Ba người vừa kết giao lập tức lên đường, Phượng Vô Tuyết dù mang tiếng là cao ngạo nhưng cùng Liễu Tử Thừa có tình đồng môn, hơn nữa đối vị tiểu Vương gia này cũng có hảo cảm, bởi vậy thái độ thật hoà nhã. Cùng Triệu Thư An một đường gió bụi, thi từ ca phú chuyện phiếm mà đi, cũng có chút hợp với nhau. Liễu Tử Thừa trời sinh tính tình nội liễm, thường mang theo nụ cười nhẹ nhàng nhìn bọn họ. Nhưng tựa hồ ngay cả chính y cũng không phát hiện, chỉ cần Triệu Thư An thật cao hứng thoải mái cười, y luôn không tự chủ mà cũng hé miệng, trên khuôn mặt ôn hoà ẩn hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ, thanh tú lạ thường.
Trải qua hơn hai mươi ngày mưa gió bôn ba, ba người rốt cuộc cũng tới được Bắc Lộ trấn.
“Công tử, đằng trước có một khách *** trông rất được, không bằng vào đó trọ lại?” Trúc nhi chỉ vào phía trước nhu thuận nói.
Triệu Thư An giương mắt nhìn theo, quả thật bên đường lớn có một toà khách ***, tu bổ thập phần khí phái, có vẻ xây cách đây không lâu, liền gật đầu xoay người nói: “Tử Thừa,Thanh Lam, chúng ta qua xem thử.”
Ba người theo Trúc nhi đi vào, Phượng Vô Tuyết thấy ở đại đường không khí ồn ào không khỏi hơi nhíu mày, Triệu Thư An thấy thế liền đối Trúc nhi nói: “Nơi này rất loạn, chúng ta lên lầu đi.”
Điếm tiểu nhị gặp Trúc nhi ra tay rộng rãi, tuỳ tiện đưa ra lại là một trăm hai mươi bạc ròng, sửng sốt một chút liền chạy nhanh cười nói: “Uy, bốn vị đại gia, tiểu *** chỉ có hai gian phòng hảo hạng, này……….”
Ba người đã đi hết một ngày đường, sớm mệt mỏi không chịu nổi, vừa rồi trên đường cũng không thấy khách *** nào khác. Tiểu nhị thấy bốn người y phục chất liệu đều thượng hạng, giọng nói âm điệu không phải người địa phương, khom người cười nói: “Nếu không, tiểu nhân cho người lấy thêm giường chăn, sáng mai có khách nhân rời đi, đến lúc đó là đủ phòng rồi.”
Liễu Tử Thừa thấy Triệu Thư An nhìn mình như trưng cầu ý kiến, trong lòng hơi ấm áp thốt lên: “Công tử, tối nay sư huynh đệ chúng tôi đúng lúc muốn tâm sự chuyện cũ, chi bằng trọ lại đây luôn đi.”
Tiểu nhị mừng rỡ, tiếp nhận bạc trong tay Trúc nhi mắt híp thành một đường, “Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị, khách nhân nếu là mệt mỏi, lập tức sẽ mang rượu và thức ăn đưa đến tận phòng, ta đi phân phó nhà bếp đun nước nóng cho các ngài tẩy rửa.”
Đưa bọn họ đến cửa phòng, liền cúi người xoay thắt lưng chạy nhanh như chớp.
Triệu Thư An tuy rằng trẻ tuổi, nhưng sau nhiều ngày dầm mưa dãi nắng bên ngoài, tâm tình phấn chấn lần đầu xa nhà đã sớm tiêu tan, thân mình có chút mệt mỏi nói không nên lời. Hắn đứng ở cửa nhìn hai vị phụ tá mưu trí một cái, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm, nên nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng không cần qua đây, ta đã có Trúc nhi hầu hạ, sáng mai gặp lại.”
Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết lúc này mới thả lỏng người về phòng chính mình.
Trong phòng bài trí có chút lịch sự tao nhã, nhưng dù sao so với Kinh thành vẫn khác biệt. Liễu Tử Thừa chậm rãi thong thả bước đến bên bàn, vừa định rót một chén trà nóng đã bị một đôi tay trắng trẻo thon dài giành trước, tao nhã sơ tẩy chén liền rót một ly trà nóng hổi đưa tới trước mặt Liễu Tử Thừa, “Sư huynh_____”
Liễu Tử Thừa mỉm cười tiếp nhận, đưa đến miệng vẫn không quên: “Đa tạ.”
Phượng Vô Tuyết có chút rầu rĩ nhìn dung nhan thanh tú có chút mệt mỏi này, từ khi rời Phượng phủ vẫn khách khí như vậy, vị sư huynh này không biết nghĩ cái gì đối hắn càng ngày càng khách khí xa lạ.
Miễn cưỡng châm cho mình một chén trà, ngồi bên cạnh y nghe mùi hương thơm ngát thoang thoảng, mệt mỏi trên người tựa hồ nhẹ đi không ít, mắt phượng híp lại nói: “Sư huynh………..”
Liễu Tử Thừa thản nhiên ngoái đầu nhìn qua: “Ách?”
Phượng Vô Tuyết nhìn Liễu Tử Thừa ánh mắt sâu thẫm, giống như vừa mát lạnh vừa ôn nhu, trong lòng không khỏi vừa động, hơi hơi chu miệng, “Sư huynh, Thanh Lam có gì không phải, thỉnh sư huynh trách tội.”
Liễu Tử Thừa trong lòng đang tính toán chuyện ngày mai, làm sao nghĩ đến Phượng Vô Tuyết trong lòng loan loan chiết chiết, bị câu nói khó hiểu này của hắn làm cho ngẩn người ra, vậy ra chính mình đã vô ý làm tiểu sư đệ giận dỗi, lập tức cười nói: “Như thế nào được, Thanh Lam chịu hạ sơn, thật sự là nể mặt sư huynh rồi mà.”
Phượng Vô Tuyết từ niên thiếu đã thành danh, bị người ta nói cao ngạo cũng tốt mà tài cao thì cũng vậy, hắn chẳng để ý, nhưng hôm nay lại nghe được Liễu Tử Thừa tán dương, trên má trắng như tuyết thế nhưng lại có một tia ửng ửng, mắt phượng tản ra quang mang ngũ sắc, “Nếu sư huynh thật sự không sinh khí ta xin có một yêu cầu_____sư huynh đừng đối ta xa lạ như thế, khách khách khí khí sao giống sư huynh đệ, cùng người ngoài có gì khác nhau đâu.”
Liễu Tử Thừa nguyên bản đối hắn có tâm phòng bị, không biết khi nào sinh chuyện nên không dám phớt lờ. Lúc này bị Phượng Vô Tuyết nói toạc ra không khỏi xấu hổ, nhìn hắn nét mặt mang theo một tia uỷ khuất cùng chờ đợi như ngày trước, trong lòng mềm nhũn, liền gật gật đầu nói: “Thanh Lam nói đúng, là sư huynh không tốt, sau này ta sẽ chú ý.”
Phượng Vô Tuyết thấy y đáp ứng như thế rất sảng khoái, trong lòng vui vẻ, ánh mắt sáng ngời linh hoạt vừa định mở miệng, liền nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm tiểu nhị cung kính: “Nhị vị khách gia, nước tắm cho các ngài đã tới.”
________
Ôi các nàng ơi, hôm nay ta vừa có phát hiện rất thú vị, Marc Levy cũng viết BL hint đó nha, có nàng nào đọc “Ngày đầu tiên” chưa, tự nhiên thix anh Walter ghê, còn bà mẹ cùng người dì thì quả là fangirl điển hình, tưởng tượng tùm lum làm ta đọc mà cười bò. Mà đầu đuôi tội lỗi cũng do tác giả mà ra, cái gì mà:
“…mẹ…nhìn thấy tôi và Walter mặc quần đùi đứng trước cửa sổ trông ra biển, lần lượt đưa cho nhau xem chiếc vòng cổ…trong ánh chớp…”
rồi thì
“Cân nặng của cháu trai dì thì có liên quan gì đến chân cháu hả Walter?”
“Không có liên quan gì ạ, cho đến khi cậu ta ngồi trên đầu gối cháu suốt một tiếng đồng hồ.”
“…Mẹ nhìn tôi chăm chú, nhận ra quần áo tôi xộc xệch bẩn thỉu, những vết cào trên cẳng tay…”
Sau đó là một hồi thả mình cho trí tưởng bở bay xa, cuối cùng kết luận:
“Nếu các con cần chụp cả hai đứa vào ảnh để làm rõ mọi chuyện, con chỉ cần mở lời nhờ mẹ mà thôi, mẹ sẽ nói cho con biết ngay tức khắc.”
“Bởi vì mẹ muốn con đặt lòng tin nơi mẹ, con nghĩ rằng mẹ sẽ yêu con ít đi nếu thú thật với mẹ ư? Nhưng ngay cả khi con thú thật với mẹ là con đang yêu con lừa buộc ở cuối vườn kia, con vẫn cứ là con trai của mẹ mà, Adrian!”
“…Rất lâu sau này tôi mới biết là mẹ còn hỏi dì Elena, liệu dì có nghĩ tôi sẽ ngồi trên đầu gối Walter suốt chuyến hành trình không…”
Dù sao thì cũng chỉ là hiểu lầm, hoàn cảnh đưa đẩy (tác giả đẩy đưa) nên mới gây ra tình huống dở khóc dở cười như vậy a. Nhưng ta nghĩ điều này chứng minh sự lan truyền mạnh mẽ của làn sóng BL đến người người, nhà nhà. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ trong truyện, mang chút hài hước tạo sự thư giãn trước khi tiếp tục nhịp độ hồi hộp, gay cấn, nhưng suy nghĩ của bà mẹ thật sự làm ta cảm động. Một hình tượng đáng mơ ước của các anh phải không các nàng!
Thêm yêu tác giả, thêm yêu tác phẩm, thêm yêu anh Walter (mặc dù lúc đầu anh xuất hiện ko mấy hay ho, và anh lúc nào cũng nhắng và nhoi), thêm một niềm vui nho nhỏ, một khám phá thú vị, một dịp để phát huy thả cửa sự “nhạy cảm đặc biệt”, được hú hét rồi cười nham nhở, và thêm tin tưởng một tương lai mà ta có thể thoải mái đi mua SA-Yaoi về gặm nhắm, mua đam mỹ về nghiền ngẫm, và ra đường tia giai (với giai), khửa khửa…