Mặc cho Trương Văn Thanh thế nào nghi ngờ Liễu Tử Thừa cũng đều không kiêu ngạo không siểm nịnh ứng đáp khéo léo.
Bên ngoài trời đã về chiều, mắt thấy đã quá giờ Thân, Trương Văn Thanh bất chợt nghĩ ngày qua thật mau, cùng thư sinh thanh tú trước mặt tuỳ ý trò chuyện bất giác đã hết ngày.
“Hảo, làm phiền nửa ngày ta cũng nên cáo từ.” Trương Văn Thanh buông bát trà, xốc xốc quần áo đứng lên.
Liễu Tử Thừa lập tức cùng đứng dậy, đang muốn nói vài lời khách sáo lưu hắn lại dùng cơm, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, là Phượng Vô Tuyết lười biếng từ ngoài cửa đi vào.
Hắn mặc một thân cẩm bào vân la tuyết trắng, bên hông buộc thắt lưng màu bạc trường vân trên nền hồ lam mềm mại, tóc dài đen nhánh tuỳ ý phủ phía sau, theo bước chân lưu chuyển cũng nhẹ nhàng lay động, một đôi mắt sáng tươi xinh đẹp mê người bởi vì mệt mỏi mà có chút mờ mịt, lại mang theo một tia mông lung yếu ớt.
Thật là phiêu dật như tiên.
Trương Văn Thanh gắt gao nhìn theo hắn, lòng không khỏi tán thưởng. Thế gian này lại có nam tử dung mạo như thế, phong thần như ngọc dáng người như tiên, làm Tống Ngọc Phan An cũng phải cúi đầu hổ thẹn.
Hắn bước chân nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều vô ý mang theo phong thái tiêu sái.
“Thanh Lam đến đây, vừa đúng lúc ta đang muốn lưu Trương lão gia lại dùng cơm, càng nhiều người càng náo nhiệt a.”
“Ta về thật đúng lúc,” Phượng Vô Tuyết cùng Liễu Tử Thừa nháy mắt một cái đã có thể hiểu được dụng ý của y, lại trộm liếc mắt âm thầm đánh giá Trương Văn Thanh, nghiêm túc cất cao giọng nói: “……..Thanh Lam bất tài, hôm nay xin được lấy tiệc rượu giao hữu không biết Trương lão gia ý thế nào? Có lẽ Thanh Lam làm càn rồi.”
“Hảo a,” Trương Văn Thanh sớm thấy hắn phong thái trầm tuý, nghĩ thầm tiếp xúc nhiều cũng tốt, có thể vô tình từ miệng Phượng Vô Tuyết nghe được một ít tin tức, nghĩ liền làm cười nói: “Hôm nay xin làm phiền nhị vị rồi.”
Liễu Tử Thừa liền phân phó hạ nhân phong yến, may mà Tôn Đức Phúc là người giàu có, bên dưới tôi tớ cũng biết được Trương Văn Thanh là ai, mà Phượng Vô Tuyết bọn họ lại là khách quý của Lão gia, bởi vậy không bao lâu sau, một bàn thức ăn đàng hoàng đã được dọn lên.
Ba người một bàn, tuy rằng chia ra hai dạng tâm tư lại khác biệt, nhưng Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết cố ý thân cận nên bữa cơm trôi qua cũng có chút vui vẻ thoải mái. Đợi cho hạ nhân dọn dẹp xong xuôi, Trương Văn Thanh chợt nhớ suốt một ngày chưa hồi phủ nha, không biết trong phủ có phát sinh chuyện gì không, liền đứng lên thi lễ xin cáo từ.
Liễu Tử Thừa cũng không cố ý giữ lại, cung kính đáp lễ tiễn hắn ra ngoài đại môn, đợi cho đến khi khuất dạng mới xem như hết một ngày mệt nhọc.
“Sư huynh,” Phượng Vô Tuyết chậm rãi đứng sát vào người Liễu Tử Thừa, hơi thở ấm áp của hai người nhe nhàng lưu động, hắn nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Có mệt không?”
Liễu Tử Thừa trước vốn đã thiếu ngủ, hôm nay lại là một ngày nhọc công sớm đã hoa mắt váng đầu cả người mệt mỏi. Vì muốn sớm hoàn thành đại sự của tiểu Vương gia mà y chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lúc này khách nhân đã tản càng cảm thấy đau đầu trầm trọng.
Giống như ẩn ẩn có chút nóng lên, nhưng y không còn khí lực để đi tiên dược. Nơi đây dù sao cũng không phải nhà mình, mỗi một bước đều phải hết sức cẩn trọng, y lại càng không nguyện ý lại đi kinh động người khác.
“Không sao, Thanh Lam cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Phượng Vô Tuyết đi đến bên người, tay như cố ý như vô tình cọ vào cánh tay y, “Sư huynh, hôm nay có chút thu hoạch.”
“Nga, là cái gì?”
Hài người vừa nói chuyện cước bộ cũng không dừng lại, đi vào sương phòng của Liễu Tử Thừa, Phượng Vô Tuyết liền giành trước châm cho Liễu Tử Thừa chung trà, “Nào, Sư huynh, uống ngụm trà nóng thư giãn đã____”
“Ngô, đa tạ.”
Đầu có chút choáng váng đau đớn, trên người cũng bắt đầu phát nhiệt, Liễu Tử Thừa lấy tay nới lỏng một chút cố áo bó buộc, ngẩng đầu lại phát hiện Phượng Vô Tuyết đang nhìn mình không chớp mắt.
“Thanh Lam?”
“A……….Ngô, không có gì.”
“……….Vừa rồi không phải ngươi nói có chút thu hoạch sao?”
“A………Này……….Đúng vậy.” Phượng Vô Tuyết có chút gian nan đem tầm mắt ly khải khỏi cái cổ thon dài trơn láng của Liễu Tử Thừa, nơi đó lộ ra chút da thịt thế nhưng nhẵn nhụi ôn nhuận ẩn ẩn sinh quang.
“Ta hôm nay trong lúc vô tình xem xét trướng sách tháng này của bọn họ, lại thấy được hai bút ngân vô cớ bị điều chỉnh.”
“Vậy sao……..” Liễu Tử Thừa không phát hiện Phượng Vô Tuyết khác thường, y giờ phút này đầu óc mông lung cố gắng tập trung chú ý vào vấn đề Phượng Vô Tuyết nói tới, “………Ngươi có thấy rõ là bao nhiêu không?”
“Năm vạn lượng.”
“Năm vạn lượng?” Liễu Tử Thừa thất thanh nói, “Nhiều như vậy!”
“Đúng vậy, sư huynh, ngươi nói bút tiễn này được dùng đi nơi nào?”
Liễu Tử Thừa trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, có hay không thuế muối chính là như vậy tiêu hao mất đi, có thể phân cho quan lại như là Trương Văn Thanh, nhưng chỉ bằng bút toán một tháng không thể nào chứng minh được vấn đề, “Nói không sai, Thanh Lam tốt nhất là phải lấy được nhiều tháng, thời gian càng dài càng có sức thuyết phục.”
“Sư huynh yên tâm, việc này để ta lo.”
Hai người bàn bạc sôi nổi, Phượng Vô Tuyết hoàn hảo có được cơ hội này cùng Liễu Tử Thừa thân cận nhiều hơn. Nghĩ cũng kỳ lạ, chính mình như thế nào lại đi thích thượng một người tao nhã như vậy, y trên người đạm mạc nho nhã hơi thở không vội không nhanh tính cách ngày càng hấp dẫn Phượng Vô Tuyết, ngay cả vẻ ngoài trắng nõn thanh tú càng nhìn lại càng yêu.
Liễu Tử Thừa ngồi một bên ngày càng cảm thấy mệt mỏi, Phượng Vô Tuyết nói thật cao hứng y cũng không muốn ngắt lời hắn nên phải kiên nhẫn ngồi nghe, bất giác cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, thân thể nhẹ hẫng phiêu phiêu nằm ở trên bàn nặng nề ngủ.
Phượng Vô Tuyết nhìn thấy thân ảnh hơi gầy tựa vào bên bàn, ánh mắt tràn đầy yêu thương si ngốc nhìn thật lâu, mới cúi đầu đến bên thái dương trơn nhẵn của y nhẹ nhàng hôn hạ: “Ta nhất định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, sư huynh.”