Hơn mười giờ tối mới thấy bóng dáng say xỉn của Tôn Vĩnh Thành trở về nhà.
Hôm nay chính là hôn lễ thế kỉ của hắn cùng cô vợ mới cưới nên bọn người kia cố tình chuốc rượu hắn đến khi say mới thôi.
Nếu hắn từ chối thì bị xem là không nể mặt, nên cứ hễ ai mời đều uống hết...
Lục Đông Anh bước ra đỡ lấy Tôn Vĩnh Thành để hắn ngồi trên ghế, cô liền vào bếp pha cho hắn một ly trà gừng nóng để hắn tỉnh táo lại đôi chút.
Kể ra cô cũng không ngờ con người cứng rắn như hắn lại bị đám người kia chuốc say thành thế này...
"Ngồi dậy uống chút trà đi anh..."
Lục Đông Anh đỡ Tôn Vĩnh Thành dựa vào người cô liền từ từ đưa nước đến miệng hắn, nhưng cái tên ngang bướng này chưa uống được bao nhiêu đã cau mày hất ly nước xuống đất, trong miệng lầm bầm lên tiếng tỏ thái độ khó chịu...
"Đắng chết đi được...không uống...!"
Lục Đông Anh không nói gì, cô lại vào bếp pha một ly trà gừng nóng khác mang ra, nhưng lần này khônh dịu dàng đỡ hắn ngồi dậy như lần đầu nữa...
"Người đâu...giữ chặt thượng tướng lại, đừng để ngài ấy cử động lung tung...!"
Người hầu tiến đến giữ chặt tay chân của Tôn Vĩnh Thành không cho hắn ngọ nguậy, vì hắn đang say nên sức lực yếu đi gần như bằng không...
"Bỏ ra...mấy cái tên này...!"
Lục Đông Anh tiến đến bóp lấy miệng Tôn Vĩnh Thành để đổ trà gừng vào trong miệng hắn, cô bắt buộc phải làm cho cái tên say xỉn này tỉnh táo để hắn còn đi tắm, rồi hắn muốn quậy phá chửi bới gì cũng được...
"Bỏ anh ấy ra đi...có vẻ sắp tỉnh táo lại rồi đấy...!"
Bọn người hầu nhanh chóng buông Tôn Vĩnh Thành ra để hắn ngồi dậy, đột nhiên cái tên nam nhân to lớn kia hơi nhíu mày lại liền lao đến ôm chầm lấy Lục Đông Anh, cả đầu hắn còn dụi dụi vào cổ cô cười ngờ khạo...
"Vợ...em đẹp quá...nhưng tôi không yêu em đâu...tôi không tin em đâu...nhưng...nhưng...em...em đừng hung dữ với tôi như vậy...!"
Lục Đông Anh xoa xoa đầu Tôn Vĩnh Thành, giọng nói ngọt ngào cất lên dỗ dành hắn như đứa trẻ mới lớn...
"Ngoan nào...tôi cũng chả yêu anh đâu...vậy nên tỉnh táo lại rồi bước vào bên trong tắm rửa cho tôi...trước khi tôi sai người đem anh ra ngoài sân dội nước...!"
Tôn Vĩnh Thành nhăn mày nhưng cũng đứng lên thật, hắn vừa đi còn không quên xoay lại chỉ tay về phía Lục Đông Anh trách móc cô...
"Em vừa quát anh đấy à...em không hiền lành gì hết, uổng công tôi đi hái hoa cho em...từ nay đừng hòng tôi hái hoa cho em nữa...!"
Tôn Vĩnh Thành vừa nói vừa nấc lên một cái, hắn vẫn giữ trạng thái không hề vui vẻ gì bước vào nhà tắm, nhưng do vẫn còn say nên tướng đi loạng quạng khiến hắn ngã sấp cả người xuống nền nhà tắm đau điếng...
"VỢ...ƠI...TÔI BỊ NGÃ RỒI...!"
Nghe tiếng la thất thanh của Tôn Vĩnh Thành, dù muốn hay không thì Lục Đông Anh vẫn phải chạy lên lầu xem thử tình hình của hắn.
Tự nhiên cô có cảm giác tên này không phải thượng tướng đại nhân mặt lạnh thường ngày, mà thay vào đó là cái tên ất ơ từ trên trời rơi xuống...
"Trời ạ...sao anh lại bị ngã thế...mau bám vào em rồi đứng lên đi...!"
Tôn Vĩnh Thành được Lục Đông Anh đỡ vào bồn tắm, hắn bắt đầu lên tiếng kể lể về chuyện khi nãy hắn bị ngã...
"Em...em cho người đập cái sàn này...mẹ nó...cái sàn này nó làm tôi ngã đau lắm...Đông Anh...chồng em bị ngã sao em cứ cười hoài vậy...!"
Lục Đông Anh cười không ngậm được miệng, thậm chí cô muốn khụy xuống cười cho thật đã để trêu hắn trước khi tên này tỉnh táo lại.
Rõ ràng đây chính là cảnh tưởng ngàn năm có một...
"Anh...hahaha...đúng rồi...cái sàn này phải đập đi thôi, nó dám làm anh ngã à...!"
Tôn Vĩnh Thành tỏ vẻ hài lòng khi Lục Đông Anh đồng tình với hắn, dù sao hắn cũng có nhiều tiền nên đập vài cái sàn nhà đi cũng chẳng thấm thoát gì...
"Em ra ngoài cho tôi tắm...dù sao nam nữ thụ thụ bất thân nên em đừng hòng nhìn trộm tôi...!"
Lục Đông Anh nghĩ thầm trong đầu có khi nào tên này bị ngã nên đầu óc hồ đồ nói năng không rõ ràng rồi hay không, để cô trêu hắn thêm một chút đã...
"Sao anh lại sợ người khác nhìn thế...?"
Tôn Vĩnh Thành bĩu môi, hắn đưa đôi mắt dè chừng nhìn về phía Lục Đông Anh mới lên tiếng trả lời...
"Vợ tôi hung dữ lắm...cô ấy sẽ đánh tôi mất...nhưng mà, nhìn em giống vợ tôi thế nhỉ...em ra ngoài đi không chừng vợ tôi đánh cả em đấy...!"
Lục Đông Anh chắp tay bái phục Tôn Vĩnh Thành liền đi ra ngoài, bây giờ cô xác nhận đầu óc tên này thật sự có vấn đề rồi.
Vợ hắn đứng trước mặt lại dám nói xấu cô như vậy, còn nói gì mà cô đánh người khác cơ chứ...
Lục Đông Anh định vào phòng ngủ liền nghe thấy tiếng điện thoại dưới nhà đang vang lên, cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang để bắt máy...
"Alo...là con Lục Đông Anh đây ạ...!"
-Con dâu của mẹ à, khuya rồi mà con chưa đi ngủ sao...?
"Dạ...con đang đợi Tôn Vĩnh Thành tắm xong rồi mới yên tâm đi ngủ được, ban nãy anh ấy uống nhiều rượu quá nên say lắm...!"
-Vất vả cho con quá, nếu nó quậy phá thì cứ đánh nó đi con, lâu lâu mới có cơ hội nên cứ đánh cho đã tay vào...!
"Mẹ này...vậy mẹ ngủ ngon nhé...!"
-Được...con cũng ngủ ngon...!
Lục Đông Anh mỉm cười liền cúp điện thoại, cô lại trở về phòng ngủ chính đã thấy Tôn Vĩnh Thành nằm vật vã trên giường, ngay cả chăn vẫn chưa đắp lên người...
"Ngủ ngon nhé...!"
Lục Đông Anh kéo chăn phủ kín cả cơ thể cường tráng của Tôn Vĩnh Thành, cô nhanh chóng tắt đèn liền trở lại phòng ngủ riêng của mình.
Dù gì cũng không có tình cảm, nên cô nghĩ vẫn nên chia phòng ra thì tốt hơn....