Thế nhưng vẫn hết lần này sang lần khác xảy ra. Mỗi khi Quỳnh nôn xong, cô dần dần vẫn cảm thấy dễ chịu. Sự sạch sẽ của dạ dày khiến cô có trạng thái chuẩn bị xuất phát. Quá trình lặp lại lần sau lại sắp sửa bắt đầu.
Một hôm Quỳnh nôn rồi tắm xong, chuếnh choáng đi về phòng mình. Trác gõ cửa phòng cô. Quỳnh dấu biến đồ ăn xuống gầm giường rồi ra mở cửa.
- Chị nhỏ, Trác gọi tên cô. Quỳnh chỉnh ánh sáng trong phòng xuống rất tối, không để cậu nhìn ra sắc mặt của mình.
- Gì thế?
- Chị sắp tới sinh nhật rồi, em cũng nghỉ hè rồi. Nhà mình ra ngoại ô chơi được không chị?
- Ngày giỗ chú Dật Hán cũng sắp tới rồi. Quỳnh trả lời. Hai ngày này sẽ vĩnh viễn rất gần nhau.
- Bạn em giới thiệu một nơi, có rất nhiều hoa móng tay, còn có cả ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nữa. Mình có thể mang cơm ra đó ăn, chụp ảnh. Chị em mình chưa bao giờ chụp chung. Trác nhỏ nhẹ nhắc Quỳnh.
- Thế à? Quỳnh chợt cảm thấy nhức nhối. Quả thật, chú Dật Hán, Quỳnh và Trác chưa bao giờ chụp chung ảnh kỷ niệm.
- Vâng. Mình sẽ chụp ảnh kỷ niệm giữa thảm hoa móng tay, đẹp lắm chị ạ. Sau đó mình sẽ để ảnh lên mộ ba. Để ba thấy, chị nhỏ bây giờ xinh đẹp thế nào. Trác mỉm cười.
- Trác...
- Dạ?
- Ba cũng rất vui Trác đã lớn cao như thế này. Quỳnh nhìn cậu nhỏ nhẹ. Những ngày qua, Quỳnh như bị dìm dưới đáy một cái giếng sâu và hẹp, càng hiếm khi gặp mặt nói chuyện với Trác. còn cậu đã trở nên khác hẳn trước. Cậu cao lên thực sự, cao hơn cả cha. Không biết có phải Trác đang để tóc hay không, vì đã dài hơn trước rất nhiều. Tóc Trác dày, sáng. Tuổi trẻ và vẻ đẹp của cậu như toát ra trong từng sợi tóc. Những ngón tay cậu có duyên với tranh vẽ và tượng thạch cao. Tinh hoa phát tiết trên khuôn mặt. Trác và Quỳnh rất gần với Lục Dật Hán và Tùng Vy của nhiều năm trước. Trác đã vượt trội cả cha. Có phải đó là một ân huệ? Cậu luôn lặng lẽ ở rất gần bên cạnh cô. Cậu bất ngờ trưởng thành, cao lớn khiến Quỳnh thấy hết sức tin tưởng. Tựa như ngọn đèn thần của A la đanh vụt chiếu sáng phút giây này, tuyên bố rằng những gian khổ đã kết thúc.
Quỳnh bước về phía Trác. Cô không dám chắc trên người mình có còn lưu lại mùi vị chua loét kia không, nhưng cô bất chấp điều đó. Quỳnh đi thẳng tới trước mặt cậu, giơ tay ra vòng lấy cổ Trác. Cảm ơn em đã nhớ ngày sinh của chị. Cô muốn nói thầm vào tai của Trác, nhưng đã không kịp nữa. Nước mắt đã lã chã tuôn rơi. Từ khi Dật Hán chết, Quỳnh rất hiếm khi khóc trước mặt Trác. Ngay cả lần đầu tiên vào trong tù thăm Ưu Di, Quỳnh cũng không khóc. Cô chẳng hiểu sao trước mặt người thân thiết nhất, mình vẫn giữ khư khư chiếc mặt nạ che giấu tình cảm.
- Chị vẫn lúc nào cũng hối hả, chẳng lúc nào nghỉ ngơi. Trác giơ tay vén mái tóc rẽ ngôi vừa mới khô, đã lâu không cắt của Quỳnh. Làn tóc trước đã đủ dài che khuất ánh mắt của Quỳnh.
Quỳnh ngẩng đầu nhìn Trác và tự hỏi. Những trầm uất suốt bao nhiêu năm qua, phải chăng là dành cho ngày hôm nay? Không có chuyển tiếp, không có những thay đổi không ngừng trong suốt quá trình. Tình cảm giữa họ tựa hồ như băng đá đông cứng đã lâu, cuối cùng trả lại nguyên xi cho họ.
- Chị ngồi xuống, em cắt tóc cho. Trác bảo. Quỳnh hoàn toàn tin vào tay nghề của Trác, bởi vì cô đã từng thấy sản phẩm của cậu trên các bạn học cấp ba của Trác. Bàn tay cậu thật khéo léo, rất thích hợp các công việc tỉ mỉ.
Trác ra ngoài lấy chiếc kéo rồi bê ghế cho Quỳnh ngồi, quàng cho cô chiếc sơ mi cũ của cậu. Quỳnh nghe thấy những âm thanh nho nhỏ của những sợi tóc rơi xuống từ lưỡi kéo, tưởng tượng tay cậu như cánh chim hải âu bay qua đỉnh đầu cô. Trên áo cậu, ngoài mùi thơm xà phòng còn mùi vị của Trác. Hương vị nhàn nhạt vương vấn chắc sẽ khiến các cô gái say mê. Quỳnh nghĩ.
Tay Quỳnh nắm chặt tà áo. Hình ảnh Trác qua làn nước mắt hết ở bên phải lại sang bên trái, động đậy trước mắt Quỳnh.
- Dài quá rồi nhỉ? Quỳnh hỏi giọng vẫn nghèn nghẹn, cô không muốn hai người lại rơi vào tình trạng trầm lặng.
- Vâng, dài rồi. Chị muốn giấu mắt đi phải không? Để mình vĩnh viễn luôn bí ẩn, không ai biết được chị đang nghĩ gì phải không? Trác hỏi.
Quỳnh thấy tim mình rung động. Cô chưa bao giờ nghĩ, trong mắt Trác mình lại là như vậy.
Trác dường như nhìn thấy Quỳnh thất vọng, cậu nghiêng người nói nhỏ với Quỳnh: “Em đã lớn rồi. Chị em mình có thể trở về cái hồi trao đổi tâm sự, động viên khích lệ lẫn nhau không? Mình có thể không cách biệt nhau nữa được không?“.
Quỳnh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đến khi tóc Quỳnh được cắt xong, Trác cầm kéo và các thứ ra khỏi phòng, Quỳnh mới tần ngần gọi: “Trác...!“.
Trác quay lại nhìn Quỳnh mỉm cười.
Cô muốn nói rất nhiều. Rằng cô đang viết một cuốn tiểu thuyết dài, mà cô chẳng hề ưa thích nó, đó chỉ là công việc. Nó đã khiến cho cô bực dọc, nóng nảy và căng thẳng. Cô cần có sự an ủi và khích lệ của cậu. Cô muốn cậu trông nom cô. Cô muốn nói với cậu rằng, hiện nay cô còn khổ sở hơn cả khi mới chuyển đến nhà số 3 phố Đào Lý, cô không những đã lặp lại ăn điên cuồng, còn móc họng nôn ra. Cứ thế lặp lại, như đã bị phù phép.
Nhưng Quỳnh đã không nói gì cả, chỉ cởi chiếc áo sơ mi trả lại cho Trác, ra ý cậu bỏ quên. Trác quay lại cầm áo, ngập ngừng giây lát rồi nghiêng mình hôn lên má cô.
- Chị nhớ là chị đã hứa rồi đấy. Không tự cách biệt mình với xung quanh. Hôm sinh nhật sẽ đi chơi ngoại ô. Thế chị nhé? Trác nhìn vào mắt cô. Quỳnh gật gật đầu.
Buổi tối hôm ấy thật đặc biệt, nó dường như mang Quỳnh trở lại với thời gian trước đây. Quỳnh nghĩ rằng vào lúc cô hoang mang nhất, căm ghét mình nhất, ông ấy đã quay lại. Ông đã đứng sau lưng con trai mình, họ đã ghép lại thành một người. Ông mạnh mẽ và không bỏ rơi cô. Cũng có thể là chính Trác đã nắm bắt được linh hồn của cha, đặt vào trong cơ thể của mình, khiến cho Quỳnh không có lý do gì không yêu cậu.
Một cô gái đã phải không ngừng hối hả, chấp nhận bỏ qua mọi khung cảnh đẹp đẽ, bởi cô biết đó chỉ là những cám dỗ và lừa gạt. Cô đã tự mặc cho mình bộ áp giáp nhọn hoắt, để không ai có thể lại gần mình. Bởi vì cô đã nhận ra, bao nhiêu đau đớn đó, đều do tình yêu đem lại. Nếu cô có thể thu dấu tình yêu đi, sẽ không còn đau khổ nữa. Sau cùng chính là Trác - người đã luôn luôn lặng lẽ ở bên cô - đã giúp Quỳnh trút bỏ bộ áo giáp đó, khiến cô thong thả hơn trên đường đời. Cô cũng có thể tận hưởng cuộc sống đa dạng và rực rỡ này sao?
Nửa tháng sau đó là số ít những ngày sôi nổi của Quỳnh. Mặc dù phần lớn thời gian cô vẫn phải ém mình trong căn phòng, cặm cụi viết không kể ngày đêm, nhưng cô không còn ăn ngấu nghiến và móc họng để nôn. Cô bắt đầu thích thú thời gian ngồi ăn cơm, vì lúc đó cô có thể gặp Trác. Cô bắt đầu thấy hứng thú với thức ăn, bởi vì chúng do Trác chế biến, đượm tình cảm của cậu nên chúng thật thơm ngon. Cô mong chóng kết thúc cuốn tiểu thuyết, và sau đó sẽ là một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cùng Trác và Tiểu Nhan.
Sắp sửa thi cuối kỳ, Quỳnh thường vào trường ôn tập. Cả những lúc đó cô cũng ôm theo máy tính. Lâm Diệu Nghị và các bạn đều đã biết Quỳnh đã đăng rất nhiều truyện ký trên tạp chí. Nhiều lúc họ lại gần hỏi thăm xem cô đang viết gì. Nếu là trước đây Quỳnh nhất định không trả lời. Nhưng thời gian này, Quỳnh luôn ghi nhớ lời dặn của Trác, cô cần phải cố gắng đừng cách biệt mình với xung quanh.
- Mình đang viết tiểu thuyết. Quỳnh chân thành trả lời.
- Trời đất, bạn đã viết được hơn ba chục ngàn từ rồi à? Lâm Diệu Nghị nhìn vào máy tínhcủa Quỳnh rồi kêu lên. Quỳnh giờ đây thấy họ kêu lên như thế cũng không có gì khó chịu, nếu trên đời ai cũng lầm lì lặng lẽ như cô thì chán biết bao.
Từ đó mỗi lần ôn bài, làm bài tập. Diệu Nghị đều ngồi cạnh Quỳnh. Cô còn thường xuyên mang cho Quỳnh nước giải khát và sách mới mua. Sách Diệu Nghị thích đọc đều thuộc loại tình cảm sướt mướt của Hồng Kông hoặc Đài Loan. Quỳnh không ưa chúng nhưng cô cũng vui vẻ lật qua mấy cuốn đó. Cô bắt đầu hiểu rằng, điều đó không mâu thuẫn với nguyên tắc chân thực của mình. Có lúc Quỳnh ra bưu điện nhận tạp chí hoặc nhuận bút của toà soạn gửi tới, chính Diệu Nghị đã trông coi máy tính giúp cô. Mặc dù không muốn định nghĩa mọi việc này là “tình bạn”, nhưng cô bắt đầu chấp nhận có một người bạn ở bên cạnh mình.
Đó cũng là những ngày Quỳnh viết rất nhanh. Cô đã có nguồn động lực để viết. Câu chuyện của cô cũng không còn tẻ nhạt như trước. Dường như chỉ đến lúc này, cô mới thực sự gửi gắm tình cảm của mình vào câu chuyện. Nhân vật nam và nữ chính trong chuyện bắt đầu trở nên đáng yêu, bắt đầu có những nét tương tự với những người mà Quỳnh yêu quý.
Trước hôm sinh nhật một ngày, Quỳnh hoàn thành cuốn tiểu thuyết. Phần cuối Quỳnh viết:
“Cô ấy nghe thấy tiếng sóng biển, nhưng thực tế ở đây rất xa biển, hơn nữa cô chưa từng lần nào ra biển. Nhưng tiếng sóng ấy thật đến nỗi khiến cô tin tưởng rằng đó chính là biển. Cô đoán là chàng trai mà cô yêu đã tới nơi - anh ấy đã từng đánh cuộc rằng họ là những người có duyên phận và thường có linh cảm về nhau. Cuối cùng cô đã tin“.
Đó là kết cục của một bi kịch. Quỳnh thích bi kịch. Viết đến cuối, cô mới cảm thấy rằng mình bắt đầu thích chính câu chuyện này. Nhưng điều đáng tiếc là, hầu hết những chương đằng trước đều khá khô khan không chứa đựng tình cảm của cô. Quỳnh muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ sửa chữa lại từ đầu.
Nhưng lúc này thì Quỳnh lại muốn ra khỏi nhà một lát.
Đã rất lâu không ra khỏi nhà đi dạo vào lúc hoàng hôn. Khi đi ra khỏi cửa, Quỳnh chợt thấy trong lòng thật vui vẻ. Cô nghĩ tới ngày kỷ niệm sinh nhật đã cận kề. Cuốn sách có thể coi là món quà tặng chính mình. Cô còn muốn mang tặng Ưu Di nữa. Đây chắc chắn là điều khiến Ưu Di vui nhất. Nhưng cô mong mỏi hơn cả là một bức ảnh chụp chung trong lần đi chơi ngoại ô sắp tới.
Quỳnh đi một mình tới chợ, bỗng muốn mua ít cá cho chú mèo. Mặc dù đã có lúc cô muốn trừng phạt nó, nhưng rồi lại cảm thấy nó thật tội nghiệp. Huống hồ trong tiểu thuyết, cô đã sắp xếp cho con mèo bị chết, cũng có thể tính là một lần báo thù. Quỳnh định tìm loại cá ít xương, dù sao mèo cũng bị gãy mất răng, ăn uống có phần vất vả. Trên đường về, Quỳnh mua một tờ báo, xem xem xảy ra những chuyện gì. Cô đi trên đường, lật báo ra xem một cách thoải mái. Cô thích trương mục văn học, tình cờ liếc qua một chút đã lập tức thấy ngay mẩu tin tức về sách mới xuất bản. Bởi vì cô đọc thấy cái tên mà cô rất quen thuộc. Mẩu tin nói rằng hôm qua đã có một buổi ra mắt của cuốn tiểu thuyết “Nụ cười như hoa“. Buổi hoạt động rất hoành tráng. Có thể dự báo rằng cuốn sách sẽ dành vị trí bán chạy nhất trong năm. Tác giả cuốn sách là một cô gái trẻ mới hai mươi hai tuổi, tên là Lâm Diệu Nghị.
Lâm Diệu Nghị! Quỳnh vừa nhìn thấy tên là đoán được chuyện gì xảy ra. Nhưng cô không hề muốn tin, bèn chạy tới hiệu sách. Cô mua một cuốn “Nụ cười như hoa”, lật ra đọc ngay tại cửa hiệu.
“Có hai cách giải thích về cái tên của Hỉ Nhiên. Một nghĩa là vui vẻ, hai là yêu thiên nhiên. Cha của Hỉ Nhiên mất sớm, cô đã không kịp hỏi ông điều đó. Nhưng cô nghĩ, thực ra chúng cũng không khác nhau bao nhiêu. Sự vui vẻ cũng tựa như vạn vật trong tự nhiên. Đó chính là nụ cười như hoa“.
Đây chính là đoạn mở đầu tiểu thuyết Quỳnh đã viết từ hai tháng trước. Quỳnh vội vàng lật giở từng chương. Một trăm bốn chục ngàn chữ phía trước hoàn toàn trùng khớp với truyện của cô. Chỉ có khoảng mười ngàn chữ cuối cùng là khác. Quỳnh nhanh chóng nhớ lại lần cô ra bưu điện nhận tiền, chính Diệu Nghị đã ăn cắp file trong máy của cô. Khi đó cô chỉ mới viết được Một trăm bốn chục ngàn chữ.