“Chuyện xưa vừa rồi ngươi nghe có hiểu hay không?” Quân Tắc nói, “Thời điểm đó ngươi cùng Vân gia đã có ân oán.”
“Tỷ tỷ của Vân Nguyệt Khai chính là người hạ độc?” Khê Nhược phát hiện cuộc sống của Di Nhật quả thực như là trong phim, “Cho dù là như vậy, cũng không thể ảnh hưởng chúng ta.”
“Ta khuyên ngươi nên quên Vân Đạm Tình.” Quân Tắc nói.
“Vì cái gì?”
“Vân Đạm Tình không phải con của Vân Nguyệt Khai, mà là con của tỷ tỷ hắn.”
“Hắn cùng ta……”. Môi Đạm Tình run run cơ hồ nói không ra lời.
“Đúng vậy, hắn là ca ca cùng cha khác mẹ của ta. Mặc kệ ân oán đời trước hắn cũng có uy hiếp đến địa vị thái tử của ngươi.”
Trách không được Vân Nguyệt Khai dùng mạng của Đạm Tình cùng chính mình đổi đầu hoàng hậu. Bởi vì Đạm Tình chảy dòng máu của tỷ tỷ mà hắn yêu nhất, nhưng đồng thời cũng có được gen đáng ghét của hoàng đế…… Yêu hận đan xen, làm cho Vân Nguyệt Khai không biết như thế nào…… Chính là Đạm Tình có biết chuyện này không……
Đầu Khê Nhược trống rỗng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau đó Quân Tắc lớn tiếng nói cái gì hắn hoàn toàn nghe không được.
Thế giới có phải hay không là tàn khốc như vậy?
Lúc hắn xuyên qua, nhất định phải đối mặt rất nhiều điều.
Tỷ như, lúc trước, cha mẹ bận rộn, gia sản khổng lồ,đám người a dua, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh với công tác cùng một cuộc sống bình thường, nhưng là lại trốn không thoát.
Đã chết lại sống.
Sống lại yêu.
Yêu lại thương.
Rồi lặp lại, đến lại đi, lưu lại vẻ cười sầu khổ.
Con người có phải hay không không có cách nào khống chế vận mệnh chính mình?
Trước mặt có một hố rất sâu, nhưng là trong suốt không thấy đáy.
Nơi đó thực im lặng.
Cứ như vậy đi vào cái gì cũng không cần suy nghĩ?
Áo choàng của Khê Nhược dần dần bị làn nước lạnh như băng làm ướt.
Nhưng là cảm giác lạnh xuyên thấu xương cũng không bằng một phần vạn cảm giác ở trong lòng.
Đi từng bước về phái trước, như vậy tốt rồi……
Tốt rồi……
Đột nhiên có người từ phía sau gắt gao ôm hắn.
Khê Nhược chậm rãi quay đầu, cư nhiên là một cung nữ vô cùng xấu xí. Hắn cả cười. Hồ thu rung động, khiến lòng người tan nát thành ngàn mảnh.
Nàng kia tuy rằng ngũ quan bẹp, mặt lõm xuống, lại có một đôi mắt thâm tình cùng thần thấy bức tâm.
Tay của Khê Nhược không tự chủ được xoa hai gò má của nàng, ngây ngô cười nói: “Ngươi rất giống hắn.”
Cung nữ bỗng dưng bắt lấy tay hắn, ôn nhu nói: “Ngươi còn có thể nhận ra ta.”
Thanh âm là quen thuộc như thế, Khê Nhược giống như bị điện giật, nói không nên lời.
“Mặt của ta biến thành như vậy, ngươi đều có thể nhận ra, chẳng lẽ ta là ca ca ngươi, ngươi lại không thể tiếp nhận sao?” Đạm Tình nghẹn ngào, chuyện này thật ra hắn cũng là vừa mới biết. Hắn dùng lực nắm lấy cổ tay của Khê Nếu: “Ngươi không được bỏ lại ta.” Dứt lời ôm lấy Khê Nhược hướng trên bờ đi đến.
Hắn là không phải hiểu lầm? Chính mình cũng không có ý phí hoài bản thân, chính là chỉ muốn bình tĩnh một chút. Khê Nhược vẫn không nhúc nhích, Đạm Tình liền thay hắn cởi bỏ quần áo ướt đẫm.
Đạm Tình đau lòng ôm Khê Nhược đang trần truồng vì hắn sưởi ấm, cùng hắn ngẩn người.
“Vân Đạm Tình, ngươi không nên đối với ta quá tốt như vậy.” Một lát sau, Khê Nhược lấy lại tinh thần, tránh khỏi ôm ấp của đạm tình, “Chúng ta tách ra đi.”
“Là bởi vì ta là ca ca của ngươi?” Đạm Tình cười khổ, Ninh Khê Nhược, ngươi là không có đầu óc nên không biết rằng lời nói của mình có thể làm hại tâm!
Khê Nhược gật đầu.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
Khê Nhược trầm mặc thay hắn lấy đi chiếc lá trên vai.
“Khê Nhược, chúng ta không cần lo cho thân phận địa vị, cùng nhau rời đi nơi này được không?”
“Không được. Trên người ngươi có độc.”
“Ta cầu phụ thân giải. Hắn sẽ không thật sự tàn nhẫn như vậy.”
“Hắn không phải cha ngươi. Hắn muốn ta chết.”
“Vậy ngươi hiện tại ở lại trong cung có ích lợi gì?” Đạm Tình khẩn trương hỏi, hắn cảm thấy hai người giống như bất đồng ngôn ngữ, căn bản không có biện pháp hiểu nhau, “Ngươi muốn làm thái tử sao?”
“Không biết……”
“Ngươi không thể rời khỏi ta? Chỉ có ta mới có thể cho ngươi hạnh phúc!” Đạm Tình đem Khê Nhược áp trên cỏ, khí phách che mắt hắn.
Hương vị bùn đất xông vào mũi, mùi cỏ xanh tràn ngập bốn phía làm mê man đầu óc, ngay cả đám mây tựa hồ đều có ý lảng tránh một màn phiến tình này, trong mắt Khê Nhược chỉ còn lại có một bầu trời xanh.
Vân Đạm Tình tựa như hỏa liệt, mà Khê Nhược tựa như kho đạn, hai cái nguy hiểm tiếp xúc nhau làm cho thân thể hai người nổ mạnh.
“Khê Nhược, Khê Nhược……” Vân Đạm Tình một bên khẽ cắn vành tai hắn, một bên thấp giọng gọi tên của hắn, “Vĩnh viễn cùng ta một chỗ, có được không?”
Khê Nhược không khỏi run lên.
Phản ứng này làm cho Vân Đạm Tình hưng phấn không thôi, hắn bắt đầu xé rách quần áo trên người, đai lưng lại kéo không ra. Đạm Tình thế này mới phát hiện chính mình mặc nữ trang, mặt nạ cũng không có gỡ xuống. Người ngoài liền có thể nhìn thấy một hình ảnh phi thường quỷ dị — một cái nữ nhân vừa già lại xấu như lang thôn hổ yết xâm phạm mỹ mạo tuyệt luân của thiếu niên.
Khê Nhược nhân cơ hội ổn định nhịp tim, vươn đầu lưỡi liếm liếm điểm sưng đỏ bên miệng sau đó mới lấy dũng khí mở miệng: “Vân công tử, mời ngươi không cần như vậy……”
“Khê Nhược, ngươi gọi ta cái gì?” Đạm Tình nghe vậy biến sắc.
“Vân công tử. Nếu ngươi không thích nghe, ta gọi ngươi ca ca cũng được.”
“Khê Nhược! Tin tưởng ta, dứt bỏ thành kiến, chúng ta nhất định sẽ thực hạnh phúc!”
“Hạnh phúc…… Là không tồn tại ……”
“Không có, ngươi như thế nào lại biết?”
Mặc kệ Đạm Tình nói cái gì, Khê Nhược cũng không nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi giả trang thành bộ dáng buồn cười này, là vì ngồi ở chỗ này nghe ngươi nói không có cốt khí sao?” Đạm Tình nóng nảy, một phen kéo lấy dịch cụ. Bởi vì mặt nạ cùng làn da dán thật chặt, dùng lực xé rách cơ hồ làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn thay đổi.
“Ta không có yêu cầu ngươi làm như vậy……”
“Ninh Khê Nhược ngươi thật sự thực tàn nhẫn!” Khóe miệng đạm tình run rẩy, phất tay tát Khê Nhược một bạt tai: “Ta nhìn lầm ngươi! Nguyên lai tình cảm của chúng ta ngươi căn bản là không cần! Ngươi hiện tại tựa như đàn bà chùn bước!”
Khuôn mặt tái nhợt non mịn nhất thời rành mạch hiện lên năm dấu đỏ thẫm.
“Hảo, như ý của ngươi!” Đạm Tình cầm mặt nạ trong tay dùng sức ném. Nó liền tạo thành một vòng cung xinh đẹp trên không, vững vàng đương đương rơi vào trong hồ.
“Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi!” Gân xanh trên tay Đạm Tình rất nhanh hiện lên.
Khê Nhược ôm lấy mặt, kinh dị chính mình vì cái gì còn có thể giống như không có việc gì nhìn Đạm Tình rời đi. Có lẽ thể xác cùng hồn phách sớm đã chết lặng. Thẳng đến khi cắn nát môi, hắn nếm được mùi máu tươi, mới có thể xác định chính mình còn sống.
Ta muốn rốt cuộc là cái gì? Ta thật là không còn là người?
Hắn không nói lời nào nhặt lên quần áo ướt sũng lung tung khoác lên người.