Thương Tiến Tửu

Chương 77

Phan Tường Kiệt tạm thời bị cách chức đợi ý kiến, vừa mới bị đánh đình trượng xong, ở nhà than vắn thở dài nằm nhoài dưỡng thương. Con của lão là Phan Lận cũng bị ảnh hưởng, mỗi ngày vào triều phải chịu mắng chửi của ngôn quan, mấy ngày sau cũng bị treo yêu bài tạm thời cách chức, hạn chế ở trong nhà đóng cửa không ra.


Tiêu Trì Dã tiến tước thiết yến, đặc biệt mời Hách Liêm hầu. Hách Liêm hầu bởi vì chuyện lần trước làm mai cho quận chúa Chiếu Nguyệt mà tự giác không còn mặt mũi nhìn Tiêu Trì Dã, cũng lo lắng bá vương này xuân phong đắc ý, trước mặt mọi người sĩ diện với mình, vì vậy trái lo phải nghĩ, để con trai đi dự tiệc.


Tiểu hầu gia tên Phí Thích, cũng là một nhân vật có tiếng ở phố lớn Đông Long, trước đây từng cùng Tiêu Trì Dã uống rượu. Nhưng những tiểu bá vương bọn hắn đều không có được khí thế đại bá vương ngang ngược như Tiêu Trì Dã, lại kiêng kỵ Tiêu gia cho nên sau đó không tới chơi với nhau nữa, gặp phải Tiêu Trì Dã Lý Kiến Hằng thì đều đi vòng đường khác. Bây giờ phải đi đến yến tiệc Tiêu Trì Dã mời, trong lòng hắn thoạt đầu hơi không an lòng, quay đi lại tới Phan phủ, muốn Phan Lận cùng đi với mình.


“Ngươi đi với ta, chúng ta coi như giải sầu một tí!” Phí Thích túm áo choàng thúc giục, “Tiệc rượu lần này là trên sông Khai Linh, nhiều người lắm đấy.”
Con trai của Phan Lận mới đầy tháng, hắn đùa đứa trẻ một lát, nói: “Không đi, mấy ngày nay đang phiền lắm.”


“Nhóc con có cái gì vui đâu hả?” Phí Thích chen người ngăn ɖú em ra, nói, “Lần này không đi không được, cha ta đặc biệt dặn rồi. Ngươi đi chơi chút thôi mà, kết giao bạn bè với hắn, ta nghe nói hắn có giao tình với tả đô Ngự sử Sầm Dũ của Đô sát viện, có hắn đứng ra, có lẽ ngươi đỡ bị mắng đấy.”


“Ngươi còn nói à ” Phan Lận ném khăn, “chính Sầm Tầm Ích lão là chửi ác nhất! Tiêu Nhị là dựa vào giao tình với hoàng thượng hiện giờ mới được tiến tước, hắn có thể nói mấy câu với Sầm Dũ hả? Ta không đi, ta sợ mất mặt!”


“Ngươi xem ngươi cái tên này, sao lại không biết linh động thế!” Phí Thích vắt hết óc muốn dụ hắn ra cửa, “Hắn và hoàng thượng có tình huynh đệ cũ, nếu hắn có thể thay Phan gia các ngươi nói một chút trước mặt hoàng thượng, ngươi còn uất ức nữa à? Đi một chút đi, ta với hắn từng uống rượu rồi, ta dẫn ngươi gặp hắn!”


Phan Lận không cố chấp bằng Phí Thích, bị hắn kéo ra cửa, lên xe ngựa thẳng đến sông Khai Linh.
* * *


Tối nay Tiêu Trì Dã thiết yến, thuyền hoa trên sông Khai Linh phủ đầy. Hắn bây giờ lừng lẫy có tiếng, thanh lâu quán rượu ven bờ cũng hưởng ké. Bạc kia tới như nước chảy, không cần hắn mở miệng, đâu đâu cũng có người vắt óc tìm kế muốn đưa bạc cho hắn.


Nhưng lấy của người lại phải giúp đỡ người, lấy tiền thì phải làm việc, hôm nay không làm, ngày sau sẽ có nguyên cớ bắt ngươi làm. Tiêu Trì Dã am hiểu thói đó, một mực không thu, cảnh tượng yến tiệc lớn như vậy toàn là hắn tự móc tiền túi chi ra.


Thần Dương ở phía sau gẩy bàn tính kêu vang, càng tính càng chậm, cuối cùng dứt khoát ném luôn bàn tính đi, nói với Đinh Đào và Cốt Tân: “Trong cung thưởng nhiều đất ruộng trạch viện thế mà, chúng ta chỉnh lý lại rồi tìm cái ngày hoàng đạo là bán được rồi.”


Tiêu Trì Dã thay xong áo bào đi ra, mũ vàng áo gấm giày mây đen, khí thế mười phần, nghe vậy cũng đổi sắc, hắn chạm thắt lưng, nói: “… Ta nghèo đến độ này rồi à?”


“Đầu xuân tiêu dùng nhiều, thôn trang bên ngoài tự cấp tự túc còn có thể giao chút bạc vào đây. Nhưng trong Khuất Đô bao nhiêu là trạch viện, đều là trong cung thưởng, đã không thể cho thuê lại còn phải xếp người quét tước dọn dẹp hàng ngày. Vương phủ chúng ta với Mai trạch là trạch thường ở, người hầu hạ gộp lại nói ít ra cũng phải chừng ba trăm người lận, lương tháng, thưởng ngân còn có…”


Tiêu Trì Dã nói: “Còn có tiền kẹo của Đinh Đào nữa, một năm ngươi đã ăn hết cả khẩu phần lương thực của tiểu đội trinh sát biên thùy trong một năm? Nuông chiều ngươi quá.”


Đinh Đào túm cuốn sổ nhỏ, không dám kêu gào, lầu bầu nói: “Lúc ta còn ở nhà, vương phi đặc biệt cho phép mà…”
“Ngươi lớn rồi,” Tiêu Trì Dã nói lạnh cứng, “ngươi không cần ăn kẹo nữa, hỏng răng.”


“Tạm không tính tiêu xài tối nay nữa,” Thần Dương vịn bàn, cảm thấy mình đã hơi choáng rồi, nói, “sáng mai tính tiếp.”
“Làm việc mà,” Cốt Tân nói lời ít mà ý nhiều, “nam nhân cần hào phóng!”


“Trạch bên ngoài phải kiểm toán cẩn thận, đã lâu rồi ta không đi một chuyến, đại ca cũng chẳng đoái hoài tới, người bên dưới lâu lâu không bị quản kiểu gì cũng dám lừa gạt.” Tiêu Trì Dã sải chân dài, lại quay về, nói, “Giờ phải tính ngay! Nhiều thì cùng lắm mấy ngàn lượng bạc, khoản này có… có người quản.”


Cốt Tân nhìn hắn ra cửa, hỏi: “Ai? Trong phủ chúng ta có ai quản được tiền của nhị công tử thế?”
Thần Dương lại cầm lấy bàn tính, gảy một lúc, lẩn tránh câu hỏi.
Đinh Đào xoa xoa ủng, nghển đầu nói nhỏ: “Ta biết là ai nè.”
* * *


Yến tiệc lần này không mời các quan, quan chức tứ phẩm trở lên lén lút hội yến cũng bị Đô sát viện kết tội. Tiêu Trì Dã thân kiêm chức Tổng đốc Cấm quân, mấy vị quan quân hợp tác tuần phòng hắn đều không thể mời. Lần trước Sầm Dũ thiết yến cũng là yến tiệc kín, phải trình giấy cho nội các trước. Hải Lương Nghi gật đầu lão mới đi mời người, sau đó Khổng Thu say khướt nên bị hỏi tội, ăn một trận giáo huấn trước mặt Hải Lương Nghi.


Đô sát viện Ngự sử chính là ngôn quan, bọn họ nhìn lên có thể mắng hoàng đế, nhìn xuống có thể trách đủ loại quan, chính Hải Lương Nghi hơi có sơ suất cũng phải bị vạch tội. Tựa như lần này chuyện kênh rạch công, Hải Lương Nghi vừa lần lượt nhậm chức Thứ phụ, Nguyên phụ nội các, chỉ cần phát sinh bất trắc, lão khó mà qua được cửa này. Ban đầu Lý Kiến Hằng đăng cơ cảm thấy long ỷ Minh Lý đường quá cứng, ngồi lâu cái mông đau, oán giận vài câu với bên cạnh, mới được mấy ngày cũng đã bị ngôn quan uyển chuyển mắng cho, tới hôm nay cũng không dám đặt cái đệm dày.


Tiêu Trì Dã không mời được “quyền”, nhưng có thể mời “quý”, hoặc là “cực quý”, phàm là người nhà cha truyền con nối có tước vị hắn đều mời cả. Những công tử bột có tước vị nhưng không thực quyền đa phần là trong nhà có người quyền cao, cho nên có thể yên tâm chơi đùa lớn mật. Như là Phí Thích vậy, cha hắn còn khoẻ mạnh, tỷ tỷ của hắn lại sắp gả cho Hàn gia, không lo ăn mặc, sách cũng đọc không vào, cả ngày chơi bời lêu lổng.


Phí Thích vừa xuống kiệu liền kéo Phan Lận gặp Tiêu Trì Dã ngay.
“Hầu gia, đại hỉ nhé!”
Tiêu Trì Dã nở nụ cười, nói: “Hân hạnh tiếp đón tiểu hầu gia, rượu tối nay có đủ đấy.”


Phí Thích thấy hắn bình dị gần gũi thì thoải mái hẳn, hắn nói: “Hầu gia hào phóng thế, tối nay không say không về!”
Tiêu Trì Dã nhìn về phía Phan Lận, nói: “Mời cả Phan Thị lang. Phan đại nhân gần đây khá hơn chút nào chưa?”


Phan Lận nghe hắn nói năng như thường, mới thoáng buông nỗi lòng lo lắng, hắn đáp lễ: “Nhờ có Hầu gia nhớ tới, thân thể gia phụ không ngại, chỉ là thẹn với thánh ân, gần đây đang diện bích tự xét lại.”


Tiêu Trì Dã như thể cảm khái: “Phan đại nhân cũng là lão thần tam triều, hành sự cẩn thận, cần cù vì chính trị, bây giờ gặp nạn bất ngờ như vậy thực đáng tiếc.”


Mấy ngày nay Phan Lận liên tục gặp khó, muốn được nói giúp giảm phạt mà đi cầu rất nhiều người, ngoại trừ Phí thị còn có lòng cứu giúp, những kẻ khác đều tìm mọi cách thoái thác hắn. Hắn xuất thân thế gia dòng chính, đường làm quan bằng phẳng, bây giờ mới nếm trải tư vị nhân gian, biết được lòng người dễ thay đổi, giờ khắc này nghe được lời của Tiêu Trì Dã như vậy liền cảm thấy bất ngờ, cũng cảm thấy cảm động.


“Gia phụ…” Tâm tình Phan Lận dâng lên, nhưng hắn rất biết lễ nghi, nỗ lực gượng cười nói, “Thôi, tối nay ta tới ăn mừng Hầu gia đại hỉ, không đề cập chuyện khác nữa. Hầu gia, chúc mừng!”


“Ta chẳng qua chỉ là gần thánh ân thôi, làm việc lăn bò trong bùn, không thể so với Thị lang và Phan đại nhân cả ngày bận tâm vì nước được. Thần Dương, ” Tiêu Trì Dã quay người, “mời tiểu hầu gia và Phan thị lang lên thuyền, hầu hạ tử tế.”


Thần Dương hành lễ, cung kính dẫn hai người họ đi vào. Trong thuyền buông rèm một bên, tiếng tỳ bà ngọc chảy vào bóng đêm. Ghế được xếp phân chia cao thấp, Thần Dương dẫn hai người họ tới ghế trên, bàn này đều là con cháu thế gia ngồi.


Phan Lận gặp mấy người quen nhưng hắn không chào hỏi. Phí Thích thấy bầu không khí không ổn liền vội vàng đứng lên điều giải, nói: “Đây không phải là Tiết đại thiếu sao? Hiếm thấy ngài lâu rồi nhỉ!”


Tiết Tu Dịch là đại ca chính tông của Tiết Tu Trác, người này vừa không có tài cũng không đầu óc nốt, dựa vào xuất thân mà chà đạp Tiết Tu Trác rất nhiều năm liền. Hắn lòng cao hơn trời, nhìn Phan gia suy thoái trước mắt liền nổi tâm ghét bỏ Phan Lận.


Tiết Tu Dịch uống ngụm rượu, chỉ nói: “Ừ, lâu rồi không gặp, tiểu hầu gia có khỏe không?”
Phí Thích khép quạt, nói: “Ta sao, vẫn ổn mà. Đại thiếu sắp tới bận gì không? Ra ngoài chơi nhé!”
Tiết Tu Dịch lộ vẻ kiêu căng, nói: “Ở nhà khảo cứu mấy sách độc bản tiền triều, bận.”


Phí Thích cười nói: “Chao, đại thiếu tài trí hơn người, vậy sao hôm nay rảnh rỗi thế?”
Tiết Tu Dịch vẫn quay người, không chịu dùng mắt nhìn thẳng Phan Lận, nói: “Nghe nói Diêu Ôn Ngọc về, ta nghĩ tối nay có lẽ gặp được y ở đây nên mới tới, có vài vấn đề muốn đàm đạo cùng y một chút.”


Phan Lận đã nhịn nãy giờ rồi, thấy tư thái này của hắn thì lập tức cười lạnh, nói: “Vậy thì chưa chắc, người muốn thỉnh giáo học vấn của Nguyên Trác chiếu theo trình độ học thức phải xếp hàng tới dãy Hồng Nhạn, đại thiếu ngồi xổm canh ở đây cũng vô dụng, lần lượt chắc không tới ngươi đâu!”


Tiết Tu Dịch hận nhất người khác nói hắn nông cạn kém cỏi, lập tức đặt chén rượu xuống, lạnh giọng nói: “Ừ đấy, ta không xứng, nhưng ta còn tự biết mình, biết mình bao nhiêu phân lượng, có ngồi nổi vị trí này hay không!”
Hắn nói một lời hai nghĩa, Phan Lận đột nhiên đứng dậy.


Miệng Tiết Tu Dịch cay nghiệt, thấy mặt Phan Lận đỏ lên cũng cười lạnh mấy tiếng, trái lại không giận mà chanh chua nói: “Ngồi đi, Thừa Chi, trên ghế này có đinh à? Người cả thuyền này đều đang nhìn ngươi đấy, tối nay ngươi nở mày nở mặt thật — Phan gia các ngươi gần đây đúng là nở mày nở mặt mà, so với việc con trai đầu lòng mới sinh của ngươi lại càng mát mặt!”


Vợ đầu của Phan Lận lúc trước bị bệnh chết, thϊế͙p͙ thất bên dưới hoài thai mấy lần đều mất con. Trông thấy hắn qua tuổi ba mươi rồi mà còn chưa có con trai, Phan lão phu nhân ăn chay niệm phật, cầu thuốc thang khắp nơi, vì để sinh nam hài mà nhét người trong phòng hắn hết đợt này sang đợt khác, huyên náo đến nỗi ai mà không biết, sau lưng đều cười nhạo Phan Lận hắn có bệnh mà giấu.


Phan Lận bừng lửa giận, hắn run rẩy chỉ vào Tiết Tu Dịch, tức giận thở hổn hển, đứt quãng nói: “Ngươi, ngươi… Ngươi lại tính giở trò gì! Để cho đứa con vợ lẽ bên dưới xử lý công việc, ngươi quả thực, thực… ngu xuẩn như lợn!”


Tiết Tu Dịch vỗ bàn đứng dậy, nói: “Ngươi câm miệng! Ngươi chẳng xứng cái đếch gì! Ngươi thì cái rắm chó gì cũng không biết!”
Phan Lận nói: “Ngươi không bằng heo chó!”


Phí Thích đỡ cốc trà, kẹp ở giữa bị nước bọt phun một mặt, nhắm mắt la: “Làm gì thế! Đại thiếu, Thừa Chi, đừng ầm ĩ nữa! Vui vẻ uống rượu — “
Tiết Tu Dịch nói: “Đừng nhét ta cùng xó với hắn, hắn không xứng, hắn xách giày cho ta cũng không xứng!”


Phan Lận nhìn quanh, nhặt cốc trà lên liền đập bể. Bàn này loạn tung lên, Phí Thích không ngăn được, hai người bọn họ hoàn toàn không thèm giữ thể diện, lao vào đánh nhau.


Tiết Tu Dịch quanh năm ở nhà, thân hình nhỏ gầy, không thiện quyền cước, bị Phan Lận táng lăn ra đất đập eo, liên tục khổ sở kêu: “Á à… Ngươi còn dám đánh người!”


Phan Lận không có đồ để đập phá, tháo giày vung lên mặt hắn quát: “Ta đây là thay Tiết lão thái gia giáo huấn ngươi! Cái thứ miệng hèn thiếu roi!”
Bốn phía huyên náo tiếng người, Phí Thích né giày, cuống lên nói: “Dừng đánh, mau dừng đánh! Người đâu, người đâu rồi!”


Tiêu Trì Dã vén rèm vào, sắc mặt trầm xuống. Thần Dương mang theo thị vệ tiến lên ngăn cản, kéo hai người họ ra.
Tiết Tu Dịch bị đánh đến nỗi trên mặt ấn vết đỏ, hắn bụm mặt, còn đưa chân muốn đạp Phan Lận một cái, nghển cổ hận nói: “Chưa xong đâu, chuyện này chưa xong đâu!”


Phan Lận chật vật cực kỳ, lúc này hắn mới thanh tỉnh, không ngờ mình sẽ mất mặt trước mọi người như vậy. Hắn tránh tất cả ánh mắt, cố nén chua xót, nói như chặt đinh chém sắt: “Phan Thừa Chi ta ngày sau dù chết đói cũng tuyệt không bao giờ ngồi chung một bàn với Tiết Tu Dịch ngươi! Đan thành Phan thị ta ngày sau dù tuyệt môn cũng tuyệt không cầu Tiết thị ngươi một lần!”


Phan Lận dứt lời liền ném giày xuống đất, ngẩng đầu không nhìn bất cứ ai, chỉ ôm quyền hành lễ với Tiêu Trì Dã.


“Đã làm mất hứng thú của Hầu gia, Phan Thừa Chi ta bồi! Tối nay quăng bao nhiêu đồ, Phan Thừa Chi ta bồi gấp bội! Không chỉ có bồi, sông Khai Linh tối nay–Phan Thừa Chi này bao hết cho Hầu gia chơi đùa! Hầu gia, cáo từ! Ngày khác ta đến nhà tạ tội!”


Hắn đá nốt một cái giày còn lại, cứ để tất sạch đạp lên đất bẩn, đẩy Phí Thích, đi ra ngoài.
“Thị lang đợi đã,” Tiêu Trì Dã nói, “Thần Dương, trước tiên đưa Thị lang đi thay y phục.”


Phí Thích liền vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, Thừa Chi! Chúng ta thay y phục trước đã!”


Dẫu gì Phan Lận vẫn là công tử thế gia, còn là quan chức treo yêu bài, tuy cứng miệng nói thế nhưng nếu thật muốn hắn để vậy mà đi ra phố thì không bằng giết chết hắn, cho nên bị Thần Dương cùng Phí Thích lôi kéo thì vẫn đi.


“Đại thiếu,” Tiêu Trì Dã nhấc tay gọi Cốt Tân, ra hiệu, “ngươi cũng mời đi.”