Thương Tiến Tửu

Chương 263

Tháng tám thu hoạch, Vương Hiến phụng lệnh của Thẩm Trạch Xuyên, cùng Dư Tiểu Tái giám sát kho lúa sáu châu, đem kho lúa Trung Bắc ghi chép tỷ mỉ thành sách, đưa đến Đoan Châu trình báo. Xe ngựa lăn bánh, Vương Hiến mặc áo có cổ tròn, cách ô cửa sổ nhỏ thấy thành Đoan Châu càng ngày càng gần.


“Sông hộ thành còn đang tu sửa, cửa thành vẫn còn tốt lắm,”Dư Tiểu Tái chỉ cho vương hiếu nhìn, “Mẫu thận huynh, Phủ quân đang ở trong này thủ thành.”
Vương Hiến gật đầu, lau mồ hôi trên trán.


Khi Dư Tiểu Tái ở Khuých Đô đã từng cùng Vương Hiến qua lại, nhưng lúc ấy chức trách khác nhau, chỉ là quen sơ sơ, mãi đến tháng bảy làm việc chung mới thực sự thân nhau. Hắn trấn an nói: “ Phủ quân đối xử với mọi người rất độ lượng, nếu đã đồng ý dùng huynh, đó chính là tin huynh, huynh không cần phải nhớ kỹ về món nợ trong quá khứ đâu.”


Vương Hiến cười khổ nói: “ Ta bị cách chức trục xuất khỏi đô, lưu đày đến Trung Bắc, nếu không có nhị gia chiếu cố, chỉ sợ là ngay cả đầu cũng không còn. Hiện giờ Phủ quân không tính toán những hiềm khích ngày xưa, ta rất cảm kích, sao còn có thể nhớ đến món nợ kia? Ta chỉ sợ mình miệng lưỡi vụng về, đơi tý nữa ở trên tiền đường lại không nói được gì.”


Dư Tiểu Tái biết Vương Hiến băn khoăn cái gì, hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “ Mẫu Thận huynh, huynh nhìn ta xem, ta đến Trung Bắc, là chịu sự ủy nhiệm của lão sư Sầm Đô Ngự Sự, đến cùng Phủ quân nghị hòa. Sau đó cũng không có nghị hòa thành công, Khuých Đô cũng không về được, vốn định ở Trung Bắc mua vào mẫu ruộng, cứ vậy mà làm một người nông dân áo vải, nhưng được Phủ quân giúp đỡ, bảo ta làm “Bia đài” của Trung Bắc. mẫu thận huynh bị cách chức rời đô, là do bị án đút lót Nhị gia gây khó khăn, khiến cho mấy kẻ Phó Lâm Điệp lập mưu vu oan. Nhị gia là người trọng tình nghĩa, vẫn nhớ về chuyện lúc trước, lần này Mẫn Thận huynh xúc tiến thành công chuyện quân lương ly bắc không tồn đọng, về công về tư, Phủ quân cũng sẽ không làm khó Mẫn Thận huynh.”


Vương Hiến cảm thấy thoải mái hơn, xua tay nói: “ Ta chỉ có công nhỏ, không đủ để khen.”
Xe ngựa đến thành, đi qua cửa treo. Hai người lần lượt xuống xe ngựa, thấy phí thịnh đang chờ ở phía trước.


“Hai vị đại nhân đi xe mệt nhọc, trước hết mời tiến vào.” Pt dẫn hai người họ đi vào, “Phủ quân đã bảo quý phủ mở tiệc chào đón hai người.”
Vương Hiến hơi sợ hãi, nói: “Tại hạ chẳng qua chỉ là tuân mệnh làm việc, sao được Phủ quân yêu mến như vậy chứ?”


“Huynh không nên gấp, ” Dư Tiểu Tái cười nói, ” tiệc của Phủ quân xưa nay không nói xa hoa, chính là chút đồ ăn dân dã, mời huynh uống rượu thưởng trà thôi.”


“Vương Hiến xúc tiến quân lương nhanh chóng,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nói ở với Tiêu Trì Dã ở phía sau, “Hiếm có là hắn có thể cùng nha môn các châu đàm ổn thỏa, để hắn ở Trà Châu thật là một sự ủy khuất.”


Tiêu Trì Dã thắt nút băng gạc của Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Ngay cả sổ sách của anh cũng có thể giữ được, cùng các nha môn châu phủ giao tiếp đương nhiên là thuận buồm xuôi gió rồi.”


Thẩm Trạch Xuyên theo động tác của Tiêu Trì Dã mà hơi thở mạnh, nói: “Bá vương Khuých Đô muốn buộc gãy eo của em.”
“Này thì eo này,” Tiêu Trì Dã chạm nhẹ vài cái, bàn tay vòng về phía trước, ôm Thẩm Trạch Xuyên vào ngực mình, “Nhỏ như là cầm được trong tay ấy.”


“Cho nên mới có ‘Thẩm eo Phan tấn’,” lưng Thẩm Trạch Xuyên kề sát ngực của Tiêu Trì Dã, “ Tiêu lang chớ có ước ao nha.” ( lang – cách kêu chồng)
“Dù sao cũng là của anh,” Tiêu Trì Dã nói, “ Chỉ có sự ghen tỵ của người khác thôi.”


Ký Nhiên ở dưới hiên nhà nhìn thị nữ ra vào, chắp hai tay trước ngực, nghiêng đầu nói với Đinh Đào, “Đây là có khách đến.”


Tiểu hòa thượng này có hàm ý khác, Đinh Đào ôm cánh tay, cực hiểu mà trả lời: “ Không thể thiếu đồ chay của ngươi rồi, Phủ quân đã sớm phân phó rồi.”
Ký Nhiên lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, nói: “ A ngươi đà phật, Đinh Đào ca ca, ngươi còn thông minh hơn cá dưới hồ đấy.”


Thẩm Trạch Xuyên trong chính phòng đã đi ra, đại sảnh phòng làm việc đã chuẩn bị xong hết rồi, các vị tiên sinh sớm đã ngồi vào chỗ ngồi. Đợi Vương Hiến và Dư Tiểu Tái đến, trước tiên hành lễ với Phủ quân, tiếp đó cùng nhóm tiên sinh trong tiệc hàn huyên.


“Kho lúa sáu châu là chuyện quan trọng hàng đầu trong năm,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Do Kính và Mẫn Thận vất vả rồi.”


Tháng tám thu hoạch, các nơi sắp sếp để nhập lương thực vào kho. Tháng chín tiếp đó sẽ tính toán lương thực dự trữ ở các nơi, để làm dự toán cho mùa đông. Dựa theo tiến trình Trung Bắc, quân lương ly bắc không thể chuẩn bị ổn thỏa nhanh như vậy được, nhưng Vương Hiến từ tháng sáu đã chuẩn bị, khi Đoan Châu chiến phòng thủ chấm dứt, liền mời Thủ Bị Quân các châu phân người tiến hành thu gặt, vì vậy mà đến tháng tám sẽ nhàn, việc cung ứng quân lương cho sáu châu lập tức sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.


Vương Hiến vội vàng đứng dậy đáp lễn, nói: “ Tại hạ là tuân mệnh làm việc, đây đều là sự nhìn xa trông rộng của Phủ quân.”
“Nghe nói Đạm Đài Hổ tức giận với ngươi?” Tiêu Trì Dã còn chưa động đũa, cười nói với Vương Hiến.


“Đạm Đài tướng quân tâm buộc chiến sự, đương nhiên muốn hỏi một chút chuyện xúc tiến, chúng ta ở Đôn Châu trò chuyện với nhau rất vui,” Vương Hiến biết Đàm Đại Hổ là do Tiêu Trì Dã đưa đến Đôn Châu, có chiến công trên người, cũng có địa vị nói chuyện trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, đương nhiên không thể đắc tội, “Những lời đồn đại đó không đủ để tin.”


Xem ra là sự thật.


Đây không phải là lần đầu tiên Đạm Đài Hổ cùng quan văn xảy ra xung đột, hắn nóng tính, lại là thân tín của Tiêu Trì Dã, mới đầu ở Đoan Châu còn có thêt thích ứng được với quan lại nha môn, quân báo trược tiếp trình lên bàn Thẩm Trạch Xuyên, cũng không phải chịu sự giám sát của nhan môn, theo nguyên tắc là hai bên không được xảy ra xung đột. Nhưng Thủ Bị Quân Đôn Châu vài lần được thưởng, tự xưng là một nhánh của Cấm Quân, đợi đến khi đến Đoan Châu đánh một trận, ở trong Thủ Bị Quân sáu châu lại vô cùng huênh hoang, xúc tiến quân lương là chuyện của Đốc Lương Đạo các châu, Đạm Đài Hổ cũng nhúng tay hỏi đến.


Thời điểm thiên hạ thái bình, tướng bất hòa là chuyện khó tránh khỏi khi cộng sự với nhau, nhưng thời điểm thiên hạ không ổn định, chuyện tướng bất hòa là chuyện lớn liên quan đến đại cục.


Khổng Lĩnh suy nghĩ thoáng, đứng ra giải hòa, nói: “ Đam Đài tướng quân xuất thân là tướng quân, cùng với ly bắc là họa hạn có nhau, từ lúc nhị gia quyết định đánh mười hai bộ, đã từng cùng với ta nói qua chuyện quân lương. Phủ quân, Đạm Đài tướng quân mấy lần hành quân cứu viện, đương nhiên là đối với chuyện quân lương càng thêm lo lắng.” hắn nghiêng đầu cười với Diêu Ôn Ngọc, “ Ta cũng thường xuyên hỏi Nguyên Trác về chuyện tường thành, đây đều là do trong trận chiến thủ thành dọa cho phải rời đi.”


Nhóm tiên sinh cũng cười theo, không khí có hơi bình thường trở lại.


Diêu Ôn Ngọc lại nói với vương hiền: “Mẫn Thận huynh từng đảm nhiệm chức vụ quản lý Hộ bộ, Sầm Đô Ngự Sử thường hay khen Mẫn Thận huynh làm việc nhanh nhạy, giờ đây chuyện xúc tiến quân lương thực sự đã cho thấy bản lĩnh phi phàm của Mẫn Thận huynh.”


Diêu Ôn Ngọc trong lời nói nửa thật nửa đùa, Vương Hiến quả thật có tài, nhưng không thế thấy rõ như vậy, lúc trước Tiết Tu Trác thường cùng Hộ bộ qua lại còn càng được Hải Lương Nghi coi trọng. Còn nữa trước đây Hộ bộ từng bị thế gia nắm trong tay, Lại bộ lại dựa vào nhận xét của ngôn quan mà đề bạt vương hiền, cũng không làm được. Nhưng lời này là giả đi nữa, Diêu Ôn Ngọc cũng cấp cho Vương Hiến đủ mặt mũi.


Vương Hiến làm quan lâu như vậy, làm sao không hiểu cho được? ý của Diêu Ôn Ngọc chính là ý của Thẩm Trạch Xuyên, Diêu Ôn Ngọc chịu nói lời trấn an, hắn nên biết thấy tốt mà nhận. Việc này đã vào tay, tiếp sau đó Phủ quân và nhị gia sẽ có sắp xếp.


Vương Hiến hành lễ, nói: “Không dám nhận lời khen của Nguyên Trác, tại hạ quả thật hoảng hốt.” hắn bởi vậy, cũng có chút thả lỏng, tiện đà nói: “Có liên quan đến chuyện quân lương chỉ là một chuyện, tại hạ có chút chỗ cần Đạm Đài tướng quân chỉ giáo, may mắn tướng quân không chê, cùng tại hạ phân tích rõ ràng với nhau. Không dối gạt Phủ quân và nhị gia, tại hạ ở Khuých Đô tuy rằng là trực tiếp quản lý quân lương, nhưng cuối cùng thì không phụ trách được cung ứng ở xa như vậy, như là sự tiêu hao của quân lương, vấn đề đồ quân nhu tăng giảm, đều được Đạm Đài tướng quân chi điểm góp ý.”


Khổng Lĩnh liếc mắt nhìn chu quế ở cách đó không xa một cái, trong lòng cảm khái: rốt cuộc là đều quan, thông minh mà lại thức thời, giảng ba phần có thể thông suốt.


Chu Quế cũng là bởi vì chuẩn bị quân lương mà đến, đến sớm hơn sơ với Vương Hiến vài ngày, đang ngồi ở trên lắng nghe, cũng không biết vì sao Thành Phong lại nhìn mình, chỉ cảm thấy này Vương Hiến tiến lùi đúng lúc, nói chuyện rất mỹ lệ.


Bọn họ nói chút chuyện công việc, Thẩm Trạch Xuyên liền mời Vương Hiến ngồi xuống, ý bảo khai tiệc.
Buổi tối về phòng, Tiêu Trì Dã cởi xiêm y, vẻ mặt không vui.
Khi Thẩm Trạch Xuyên đổi giày nói: “ Anh cũng biết tính của lão Hổ, không phải người kiêu ngạo kể công.”


Tiêu Trì Dã vẫn còn đang cởi áo, nói: “Thủ Bị Quân Đôn Châu là binh lính chiêu mộ từ hai châu Phàn, Đăng, trong đó không ít thổ phỉ, nếu như trị quân không nghiêm, thì chuyện nhất định sẽ rất tệ.”


Thẩm Trạch Xuyên nhìn dọc sườn lưng sói của Tiêu Trì Dã được ánh đèn thắp sáng, rất uy thế, liền đến gần chọc nhẹ ngón tay vào một chút.


Tiêu Trì Dã trở tay bắt được, nhéo nhéo, tiếp tục nói: “Ta biết lão Hổ sẽ không kiêu ngạo kể công, chỉ sợ hắn bị kẻ khác giật giây, khiến Thủ Bị Quân Đôn Châu bắt chước Cấm Quân.”


Cấm Quân là dầu, sạch sẽ lười biếng, nhưng đó là thời điểm không có chuyện gì, khi chiến sự thực sự ở trước mắt thì họ là người duy nhất rút đao ra trận. Cấm Quân dám làm đồ vô lại, bởi vì họ vốn dĩ không phải những kẻ vô lại, hai vạn quân đề là binh lính mà Tiêu Trì Dã ngày đêm tuyển chọn kỹ càng, là xuất thân quân hộ tiêu chuẩn, thoa luyện đương nhiên sẽ khác so với mọi người. Cấm Quân ở Khuých Đô quê nhà bị ghẻ lạnh, tính tình đã sớm được mài rũa, thu phóng có chừng mực, không phải là chuyện Thủ Bị Quân Đôn Châu có thể làm được trong chốc lát.


“Lần này anh dẫn ly bắc thiết kỵ lên phía đông, nếu Khuých Đô muốn nhân cơ hội này đánh Trung Bắc, ” Tiêu Trì Dã quay ngươi lại, “Em cũng chỉ có thể dựa vào Thủ Bị Quân Đôn Châu.”


Duẫn Xương chết trận chính là một cú đấm nặng nề, Thủ Bị Quân Tỳ Châu vừa mới chiêu mộ đủ sổ lượng cần phải có Chỉ huy sứ mới, cần có thời gian tìm người thích hợp. Thủ Bị Quân Đoan Châu bị thương, Thủ Bị Quân Phàn Châu và Đăng Châu cũng đều mới thành lập không lâu, thực sự có thể phái đi đánh trận chỉ có thể là Thủ Bị Quân Đôn Châu và Cẩm Y Kỵ, nhưng Cẩm Y Kỵ số lượng rất ít.


“Đạm Đài Long có thể chết vì Đôn Châu, Đạm Đài Hổ cũng vậy.” Thẩm Trạch Xuyên ngửa đầu lên nhìn Tiêu Trì Dã, “ Anh nghìn dặm tiến đông, không cần nhớ về phía sau, em tự có biện pháp.”


“Tám đại doanh tuy rằng mang danh vô năng, nhưng hiện giờ Hàn Thừa đã chết, Tổng đốc mới còn không rõ là ai, ” Tiêu Trì Dã trong mắt lo lắng, “Nếu Tiết Tu Trác có người tốt để chọn.....”
Đã không còn thế gia kiềm chế, tám đại doanh có thể chiêu mộ một lần nữa.


Tiêu Trì Dã nói: “Anh sẽ để lại cho em năm nghìn Cấm Quân.”
Mấy ngày sau Đạm Đài Hổ phụng mệnh đến Đoan Châu, vừa vào phủ, liền quỳ xuống trước mặt Tiêu Trì Dã.
“Chủ tử......”


Đạm Đài Hổ lời còn chưa dứt, Tiêu Trì Dã đã ngắt lời nói: “Ngươi hiện giờ là tướng của Phủ quân.”


Đạm Đài Hổ cúi đầu xuống, sửa lời nói: “Nhị gia, có phải cái tên quan chó má kia đã ở đây cáo trạng ta không? Bọn họ vào thành để xúc tiến quân lương, còn muốn tra xét sách lương Đôn Châu, Vương Hiến ở trên tiền đường trước mặt nhiều người, nói ta lãng phí công quỹ của Thủ Bị Quân Đôn Châu! Hắn giận dữ ngẩng đầu, “Nhị gi, trong Thủ Bị Quân sáu châu thì Thủ Bị Quân Đôn Châu chúng ta có thể đến viện trợ đúng lúc, vì đánh biên sa và bảo vệ những người dân áo vải xung quanh, quân phí tiêu dùng nhất định so với người khác sẽ nhiều hơn! Có cái gì đáng giá đâu mà hắn cứ lải nhải không ngớt! Phủ quân cũng biết!”


Tiêu Trì Dã một tay chống gối, nghiêng người xoay nhẫn cốt ban, không đáp lời.
Thần Dương đứng bên cạnh liên tiếp nháy mắt ra dấu hiệu cho đàm đại hổ, hắn cũng không chịu nhìn.


Đạm Đài Hổ biết tính của Tiêu Trì Dã, nhưng hắn trong lòng có hỏa, kìm nén tiếp tục nói: “Vương Hiến có việc gì thì đứng trước mặt mà nói! Sao lại ở sau lưng hãm hại ta? Mẹ nó hắn và bè lũ quan nhân chuyên đi nịnh nọt ở Khuých Đô có gì khác nhau đâu? Hắn nói ta lãng phí công quỹ, phi! Ta còn chưa nói hắn ở Trà Châu cùng La Mục lãng phí lương thực!”


“Ngươi ủy khuất.” Tiêu Trì Dã nâng mắt lên.
Đạm Đài Hổ thấy vẻ mặt của Tiêu Trì Dã, cái mũi không khỏi xót xa, nói: “Ta và nhị gia vào sinh ra tử, vì cái gì mà bảo bọn chúng chà đạp như vậy! Phủ quân biết sổ sách, cũng không quở mắng Vương Hiến, ta, ta không phục!”


“Ngươi không phục?”Tiêu Trì Dã chợt lạnh giọng, “Ngươi không phục liền bảo người đuổi Vương Hiến ra khỏi nha môn? Đó là chỗ ngươi quản lý sao? Lúc ta điều ngươi đến Đôn Châu, Lan Chu đã nói trong chính văn rõ ràng là không ép ngươi, ngươi cũng không thể ép người khác!”


Đạm Đài Hổ ngực phập phồng, nói: “Vậy thì hắn cũng không thể nói như vậy, khiến cho lòng huynh đệ dưới tay ta sợ hãi.”


“Sổ sách Thủ Bị Quân Đôn Châu ta đã xem qua, sau khi Đoan Châu chiến xong ngươi điều binh trở về thành, không có làm gì khác, trước tiên tụ tập người dân bản xứ mở tiệc uống rượu.” Tiêu Trì Dã vẻ mặt u ám, “Tiền tổ chức tiệc rượu đều là chi phí do Đôn Châu cấp, tốt cho cái uy phong Đạm Đài Hổ, Phủ quân ở Đoan Châu trọng thưởng cho Thủ Bị Quân Đôn Châu các ngươi, ngươi còn chưa thỏa mãn, còn muốn đánh sưng mặt đến khao quân sĩ, ta thấy ngươi càng ngày càng khiến cho ta thất vọng!”


“Lúc trước Doãn Xương đánh Phàn Châu thoải mãi biết bao, Thủ Bị Quân Tỳ Châu quay về thì Phủ quân liền khao yến tiệc, đến lượt Thủ Bị Quân Đôn Châu chúng ta cũng chỉ có ngân lượng khen thưởng.” Đạm Đài Hổ đè giọng xuống, “Nhị gia, mấy lượng bạc có thể mau mệnh của các huynh đệ sao? Ta chẳng qua là thay Phủ quân—–.”


Tiêu Trì Dã bỗng chốc đứng lên, lúc này bóng người che phủ Đạm Đài Hổ.
“Nhị gia!” Thần Dương quỳ xuống, “Hắn suy nghĩ đơn giản, chỉ mà vì bữa cơm mà thôi! Lãng phí ngân khố quả thật không đúng, nhị gia phạt hắn cũng được!”


Thẩm Trạch Xuyên cho Đạm Đài Hổ tự do là ân, nhưng Đạm Đài Hổ cũng không thể ép cái ân theo yêu cầu của mình, hôm nay hắn dám vì trong lòng bất mãn mà tự mình quyết định, ngày mai còn có thể xem nhẹ Phủ quân mà đi quá giới hạn của mình. Hắn vài lần xung đột với quan văn, Thẩm Trạch Xuyên đều coi như không phát hiện, đó là nể mặt mũi của Tiêu Trì Dã.


Đạm Đài Hổ biết mình lỡ lời, hắn cũng là tình thế gấp gáp, lúc này cúi đầu, ngại ngùng cầu xin tha thứ.
“Đưa sách lương kho thóc của Đôn Châu cho hắn xem,” Tiêu Trì Dã nắm lang lệ đao, đang đeo ở thắt lưng, “Để hắn nhìn mảnh đất mà Đạm Đài Long đã thủ.”


Thần Dương lấy sách lương xuống, trình trước người Đạm Đài Hổ.


“Binh của ngươi,”Tiêu Trì Dã nhấn mạnh ba chữ này, “Có thể ăn no là vì dân chúng hai châu Tỳ Châu và Đôn Châu còng lưng buộc chặt quần để gánh. Ngươi thì ăn sơn hào hải vị trên núi dưới sông, còn lan chu ốm yếu của ta và nhóm tiên sinh ở Đoan Châu phải ăn cơm canh đạm bạc.”


Đạm Đài Hổ nhìn sách lương kia, không khỏi đỏ hốc mắt, trong lòng biết sai rồi, ngoài miệng còn muốn biện bạch: “Ta thấy Đôn Châu kho lúa dồi dào…..”
Tiêu Trì Dã huýt sáo, nâng cánh tay đỡ Mãnh, cũng không quay đầu mà đi thẳng.