Quỳnh và Trầm Hoà cuối cùng đã có thời gian gặp nhau. Họ đã ba tuần liền không nhìn thấy nhau. Trầm Hoà bận rộn chuyện của Tùng Vy. Quỳnh thì đang lặng lẽ dựng xây lại một mái ấm gia đình. Bây giờ cô mới nói cho Trầm Hoà biết. Anh rất ngạc nhiên.
- Tại sao phải trở về căn nhà đó? Trầm Hoà hỏi.
- Bởi vì nơi đó đối với em, với Tùng Vy đều mang không khí của một mái nhà. Tiểu Nhan cũng sẽ thích, bởi vì đó là nhà của Trác. Anh cũng vậy, Trầm Hoà, nơi đó rất tuyệt, như một cung điện. Quỳnh trả lời.
- Nhà có thể ở bất cứ đâu, không nhất định phải ở chỗ đó. Đó chỉ là sự cam chịu của em, em không hề biết Tùng Vy nghĩ gì, Tiểu Nhan nghĩ gì. Trầm Hoà đã nhiều ngày không ngủ đẫy giấc, sự mệt mỏi làm anh trở nên nóng nảy.
- Nhưng em nghĩ người thực sự không thích nơi đó chỉ có anh mà thôi. Quỳnh nói nhỏ. Cô hơi tủi thân, bao nhiêu vất vả của bao nhiêu ngày, lại lo lắng về đứa trẻ đang nằm trong bụng. Vậy mà Trầm Hoà lại trách cô.
- Anh nghĩ mình thuê căn nhà khác thì hơn... Trầm Hoà kiên nhẫn gợi ý.
- Anh vẫn chưa về đó ở đã nói vậy rồi! Rõ ràng vấn đề chính ở bản thân anh. Trong lòng anh tự có vướng mắc. Quỳnh giận.
Trầm Hoà không tranh cãi thêm với Quỳnh, anh thở dài: “Có lẽ vậy!“.
Quỳnh thấy Trầm Hoà đã đồng tình liền cười, bỗng giả vờ bị đau bụng kêu rên dữ dội...
Trầm Hoà vội vàng đỡ lấy cô, tay kia để lên bụng xoa cho cô. Trên mặt Quỳnh thoáng một nụ cười ranh mãnh.
Ngày 26 tháng 12, theo lịch âm là một ngày tốt. Hôm ấy Quỳnh đến bệnh viện đón Tiểu Nhan về, y tá nói hôm nay là ngày tốt cho việc chuyển nhà, chị của cô ấy cũng chuyển vào hôm nay. Quỳnh vui mừng cảm ơn cô ấy. Những ký ức về ngày hôm ấy, Quỳnh nghe theo lời của Trầm Hoà - để cho nó lắng xuống, để bùn đất bao phủ lên trên, đầm cho bằng phẳng, không bao giờ cày xới lên nữa. Về chuyện đó, cô đã tỏ ra hết sức khoan dung với mình lẫn mọi người. Vì sự khoan dung, cô phát hiện ra mình đã từ bỏ ký ức. Vì khoan dung, cô cảm thấy thời gian như đoàn tàu tốc hành vùn vụt lướt qua. Hoặc đó là sự sắp đặt âm thầm của những người thương yêu cô, trong chớp mắt mọi thứ như vụt trôi qua, chỉ còn lại những huân chương kỷ niệm lấp lánh.
Ngày 27 tháng 12, 28 tháng 12. Hai ngày liền, hầu hết báo trong thành phố đều đăng một tin gây chấn động.
26 tháng 12, ngôi nhà nổi tiếng - số 3 phố Đào Lý - đã xảy ra một vụ hoả hoạn lớn. Được biết, ngọn lửa bùng lên vào khoảng 9 giờ tối cùng ngày. Do ngôi nhà không lắp đặt hệ thống phòng cháy chữa cháy, hơn nữa xung quanh không có nhà ở, vụ cháy đã không được khống chế kịp thời. Khi lực lượng cứu hoả ập đến hiện trường, ngọn lửa đã bao vây toàn bộ tầng hai, bốn bề khói đen dày đặc. Sau 30 phút giành giật, ngọn lửa cuối cùng đã bị dập tắt. Vụ hoả hoạn khiến ba người chết, một là nữ nhà văn nổi tiếng Tùng Vy, một là biên tập viên của một nhà xuất bản - Trầm Hoà, còn có một cô gái độ 20 tuổi. Trong vụ cháy chỉ có một người may mắn sống sót. Người được cứu thoát là nhà văn nổi tiếng Lục Nhất Quỳnh. Hiện tại, cô ấy vân đang còn hôn mê. Nguyên nhân vụ cháy vẫn đang được làm rõ, không loại trừ khả năng có người cố ý, hơn nữa, căn cứ vào hiện trường, người ta nghi ngờ khả năng chính một trong bốn nạn nhân là thủ phạm. Cơ quan chức năng còn cho biết, trong nhà chứa khá nhiều pháo bông, chính là nguyên nhân khiến ngọn lửa bùng phát và lan rộng dễ dàng.
Quỳnh vẫn im lặng về sự việc ngày hôm đó. Các phóng viên bất lực trước những người đã chết, lại có phần e dè, đành để cho sự việc trở thành một bí mật vĩnh viễn. Nhưng trong tiểu thuyết của Quỳnh đôi chỗ hé lộ ra những bí mật của cô. Cô đã lưu giữ lại những chi tiết khiến cô sung sướng, cảm động trong sách của mình. Cô dùng cách đó để kỷ niệm những người đã chết và tình yêu trong sâu thẳm tâm hồn mình. Đó là phương thức dịu dàng nhất, vĩnh hằng nhất. Dưới đây là những lượm lặt về những ký ức liên quan trong tiểu thuyết của cô:
A - Hôm đó, chúng tôi chuyển về nhà trời đã hoàng hôn. Trầm Hoà xuống bếp nấu cơm. Tiểu Nhan ở trong phòng của Trác, ngắm nghía kỹ lưỡng những đồ vật của Trác lúc còn ở đó. Quỳnh ngồi với Tùng Vy. Cô hỏi bà: “Cô có nhận ra nơi này không?“. Tùng Vy lắc đầu. Quỳnh nói: “đây chính là nhà trước đây của cô đấy, cô không nhớ sao?“. Tùng Vy ngồi trong phòng của Lục Dật Hán, nhìn quanh bốn phía, có vẻ như đã nhớ ra điều gì. Nhưng bà cau mày, như đang giãy giụa giữa những ký ức lẫn lộn một cách đau khổ. Sau khi Tùng Vy trở nên trầm lặng, bà chưa hề lên cơn lần nào, chỉ giống như một thiếu nữ mắc chứng trầm tính tuổi dậy thì, trốn tránh cái nhìn của người khác với thái độ của một người hối lỗi vì mắc sai lầm, nhưng rồi lại không nén được nhìn trộm người đối diện. Quỳnh nói: “Cháu đưa cô về đây, chỉ hy vọng cô cảm thấy thân thuộc. Không phải để cô phải nhớ ra điều gì. Cô xem, những đồ vật trước đây đều không còn nữa, bây giờ tất cả mọi thứ đều rất mới“. Tùng Vy đứng dậy, lần sờ bức tường mới sơn, bàn mới, tủ mới, giường, đệm.v.v... từng ly từng tý. Tựa hồ như đang đối thoại với chúng. Quỳnh nhìn thấy bà đã hơi hơi gù lưng, những ngón tay gầy khẳng khiu lộ rõ xương khớp. Tùng Vy bây giờ với hình ảnh lần đầu tiên Quỳnh thấy trong ảnh đã khác nhau quá xa. Chỉ có một điều không thay đổi, đó là ánh mắt chăm chú và trong sáng của bà.
Quỳnh dường như lại nhìn thấy Trác, cô thấy ngạt thở, phải quay mặt ra phía cửa sổ, đốt cho mình điếu thuốc. Tiếp đó, Tùng Vy bước tới bên Quỳnh. Quỳnh lại oẹ, mấy ngày nay, phản ứng mang thai tiền kỳ ngày một nặng thêm. Chờ cho cảm giác bình thường trở lại, Quỳnh mỉm cười nói với bà: “Cô biết không, cháu mang thai rồi. Trong bụng cháu đã có một em bé“. Quỳnh còn nhớ rất rõ niềm vui trong mắt Tùng Vy lúc đó. Niềm vui vượt quá sự tưởng tượng của Quỳnh, hơn tất thảy người nào nghe thấy tin tức đó. Bà hoa tay múa chân rằng: “Thế à! Cháu có em bé rồi à? Em bé... tốt quá, tốt quá... có em bé rồi!“.
Quỳnh nhìn thấy một người mẹ trẻ đang vui sướng vì mình có thai. Niềm phấn khích vui sướng đó, cảm động bất kỳ ai nhìn thấy. Quỳnh nhẹ nhàng hỏi Tùng Vy:
- Cô sẽ yêu em bé chứ ạ?
- Cô sẽ yêu em bé! Sẽ yêu em bé!... Tùng Vy trả lời nghiêm túc, tựa như với đứa con mất đi lại tìm thấy được của chính mình. Tùng Vy nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Quỳnh, vuốt ve một cách thận trọng. Bỗng bà nhìn thấy điếu thuốc lá trên tay Quỳnh, liền hốt hoảng nói:
- Đừng hút thuốc, ko được hút, sẽ làm hại em bé đấy...
Quỳnh sững người, vội dập tắt điếu thuốc. Lúc đó, Quỳnh hiểu Tùng Vy hết sức quan tâm đến em bé. Nhất định bà đã từng hạnh phúc trước một sự sống xuất hiện, bà đã rất quan tâm đến em bé của bà. Tình yêu thương đó, chỉ có khi đang mang thai trong mình, Quỳnh mới cảm nhận được.
B - Quỳnh đưa Tiểu Nhan vào phòng của Trác. Tiểu Nhan vốn không chịu theo Quỳnh về nhà, nhưng Quỳnh nói chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy nhà của Trác trước đây như thế nào hay sao. Hãy xem căn phòng của cậu ấy trước kia như thế nào. Tiểu Nhan bị thuyết phục đã theo về.
Cô nhìn khắp căn phòng của Trác, hỏi:
- Anh ấy trước đây sống trong này à? Quỳnh gật đầu. Tiểu Nhan liền chăm chú ngắm nghía những đồ đạc cũ. Sờ lên những mẩu hình truyện tranh dán lên tường. Sau đó cô hỏi Quỳnh:
- Trước đây anh chị chơi những thứ gì? Em muốn học.
Quỳnh cố gắng nhớ lại một ít trò đơn giản:
- Bọn chị giúp chú Dật Hán trồng hoa, nửa đêm ra ngoài mua sôcôla, chơi xếp hình... Lúc đón năm mới, bọn chị đốt pháo. Hiện tại trồng hoa chắc chưa được, nhưng chị đã mua nhiều pháo bông, chút nữa em có thể đốt pháo ngoài sân. Trác thích nhất loại hình bông cúc xanh lớn. Em sẽ đốt ở chỗ kia, Trác ở trên trời chắc là sẽ thấy.
Tiểu Nhan gật đầu nói: “Vâng“.
Quỳnh thấy lòng ấm áp. Cô nghĩ Tiểu Nhan chắc đang tha thứ cho cô.
C - Lúc lửa bắt cháy, Trầm Hoà đang nấu cơm dưới bếp, Quỳnh đang ngồi gấp giấy trong phòng khách, Tùng Vy và Tiểu Nhan đang ở trên gác, làm quen với không gian mới của họ. Trầm Hoà thấy Quỳnh gấp giấy, còn lấy một cây bút viết hý hoáy bèn hỏi:
- Em đang làm gì đấy?
Quỳnh cười hi hi:
- Em muốn chơi một trò chơi với anh. Trên những mẩu giấy này đều có viết những bí mật của em, anh không biết. Anh có thể rút một cái tuỳ ý, em sẽ nói với anh bí mật đó là gì. Coi như đó là phần thưởng hôm nay anh nấu cơm cho cả nhà.
Trầm Hoà đếm tất thảy có bốn mẩu giấy, bèn giả vờ làm mặt giận, nói:
- Được lắm, giấu anh bao nhiêu bí mật! nói mau, là những chuyện gì!
Quỳnh không trả lời, chỉ nhét tất cả vào túi áo jacket của Trầm Hoà đang mặc. Bảo anh rút ra một mẩu. Nhưng Trầm Hoà lại muốn lôi luôn vài cái ra. Hai người đang đùa nhau, ngọn lửa đã cháy từ tầng trên lan xuống dưới.
Trầm Hoà nói, không được, phải đổ nước lên áo quần đã mới lên được. Anh kéo Quỳnh vòng qua cầu thang, chạy xuống bếp. Lúc này khắp tầng một đầy ắp khói. Trầm Hoà cởi áo jacket, tưới nước lên áo rồi khoác cho Quỳnh, bảo cô:
- Em chạy ra ngoài đi, nhanh lên! Nghe lời anh.
Quỳnh không thấy Trầm Hoà đâu nữa, trước mắt chỉ có khói dày đặc. Cô chỉ cảm thấy một cánh tay khoẻ mạnh đẩy cô đi một đoạn tới gần cửa ra vào, ôm lấy cô rồi rút lại. Quỳnh ngã trên ngưỡng cửa. Cô quay lại nhìn, đã không biết Trầm Hoà đã chạy về phía nào.
Quỳnh chạy ra sân, nhìn thấy cả ngôi nhà bị lửa vây bọc. Nó không còn là chú voi trắng nữa, mà đã là một quái vật gầm rú. Quỳnh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô ngã lăn ra ngất lịm. Phút giây đó, cô cảm thấy phía trươc lửa chiếu sáng ngời, nhắm mắt lại cũng có thể thấy vô vàn tia sáng. Tay Quỳnh giữ chặt lấy tấm áo của Trầm Hoà khoác trên người mình, ý ngĩ cuối cùng của cô là, anh ấy vẫn chưa kịp xem những mẩu giấy trong túi áo.
Mẩu giấy thứ nhất viết:
Hôm qua em bảo đau bụng, bảo anh xoa giúp em, anh còn nhớ không? Thực ra em muốn anh làm quen với một bạn nhỏ anh chưa từng gặp mặt. hi hi.
Mẩu giấy thứ hai viết:
Khi em mười bốn tuổi, anh đến làm khách trong nhà. Chú Lục Dật Hán nói, đợi em lớn lên, sẽ cho anh đưa em đi du lịch, anh đồng ý rồi. Em đã rất vui. Thực ra trong lòng em không thật vui đâu. Bởi vì em muốn đi du lịch với chú Dật Hán, không muốn đi với anh tí nào...
Mẩu giấy thứ ba viết:
Khi thả cá bên sông ở Lệ Giang, em đã cầu nguyện rằng: hy vọng sau này anh sẽ vĩnh viễn đi sau lưng em, giúp em giải quyết mọi khó khăn rắc rối, hơn nữa không kêu than một lời (điểm này rất quan trọng).
Mẩu giấy thứ tư viết:
Trước đây khi ở trong căn hộ chung cư của anh, mỗi lần cãi nhau với anh, anh đều đi liền mấy ngày không về thăm em. Nhưng mỗi lần anh đến, em đều dường như linh tính được, đứng ở ngoài tươi cười đón anh. Thực ra, ngày nào em cũng ra đứng ở đó, nhìn cầu thang máy lên lên xuống xuống, nhìn ngắm những con số thay đổi, đoán xem có phải là anh đến không. Còn anh thì chẳng bao giờ biết.
Trong vụ cháy đó, Quỳnh không hề bị thương, chỉ mê man rất lâu. Rất rất lâu, không có ác mộng, không có van xin, tất thảy rất an ổn, lặng lẽ. Quỳnh nghĩ, có lẽ đó chính là điều Trầm Hoà nói, cảm giác thời gian xuyên vụt qua, san phẳng mọi chuyện. Khi cô tỉnh lại, cảm thấy rất nhẹ. Cô không đi nghiền ngẫm người đốt cháy ngôi nhà để tất cả cùng kết thúc là Tùng Vy hay Tiểu Nhan. Khi lửa bùng lên, Quỳnh nhìn qua cửa sổ thấy Tùng Vy và Tiểu Nhan. Họ đứng đó chờ đợi những người thân đến đưa họ ra đi. Trên khuôn mặt sáng bừng tình mẫu tử và tình yêu người thiếu nữ. Thời khắc đó, trông họ thật hoàn hảo.
Quỳnh không hề dùng những “hối hận”, “nhớ nhung“.v.v... để quấy rầy Trầm Hoà. Anh là chàng kỵ sĩ phong trần ghé qua nhà cô năm cô mười bốn tuổi. Anh đi đến lúc mệt tất sẽ dừng lại, ngủ một lát. Anh đi nhanh hơn cô, ngủ ở phía trước, chờ cô đến.