“Thích Trúc Âm thực sự làm phản tặc sao?” Sầm Dũ khó có thể tin chuyện này, “Thích thị trăm năm thủ Khải Đông, hành động này của cô ta, chính là làm cho uy danh trăm năm của Lý thị bị hủy hoại trong chốc lát……”
Đại Chu họ Lý, bọn họ có thể vì quân mà khuyên can, vì quân mà chết, nhưng bọn họ không thể chấp nhận quân vương nào ngoài Lý thị. Hoa hương ý nói người trong hiện không cần tiểu nhi tử Hàn thừa vì hàn thừa thất đức, đó chỉ là cái cớ, thần tử thực sự đứng ở triều đình đều là triều thần Lý thị. Đã không còn Lý thị, bọn họ chính là lão thần thời đại trước.
Hoàng đế không tốt, có thể đổi, nhưng hắn phải là họ Lý, đây là chính tông. Nếu không vì sao hải lương nghỉ phải lấy cái chết để khuyên can? Tiết Tu Trác vì sao phải gắng sức đến tận bây giờ? Khác nào hắn bỏ chủ, ủng hộ lập Ly bắc có phải là tốt không? Mấy trăm nay nay cái gọi là “trung” đều ở cái họ Lý, vượt ra ngoài chính là phản tặc đại nghịch bất đạo, còn rời bỏ tam cương ngũ thường là đồ ty tiện hèn hạ. Bọn họ chạy vạy gào thét, liệu mạng giơ tay, chính là vì sự phùng hưng lần nữa của Lý thị Đại Chu, mà không phải quỳ dưới chủ nào khác.
Cao Trọng Hùng danh tiếng lên cao, nhưng khi Khuých Đô đọc văn của hắn, vẫn mắng chửi hắn. Bởi vì hắn là gia nô tam họ, phản bội chủ chính là bất trung. Thần lấy trung mà làm chỗ đứng, hắn ngay cả lòng trung thành với chủ cũng không có, hắn tính là thần tử gì cơ chứ? chẳng qua chỉ là mặt người dạ thú thôi!
Diêu Ôn Ngọc danh tài trong thiên hạ, vì Thẩm Trạch Xuyên mà quy tụ được nhiều sơn dã ẩn sĩ tài năng trong thiên hạ, nhưng không có mấy từ Khuých Đô đến. Trường thái học nói về hắn, là than hắn tài giỏi không được trong dụng, là mắng hắn ruồng bỏ di nguyện của tiên sư. Hải Lương Nghi chết vì khuyên can vì bảo vệ chính tông, hắn lại đi theo Thẩm Trạch Xuyên xuất thân bất chính, đây là thấy thân đầu giặc, hắn đã sớm bị nhóm nho sĩ nòng cốt vương triều Đại Chu chán ghét mà vứt bỏ, không còn là thanh danh Phác Ngọc nữa.
Khổng Tưu bước đi, lệ rơi đầy mặt, than thở: “Là ta nhìn lầm Thích Trúc Âm rồi!”
“Thiệu Thành Bích vì sao lại bại trận dễ dàng như vậy?” Trần Trân còn ngã xuống ghế, “Huynh ấy mang tất cả hỏa súng của Xuân Tuyền doanh đi mà……”
Thẩm Trạch Xuyên bước lên bậc thang, trời còn chưa sáng, doanh địa sương mù dày đặc, y đã có thể thấy rõ đan thành.
“Trời đã chuyển lạnh,” Phí Thịnh đi theo phía sau, thay Thẩm Trạch Xuyên cầm áo cừu, “Chủ tử chú ý cảm lạnh.”
Bùn đọng sương mỏng, Kiều Thiên Nhai và Đạm Đài Hổ đi qua mấy người đang treo đao lên, đi lên theo Phủ quân. Đạm Đài Hổ mới đau bụng, sắc mặt còn trắng bệch, quỳ xuống hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên, hô tiếng “Phủ quân”, liền tự giác xấu hổ.
“Tương kế tựu kế không tồi,” Thẩm Trạch Xuyên liếc mắt, “Đợi Nhị gia về, phải thưởng.”
Đạm Đài Hổ mặt đỏ bừng, hắn nói: “Đây…. đây là Phủ quân tính toán khóe lóe…. ta con mẹ nó…. còn nghĩ trong quân có mật thám.” Công lao không phải của hắn, hắn cũng không muốn, chỉ vào Dư Tiểu Tái bên cạnh, tiếp tục nói: “Đều là do kính nhanh nhạy!”
“Cái đấy phải cảm ơn Đinh Đào,” Dư Tiểu Tái trêu trọc nói, “Lúc ấy ngươi úp mặt xuống đất, chính là hắn ngáng chân giúp ngươi.”
Nếu như bình thường, Kiều Thiên Nhai nhất định sẽ nói lời chọc gẹo, nhưng hôm nay hắn có vẻ u ám, đứng ở bên cạnh không nói câu nào.
“Sao Phủ quân đoán được trong quân có mật thám?” Đạm Đài Hổ hỏi dò.
“Không phải ngươi nói cho ta biết sao?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi ngược lại, tâm tình của y hôm nay khá tốt, “Ngươi nghe nói Vương Hiến đến Đoan châu, liền lên đường đi Đoan châu, nếu không phải có người xúi bảo, đổi lại trước kia, ngươi nào có dũng khí này?”
Đạm Đài Hổ kính trọng nhất là Tiêu Trì Dã, cũng sợ Tiêu Trì Dã nhất, tuy hắn vừa ngoan cố vừa cốc cằn, nhưng trong mắt hắn chỉ có Nhị gia. Nếu không ai tiết lộ cho hắn biết, chỉ dựa vào tính cách thẳng thắn của hắn, cũng sẽ không nghĩ được chuyện Vương Hiến sẽ cáo trạng.
“Cũng không biết mật thám lần này,” Dư Tiểu Tái nói, “Đến cùng là mật thám Khuých Đô, hay là mật thám của Biên Sa.”
Phí Thịnh nói: “Ban đầu không xác định, nhưng đêm qua chuẩn bị chiêu này, rõ ràng là mật thám của Khuých Đô.”
“Không phải,” Kiều Thiên Nhai đột nhiên nói, “Mật thám trốn trong quân cũng không phải do Khuých Đô phái tới.”Mọi người quay đầu nhìn Kiều Thiên Nhai, Kiều Thiên Nhai nói, “Nếu là Khuých Đô phái tới, Đô quân sẽ không nắm rõ tình hình như vậy…. Thiệu bá cũng không biết chuyện. Phủ quân, viêc này thật kỳ lạ. Nhị gia đang ở gần A Mộc, nếu A Mộc sắp xếp bọ cạp ở đây, nhất định sẽ không hạ thuốc tiêu chảy, nên hạ độc chết người, như vậy Thủ Bị Quân không đấu lại được với Đô quân. Tỳ Châu nguy hiểm, Nhị gia mới có thể thu binh quay về, mối nguy hiểm của A Mộc mới có thể được loại bỏ.”
Tiêu Trì Dã đã đến Mạc Tam Xuyên, dựa vào bộ Hồi Nhan để thuyết phục tam bộ, lấy lợi ích của chợ chung để liên minh, chuẩn bị liên hợp đánh A Mộc. Tiên phong của A Mộc là Hồ Hòa Lỗ, đại tướng Cáp Sâm cũng đã bỏ mạng, hiện giờ hắn như là thú bị vây chặt, muốn giải vây, phải giết Thủ Bị Quân Đôn Châu là thuận tiện nhất.
Đạm Đài Hổ không tâm không cơ, thuận miệng nói: “Vậy còn có thể là ai? Chúng quy cũng không thể là người nhà Trung Bắc mình được.”
Người nói thì vô tình, mà người nghe thì có tâm.
Dư Tiểu Tái trăm nghìn suy nghĩ trong lòng lập tức thu về, không dám nói tiếp. Muốn nói Trung Bắc không có bè phái, nhưng không có khả năng. Lúc trước Thẩm Trạch Xuyên ở Tỳ Châu, phụ tá thuộc hạ của Chu Quế từng có xung đột. Cho đến bây giờ, quan viên nhận chức yếu vụ ở Trung Bắc đơn giản có chia làm hai loại, một là quan bản địa Trung Bắc, những người này do Thẩm Trạch Xuyên đề bạt, thứ hai là cựu thần Đại Chu, những người này tìm đến vì muôn nương tựa Thẩm Trạch Xuyên. Tuy bọn họ với quan sáu châu ngang hàng ngang vế, nhưng quan hệ của mõi người là không giống nhau, đi theo Phủ quân với mục đích khác nhau, ở giữa có danh giới.
Thầy của Dư Tiểu Tái là Sầm Dũ, Sầm Dũ vẫn là nội các trọng thần, hắn đến Trung Bắc để hòa giải, nhưng cuối cùng lại không đi, đây là muốn theo Phủ quân. Thẩm Trạch Xuyên vẫn hậu đãi hắn, giao cho hắn trọng trách tuần sát, hắn bôn ba sáu châu để giám sát kiểm tra chính vụ, khó tránh khỏi xảy ra xung đột với người khác, nhưng mà vẫn chưa đến mức phải tranh đấu với nhau, vì hắn không chủ quản lý chính vụ một châu, trong tay lại không có binh, lại không lệ thuộc trực tiếp Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên lúc nào cũng có thể bãi chức của hắn. Thực sự đập vỡ sự cân bằng chính là Vương Hiến, Vương Hiến là một tội quan bị giáng chức, lại có thể trực tiếp quản lý yếu vụ chi tiêu của sáu châu—- hắn ở Trà Châu, thực sự là khắc chết La Mục.
Thẩm Trạch Xuyên hỏi Đạm Đài Hổ: “Chỉ nói đến mật thám, người bắt được thì sao?”
“Đêm qua rối loạn, ” Đạm Đài Hổ quay đầu nhìn đội ngũ ở xa, “Lúc này còn vẫn chưa kiểm soát hết...... Phủ quân, hỏa súng lần này thu được đều đã bị hỏng.”
Thẩm Trạch Xuyên mới nghe chuyện xong, hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: “Hỏng?”
Kiều Thiên Nhai lách mình đến trước Thẩm Trạch Xuyên, thấp giọng nhắc nhở: “Hỏa súng của dực vương phàn châu, tổng cộng là 130 khẩu.”
Trong tám đại doanh Đại Chu thì chỉ có doanh Xuân Tuyền là được trang bị hỏa súng, lúc trước Tiêu Trì Dã muốn, đều dựa vào quan hệ của Lý Kiến Hằng, mới có thể được cầm trên tay ngắm nghía. Nó chịu sự quản lý của bộ binh, ngay cả Công bộ cũng không có bản vẽ của nó, cho nên rất khó tuồn ra bên ngoài, Cẩm Y Vệ của Thẩm Trạch Xuyên cũng không thể muốn là có được. Hỏa súng số lượng rất ít, trừ khi kho quân bị phá, tổng cộng cũng chưa đến 200 khẩu.
Thẩm Trạch Xuyên trầm giọng nói: “Ngươi đã tra số rồi ư?”
Kiều Thiên Nhai gật đầu, nói: “150 hỏa súng mà Thiệu bá mang đến, với hỏa súng mà hlv nộp lên là cùng một số.”
Khó tránh khỏi hỏng, hỏa súng thật sớm đã ở trong tay Thẩm Trạch Xuyên lâu rồi.
Thẩm Trạch Xuyên hơi giật mình, y phản ứng cực nhanh, nói: “Bộ binh cất bản vẽ hỏa súng, còn có chìa khóa của kho quân bị Xuân Tuyền doanh, nếu là trầm trân đổi, hắn sẽ không giao cho Thiệu Thành Bích nữa, Thiệu Thành Bích cũng không xuất binh.” Y nhìn về phía Kiều Thiên Nhai, trong chớp mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, “Thiệu Thành Bích biết những hỏa súng này đã bị đổi, ông ta vẫn cố ý xuất binh, đến đây chịu chết, là bởi vì —-.”
Thời cơ!
Thẩm Trạch Xuyên muốn đưa binh vào Khuých Đô, phải có thời cơ.
“Thái phó muốn ta ẩn mình trong Cẩm Y Vệ chờ Phủ quân,” Kiều Thiên Nhai đôi mắt tối đen, “Trong khế bán thân đưa cho Phủ quân, vừa không viết họ, cũng không viết quê quán.”
Tề Huệ Liên chỉ viết hai chữ “Tùng Nguyệt”.
“Vậy trừ tên ta ra,” Kiều Thiên Nhai bình tĩnh nói, “ Có phải còn có chữ ‘Phong Tuyền’ nữa đúng không.”
Giọt mưa “tách” rơi trên mặt Thẩm Trạch Xuyên, gió lớn lập tức đến quét sạch, sương mù nơi doanh địa cũng bị thổi tan. Mưa như chút nước, Phí Thịnh run run mở áo cừu thay Thẩm Trạch Xuyên che mưa.
“Nếu có một ngày, ta và ngươi giữa chừng không còn nữa, sắp xếp ngày hôm nay, chính là chiêu cứu mạng y.”
Tề Huệ Liên ôm chân ngồi dưới hiên nhà, nhìn mưa to tầm tã, buông bình rượu rỗng xuống, bất giác mỉm cười với kỷ cương ngồi đối diện.
“Ngươi tặng y Ngưỡng Sơn Tuyết, ta tặng y đao giết vua.”