Thương Tiến Tửu

Chương 265

Đầu tháng chín, chuyện viễn chinh đã chuẩn bị xong xuôi, Thần Dương và Quách Vi Lễ hộ tống lương thực đi trước. Đường Lạc Sơn đã tu sửa, xe lương Trung Bắc từ Đôn Châu trực tiếp đến Lạc Sơn, rồi từ Lạc Sơn đưa đến Sa Tam doanh. Các đại chiến doanh rất lớn, sa nhất, nhị doanh chia nhau do Tả Thiên Thu và Triều Huy đóng, lần này Tiêu Trì Dã mang theo chín vạn tinh nhuệ. ( Viễn chinh = hành quân xa)


“Lương thảo lần này là do ngươi một mình chèo chống,” Tiêu Ký Minh thường phục ngay ngắn, nhìn không ra sắc bệnh, hắn trông về núi Hồng Nhạn phương xa, “Đợi A Dã chiến thắng trở về, Ly Bắc sẽ cảm ơn Trung Bắc.”


“A Mộc lòng muông dạ thú, nếu không thể tiêu diệt ngay lập tức, ngày sau còn có thể quay trở lại xâm lược, đến khi đó Đoan Châu nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, do đó viễn chinh cũng chính là nghĩ cho Trung Bắc.” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng người, “Hơn nữa tháng mười là thời gian dân chúng nhàn dỗi tu sửa đồ dùng trong nhà, sáu châu đúng lúc có thể chuyên tâm xây dựng công sự phòng ngự. A Dã hiện giờ xuất binh, đến tháng ba năm sau, cũng sẽ không chậm trễ chuyện cày cấy của dân chúng.”


Tay áo bào của Tiêu Ký Minh bị gió thổi động, tý phược lộ ra ở hai cổ tay: “Nó là tướng soái.”


Ban đêm Thẩm Trạch Xuyên có thể nhận thấy Tiêu Trì Dã thường vuốt ve hai má mình, ban ngày bất kể làm cái gì, chỉ cần không quan trọng, Tiêu Trì Dã cũng tình nguyện ở nhà, hắn hận không thể ngày ngày đêm đêm nhìn Lan Chu.


“Mũi bảo kiếm từ mài giũa mà ra.” Ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên nhìn núi hồng nhạn phức tạp, nói: “Ta chỉ lo lắng địa thế phức tạp, thời tiết không tốt, viễn chinh vất vả hơn so với trong suy nghĩ nhiều.”


“Có Lục Quảng Bạch ở bên phò trợ A Dã, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức.” Tiêu Ký Minh nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Ta nghe Diệc Chi nói, sau chiến sự Đoan Châu ngươi nằm trên giường khó dậy, bị thương rất nặng. Hiện giờ Ly Bắc thiết kỵ suy giảm, chỉ có Ô Tử Dư đóng quân ở Lạc Sơn có thể chiếu cố Đoan Châu, nếu có điều bất chắc, ngươi chỉ có thể cầu viện hắn.”


Mười hai vạn Ly Bắc thiết kỵ còn sót lại ba vạn, đại cảnh lớn như vậy, binh lực đóng giữ ở các đại chiến doanh không đủ, điều động cũng khá tốn công. Trước khi Tiêu Trì Dã về, Thẩm Trạch Xuyên chỉ có Thủ Bị Quân Đôn Châu, cẩm y kỵ và năm nghìn cấm quân có thể sử dụng để bảo vệ mình.


Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu mày, hỏi: “Đại ca đã nghe thấy được tin gì sao?”
“Trước kia thế gia tham gia vào chính sự, đem long hổ của Khuých Đô đặt ở nơi ngươi không thể thấy, hiện giờ,” Tiêu Ký Minh nhìn Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “Cũng nên hiện sơn lộ thủy rồi.”


Kiều Thiên Nhai nhỏ vài giọt nến, ở cạnh đèn đúc ra hình con thỏ, thi thoảng nhìn đến, nơi mà cao trong hùng đang ngồi.


Diêu Ôn Ngọc gần đây luôn múa bút viết văn, thời gian hắn ngủ càng ngày càng ít, vài lần Kiều Thiên Nhai vén mành vào, thì thấy hắn dựa bàn ngủ đến sáng sớm. Giấy trên bàn hỗn độn, giá sách lại càng ngày càng đấy.


“Trường Thái Học lên tiếng giúp Tiết Duyên Thanh, là bởi vì hắn loại bỏ được thế giá,” Diêu Ôn Ngọc nói, “ Tình hình tháng mười không rõ, nếu Nhị gia viễn chinh thuận lợi, đợi đến tháng mười một, Khuých Đô nhất định sẽ phát hịch văn.”


Cao trọng hùng nói: “Đến khi đó bọn họ nhất định sẽ làm văn bắt Thẩm Vệ án bại binh.”
“Không sai,” Diêu Ôn Ngọc chấm bút vào mực, nhưng không viết xuống.


Việc này khó ở án binh bịa thẩm vệ thực sự không thể nghi ngờ, trừ phi Thẩm Trạch Xuyên chịu lật ngược trắng đen, đồng ý đổ tội của Thẩm vệ lên người hoa tư khiêm, nếu không bất luận có bác bỏ thế nào đi nữa, y cũng phải bị ngòi bút lên án.


“Lúc trước ta và thành phong tiên sinh nói đến chuyện này cũng không tìm ra được giải pháp,” lúc này đêm đã khuya khắp nơi yên tĩnh, tay cao trọng hùng đặt trên bàn, than một tiếng với Diêu Ôn Ngọc, “Nếu đem “Thẩm vệ” đổi thành “kỷ cương”, có thể lớn tiếng công bố Phủ quân là nhi tử của kỷ cương sư phụ, lúc trước Đoan Châu bị tập kích—-.”


Diêu Ôn Ngọc xua tay, nói: “Lúc trước Tiêu Kí Minh trợ giúp Đoan Châu, tự mình tra xét thân phận của Phủ quân, sau đó Cẩm Y Vệ lại đến Đôn Châu kiểm tra lần nữa, Phủ quân có tên trong gia phả của Thẩm thị. Hơn nữa Phủ quân giống mẫu thân, những người cũ ở Khuých Đô vẫn còn nhớ rõ phong thái của Bạch Trà năm đó.”


“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” cao trọng hùng nói, “Đến lúc đó hịch văn vừa ban hành, kích động tinh thần dân chúng tứ phương xúc động, với chúng ta mà nói chính là xuất binh không có lợi.”


Diêu Ôn Ngọc mấy lần muốn hạ bút, đều không động. Mực tích ở trên giấy, hắn nói: “Để ta nghĩ đã.”


Thời điểm đã không còn sớm, Cao Trọng Hùng không tiện trì hoãn Diêu Ôn Ngọc nghỉ ngơi. Hắn đứng lên chuẩn bị đi, lại thấy Diêu Ôn Ngọc trầm tư không nói, liền khuyên nhủ: “Xe đến núi ắt có đường, ngươi thấy đấy ban đầu dân chúng sáu châu cũng không chịu công nhận Phủ quân, hiện giờ không phải là tâm phục khẩu phục sao? Đủ thấy chuyện này có cách giải quyết!”


“Đó là do Phủ quân thủ cửa thành, cùng chung họa nạn với sáu châu.” Diêu Ôn Ngọc gác bút, “Đêm đã khuya, ngươi trở về sớm đi, ngày mai bàn lại không muộn.”
Cao Trọng Hùng là hành lễ cáo lui.


Bức mạnh nhẹ lay động, nến sáp trên tay Kiều Thiên Nhai đã cháy hết, thấy Diêu Ôn Ngọc không nhúc nhích, nhân tiện nói: “Phủ quân xuất thân từ Kiến Hưng Vương phủ là sự thật, Phủ quân ở sáu châu khai khẩn đất hoang, thi hành hoàng sách cũng là thật, ” giọt nến rơi xuống bao phủ đế cắm nến, hắn lại tiếp tục dáng vẻ không giống như không lịch sự mà nói, “Nhưng mà xuất thân của nữ đế là thật hay giả thì vẫn còn chưa biết được.”


Diêu Ôn Ngọc như nghiệm ra, quay đầu lại.
“Bàn cờ này,” Kiều Thiên Nhai thổi tắt nến, “Phải đánh phủ đầu trước.”


Khuých Đô tháng chín oi bức, sau khi Sầm Dũ bãi triều thì gặp trần trân ở trước cửa cung. Hắn đi ra phía trước, kinh ngạc nói: “Bình thường không thấy ngươi, hôm nay đặc biệt chờ ta ở đây, chính là có việc muốn nói?”


Trần Trân nghe vậy nâng cánh tay lên, ý bảo Sầm Dũ lên xe ngựa của mình trước. Đợi khi hai người ngồi vào chỗ của mình xong, hắn mới sờ sờ súc bộ râu cắt tỉa gọn gàng của mình, nói: “Ta tìm ngươi, là muốn dò hỏi ý tứ. Một tháng trước tám đại doanh chiêu mộ tân binh, thu nạp thanh niên khỏe mạnh tám thành, hiện giờ đã có bốn vạn nhân. Bốn vạn đô quân này, Bạc Nhiên có tính toán gì?”


Sầm Dũ kéo tay áo, kỳ quái hỏi: “Vậy ngươi cứ tìm hắn là được, các tướng đều do bộ binh các ngươi tiến cử, sao vậy, không có ai để chọn?”


“Ta đảm nhiệm chức bộ binh thượng thư đã gần ba mươi năm, bất luận là bố tướng của năm Vĩnh Nghi hay bốn tướng của năm Hàm Đức, đều là những hiền tài do ta tiến cử, sao ta lại không có ai để chọn được chứ?” Trần Trân lộ vẻ khó xử, “Nhưng chuyện lần này khác.”
“ Sao lại khác?”


“Người ta muốn tiến cử, ” Trần Trân nói, “Là cái người bán bánh bao.”
Tuy là Sầm Dũ, cũng phải lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên.


“Tầm Ích, việc này trọng đại, mong có thể giúp ta khuyên Bạc Nhiên. Hoa Tư Khiêm hãm hại trung lương, Khuých Đô không tướng quả thực là chuyện bất đắc dĩ, hiện giờ tân đế thông minh sáng suốt, nhất định có thể rửa sạch nỗi oan ức của các cự thần!” Trần Trân ở ngự tiền ban sai xưa nay cẩn thận, hắn xốc áo choàng lên, trong xe chật hẹp hành lễ với Sầm Dũ, ” Năm Vĩnh Nghi hai đảng Hoa, Phan cấu kết với Kỷ Lôi mưu hại Đông Cung là mưu phản, thái tử tự sát ở Chiêu Tội tự, người trong Đông Cung cũng chết vô số, những quan viên bộ binh cũ vì vậy mà trở thành tội phạm, Thiệu Thành Bích, Kiều Khang Hải không phải là trường hợp như vậy ư?”


“Thái hậu đã chết, lật lại án cũ Đông Cung, chỉ sợ Hoàng thượng cũng có băn khoăn! Hơn nữa hai nhà Thiệu, Kiều cũng không còn sống, ngươi muốn làm gì?” Sầm Dũ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Tín Chi, hay là ngươi......”


“Thiệu Thành Bích là tỷ phu của ta, ” Trần Trân chống đầu gối, ngước đôi mắt đen lên, “Lúc trước khi xét nhà, ta đút lót được cai ngục Hình bộ tốt, đem huynh ấy giấu ở Khuých Đô.” ( Tỷ phu = anh rể)
Sầm Dũ cực kỳ sợ hãi.


“Huynh ấy đã nhẫn nhục sống hai mươi bảy năm, đó là vì chờ ngày hôm nay.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quan hệ của Thiệu thị và Trần Trân ở chương 145.