáng lẽ tôi nên khởi hành và đuổi theo hắn, nhưng vì lý do gì đó, hễ chỗ nào có liên quan đến em thì…” Anh dừng lời trước khi nắm cổ tay nàng và kéo nàng vào với anh. Anh cúi xuống để đặt nhẹ một nụ hôn lên cổ nàng, một cú lướt thoáng qua của lưỡi anh khiến nàng run rẩy. “Thực tế, mặc dù tôi biết là tôi nên ra khơi sớm, tôi vẫn sẽ dành phần còn lại của chiều nay trên giường với em.”
Nàng là loại còn gái hư hỏng nào thế? Tên khốn chỉ vừa mới làm tình với một người đàn bà khác; vậy mà chỉ mấy phút sau anh ta lại đang hôn nàng. Chẳng lẽ từ lần đầu tiên nàng đã không học được rằng nàng chỉ là một trong số vô vàn phụ nữ? Nàng điên tiết bởi vì nàng biết, dù không hiểu làm thế nào, nhưng nàng đơn giản biết rằng nàng sẽ không thể trải qua sự kì diệu và ngọn lửa ấy với bất kì người đàn ông nào khác. Trong khi có thể anh ta hưởng thụ điều đó mỗi đêm.
Nàng tự nhắc mình nhớ lại rằng nếu nàng thắng cuộc đua, nếu nàng đánh bại người đàn ông giờ đây đang ôm nàng, nàng sẽ cứu vãn được tương lai của nàng, cũng như của cha nàng và của Chancey. Nàng cần khơi dậy sự thù oán giữa họ lần nữa, bởi vì nàng không thể tin tưởng mình trong việc chống đỡ anh ta.
Nàng lùi lại khỏi anh ta, lười vào bàn tay cứng ngắc trên cổ tay nàng. Anh ta gườm gườm và thả nàng ra.
“Anh đang làm hoa tiêu cho tàu của anh à?” nàng đột ngột hỏi.
Trông anh ta không hề lúng túng. “Tất nhiên.”
Nàng nuốt nước bọt, rồi nghênh ngang nói, “Tuyệt vời. Thế sẽ càng ngọt ngào hơn khi tôi đáng bại anh.”
“Tức là cô đang bóng gió rằng cô lái tàu của mình?” Anh phá ra cười không chút hài hước, rồi cạnh khóe thêm vào, “Chẳng trách mà cô bị mất bánh lái.”
Máu nàng lại sôi lên, lần này rất may là vì giận dữ. “Lần này tôi sẽ không ở đó để dọn dẹp cái đống tính toán cẩu thả của anh nữa đâu,” nàng đáp trả. “Anh rất may vì còn cập cảng được đấy.”
“Nói hay lắm…” Anh ta dài giọng khi khuôn mặt chuyển sang vẻ hiểu biết, chỉ để bị thay thế bởi một vẻ mặt khó chịu khác. Nhưng không khi nào mắt anh ta thôi thèm thuồng.
“Kế sách của em không ăn thua đâu, Nicole. Thực tế em phải viện đến một trận cãi cọ cho tôi biết rằng em cũng muốn tôi nhiều như tôi muốn em.”
Nàng lắc đầu phản đối yếu ớt. Cánh tay dài của anh vươn ra để tóm lấy nàng lần nữa.
Không suy nghĩ gì, nàng chỉ vươn tay ra.
Nắm lấy chiếc ghế đằng sau, nàng vừa tránh khỏi anh đồng thời phang cái ghế vào giữa họ. Con suốt ở lưng ghế tông trúng giữa hai chân anh.
Cằm anh siết lại khi đôi mắt nhắm tịt, và anh bất động như thể đang chờ cơn đau đến. Khi nó đến, mắt anh mở lớn thành một cái nhìn chết choc. Ngay trước khi anh sụp xuống như một tảng đá.
“Ôi, Chúa tôi!” Nàng la lên khi quỳ xuống bên cạnh anh. “Tôi xin lỗi… Tôi chỉ muốn chạy đi.”
Câu đó chỉ càng chọc điên anh hơn. Anh cố gắng rên rỉ, “Cô…sẽ… phải…trả…giá…”
Nicole không phải lưu lại đẻ biết anh ta định nói gì. Nàng chạy ra chỗ cửa và đập vào nó bằng cả hai tay. Lập tức, chìa khóa xoay trong ổ.
Ngay trước khi nàng bước ra, nàng quay lưng lại. Anh ta nói đúng, nàng đã tạo ra trận cãi nhau, nhưng nàng không cố ý làm đau anh ta. Nàng muốn xin lỗi lần nữa, nhưng thuyết phục chính mình là thế này cũng tốt. Cuối cùng nàng nói, “Tôi không phải không biết anh đang đau thế nào… tôi không cố tình làm thế.” Nàng muốn nói thêm, nhưng buộc mình cứng rắn. “Chúc may mắn với phần còn lại của cuộc đua, Thuyền trưởng à. Anh sẽ cần lắm đấy.”
oOo
Derek nhăn mặt khi anh uống một ngụm dài brandy nữa. Anh không thể hít sâu do cơn đau ở chỗ ấy, vẫn còn nhức nhối dù đã qua hai giờ. Nicole chắc chắn đã cho anh cái gì đó để nhớ đến.
Khi anh lại có thể đi đứng tử tế, anh tìm cô ta khắp nhà Maria. Anh lên cả dinh thự, nhưng biết rằng Nicole không bao giờ được phép vào trong. Chắc hẳn tin đồn về anh đã lan rộng, bởi vì đám đàn bà trong nhà thổ công khai phản kháng khi anh yêu cầu được biết cô ta đang ở đâu. Một bầy sói cũng không bảo vệ đàn quyết liệt như thế.
Vậy là cô nhóc đang làm hoa tiêu. Trước đó, với anh việc quan trọng chỉ là gặp cô ta và cuối cùng cũng chiếm được cô ta như cô ta đã mong anh làm ở London. Giờ đây, với những câu thách thức kiêu ngạo của cô ta, anh buộc phải đánh bại cô ta.
Với những bước chân tập tễnh, anh đi ngang qua boong tàu để gặp quan chức cảng Recife, người chỉ vừa mới hoàn tất việc kiểm tra con tàu. Bến cảng Recife nhỏ bé, gồ ghề nhưng thịnh vượng không hề ngưng nghỉ việc tìm kiếm và đánh thuế các mặt hàng. Derek đã từng nghe nói rằng Maria Delgado chịu trách nhiệm cho hành động tích cực đánh thuế và thu phí của cảng này. Đã biết đầu óc kinh doanh của bà ta, anh không hề nghi ngờ điều đó.
Khi người đàn ông hoàn tất bản ghi chú về việc cập cảng và kiểm kê Southern Cross, Derek nói, “Nhanh nhẹn quá, thưa ngài. Tất nhiên không có nghĩa là tôi đang phàn nàn,” anh vui vẻ nói thêm. Anh đã quyết định thả ít thông tin về thủy thủ đoàn của Lassiter cho người đàn ông bé nhỏ tự cho mình quan trọng này.
“Phải, tôi biết là ngài đang trong Vòng đua Vĩ đại, vì thế tôi nghĩ tôi nên chóng vánh thôi,” anh ta nói bằng vẻ hào hiệp khi đưa lại giấy tờ cho Derek.
“Cảm ơn nhiều.” Derek ngừng lại trước khi hỏi, “Ngài đã kiểm tra tàu Bella Nicola chưa?”
“Chưa.” Xoắn xít bộ râu quai nón, anh ta ghé tới gần hơn và nói thêm một cách bí ẩn, “tôi cũng đang vội tới gặp con gái của Thuyền trưởng Lassiter đây.”
Derek ép mình nặn ra bộ mặt dửng dưng mặc dù anh đang muốn thít cổ gã này chỉ vì mối quan tâm của gã. Rõ ràng, Cô Lassiter có người hâm mộ ở mọi nơi cô ta tới. Anh điều chỉnh nét mặt mình khi một ý nghĩ chợt lóe lên. “Cô ta xinh đẹp, phải không nào?”
Sauk hi lắng nghe lời tán đồng nhiệt liệt của tay thanh tra, Derek nhận xét, “Ngài biết đấy… ngài có thể muốn tử tế gấp đôi với Cô Lassiter.”
Trước sự quan tâm nhanh chóng của anh ta, Derek lắc đầu buồn bã. “Phải, có vẻ như cô gái khá là thích tôi. Nhưng khi cô ta tuyên bố mối quan tâm của mình, tôi đã từ chối. Tội nghiệp cô gái, nhưng với việc tôi là một bá tước – chà, tất nhiên, đàn ông có tước hiệu và vị thế như tôi không thể đi vòng vòng mà cưới thường dân được, ngài hiểu đấy.” Người đàn ông gật đầu như thể anh ta hoàn toàn hiểu những khó khăn của một bá tước.
Derek khó lắm mới giữ khuôn mặt ủ ê được. “Cô ấy rất đau khổ. Quá đau khổ tới mức đã thề với tôi là sẽ không ngần ngại lấy bất kì người nào cầu hôn cô ấy ngay sau đây.”
“Thật sao?” viên thanh tra hỏi bằng tông giọng háo hức.
“Thật vậy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ gây khó dễ vì kinh nghiệm với tôi. Nhưng thực tế là cô ấy cực kì mong lấy được chồng. Và vì cha cô ấy đã tuyệt vọng mong đẩy phức cô ấy đi, tôi biết ông ta sẽ vui vẻ bàn bạc một khoản hồi môn đáng kể.”
“Cảm ơn, thuyền trưởng. Cảm ơn ngài,” viên thanh tra nồng nhiệt nói. Anh ta nắm bàn tay Derek và sốt sắng lắc nó.
Sau khi Derek giải thoát được bàn tay anh khỏi tay anh ta, anh nói thêm, “Còn nữa, thưa ngài… Cô Lassiter cực kì ngưỡng mộ những người đàn ông mạnh mẽ, thậm chí là độc đoán – những người không sợ phải định ra con đường và kiên quyết đi theo nó. Hãy cẩn trọng, cô gái thông minh có thể sẽ thử lòng ngài đó.” (anh này chơi ác thiệt)
“Rất cảm ơn ngài. Giờ tôi sẽ đi gặp cô Lassiter đây!” anh ta tự tin chào Derek.
Khi người đàn ông ra về, Derek có thể thề anh nghe thấy anh ta lẩm bẩm với chính mình, “Mạnh mẽ, hoan hô, độc đoán!”
Derek thỏa mãn với ý nghĩ Nicole chẳng hề hay biết đám chó địa ngục vừa được thả dây, và đang vui vẻ lần theo hướng cô ta.
“Tên mặt dày mày dạn, kiêu căng ngạo mạn đó! Hắn muốn ngủ với con, Maria à. Cứ như là con chịu vậy. Con muốn tát hắn. Con sẽ thắng cuộc đua này, chỉ để hắn thất bại –“
“Nicole! Nếu con chỉ ngừng chửi rủa thuyền trưởng trong một giây,” Maria bắt đầu trên cơn thịnh nộ của Nicole, “thì dì sẽ nói cho con biết một việc.”
Nicole ngậm mồm, cau mày, và rót tách trà. “Rất tốt…” nàng lẩm bẩm.
Maria đón lấy tách trà. “Dì đang cố nói với con suốt quãng đường từ nhà đến đây là Thuyền trưởng Sutherland không hề đụng vào Juliette. Sau một nụ hôn ngắn ngủi, cậu ta đã bảo cô ấy là cậu ta không thể cùng với cô ấy.”
Phản ứng nổ bừng trong tim Nicole; nhiều ý nghĩ lộn vòng trong đầu nàng. Anh ta đã không ngủ với Juliette sao? Tại sao nàng không thể biết là anh ta đã không ở cùng một người phụ nữ khác?”
Nàng đã thấy thoải mái khi được làm đối thủ của tên hoang đàng, đặc biệt khi nghĩ tới anh ta cùng với Juliette. Nhưng giờ Maria đã kể với nàng sự thật, những cảm xúc của nàng lại lao sang phía ngược lại. Nàng hồi tưởng cuộc chạm trán nảy lửa gần nhất giữa họ, tưởng tượng nàng đã làm mọi việc khác đi. Đã không làm anh bị thương tệ đến thế.
Làm thế nào nàng có thể đợi đến sau cuộc đua để nói với anh nàng hối hận ra sao?
“Ôi, Chúa ơi, Maria! Con thích thuyền trưởng.”
“Rất tốt.” Bà mỉm cười. “Dì sẽ cho con lời khuyên chuyên môn của dì. Thuyền trưởng hành xử như thế là bởi vì cậu ta đã yêu con rồi.”
Nicole lơ đãng đập đuôi bím tóc vào miệng. “Không, không thể có tình yêu từ phía anh ấy.”
“Tin dì đi. Có điều gì đó rất mạnh mẽ giữa hai con. Hai con sẽ rất hợp nhau. Sẽ không dễ dàng gì, nhưng tình yêu hiếm khi dễ dàng.”
Tình yêu từ thuyền trưởng ư? Nicole lắc đầu. “Giờ có thể anh ấy ghét con rồi. Dì quên con vừa mới tấn công anh ấy chiều nay à?”
“Cậu ấy sẽ hồi phục thôi. Con có thể giúp khi gặp cậu ấy lần tới,” bà nói, và cười khúc khích.
Mắt Nicole mở lớn. “Maria, con cần phải nói chuyện với dì về… chuyện đó. Dì phải kể với con mọi chuyện, để con không thành con ngốc trước mặt anh ấy lần tới.”
“A, con gái, đơn giản thôi.”
Nicole vươn tới trước trong ghế của nàng.
“Chỉ có một quy tắc. Tất cả những gì con phải làm là –“
Một tiếng gõ cửa ngắt lời bà. Nicole đổ quạu. “Có chuyện gì?” nàng gọi ra.
Chancey thong thả bước vào. “Con có thư, và quan chức cảng đang ở đây để chờ kí nhận.”
Nàng vội đứng dậy, nhận lá thư, và ném nó lên bàn. “Maria, con trở lại ngay. Dì pha thêm trà đi – con có rất nhiều câu hỏi cho dì.”
Nàng vội ra khỏi cửa để gặp vị thanh tra. Anh ta là một người đàn ông bé nhỏ, bóng bẩy và đầy vẻ chiếu cố. Kể cả khi nàng đã kí xong giấy tờ, anh ta vẫn nán lại, ve vãn nàng.
“Vâng?” nàng hỏi bằng giọng kiêu căng nhất. Nàng vô cùng muốn trở lại khoang tàu của mình và nghe về qui tắc duy nhất kia.
“Cô Lassiter – tôi muốn được nói chuyện với cô về mối tình không may mắn gần đây của cô.”
“Cái gì của tôi cơ?” Nàng đông cứng.
“Trái tim tan vỡ của cô. Tôi biết chuyện đó, cũng như kế hoạch kết hôn của cô. Tôi tới để tự đề cử mình.” Hahaha
“Thưa ông, tôi không có ý định cưới ai cả.” Nàng gồng mình để bình tĩnh. “Tôi rất tiếc, nhưng ông nên đi đi cho.”
Không nao núng, anh ta xoắn bộ ria mép. “À, phải, giờ cô chơi trò khó dễ. Nhưng tôi sẽ thắng cô thôi.”
Người đàn ông này điên rồi. Hoàn toàn bị điên.
Đằng sau vị thanh tra, Maria đứng ở ngưỡng cửa và dành cho nàng cái nhìn dò hỏi. Nicole chỉ có thể lắc đầu. Lúc này anh ta đang đảm bảo với nàng bằng khuôn ngực ưỡn hết cỡ tự hào rằng mặc dù anh ta là người đàn ông có chức có quyền, anh ta vẫn sẽ bỏ qua xuất thân của Nicole và cưới nàng bất chấp hậu quả.
Nàng quay ngoắt sang anh ta. “Nếu ông nghĩ tôi sẽ lấy ông –“
Anh ta cắt lời nàng, “Cô đã tiếp tục trò chơi của mình đủ lâu rồi.” Anh ta đang bị chạm tự ái, và hai bàn tay anh ta, trước đó đặt trên bụng, giờ xỉa xói lung tung. “Tôi muốn nói chuyện với cha cô về của hồi môn.”
“Cha tôi,” nàng bật ra, “hiện giờ không tiếp khách.”
Anh ta đòi được gặp. Ngay lập tức. Khi nàng tiếp tục từ chối anh ta, anh ta bắt đầu nghi ngờ việc thuyền trưởng Lassiter đã không có mặt trên tàu lúc thủy triều lên.
Làm thế nào nàng có thể giải thích tại sao họ đang lái tàu của cha nàng mà không có ông – hay bất kì một vị thuyền trưởng có giấy phép nào? Anh ta có thể gây rắc rối cho họ chỉ vì không bằng lòng.
“Ông ấy không thể gặp anh bởi vì ông đang ở chỗ Quý bà Delgado,” nàng nói dối. Hầu hết mọi người ở Recife đều biết về tình bạn gắn bó giữa ông và Maria, vì thế việc đó rất đáng tin. “Ông ấy sẽ không trở lại cho đến tận sáng mai.”
Ngay khi Maria nghe thấy thế, bà hôn gió Nicole và lén rời khỏi tàu và về nhà để che giấu cho nàng.
Có vẻ như nàng mất nhiều giờ liền dưới địa ngục mới thoát được người đàn ông đó. Nàng trở về khoang tàu của mình, ghét sự thật là nàng không thể nói tạm biệt Maria, ghét sự thật là nàng chẳng học được bí quyết đơn giản kia là gì. Nàng chìm xuống ghế của mình, mệt mỏi và ủ ê vì cuộc trạm chán với ông thần lùn. Đó chính là lúc mắt nàng lướt tới lá thư để trên bàn.
Hai hàng lông mày nhíu lại, nàng nhặt nó lên và mở ra. Bằng nét chữ viết tháu, nó nói, Tôi nghĩ hai người sẽ hợp nhau.
Sutherland, đồ con hoang! Anh ta kí bằng những chữ cái to cộ, in đậm, chắc chắn là nàng chẳng thể làm gì. Thậm chí lúc này anh ta còn đang cười cợt nàng, nàng biết mà.
Mưu chước của anh ta đã khiến họ mất gần cả buổi. Sợ rằng viên thanh tra sẽ theo dõi họ, họ chờ cho mặt trời xuống núi mới thoát đi trong đêm tối. Bản thân việc giong buồm ra khơi đã là một buổi lễ, và lén lút chuồn đi thế này thật đáng hổ thẹn.
Anh ta sẽ phải trả giá.
Trong chuyến đi này nàng không nghĩ còn điều gì nhục nhã hơn việc được một chiếc tàu chở gà vịt kéo vào bờ. Nhưng thực ra là có, và tất cả là bởi óc khôi hài độc địa của Sutherland.
Đêm đó, khi Nicole đứng trên boong tàu mong ngóng được nhìn ra biển lớn, nàng nhớ lại nàng đã muốn xin lỗi anh ta. Và suốt thời gian đó, tên quỷ quyệt xấu xa đang xúi giục một gã thanh tra cảng si tình bám lấy nàng.
Mọi lời xin lỗi đều bị bỏ quên.
“Con có nghĩ chúng ta sẽ bắt kịp các tàu khác không?” Chancey hỏi từ đằng sau nàng, dập tắt những ý nghĩ của nàng.
Khuôn mặt nàng trở nên khó đăm đăm. “Chúng ta sẽ bắt kịp.” Đặc biệt là Sutherland.
Nhiều giờ sau, khi mặt trời lao khỏi mặt nước, họ nhìn thấy vài chiếc tàu ngay ở đường chân trời. Chắc đó là nhóm tàu đầu tiên. Như thường xảy ra, vài chiếc tàu tương đương về tốc độ và thủy thủ đoàn, và không chiếc nào có thể bứt lên. Thậm chí là trên một hải trình dài mười ba ngàn dăm, rất nhiều chiếc tàu sẽ chỉ cách nhau khoảng vài dặm.
Trước mệnh lệnh của Chancey, thủ thủ đoàn gần như giương hết tất cả buồm, và họ bắt đầu truy đuổi.
Nicole cúi đầu trên tấm bản đồ được chặn bằng đá trên bàn biểu đồ của con tàu, bút chì cài sau tai. “Hãy đi về hướng nam tây nam,” nàng khuyên sau khi kiểm tra lại.
“Các con tàu đang ở hướng tây nam mà.”
Nàng nhướng mày với ông, và ông nhượng bộ; hải trình của họ hướng về phương nam xa hơn mọi con tàu khác.
Nicole cảm thấy cần phải giải thích. “Họ đã chiếm hết mặt nước rồi. Chúng ta sẽ phải đi sau hàng dặm trước khi cướp được cơ hội vượt lên.”
Chancey đăm chiêu xoa cằm. “Trước đây chúng ta chưa từng gặp khó khăn đó. Giờ con đang mang chúng ta đi đường vòng.
“Sẽ nhanh hơn –“
“Và các thủy thủ phải làm việc nhiều hơn.”
Nàng im lặng và nhấc ống nhòm lên lần nữa, hi vọng tảng lờ ông.
“Việc này không liên quan đến Sutherland chứ? Nhìn con đi,” ông nói với một tiếng khúc khích, “con đang chết dần chết mòn vì hắn vượt trước chúng ta.”
Nàng quay cái nhìn nhăn nhó vào ông. “Đó là một đòn chơi bẩn.”
Chancey cười toe và nói, “Đó là khôn ngoan, nếu con hỏi chú. Và nếu là cha con thì cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Nàng mở mồm định phản đối. Nhưng có thể Chancey nói đúng.
“Và cả con nữa. Con đã quên chuyện mình ăn trộm hải trình của hắn à?”
“Con không ăn trộm, con –“
“Học thuộc lòng nó và vẽ lại ngay khi về đến nhà.”
Nàng lừ mắt với ông.
“Được rồi, chú sẽ theo hải trình của con,” ông nói, dịu đi một chút. “Chỉ cần bảo cho chú biết phải đi đâu.”
Và rồi mọi chuyện bắt đầu. Quy trình náo loạn theo trật tự trên boong tàu, âm thanh của ngọn gió bị khuất phục sàng sẩy những cánh buồm, và những tiếng reo hò của thủy thủ khi họ lại vượt qua một chiếc tàu khác – nàng yêu mọi thứ. Yêu cái cách mọi người làm việc cùng nhau, cách họ có thể kiểm soát con tàu dữ dằn, khiến nó tròng trành và vượt lên hết đối thủ này đến đối thủ khác. Nàng có rất ít thời gian để nói chuyện với Chancey, trừ để yêu cầu những điều chỉnh trên hải trình hay kiểm tra tốc độ, toàn bộ khoảng thời gian bận rộn này họ tiếp tục tăng tốc hướng tới Tallywood.
Trong một lúc đứng gió, người trực gác hô to “Không có dấu hiệu của Tallywood.” Phải theo đuôi Tallywood là một cái tát vào giữa mặt các thủy thủ của nàng, vì họ ghét gã đàn ông đó. Cảm nhận được sự thay đổi nơi các chàng trai, nàng hô to quả quyết, “Chúng ta còn chưa thể lo lắng chuyện Tallywood. Nếu hắn ta giống với khi tôi gặp hắn lần cuối, thì có lẽ hắn đang lạc đường ở đâu đó. Chúng ta có một đối thủ gần hơn cần phải đánh bại.”
Rồi với chính mình nàng nói thêm, “Giờ chúng ta phải gấp rút tìm Sutherland.”
Nhưng Chancey nghe tiếng nàng, và cau mày, “Ý con là “giờ chúng ta phải gấp rút tìm Southern Cross” phải không?”