Lục Đông Anh từ từ xuất hiện phía sau lưng Tôn Vĩnh Thành nhưng hắn hoàn toàn không chú ý gì đến cô, thậm chí đã thấy bóng dáng cô xuất hiện trong hình ảnh phản chiếu của gương cũng chả đả động gì.
Rõ ràng hắn bảo hắn không yêu cô, vậy lý nào lại muốn cùng cô diễn cảnh vợ vợ chồng chồng tối ngày ân ái...
Nhưng Lục Đông Anh cũng không thể để Tôn Vĩnh Thành cứ giận dỗi cô mãi được, dù sao chuyện vợ chồng mới cưới không hòa thuận truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì, lỡ đâu đến tai cha mẹ hai bên lại càng trở nên phiền phức hơn...
"Anh giận em à...hay em lỡ nói gì khiến anh không vui thế, vậy em xin lỗi nhé...!"
Tôn Vĩnh Thành nhìn về phía Lục Đông Anh, hắn cư nhiên vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng vì chuyện vừa rồi, nhưng hắn vẫn không nỡ để cô nghĩ nhiều được...
"Vấn đề không phải là em nói gì khiến tôi không vui, cũng chẳng phải tiệc nhỏ hay lớn...nhưng thái độ của em đã nói lên rằng em không muốn tổ chức buổi tiệc này...như thể em bị ép buộc vậy..."
Lục Đông Anh thở dài hơi cúi thấp đầu xuống, rõ ràng cô không hề để lộ ra biểu cảm gì quá quắt mà tên này đã đọc được suy nghĩ tận sâu trong đầu của cô rồi.
Nhưng cũng một phần là do lời nói lúc say hôm qua của hắn mới làm cho cô quyết định như vậy...
"Hôm qua...anh uống say, rồi anh bảo anh không yêu em, vậy anh đang muốn chứng minh với mọi người điều gì cơ chứ...em làm vậy chỉ muốn giữ thể diện cho anh, lỡ sau này anh gặp người khiên anh yêu, anh tin tưởng...cũng hi vọng anh nghĩ cho cảm xúc của em lúc đấy...!"
Tôn Vĩnh Thàng nhăn mày tiến về phía Đông Anh liền cầm tay cô lên, giơ cao trước mặt cô dõng dạc tuyên bố...
"Vậy tôi nói cho em biết, tôi không biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra...nhưng em nhìn cho kĩ, em đang đeo nhẫn do tôi trao cho và tôi cũng vậy...vì chúng ta là vợ chồng, tại sao em có thể nghĩ đến việc tôi sẽ có người mới hay tôi không tin tưởng em cơ chứ...?"
Lục Đông Anh nhẹ nhàng mỉm cười, cô vội thu tay về liền nhìn trực diện vào đôi mắt kiên định đầy phức tạp của Tôn Vĩnh Thành, rõ ràng con người hắn quá nóng vội đi...
"Lọ hương em tặng anh, rõ ràng anh không hề để nó bên người...à, hay thậm chí anh đem nó vứt ở đâu đó rồi em còn chẳng biết...vậy được gọi là tin tưởng à, hay do anh đa nghi quá rồi...?"
Tôn Vĩnh Thành nhíu mày khó hiểu tại sao Lục Đông Anh lại biết chuyện hắn đem lọ hương của cô giao cho Cố Tư Vũ đi kiểm tra, chằng lẽ ngay từ đầu cô đã muốn thử thách lòng tin của hắn...?
"Lúc đấy...em lấy tư cách gì để tôi tin tưởng em sẽ không hại tôi, em rõ ràng biết trên đời này người muốn tôi chết rất nhiều...vậy lý nào lại không có em trong đó...?"
Lục Đông Anh im lặng không nói gì, vì cô biết chuyện này do bản thân suy nghĩ không chu toàn.
Huống chi bọn họ cũng chẳng trải qua quá trình yêu đương như người bình thường rồi mới tính đến chuyện kết hôn...
"Nếu ngay từ đầu anh cần một con rối để che mắt cha mẹ, thì lẽ ra đừng nên chọn em...để rồi em phải đứng đây để nghe những lời phỉ báng vô căn cứ của anh...!"
Tôn Vĩnh Thành nhìn Lục Đông Anh tức giận bỏ đi cũng không nói gì, dù sao bản chất của phụ nữ vốn thế, giận một lúc rồi sẽ nguôi ngoai.
Nhưng rõ ràng lần này chính cô là người suy nghĩ không chu toàn, còn kiếm chuyện đủ điều với hắn...
Tôn Vĩnh Thành thay quân phục xong liền được tài xế đưa đến bến cảng, trước khi đi cũng không quên dặn dò quản gia vài điều...
"Tôi không về đây nữa, việc trong biệt thự này tùy ý ông định đoạt, nhưng hãy nhớ thương lượng trước với Đông Anh một tiếng, dù sao đi chăng nữa cô ấy cũng là nữ chủ nhân nơi đây...!"
Quản gia tuân lệnh liền tiễn Tôn Vĩnh Thành ra khỏi cổng lớn, ông lắc đầu chán nản lại thở dài ngao ngán.
Dù sao thượng tướng cũng quá vô tâm rồi đi, lấy vợ chưa đầy hai ngày đã để vợ mình ở nhà đến già rồi...
"Phu nhân...cô muốn tiễn thượng tướng tại sao lại không ra chào ngài ấy một tiếng...?"
Lục Đông Anh bày ra bộ mặt tủi thân bắt đầu lên tiếng kể lệ lại mọi chuyện với quản gia, dù sao tuổi đời của cô còn quá trẻ nên suy nghĩ không chín chắn, vậy mà cái tên kia không nhường cô một chút đã đành, còn nói chuyện như kiểu quát vào mặt cô...
"Bác không biết đâu, rõ ràng ngài ấy bảo không yêu cháu, vậy mà còn trách móc những chuyện cháu làm...bây giờ thì hay rồi...sẽ chẳng bao giờ về nữa...!"
Quản gia xoa đầu Đông Anh liền lấy khăn tay mềm đưa cho cô lau nước mắt, ông cũng không biết khuyên cô như thế nào cho đúng...chỉ đành dùng lời lẽ dễ nghe dỗ dành cô mà thôi...
"Vậy cháu có yêu ngài ấy hay không, cháu có thật sự muốn ngài ấy trở thành bạn đời của mình hay không...? Hay một ngày nào đó, cháu lại rung động với người đàn ông khác...và bỏ mặc ngài ấy...?"
Lục Đông Anh vội vàng lắc đầu, dù sao cô cũng chẳng phải loại phụ nữ trăng hoa như thế, cô tin tưởng bản thân mình là người ngay thẳng nhiều hơn bất cứ điều gì...!
"Cháu sẽ không như vậy đâu..."
Quản gia liền bật cười lớn, ông biết ngay tụi nhỏ này ai mà chả nhận phần tốt về phía mình, vậy phần xấu xa còn lại nhường cho ai bây giờ...?
"Vậy ngài ấy cũng nghĩ như cháu mà thôi, cháu hiện tại là vợ, cũng là Tôn phu nhân của gia đình này, cháu nên học cách chung hòa cuộc sống vợ chồng với ngài ấy, trở thành một người khiến ngài ấy tin tưởng...còn nếu ngài ấy bỏ lỡ cháu, thì chẳng phải đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngài ấy hay sao...?"
Lục Đông Anh thấy lời nói của quản gia cũng đúng, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt liền quyết định tìm cách làm hòa với Tôn Vĩnh Thành...vì dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng là người chồng định mệnh mà ông trời này ban cho cô....