Thương Tiến Tửu

Chương 278: Hào hùng

Sầm Dũ thấy mũi tên bay ra ngoài, liền biết ngay có chuyện, lại thấy Cấm Quân rút đao ra, tình thế cấp bách rốt cuộc cũng nôn ra máu. Hắn chật vật che miệng, nói: “Kẻ nào động thủ!”


Khi hắn đến đã dặn La Mục, nghiêm lệnh tạp binh không đươc động thủ. Một tiễn này bay ra ngoài, cho dù Diêu Ôn Ngọc không chết, Khuých Đô cũng không thể giữ được nữa!


Đạm Đài Hổ xách đao bước nhanh đến, nhằm vào phía trước, quát lớn: “Nói không giữ lời, đi xuống thành đàm phán con mẹ ngươi!”


Trong mưa đội hình Cấm Quân ngay ngắn chạy nhanh đến, nước bùn trên mặt đất bắn bung tóe, bọn họ cùng nhau rút đao ra, khi xoay người chém đứt đầu kẻ dẫn đầu tạp binh. Chớp mắt cảnh tàn sát bao phủ con mưa, cái bàn trên đài cao “loảng xoảng đương” đổ trên mặt đất, bọn học sinh đỡ Sầm Dũ dậy trong lúc hoảng sợ mà lui về phía sau.


“Dừng tay….”Sầm Dũ vẫn ôm ảo tưởng, khi chùi máu gấp giọng nói: “Phủ quân nghe ta nói một lời!”


Cấm Quân đã xông qua tuyến giới, không ai còn nghe Sầm Dũ nói chuyện, hắn dầm mưa, quan bào dĩnh trên người, nén chịu mưa tuyết táp vào mặt, cuối cùng cũng thất thanh nghẹn ngào, hướng về phía Khuých Đô nói: “Ta hổ hẹn với sự phó thác của Hoàng thượng!”


Chuông đồng của Khuých Đô vang lên, Lý Kiếm Đình biết đó không phải tiếng sống. Cô đỡ cây cột, chậm rãi đi vào trong mưa, hoa điền trên trán ngấm nước liền tan. Cô thấy Tiết Tu Trác dưới bậc thềm, giống như vừa mới nhận ra hắn.


“Ngươi có vạn lượng bạc trắng,” Lý Kiếm Đình nâng tay chỉ hướng quyết tây, “Còn có dân chúng ủng hộ, đến quyết tây đo, đi tìm một tân đế mời, còn có thể quyết chiến một trận với Thẩm Trạch Xuyên.”


Tiết Tu Trác nhìn Lý Kiếm Đình, một lúc sau, hắn giơ tay, cởi mũi quan của mình ra, nói: “Ta là triều thần Lý thị.”
Lý Kiếm Đình cười cười, cô càng ngày càng cười lớn hơn, khi cười mưa rơi đầy mặt, toát ra điểm khờ dại. Cô ghé sát vào, hỏi: “Lão sư, ta học không tốt sao?”


Cả đời cô bị mắc kẹt trong khe nứt, sau khi móc nát mười ngón tay, cuối cùng biến thành đồ chứa. Cô đến từ vũng bùn, nhưng lại gánh tất cả con đê vỡ trên thế gian. Cô hiếu học, khắc khổ thậm chí cũng được tính là thiên tài, nhưng cô lại không có lực xoay chuyển đất trời.


“Vốn có thể tốt hơn nữa, là lão sư tư chất tầm thường,” Tiết Tu Trác nhìn chiếc mũ quan trong tay mình, “Là ta lưỡi đao của ta đi lệch.”


Hắn sớm đã biết mình không thông minh, sách luận cũng không nhớ được, chỉ có thể học bằng cách thuộc lòng, thâu đêm suốt sáng mà được đi được lại, thời gian uống nước cũng là lãng phí. Khi hắn ở cái tuổi xúc động nhất đã bị Quang Thành Đế đánh cho bầm dậm nhuệ khí, đã nhận ra rằng Đại Chu nhìn phồn hoa đấy nhưng thực tế chỉ là một mảnh đất cằn cỗi,


Tiết Tu Trác không nghĩ mình sẽ đi con đường này, nhưng hắn đã chứng kiến sự lóe sáng bất ngờ của Tề Huệ Liên sau khi bùng nổ, ánh sáng kia đã khiến cho hắn dấy lên hy vọng. Hắn đuổi theo Tề Huệ Liên, cố chấp cho rằng Đại Chu có thể cứu được, nhưng thực tế lại luôn khiến cho người khác thất vọng. Hắn sùng bái hơn cả tôn kính Hải Lương Nghi, nhưng cuối cùng hắn và Hải Lương Nghi mỗi người một ngả.


Bọn họ đều muốn cứu Đại Chu, nhưng bọn họ chẳng ai thành công.


“Ngươi đưa ta đến vị trị này, ở nơi đây không ai tình nguyện giảng đạo lý. Thái hậu sai khiến hàn thừa, hàn thừa lại ngầm ra lệnh cho phúc mãn, bọn họ đều muốn giết ta.” Lý Kiếm Đình nâng tay, lau hoa điền trên trán thành một mảnh đỏ rực, “Hoàng đế không thể đánh trả sao? Ta không giết họ, chính là chết.” cô xoay người, “Chúng ta cẩn thận đợi trong lồng, cho dù hùng tâm cao ngất, cũng không có quyền lực, càng không có thời gian.”


Lý Kiếm Đình rất trắng, đây là lớp giả trang được dưỡng ra từ trong Tiết phủ, dưới tầng váy của cô, cô bị bầm dậm thương tích đầy mình. Nhưng cô đứng ở đây, chính là Lý Kiếm Đình, sẽ không ai còn hỏi Linh Đình đã đi đâu, giống như Linh Đình là một kẻ đáng chết.


“Thế gian này giết người thực sự không cần luật pháp, tên nam nhân thân hình cường tráng kia nghiền nát xương cốt ta, ta ngã xuống đất.” Lý Kiếm Đình quay đầu, nói với Tiết Tu Trác, “Mọi người đi ngang qua cảm thấy bẩn, không có kẻ nào truy cứu chúng, giống như là trong lòng ta tình nguyện nằm ở đó, đã chết một lần nên bị coi như ke bị vứt bỏ bị người khác giẫm đạp, không thể đứng ở trước người khác.”


Tiếng chuông đồng từ từ kéo dài, mưa làm ướt áo bào hai người, trời âm u nhìn không rõ cung điện.


Lý Kiếm Đình mỉa mai nói: “Đó là lỗi của ta sao? Lão sư, ta nghe lời dạy bảo học theo sách vở, thậm chí không giết những kẻ cặn bã kia. Ngày ấy ngươi dẫn ta rời khỏi Hương Vân, ta cứ tưởng rằng mình sẽ trả thù, nhưng ngươi dạy ta nhân nghĩa đạo đức. Ta ở trong cung thối nát này cần nhẫn học hỏi, mấy năm một khắc cũng không xao nhãng. Ta đuổi theo mọi người, cuối cùng chúng ta vẫn là hai bàn tay trắng.”


Ngực cô phập phồng, có rất nhiều chuyện không thể cam lòng, trong sự nhẫn nại cùng cưc đó, cuối cùng cô cũng bộc phát ra.


Lý Kiếm Đình chỉ vào đôi mắt, nói: “Ta không dựa vào đôi mắt để sống, ta không với bất ky kẻ nào, ta là Lý Kiếm Đình.” Đột nhiên cô rút cây trâm ra, ném vào trong mưa, khinh miệt nói: “Đi con mẹ nó hiền lương cung kính hiền thục, ta là hoàng đế, ta là hoàng đế cuối cùng của Lý thị.”


Sấm sét nổ vang trời, chiếu sáng khuôn mặt của mỗi người trong mưa. Lý Kiếm Đình cởi áo cừu đã ướt đẫm ra, thậm chí kéo cái trâm cài đầu rườm rà trên tóc xuống, lạnh giọng nói: “Ta và Đại Chu cùng tồn cùng vong.”


Khuých Đô có tám cửa thành, hiện giờ tất cả đã bị phong tỏa. Cơ thác trên đầu tường hoạt động, kho quân bị của tám đại doanh đã trống không, gò tường chi chít cung tiễn, Thủ Bị Quân Trung Bắc chủ công cửa đông.


“Đại phu nhân trấn giữ khải đông, giang vạn tiêu cũng chưa về.” Diêu Ôn Ngọc hơi thở gấp, hắn chống mép giường, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “ Đường phía trước ta đã mở, ta ở đây, đợi phủ quân chiến thắng trở về.”


Thẩm Trạch Xuyên tháo Ngưỡng Sơn Tuyết của mình xuống, đặt trong tay Diêu Ôn Ngọc, nói: “Ta đem đao này phó thác cho ngươi, đợi khi ta trở về, ngươi trả lại ta.”
Diêu Ôn Ngọc phiền muộn cười cười, nói: “Sao phải làm khó ta như vậy.”


“Tuân nhi vẫn đang ở Tỳ Châu,” Thẩm Trạch Xuyên ánh mắt hơi u ám, “Ngươi vẫn là tiên sinh.”
Diêu Ôn Ngọc chỉ có thể nói: “Nguyên Trác sẽ gắng hết sức.”


Phí Thịnh thay Thẩm Trạch Xuyên cầm áo cừu y, Thẩm Trạch Xuyên lui về phía sau hai bước, nhìn Diêu Ôn Ngọc một lát, không nói câu nào xoay người ra khỏi trướng. khi Phí Thịnh tiện tay thu dọn trướng cầm được khăn tay của Diêu Ôn Ngọc, phát hiện khăn của hắn máu ướt một mảng.


Ngoài trướng tuyết ẩm ướt dày đặc, gió đến bất chợt.


Thẩm Trạch Xuyên bước xuống bậc thang, hai sườn Cấm Quân nhìn chăm chú. Y thành thạo thắt chặt tý phược, khi đi qua đạm đài hổ, chỉ nghe Đạm Đài Hổ ngửa cổ hét to: “Tối nay tiến vào Khuých Đô, từ nay về sau thiên hạ thuận thế mà định. Phủ quân xung phong dẫn đầu, chúng ta sẽ cùng nhau đợi!”


Thủ Bị Quân hộ tống Cấm Quân ngay ngắn đập ngực, giọng rền vang như sắm: “Chúng ta sẽ cùng nhau đợi!”
La Mục nghe thấy tiếng hô, trong mưa to hắn vội vã chạy lên tường thành, túm tham tướng trốn về thành chất vấn: “Kẻ nào phóng tiễn!”


Tham tướng ở trong sóng Cấm Quân điên cuồng bị thương vừa mới về, lúc này kéo cái tay đá phế, đáp: “Mưa quá lớn, Tổng đốc, thực sự không biết là ai!”


La Mục đã dặn qua tạp quân là có thể động thủ, nhưng phải là sau khi Thủ Bị Quân động trước. Cho dù là La Mục, cũng không nghĩ đến lần chiến này Diêu Ôn Ngọc dám dùng thân thế của nữ đế làm văn. Một tiễn này bắn phá phòng ngự của Khuých Đô, trong âm âm u u tuyên bố rõ ràng ông trời cũng nghiêng về phía kia rồi!


“Đóng cửa tử chiến,”La Mục buông tay ra, nặng nề đẩy phó tướng ra, trong mưa hô lớn với xung quanh, “Nếu không thể bảo vệ cho Khuých Đô, chúng ta sẽ phải chết!”


Trên đường phố không một bóng người, dân chúng ghé sát cửa sổ, run run trốn trong hầm viện. Quan mương thải nước bẩm, thuyền hoa Khai Linh trên sông cũng bập bềnh theo, đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm Khuých Đô cảm thấy được sự gấp bách thúc dục của mưa gió.


“Thẩm thị vây hãm thành,” giấy trường Thái Học viết bay khắp nơi, các học sinh ôm nhau khóc ròng, ‘Đại Chu hết hy vọng rồi!”


Khi La Mục gấp gáp giục trống trận, thấy mấy người xa xa trên đường. Hắn hạ cờ xuống, tiến đến hành lễ, lớn tiếng nói: “Thần, đã phụ thánh ân, tối nay nhất định lấy cái chết để báo hiếu quốc nhà, thề không độ trời chung với bọn phản tặc.”


Khổng Tưu lảo đảo đi về phía trước, cánh tay giữ Lý Kiếm Đình, nghẹn ngào nói với xung quanh đang chăm chú, “Hoàng thượng ở đây, ta cũng ở đây. Nếu tối nay có thể thắng, các vị chư quân ở đây đều là cánh tay đắc lực của Đại Chu! Nếu không thể thắng, khi thành bị phá, Khổng Tưu ta sẽ là người đầu tiên nhảy lầu hy sinh vì quốc nhà!”


La Mục bị giọng thê lương của Khổng Tưu làm cho sợ hãi chảy mồ hôi lạnh, hắn ngẩng đàu, nhìn các cựu thần ai ai cũng nghiêm túc, rõ ràng không phải là giả vờ trấn an, mà là quyết chí sống còn! La Mục sao có thể lường trước được bọn họ có bằng lòng vì Đại Chu làm đến mức này, trong chốc lát tự mình thấy hổ thẹn với lòng, rồi lại cảm thấy may mắn trong lòng.


“Thẩm Trạch Xuyên chỉ có hai vạn năm binh mã, trận này có thể đánh! Hoàng thượng và các vị quân đại nhân thả—-.”


La Mục còn chưa nói xong, đầu thạch cơ liền động, đá ầm ầm nện cửa thành, bảng bài đá khắc chữ “Khuých Đô” hằng trăm năm lúc này vỡ tung, bị đập vỡ tan thành từng mành.
Tiết Tu Trác giơ tay ngăn Lý Kiếm Đình lại, nói: “Thẩm Trạch Xuyên công thành, hộ giá!”


Kiều Thiên Nhai ngậm dao găm, di chuyển khửu tay, bò vào trong quan mương tối om và ẩm ướt.


Sau án quan mương trước kia, phan lận từng đem bản đồ quan mương Khuých Đô đưa cho Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã lại để bản vẽ này ở trong mai trạch. Thời điểm Thẩm Trạch Xuyên phản bộ đi Trung Bắc, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh dựa vào bản đồ này để chạy khỏi lớp lớp vòng vây Khuých Đô, bọn họ sớm đã đem những nhánh quan mương chằng chịt của Khuých Đô tạc rõ trong đầu.


Cằm của Kiều Thiên Nhai chôn trong vũng nước hôi bẩn, hắn hơi ngửa đầu,nghiêng bả vai đụng vào tấm gỗ phía trên.
Dây xích trên tấm gỗ phát ra tiếng “loảng xoảng” rồi mở ra, cát thanh thanh đang cạo dâu và Kiều Thiên Nhai liếc nhau, lập tức cười, chìa tay kéo người lên.


“Đã hơn một năm không gặp,” cát thanh thanh nói, “phủ quân có khỏe không?”
Kiều Thiên Nhai lấy dao găm xuống, lời ít ý nhiều nói: “Vẫn khỏe.”


“Mấy ngày nay bọn ta đã quan sát kỹ nhất cử nhất động của Khuých Đô,” cát thanh thanh cũng không tiếp tục hàn huyên, lấy ra bản vẽ, bên trênlà các khu vực được khoanh nhiều vòng khác nhau, “bọ cạp” ngay ở đây.
Kiều Thiên Nhai nhìn thấy vòng tròn được khoanh đi khoang lại nhiều vòng, da đầu giật giật.


“Những kẻ này không có cách thâm nhập, chỉ có thể du đãng ở Khuých Đô đợi lệnh bất cứ lúc nào, phần lớn đều là giáo phái trong giang hồ.” cát thanh thanh chỉ vào chỗ khoanh tròn, “phủ quân đoán không sai, bọn chúng có “thủ lĩnh” chỉ huy hành động.”


Kiều Thiên Nhai nhìn chăm chăm vào vị trí “thủ lĩnh”.
“Bọ cạp muốn thay a mộc ngăn chặn phủ quân,” cát thanh thanh dùng ngón tay khoanh tròn, “Trước khi cũng hành động, chúng ta phải ra tay trước, một kẻ cũng không thể lưu lại.”
Ngón tay của cát thanh thanh chỉ ở vị trí hoàng cung.


Kiều Thiên Nhai không thu hồi dao găm, hắn khàn đặc nói: “Nghề cũ, quy tắc cũ, chủ tử hạ lệnh giết, tú xuân đao chém xuống sẽ không thể sống. Ngươi và ta phân công nhau hành động,” hắn dùng vỏ đao chỉ vào vị trí hoàng cung, “Ta đến nơi này.”


Đang phòng thủ cửa đông chưa đến nửa canh giờ, cửa nam gần võ đài Phong Sơn đã bị Thủ Bị Quân vây đụng ra khe hở. Đô quân chủ lực phòng cửa đông nào biết, tốc độ công thành này là Thẩm Trạch Xuyên học của Cáp Sâm, không chỉ nhanh, còn hung ác.


Đô quân chặn cửa thành phía nam, còn chưa kịp hô lên, đã bị đao kẹp ở khe hở xuyên thủng.
“Thông báo,” tiểu tướng đô quân la lớn, “Cửa nam đã bị phá—-.”


Cửa thành lập tức bị đụng nghiêng, đô quân bên trong trực tiếp bị ngã trở mình trên mặt đất. Cấm Quân bên ngoài khe hở, nhanh nhẹn kéo đôi chân, cứ thế tiến vào. Cung thủ trong thành chuẩn bị, nhưng Cấm Quân phản ứng nhanh hơn, bọn họ lùi về sau, trốn sau cửa thành.


Đô quân còn chưa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy cửa phát ra tiếng “cọt kẹt”, cửa thành kia rất nặng, trạm khắc tinh sảo thế nhưng bị Cấm Quân vác trên vai, và trèo lên trên dỡ xuống.


“Tốt đấy,” một Cấm Quân gõ gõ bản cửa, nói lớn với huynh đệ phía dưới, “Cửa này, con mẹ nó là nhị gia của chúng ta bảo người tu bổ đây mà! Vô cùng tốt, vác lên có thể ngăn tiễn, đâm chết bọn cẩu ngu ngốc này đi!”


Đô quân vì nữ đến đích thân đến mà khí sĩ tăng vọt trong chốc lát, liền bị Thẩm Trạch Xuyên mạnh mẽ ấn đầu xóa sạch. Cửa thành phía nam vừa bị phá, Cấm Quân liền như cá gặp nước.


Trong đám đông chen lấn Khổng Tưu che chở cho Lý Kiếm Đình, tóc mai Lý Kiếm Đình hỗ độn, khắp người đều là nước bùn, bên tai chỉ toàn tiếng đầu thạch cơ liên tục đánh vào không ngừng nghỉ. Ánh mắt cô xuyên qua đất bùn, trong tiếng thương tiếc và lo lắng của vô số người, thấy phủ quân Trung Bắc trong lời đồn.


Hai năm trước Thẩm Trạch Xuyên chốn thoát từ cửa đông, để lại sau cánh cửa đóng chặt là tiếng Tề Huệ Liên phất tay hô lớn. Hiện giờ ngựa của y qua quan đạo, không chỉ mang theo phụ tá của y, còn mang theo thiên quân vạn mã.
Lý Kiếm Đình gằn từng chữ, nói: “Nghịch tặc!”


Thẩm Trạch Xuyên lãnh đạm nhìn cô, dùng phương thức trực tiếp nói cho cô —dựa vào mưu kế, hoàng đế trẻ tuổi không thể vào vai hào hùng chân chính. Hắn muốn ở đây, đạp vỡ cổng chính của Khuých Đô.